Đăng trong Đam mỹ

Mạt Thế Cự Cổ – 11


Đệ thập nhất chương

 

 

Kỉ Vân mua nguyên liệu nấu ăn tương đối bình thường, thế nhưng tay nghề của Lý giáo sư thì không hề bình thường chút nào, một nồi khoai tây chiên thịt thường thường, Ngô Diệp ăn vào khẩu vị tăng vọt, ăn tới cuối cùng no tới mức nằm ở trên ghế không đứng dậy lại được.

 

 

“Lý giáo sư, tay nghề của ngài thực sự rất ngưu!” Đừng nói Ngô Diệp nhiều ngày liền ăn dược dinh dưỡng vô cùng khó ăn như vậy, cho dù là không ăn, tay nghề của Lý giáo sư cũng tuyệt đối có thể xưng tụng là nhất tuyệt.

 

 

Lý giáo sư tuổi đã lớn, càng ngày càng yêu thích tiểu bối trẻ tuổi, Ngô Diệp bề ngoài đẹp miệng lại ngọt, nghe Tiểu Kỉ nói rằng hắn là lão đại, bằng dáng dấp cử chỉ của hắn có thể nhìn ra được đây là đứa nhỏ từ trong đại gia tộc đi ra, hiếm thấy chính là một chút kiêu ngạo cũng không có. Lý giáo sư trong lòng đối với Ngô Diệp lại càng thích thêm hai phần, ông tựa như đối với tiểu bối bình thường ha ha nói: “Đương nhiên, người sống một đời vì hai chữ ăn uống. Vì ăn uống, ta đã đi tìm đầu bếp chuyên môn có tiếng để học nghệ. Sư phụ ta thường hay nói, tay nghề này của ta cho dù về sau không đi dạy học, cũng tuyệt đối không sợ bị đói.”

 

 

“Cha mẹ già bảo tôi là kẻ tham ăn, cùng lão gia ngài so sánh, tôi vẫn kém xa.” Ngô Diệp vỗ cái bụng tròn vo, thích ý vô cùng. Hắn nghĩ, thời điểm hắn học đại học sao không gặp ông lão đáng yêu như vậy? Bằng không hắn nhất định sẽ lăn lộn trở thành một sinh viên tốt nghiệp ưu tú. Ngô Diệp tính cách chính là như vậy, nói dễ nghe một chút thì là dễ thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nói trắng ra là có chút vô tâm, khó nghe một chút chính là ‘nhị’. Nếu đổi lại là người khác xuyên tới mạt thế, phỏng chừng đều lo chết rồi, hắn còn có thể cùng người khác ba hoa chọc cười.

 

 

“Cái rắm, cái gì mà cật hóa, ta đây gọi là lão tham ăn.”

 

 

* cật hóa: kẻ tham ăn

 

 

“Thiết, hai chữ này căn bản cũng không hề khác nhau, đúng không, Vô Hoa?” Ngô Diệp da mặt dày trước sau như một, hắn cảm thấy Tần Vô Hoa xóa họ gọi thẳng tên nghe càng thêm thân thiết hơn. Bạn xem, một cái Ngô Diệp, một cái Vô Hoa, vừa nghe chính là người cùng một nhà.

 

 

Tần Vô Hoa từ khi ăn cơm tới bây giờ vẫn bất động như núi, thế nhưng ở trước mắt bao người gật đầu.

 

 

“Ha ha, xem đi xem đi!”

 

 

Lý giáo sư tính cách cũng trẻ con, tức giận tới thổi râu trừng mắt: “Trẻ nhỏ hiện tại thật sự càng ngày càng không biết kính lão, thói đời thay đổi, thói đời thay đổi a.”

 

 

Ngô Diệp sợ cho thiên hạ không loạn: “Cậy già lên mặt a, cậy già lên mặt a!”

 

 

“Ha, nhóc này đúng là hài tử thích bới móc.”

