Đăng trong Đam mỹ

Bỉ Thì Bỉ Thì – 85


Vụ này tưởng thì bé nhưng hóa ra lại rất to…

 

 

———————-

 

 

Chương thứ tám mươi lăm:

 

 

Trang Văn Tĩnh thế nhưng thực sự nổ súng. Bất quá cô ta vẫn có chút cố kỵ, thời điểm để súng đặt trên đầu của Yến Phi cũng liền dùng báng súng đánh tới đỉnh đầu của hắn, chính là muốn hù dọa Yến Phi một chút. Nhưng mà cô ta không nghĩ tới, Yến Phi so với chính mình còn gan hơn nhiều. Yến Phi ở lúc Trang Văn Tĩnh kéo cò súng liền nháy mắt vọt tới một bên, tiếp theo cẳng chân phải cong lại, ở trên bụng của cô ta đá một cước. Hắn sẽ không bởi vì đối phương là nữ nhân mà hạ thủ lưu tình. Hắn từ trước tới nay đều là người ‘kẻ khác không phạm ta thì ta cũng không phạm kẻ khác, nhưng nếu đối phương phạm ta thì ta liền trả lễ gấp bội’.

 

 

Sự vô lễ của Trang Văn Tĩnh cũng không giống với Vệ Văn Bân tính tình trẻ con, mà là mạo phạm. Biết rõ hắn là ‘bà chủ’, Nhạc Thiệu còn tự mình đưa hắn tới nơi này, thân phận của Yến Phi vốn chính là không thể nghi ngờ. Nhưng hiện tại mặc kệ là Trang Văn Tĩnh hay là những người khác đứng bên cạnh Trang Văn Tĩnh, thậm chí cả hai vị bảo tiêu đi theo phía sau Yến Phi, căn bản đều không đem Yến Phi vị bà chủ này để vào trong mắt. Không những đối với Yến Phi vô lễ, cũng là vô lễ đối với Nhạc Thiệu. Đánh Yến Phi, chính là đánh Nhạc Thiệu.

 

 

Trong từ điển của Yến Phi tuyệt đối không có dòng ‘bị đánh mà không đánh lại’. Trang Văn Tĩnh đối với công phu của bản thân rất có tin tưởng, thế nhưng không hề né tránh một cước của Yến Phi. Ở trước khi nắm tay của Yến Phi đánh tới, Trang Văn Tĩnh tại trên mặt đất trở mình lăn một cái tránh đi, rồi nhanh chóng đứng lên. Đã làm rơi mất súng, đành phải ngay mặt nghênh đón. Cô mới không thèm sợ cái người được dọi là bà chủ gì đó này. Giống như cô ta vừa nói lúc nãy, còn không biết mấy tháng sau, Yến Phi có hay không vẫn là người của ông chủ bọn họ. Cô ta cũng không phải là chưa từng nhìn thấy qua những kẻ tự xưng là ‘bà chủ’.

 

 

“Văn Tĩnh!”

 

 

“Trang đội!”

 

 

Vừa thấy hai người đánh nhau, các nam nhân ở chung một chỗ với Trang Văn Tĩnh liền vội vàng kéo lấy cô ta, hai bảo tiêu cũng túm lấy Yến Phi. Yến Phi bị túm lấy liền giãy ra, đem áo khoác ném xuống, tùy tiện vứt tại trên mặt đất. Trang Văn Tĩnh cũng giãy ra, hướng Yến Phi một cước đá tới.

 

 

“Đều cút con mẹ nó qua một bên!”

 

 

Tính tình của Yến Phi bị khơi dậy, tránh đi chân của Trang Văn Tĩnh sau đó liền phản lại một quyền tới trên mặt cô ta, quát lớn đối với những kẻ đang muốn tiến tới ngăn cản. Trang Văn Tĩnh lại bị đánh trúng nhanh chóng lui về sau hai bước, cũng phát hỏa: “Đều tránh qua một bên! Tôi hôm nay nhất quyết không buông tha cho cậu ta!”

 

 

“Lời này tôi cũng sớm muốn nói. Đừng tưởng mình là con gái thì có thể tùy tiện khóc lóc om sòm.”

 

 

Trong khoảnh khắc, hai người lại lao vào cuốn lấy đánh nhau. Thân thủ của Trang Văn Tĩnh không tồi, thân thể này của Yến Phi dù sao cũng không phải là thân thể nguyên bản, tuy rằng công phu thì vẫn còn, nhưng dù sao sức khỏe của thân thể này không tốt. Hắn mặc dù nhất vẫn luôn cố gắng dưỡng thân, thế nhưng cũng không được rèn luyện. Hơn nữa còn bận tâm tới vết thương ở cổ tay, cho nên Yến Phi ứng phó cũng có chút cố sức. Bất quá hắn cũng không khoan nhượng, cho dù có bị đánh chết, hắn cũng tuyệt đối không thể nuốt xuống cơn giận này. Sống hơn 20 năm, còn chưa có kẻ nào dám dùng súng chĩa vào đầu hắn đâu. Cho dù có là con gái thì cũng không được! Mạng của hắn có được cũng chẳng dễ dàng gì, sao có thể để cho người khác khinh thường.

 

 

Hai người đánh tới không thể gỡ ra, những người khác cũng không đi ngăn cản. Hai vị bảo tiêu kia đều là người của căn cứ do Đường quản gia phái tới, tự nhiên đứng về phía của Trang Văn Tĩnh. Trong lòng, bọn họ đối với vị bà chủ trẻ tuổi quá mức này cũng rất khinh thường, dù sao ai chẳng biết người mà ba ông chủ yêu thương nhất vẫn là đại lão bản quá cổ. Hơn nữa, bọn họ cũng muốn nhìn xem bà chủ này có năng lực gì. Thấy Yến Phi có thể cùng Trang Văn Tĩnh đánh tới đánh lui, bọn họ đối với bà chủ này cũng có tò mò đặc biệt.

 

 

Mà Trang Văn Tĩnh bên này, cô ta cũng âm thầm kinh ngạc. Cô ta là người đi ra từ trong quân đội, tự nhiên phát hiện được thân thủ của Yến Phi cùng bản thân mình giống nhau, đều là đấu thuật đối chiến của quân đội, thậm chí còn có vài chiêu thuộc về bộ đội đặc chủng. Chẳng lẽ người này từng tham gia quân ngũ sao? Bất quá ngay lập tức, Trang Văn Tĩnh liền áp chế kinh ngạc. Cho dù ở trong bộ đội đi ra thì làm sao? Cô ta nhìn không thích chính là nhìn không thích. Bất quá cũng chỉ là một tên tiểu bạch kiểm mà thôi, có cái gì tài giỏi. Chẳng qua cô ta vẫn còn chút tâm nhãn, quyền cước cơ hồ đều dừng lại ở trên thân thể của Yến Phi, không đánh tới mặt của hắn. Cô ta tự nhận rằng bản thân vẫn cho ông chủ mặt mũi.

 

 

Hai người đánh nhau trong chốc lát, thể lực của Yến Phi dần dần không trụ nổi, dù sao cũng không thể so sánh được với loại người mỗi ngày đều được huấn luyện theo phương thức của quân nhân chính quy giống như Trang Văn Tĩnh. Bất quá hắn vẫn nghẹn một hơi, nhất quyết không chịu nhận thua. Dù sao hắn cũng không thể để cho Trang Văn Tĩnh chiếm được bao nhiêu tiện nghi. Hai người đánh đấm túi bụi, một tiếng rống sợ hãi truyền tới: “Dừng tay! Văn Tĩnh! Cháu dừng tay lại cho tôi!”

 

 

Một tiếng rống này truyền tới, động tác của Trang Văn Tĩnh dừng lại một chút. Lập tức sau đó, một quyền liền đấm tới trên bả vai của cô ta. Trang Văn Tĩnh nhanh chóng bỏ qua thanh âm kia, thân thể linh hoạt lại công kích về phía Yến Phi, tiếp theo liền rầm một cái đem Yến Phi đặt trên mặt đất.