 

 

Gia đình nhỏ bé sống trong căn phòng dựng bằng lều thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười, khiến cho bóng đêm tàn khốc không duyên cớ nhiễm thêm vài phần sắc thái ấm áp.

 

 

Dân cư của khu sống bằng lều dựng lượng thay đổi tương đối lớn, có kiếm được nhiều tiền chuyển đi, có trả không nổi phí cư trú nên bị đuổi đi, có sau khi ra khỏi thành không bao giờ trở về nữa, rất ít ai có đủ khả năng để trụ lại lâu dài. Tần Vô Hoa thời điểm xin cư trú, báo biển nhà của Kỉ Vân, chủ nhân trước của gian phòng cách vách hai ngày trước phất lên thành một tiểu tài, đã chuyển sang ở chung cư cao tầng, phòng ở vừa lúc trống không. Ngô Diệp đẩy cửa đi vào, gian nhà thoạt nhìn so với Kỉ Vân bên kia sạch sẽ hơn nhiều. Kỉ Vân cùng Lý lão tới nay vẫn luôn siêng năng muốn tạo ra phát minh, trong phòng đắp một đống đầy các loại tinh chế (bị hỏng) bí mật (đồng) dáng điệu (vỡ nát) cơ quan (thiết). Chủ nhân trước của phòng ở dọn dẹp rất sạch sẽ, ước chừng chủ nhân cũ thực sự kiếm được không ít, trong phòng gì đó cơ hồ đều không có mang theo, hoàn toàn phù hợp với túi tiền cùng mong đợi của Ngô Diệp.

 

 

Đương nhiên, vẫn có một chút bất mãn, “Như thế nào chỉ có một gian a, anh ngủ chỗ nào?” Giường hai người thật ra rất lớn, hai đại nam nhân nằm một chút cũng không có vấn đề.

 

 

Tần Vô Hoa thản nhiên nhìn hắn một cái, được rồi, tiểu đệ đưa mắt ra hiệu, hắn không thể cùng y chấp nhặt, Ngô Diệp bỏ qua chột dạ nghĩ.

 

 

“Tôi ngủ cùng không tốt lắm, anh nếu không để ý thì cũng ngủ trên giường đi.” Nhị thiếu hào phóng tỏ thái độ, hoàn toàn quên mất rằng chủ nhân căn phòng này căn bản không phải là hắn.

 

 

Tần Vô Hoa như trước lạnh lùng trưng ra khuôn mặt như khối băng: “Mới chỉ là không tốt lắm thôi sao?”

 

 

“…” Nhị thiếu đầu gối trúng vô số tiễn, ngã xuống đất không dậy nổi.

 

 

Người này thực sự là quá đáng ghét, căn bản là không thể cùng vui vẻ chơi đùa!

 

 

Nhị thiếu nín giận quyết định không để ý tới tên hỗn đản này, kết quả nằm trên giường không tới nửa giờ, trong lồng ngực của hỗn đản có thêm một gia hỏa trơn bóng. Trong bóng đêm, khóe miệng của Tần Vô Hoa nhếch lên một độ cung rất nhỏ.

 

 

Một đêm vô mộng, Ngô Diệp ngủ thẳng tới hơn mười giờ mới tỉnh, trong phòng chỉ có một mình hắn. Hắn chán tới chết ở trên giường lăn một vòng, bỗng nhiên nhớ tới hắn đã hoàn thành nhiệm vụ cưỡng chế [Đi tới Lam Thành]. Hắn vội gọi ra bảng khống chế của hệ thống, mở ra nút lệnh nhiệm vụ, bên trong quả nhiên biểu hiện nhiệm vụ đã hoàn thành, bình xét cấp bậc nhiệm vụ E -.

 

 

[Hệ thống a, ngàn vạn lần phải cho ta đồ tốt a.] Ngô Diệp thấp thỏm ấn xuống [Có hay không lĩnh phần thưởng nhiệm vụ] ở phía dưới.