 

 

“Trang Văn Tĩnh!”

 

 

Lại một tiếng rống giận, cùng với đó là một tiếng súng vang lên, nắm tay Trang Văn Tĩnh hạ xuống ngay trước mũi của Yến Phi khó khăn lắm mới dừng lại được. Yến Phi phần thắt lưng dùng sức một cái, ném Trang Văn Tĩnh ra, rồi từ trên mặt đất đứng lên. Một thân quần áo mới thay sáng nay hiện tại tràn đầy bùn đất cùng tro bụi.

 

 

Đường quản gia mang theo bốn người trên tay cầm súng vọt tới, hổn hển đối với Trang Văn Tĩnh quát: “Trang Văn Tĩnh! Tôi bảo cháu dừng tay mà cháu không nghe thấy sao! Cháu có biết người này là ai hay không!”

 

 

Trang Văn Tĩnh vẻ mặt chẳng sao cả sửa sang lại mái tóc cùng quần áo, không hề để ý nói: “Cậu ta bảo cậu ta là bà chủ, ai biết có phải sự thực hay không. Nơi này là cấm địa, cậu ta không nghe khuyên bảo liền muốn xông vào trong cấm địa, cháu thân là một trong những người phụ trách an toàn của căn cứ, có quyền lợi giáo huấn cậu ta.”

 

 

“Cái rắm ấy!” Đường quản gia bị tức tới mức phun ra lời thô túc, ông sắc bén nhìn một vòng những người khác, mắng: “Ông chủ lần đầu tiên mang bà chủ tới căn cứ, các người liền đối xử với bà chủ như thế hả. Các người tự mình ngẫm lại xem lát nữa giải thích như thế nào cùng với ông chủ đi!”

 

 

Đường quản gia chuyển hướng về phía Yến Phi đã mặc lại áo khoác, lập tức thay đổi sắc mặt, giải thích: “Thực xin lỗi, Yến thiếu, là tôi không công đạo tốt cho bọn họ, để cho ngài sợ hãi. Thực xin lỗi, đều là lỗi sai của tôi.”

 

 

Yến Phi vỗ vỗ phủi đi đất cát dính trên người, mặt không chút thay đổi nói: “Muốn trách cũng chỉ có thể trách tôi. Tôi đã quên cùng mọi người tự giới thiệu bản thân là ai. Hai vị bảo tiên mà Đường quản gia đề cử cho tôi không đủ phân lượng để nói chuyện, cho nên không ai thèm nghe.”

 

 

Một câu, lập tức khiến cho Đường quản gia sắc mặt xanh xanh trắng trắng, mà Trang Văn Tĩnh nghe thấy cũng cảm thấy bẽ mặt. Câu nói vừa rồi của cô ta rõ ràng là nói dối. Bảo tiêu nói ra thân phận của Yến Phi, Trang Văn Tĩnh không nghe cũng là do Đường quản gia sắp xếp sự việc không tốt. Ý nghĩa khác hẳn so với việc Yến Phi tự mình giới thiệu thân phận.

 

 

Mà Đường quản gia thân làm quản gia của căn cứ, ông chủ đem bà chủ giao lại cho ông, bảo tiêu mà ông phái tới để bảo hộ bà chủ không những không bảo vệ, mà còn để cho bà chủ bị người của căn cứ đánh trúng. Trách nhiệm của Đường quản gia dù là thế nào cũng trốn không thoát.

 

 

Yến Phi đối với những người này lạnh lùng cười cười, nói: “Tôi coi như đã được chứng kiến các người những người này đối đãi với ông chủ ra sao. Bội phục, bội phục!” Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

 

 

“Các người gây đại họa rồi!” Đường quản gia đối với đám người Trang Văn Tĩnh thấp giọng mắng một câu, vội vàng đuổi theo Yến Phi. Trang Văn Tĩnh nhún nhún vai, vẫn bộ dạng không thèm quan tâm. Nam nhân vừa rồi ngăn cản cô ta nói: “Văn Tĩnh, cô rất xúc động, mặc kệ nói như thế nào thì hiện tại cậu ta vẫn là người của ông chủ.”