 

 

Tích phân 50, <Căn bản thổ nạp pháp> x 1.

 

 

Trong đầu Ngô Diệp bỗng nhiên nhiều ra một đoạn tin tức tối nghĩa khó hiểu, rõ ràng là văn tự hoàn toàn xa lạ, hắn lại có thể hiểu được rõ ràng hàm nghĩ của văn tự này. Văn tự huyền diệu giống như dấu vết rõ ràng được khắc vào trong não bộ của hắn, mỗi một lần thầm nghĩ, bất tri bất giác đã bày ra năm trái tim với tư thế hướng thẳng lên trời chuẩn mực. Tiết tấu hô hấp không ngừng điều chỉnh biến hóa, cuối cùng trở nên rất chậm rất chậm, trong khoảng thời gian dài đằng đẵng, Ngô Diệp có thể cảm giác được một cỗ dòng khí mỏng manh lúc nhanh lúc chân chạy toàn thân, khi thì thông thuận khi lại đình trệ. Không biết qua bao lâu, địa phương thông thuận càng thêm thông thuận, địa phương đình trệ cũng dần trở nên thống thuận, dòng khí mỏng manh tựa hồ lại lớn thêm một chút.

 

 

“… Lão đại, lão đại, cơm trưa chín rồi, mau ra đây ăn cơm.” Kỉ Vân nhìn thấy mặt trời đã lên đỉnh, có chút bất đắc dĩ gọi.

 

 

Ngô Diệp dựa theo văn tự huyền diệu thu thế, mắt mở to, phát hiện trên người đau nhức thế nhưng trở thành hư không. Hắn có thể cảm giác được rõ ràng vô luận là tình trạng tinh thần hay là thân thể đều tốt tới mức trước nay chưa từng có.

 

 

[Lão tử rốt cuộc nhân phẩm cũng trở về!] Ngô Diệp cười tới mức được gọi là hả hê.

 

 

* nhân phẩm: ở đây là chỉ vận may, ý Ngô Diệp là vận may của ẻm đã trở lại sau bao ngày xui xẻo =.,=

 

 

Hệ thống toàn là ở lúc mấu chốt giội nước lã: [Đã từng có người ở nhiệm vụ cấp G rút được công pháp.] Công pháp cao cấp nhất chia làm thiên địa huyên hoàng bốn cấp bậc, cho dù là công pháp đứng hàng cuối hoàng cấp thì cũng có khả năng dời sông lấp biển.

 

 

Ngô Diệp tươi cười cứng đờ: [<Căn bản thổ nạp pháp> kia là công pháp cấp bậc gì?]

 

 

[Không có cấp bậc.]

 

 

[Không có cấp bậc là ý tứ gì?]

 

 

Hệ thống lạnh lùng phun ra ba chứ vừa mới học được: [Hàng thông thường.]

 

 

Cái đệch !

 

 

Hệ thống ‘nhìn tới’ bộ dáng ủ rũ của kí chủ, cũng không muốn đem kí chủ ngu xuẩn này đả kích quá thảm: [Ở trước khi gen cấp một được giải khóa, ngươi không ngừng cường hóa gen, phối hợp với tu luyện <Căn bản thổ nạp pháp> kia, cũng có thể tăng tỉ lệ sinh tồn của người lên.]

 

 

Ảo tưởng tuyệt vời của Ngô Diệp bị đánh vỡ, hữu khí vô lực hỏi: [Hiện tại tỉ lệ sinh tồn của ta đây là bao nhiêu?]

 

 

Không tới 1%.