 

 

“Thế thì làm sao?” Trang Văn Tĩnh một chút cũng không lo lắng, “Ai chẳng biết trong lòng của ông chủ chỉ có đại lão bản, tôi xem chừng cậu ta bất quá cũng có chỗ nào đó giống với đại lão bản đi. Đỗ Phong kia không phải anh từng gặp qua rồi sao? Là người giống đại lão bản nhất, theo ông chủ tận 3 năm nhưng rồi vẫn bị vứt bỏ đấy thôi. Tôi thấy người này kiên trì giỏi lắm là được vài tháng.”

 

 

Người kia thở hắt ra, nói: “Nhưng ông chủ chưa từng đem Đỗ Phong tới căn cứ, lại dẫn cậu ta tới đây. Lão đại còn từng đặc biệt dặn dò vài người chúng tôi, nếu nhìn thấy bà chủ thì không được tùy ý. Nếu cậu ta thực sự giống như cô nói, lão đại cũng không cần phải dặn dò nhiều chuyện tới như vậy. Chúng ta đối với cậu ta không thèm nói chuyện khách khí cũng chẳng sau, nhưng nếu đụng tới súng, đụng quyền cước, tính chất sẽ khác biệt.”
Trang Văn Tĩnh vẫn mạnh mồm nói: “Sợ cái gì. Tôi không tin ông chủ sẽ bởi vì một tên nam sủng mà buông tha cho những người tinh nhuệ như chúng ta, chúng ta là người giúp cho ông chủ giành chính quyền. Cậu ta thì tính là cái gì? Bất quá cũng chỉ giỏi ở trên giường lấy lòng nam nhân gì đó.”
“Trang đội!” Một vị bảo tiêu nhịn không được mở miệng, “Ông chủ đối với cậu ta không giống, cô đừng nói nữa, lần này phải xem ông chủ tính xử lý thế nào.” Bọn họ lần này sợ rằng cũng gặp phiền toái.

 

 

“Chúng ta qua đó, trước tiên đi nói lời xin lỗi. Chuyện này lớn hóa nhỏ, chúng ta trước phải đem tư thái phóng thấp, bằng không lão đại sẽ rất khó xử lý.” Nam nhân lại nói.

 

 

Nam nhân lôi Trương Vô Úy ra, Trang Văn Tĩnh cho dù không nguyện ý thì cũng sẽ nghe theo, bảo: “Được rồi. Nếu lão đại muốn tôi giải thích, tôi sẽ giải thích. Dù sao cũng chẳng mất miếng thịt nào.”

 

 

“Đi thôi.” Nam nhân thở dài, hi vọng đây không phải chuyện quá lớn gì. Nhiều nhất là bị cấm túc vài ngày đi, gã nghĩ như vậy, lại hoàn toàn không biết, phát triển kế tiếp cơ hồ khiến cho bọn họ không thể chống đỡ nổi. Cũng khiến cho bọn họ hiểu rõ được rít gào cùng phẫn nộ của ông chủ là như thế nào.

 

 

 

 

Yến Phi vô cùng tức giận, nhưng lại nói không rõ tức giận ở đâu. Mọi người xem nhẹ hắn là bởi vì hắn hiện tại chính là Yến Phi, mà không phải là Chung Phong. Nếu hắn là Chung Phong, hắn tin tưởng rằng mỗi người ngày hôm nay nhìn thấy mình, cũng sẽ đối đãi tôn kính như với Nhạc Thiệu. Không phải là tôn kính ngoài mặt, mà là chân chính tôn kính, bởi vì hắn là Chung Phong, là đại ca của Nhạc Thiệu. Nhưng mà hắn hiện tại là Yến Phi, là một sinh viên bình thường, thậm chí còn là sinh viên nghèo gia cảnh điều kiện không tốt. Ở trong mắt mọi người, hắn chẳng qua chỉ là một kẻ thượng vị dựa vào Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng với Tiêu Tiếu, một tiểu bạch kiểm dựa vào bán đứng thân thể để mưu lợi.