 

 

Hệ thống cảm thấy được nếu đem số liệu này nói cho kí chủ ngu xuẩn, hắn khẳng định lập tức lại muốn la hét muốn quay về cái vị diện kia. Vị diện này có vô số năng lượng đặc biệt mà hai người bọn họ cần, nó kỳ thực cũng không muốn kí chủ rời đi, nhưng mà dựa theo điều thứ ba định luật vận hành của nó, hẳn là không tính vi phạm định luật… đi? Hệ thống sau khi bị cưỡng chế kích hoạt, bên trong trình tự trung tâm của nó có chứa đựng một ít số liệu về hệ thống dong binh vũ trụ. Không biết có phải nó lỗi giác hay không, nhưng nó cảm thấy được nó giống như cùng hệ thống này không phải quá giống nhau, nó giống như so với chúng nó càng nhiều hơn một ít các thứ này nọ. Là do bị virut sao?

 

 

Hệ thống lại một lần nữa rơi vào trong suy nghĩ của bản thân, vội vàng đi tự kiểm tra, hoàn toàn không lên tiếng.

 

 

Bên ngoài Kỉ Vân gõ cửa một cái, hô: “Lão đại, lão đại.”

 

 

“Đợi một lát, tôi rửa mặt sẽ ra.”

 

 

Phòng lều tuy rằng phòng ở không được tốt lắm, nhưng vẫn được nhận hệ thống ống để cung cấp nước. Chủ phòng trước dường như sinh sống khá tốt, còn tự mình lấy tấm sắt và thùng lắp ráp lại thành một bộ máy vòi sen để tắm. Ngô Diệp thấy trên người mình nhớp nháp, đơn giản tắm một cái bằng nước lạnh. Tắm rửa xong muốn đánh răng mới phát hiện mình lúc đi đã quên đem kem đánh răng cùng bàn chải đánh răng mang tới. Cũng may hai thứ đồ này hệ thống bán không đắt, ngoài một tuýp kem đánh răng lớn ra còn kèm thêm hai cái bàn chải đánh răng cùng một chiếc khăn bông sạch sẽ dùng để lau mặt chỉ có 1 tích phân, 1 tinh hạch. Ngô Diệp hiện tại còn dư một chút, ngay tức khắc bàn tay lớn vung lên, mua trọn vẹn, trở nên sạch sẽ khoan khoái mới đi ra ngoài.

 

 

Đi tới sát vách, Lý giáo sư cùng Kỉ Vân cũng đã ngồi ở bên cạnh bàn ăn nhỏ chờ hắn.

 

 

“Vô Hoa đâu?” Ngô Diệp hỏi.

 

 

Kỉ Vân nói: “Tần ca sáng sớm để đi nhận nhiệm vụ của công hội liệp thi giả, theo người ta đi ra ngoài làm nhiệm vụ. Hắn ta nói chờ cậu tỉnh lại, để tôi đưa cậu đi làm quen một chút hoàn cảnh ở Lam Thành.”

 

 

Ngô Diệp xác thực đối với Lam Thành rất tò mò, ăn uống dầu mỡ xong xuôi bữa chân chân không thể nào nhấc lên được, quây quanh Kỉ Vân và Lý giáo sư một lúc xem bọn họ chạy thử ‘máy điều tra đo lường tang thi’, chờ sau khi thái dương bắt đầu nghiêng về hướng tây, mới cùng Kỉ Vân ra khỏi cửa.

 

 

Thông qua cùng Kỉ Vân nói chuyện phiếm, Ngô Diệp hiểu rõ, Thiên Triều của bọn họ căn bản không có quốc sách cơ bản giống như vị diện kia —— kế hoạch hóa gia đình. Đồng dạng lịch sử lưu truyền tới nay, người Thiên Triều phi thường để ý truyền thống lâu năm nhiều con nhiều cháu, bởi vậy người Thiên Triều đã sớm nhiều hơn cửa ải 2 tỷ, đạt tới 2.4 tỷ người. Căn cứ bản lịch sử ghi lại mà hắn đã xem, lấy thời điểm bắt đầu từ chiến tranh nha phiến, sau khi Thanh triều bị phủ định, giai cấp tư sản chính của Thiên Triều cuối cùng nắm giữ quyền lớn. Sau khi trải qua cải cách dứt khoát mạnh mẽ, Thiên Triều ở trong giai đoạn giữa của cuộc chiến tranh thế giới thứ hai đạt được thành tựu xuất sắc, hơn nữa có tài nguyên nhân lực sung túc cùng thị trường rộng lớn, sớm có thể sánh vai với đế quốc siêu cường – nước Mỹ. Nhưng mà, lịch sử lại có điểm tương tự đáng sợ, khi Ngô Diệp nhìn đến Thiên Triều ở chiến tranh thế giới thứ hai trổ hết tài năng, sau đó lên làm Tổng thống đồng dạng vẫn là Mao gia gia vĩ đại. Hắn không khỏi cảm khái anh hùng kỳ thực cũng là một loại mệnh.

 

 

Một số then chốt lịch sử bị rẽ ngoặt thay đổi, cả thế giới đều sẽ tùy theo pháp sinh mà biến hóa long trời lở đất.

 

 

Ngô Diệp vẫn chưa đi dạo hết khu giao dịch của Lam Thành, cũng đã phát hiện khoa học kĩ thuật của vị diện này so với vị diện của hắn tổng thể vượt lên trước ít nhất là mười năm.

 

 

Mọi người ở cái vị diện kia của hắn còn đang ở thời điểm vì các loại sản phẩm trí năng mà đắc ý, vị diện này đã xuất hiện trí não sơ cấp, cũng thực hiện dân dụng hóa.

 

 

* dân dụng hóa: cho người dân sử dụng rộng rãi

 

 

“Tiểu tử, cậu xem lâu như vậy đến cùng là có mua hay không a?” Chủ quán nếu không phải thấy bộ dạng của Ngô Diệp cũng không tệ lắm, thì đã đạp bay hắn. Hết xem lại sờ đồ vật trên quầy hàng của gã như một tên nhà quê thì thôi đi, lại còn cầm cái máy tính bảng xịn nhất trong quầy của gã chơi game, như vậy là sao? 

 

 

Máy tính bảng, máy vi tính của vị diện này vô cùng nhẹ, chỉ dày hơn đồng một xu (đồng một xu này là tiền xu) một chút. Đồ họa hoàn mỹ, vận hành mượt mà, điều khiển bằng giọng nói và trí não, các loại thông báo đều được nhân tính hóa một cách tự nhiên. Ngô Diệp căn bản là vừa khởi động máy đã học được hết thao tác. Sau đó ôm máy tính bảng chơi hơn nửa giờ dưới ánh mặt trời, vậy mà máy không hề bị nóng, pin vẫn còn đầy. Ngô Diệp nghe được chủ quán nói chuyện, thời điểm thả máy tính bảng xuống, ở giữa máy tính bảng nhảy ra một cái mắt to đang nước mắt lưng tròng dễ thương nhìn hắn, mềm mại nói: “Chủ nhân, mua Vương Tử đi, Vương Tử rất tài giỏi.”

 

 

Giời ạ, bán manh rất đáng thẹn có biết hay không?

 

 

“Chủ nhân, van cầu người, có được hay không?”

 

 

Nhị thiếu: “…”

 

 

“Chủ nhân, Vương Tử tích trữ thật nhiều trò chơi hay.”

 

 

“… Lão bản, bao nhiêu tiền?” Nhị thiếu tuyệt đối không phải bị trò chơi mê hoặc, hắn chẳng qua thứ đồ dễ thương này rất đáng thương mà thôi.

 

 

Chủ quán trái phải nhìn, không có nhân viên quản lý tuần tra, hạ giọng nói: “Thứ này tôi không bán.”

 

 

 

___________________

Tác giả:

Một con mèo lười mỗi ngày đều ngủ vùi trong ổ ~ ♥

Hôn Miu ta đi ~