 

 

Dọc đường đi, Đường quản gia không dám cùng Yến Phi giải thích, Yến Phi một câu cũng không nói. Đường quản gia đem Yến Phi đi tới một gian phòng để nghỉ ngơi, phái người mời bác sĩ tới, lại phái người đem quần áo sạch lấy tới, tự mình rót nước bưng trà cho Yến Phi. Yến Phi lạnh lùng nói: “Ông đi ra ngoài đi, tôi một yên lặng một chút.”

 

 

Đường quản gia thân thể khựng lại, giúp Yến Phi rót một chén trà, nhưng cũng không có rời đi, mà lại nói: “Yến thiếu, xin ngài bớt giận. Văn Tĩnh con bé này tính tình dễ kích động, kỳ thực không phải là người xấu. Năng lực của con bé rất mạnh, từ bộ đội đặc chủng đi ra, an toàn của căn cứ đều do con bé phụ trạch, là một trong những nòng cốt của căn cứ chúng ta, cho nên có chút ngạo khí. Hơn nữa con bé còn là em gái kết nghĩa của Trương tổng. Trong căn cứ con gái có rất ít, mọi người ngày thường đều sủng con bé, cũng đem con bé làm hư. Mong ngài đại nhân đại lượng, không cùng con bé chấp nhặt.”

 

 

“Tôi bảo ông đi ra ngoài, tôi muốn yên lặng một chút.” Thanh âm của Yến Phi lạnh xuống vài độ, “Hay là để tôi gọi điện thoại cho Nhạc Thiệu, bảo em ấy mời ông đi ra ngoài?”

 

 

Đường quản gia há miệng, buông xuống ấm trà, đối với Yến Phi khom người hành lễ, rồi mới lui ra ngoài. Trong lòng Yến Phi hoảng loạn vô cùng, bản thân khi vừa mới sống lại, cho dù bị Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân cả ngày đâm chọc cũng không nghẹn khuất tới như vậy. Khó trách Trang Văn Tĩnh dám lấy súng chĩa vào đầu của hắn, nguyên lai là em gái kết nghĩa của Trương Vô Úy. Cho dù hắn có là một người bạn bình thường của Thiệu Thiệu, thì bọn họ cũng không được phép đối xử với hắn như thế chứ? Những người này rốt cuộc có đem Thiệu Thiệu bọn họ trở thành ông chủ hay không? Đường quản gia cũng hắn giải thích, muốn đem mọi chuyện dẹp yên, còn muốn hắn ở trước mặt Nhạc Thiệu cầu tình cho Trang Văn Tĩnh bọn họ, chẳng lẽ khuôn mặt này của hắn lớn lên lại dễ ức hiếp tới thế sao?

 

 

Trong lòng của Yến Phi càng nghĩ càng thấy tức giận, cổ tay phải ẩn ẩn đau đớn, hắn cởi xuống áo khoác bẩn thỉu, kéo lên tay áo. Ở trên cổ tay phải có đeo băng phòng hộ, Yến Phi gỡ xuống, xoa xoa cổ tay. Trong lòng nói bản thân không cần phải tức giận, không cần phải tức giậ, tin tưởng Thiệu Thiệu bọn họ có thể giải quyết, không cần tức giận. Hắn hiện tại việc có thể làm chính là ngồi ở đây chờ, Thiệu Thiệu, A Trì cùng Tiểu Tiểu sẽ khiến cho những người kia hiểu được, hắn đây có thể làm bà chủ được bao lâu!

 

 

Trương Vô Úy thời điểm nghe được tin tức trực tiếp vung một cái tát tại ngay trên mặt của Trang Văn Tĩnh, đánh cho Trang Văn Tĩnh hai mắt đỏ bừng lên, ủy khuất muốn điên rồi.

 

 

“Em có biết em đã chọc họa lớn thế nào không! Đó la bà chủ! Là bà chủ a! Em đối với cậu ta đụng súng còn không nói, còn đánh cậu ta. Em bảo anh làm sao công đạo lại cho ông chủ! Em bảo phải làm sao!”

 

 

Câu đầu tiên của Trương Vô Úy liền giống với Đường quản gia, khác với Đường quản gia ở chỗ, đại não của gã đang ông ông lên, bị tức tới mức muốn ngất xỉu luôn cho rồi.

 

 

Trang Văn Tĩnh ôm lấy má, lần đầu tiên bị anh trai kết nghĩa đánh, cô có chút nhịn không được quát lại: “Cậu ta vốn không nên tới đó! Nếu ai cũng đều có thể rối loạn quy củ như cậu ta, vậy phó đội trưởng em đây cũng chẳng hiếm lạ gì! Không phải chỉ là một tên nam sủng thôi sao, có gì giỏi chứ!”

 

 

“Em còn dám cứng miệng cãi lại!”

 

 

Trương Vô Úy vung tay lên lần thứ hai, Trang Văn Tĩnh liền đem một má khác giơ lên để gã đánh. Trương Vô Úy xiết chặt nắm tay, oán hận buông xuống.

 

 

“Em căn bản không biết mình ngày hôm nay đã làm ra chuyện gì!” Trương Vô Úy hối hận muốn chết, sớm biết rằng hôm nay như vậy thì gã đã đem Trang Văn Tĩnh phái đi làm nhiệm vụ. Gã chỉ chỉ những nam nhân tới cùng Trang Văn Tĩnh, nói: “Chuyện ngày hôm nay nếu không xử lý tốt, tôi cùng các người sẽ mất mạng. Các người hiện tại cùng tôi đi gặp Yến thiếu để giải thích. Ông chủ còn chưa biết chuyện này. Nếu Yến thiếu tha thứ cho các người, chuyện này còn có thể xoay chuyển. Nếu cậu ta không tha thứ, các người cùng tôi sẽ phải rơi đầu đấy.”

 

 

“Lão đại, sẽ không nghiêm trọng tới như vậy đi?” Mười mấy nam nhân kia cảm thấy Trương Vô Úy đang phóng đại.

 

 

Trương Vô Úy nhìn bọn họ như vậy, lần đầu tiên cảnh tỉnh bản thân, có phải hay không thường ngày quá phóng túng cho bọn họ rồi. Gã xiết chặt chiếc gậy batoong, mặt lạnh nói: “Thời điểm đang họp, ông chủ có nói ngài ấy chuẩn bị cùng Yến thiếu đính hôn, các người nói xem có nghiêm trọng hay không?”

 

 

Lời này của gã vừa rơi xuống, những người ở đây hít vào một hơi thật sâu, Trang Văn Tĩnh sửng sốt.

 

 

“Đi thôi.” Trương Vô Úy cầm gậy batoong đi trước một bước, đối với những người vẫn còn khiếp sợ ở phía sau nói: “Tôi không lừa được ông chủ bao lâu đâu, có thể bảo trụ được tính mạng hay không, liền xem trong vài phút này đi.”
Trang Văn Tĩnh cắn cắn môi, mau chóng đi theo.

 

 

Yến Phi một mực xoa bóp cổ tay, vừa rồi nguyên nhân lớn nhất khiến cho hắn bị Trang Văn Tĩnh áp chế chính là bởi vì cổ tay không thể dùng quá nhiều sức. Cho dù hắn có tức tới hôn mê thì cũng không thể đem tay phải của mình ra để nói giỡn, hắn sẽ không bởi vì một nữ nhân mà hủy đi tiền đồ vẽ tranh của chính mình.

 

 

Có người gõ cửa, Yến Phi không đáp trả, người ngoài cửa lên tiếng:” Yến thiếu, là tôi, Trương Vô Úy.”

 

 

Yến Phi nhìn cổ tay của bản thân, xoa xoa.

 

 

“Yến thiếu, tôi vào được không.”

 

 

Yến Phi vẫn như trước nhìn cổ tay của mình.

 

 

Trương Vô Úy hít vào một hơi thật sâu, khẽ cắn môi, xoay nắm cửa, vặn một cái, tâm của gã nhanh chóng trầm xuống, cửa bị khóa trái. Lúc này, từ trong phòng mới truyền ra thanh âm của Yến Phi: “Trừ bỏ Nhạc Thiệu ra, ai tôi cũng không muốn thấy, thấy chỉ tổ bực mình.”

 

 

Trương Vô Úy vừa nghe liền biết việc này không có khả năng giải quyết thích đáng. Gã cách một cánh cửa nói: “Yến thiếu, thực xin lỗi, là do tôi trị thuộc hạ không nghiêm. Tôi dẫn bọn họ tới để giải thích cùng ngài.”

 

 

“Nhạc Thiệu biết chưa?” Yến Phi không chút dao động.

 

 

Trương Vô Úy thống lĩnh sinh ý hắc đạo lớn nhất tại Tây Hàng giờ phút này lại có vài phần hoảng hốt. Người này cũng không phải con chó con mèo ở trên đường, mà là ‘vị hôn thê’ của ba ông chủ lớn của bọn họ! Mà lời nói kế tiếp của Yến Phi lại khiến cho gã vô cùng xấu hổ.

 

 

“Các người có năng lực gì, tôi không quan tâm, bất quá loại chuyện bằng mặt không bằng lòng ngày hôm nay tôi coi như đã thấy rõ. Trương Vô Úy, Yến Phi tôi từ trước tới giờ không bao giờ chủ động đi gây chuyện, nhưng nếu có người dám chọc tới trên đầu của tôi, tôi tuyệt đối sẽ phụng bồi. Ở trong mắt của các người, mạng của tôi không đáng tiền, nhưng đối với Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu mà nói, mạng của tôi so với mạng của ba người bọn họ cộng lại còn quan trọng hơn. Các người ngày hôm nay dám lấy súng chĩa vào đầu của tôi, thì phải có dũng khí để mà gánh lấy trách nhiệm. Sao hả, dám làm không dám nhận sao?”

 

 

Yến Phi cơn giận vốn đã lui đi lại một lần nữa bốc lên: “Lão tử con mẹ nó sống vất vả tới tận bây giờ, không phải để cho các người dùng súng chĩa vào đầu! Trương Vô Úy! Nếu vợ của anh bị người ta dùng súng chĩa vào đầu, anh còn có thể thoải mái tha thứ được cho đối phương sao. Con mẹ nó còn dám cùng tôi giải thích!”

 

 

Trương Vô Úy hít vào một hơi thật sâu, ngăn lại Trang Văn Tĩnh đang muốn gõ cửa, đối với người bên trong phòng nói: “Là tôi tự cho rằng bản thân mình đúng. Nếu vợ của tôi bị người khác dùng súng chĩa vào đầu, tôi tuyệt đối sẽ cùng đối phương liều mạng.”

 

 

Lỗ mãng đẩy ra tay của Trang Văn Tĩnh, Trương Vô Úy lấy ra di động, gọi tới điện thoại của ông chủ, đem tình huống nói cho ông chủ.

 

 

Nhạc Thiệu đang đợi Trương Vô Úy trở về để báo cáo sau khi nhận được điện thoại của Trương Vô Úy, còn chưa nghe tới một phút đồng hồ liền đã chửi ầm lên: “Trương Vô Úy! Cái đệch cả nhà nhà anh! Ai cho các người cái lá gan đó!”

 

 

Một quả bom khổng lồ vô hình cứ như vậy nổ mạnh trên đỉnh căn cứ.

 

 

 

__________

Tác giả:

Một con mèo lười mỗi ngày đều ngủ vùi trong ổ ~ ♥

Một suy nghĩ 1 thoughts on “Bỉ Thì Bỉ Thì – 85

Hôn Miu ta đi ~