Đăng trong Đam mỹ

Bỉ Thì Bỉ Thì 2 – Cố sự 3 (12)


Mỗi lần tôi quyết tâm edit cho xong bộ này thì thế lực mang tên “Yến Tam Ngưu + Tiểu Bánh Bao” lại làm tôi lùi bước… 😓

Hà Nội chỗ mình ở bắt đầu bước vào kỳ giãn cách 15 ngày rồi, đợt này dịch bùng kinh khủng quá, mong tất cả mọi người cố gắng giữ gìn sức khỏe nhé~ ♥️


Chương thứ mười hai:

Yến Tam Ngưu ăn xong bữa tối liền đưa Tiểu Bánh Bao về nhà, tất cả mọi người đều biết ông vì sao lại đi sớm như vậy. Vừa lên xe, Tiểu Bánh Bao lập tức tháo khóa bình an từ trên cổ ông nội xuống. Đeo khóa bình an cho Tiểu Bánh Bao, nghĩ đến phải đơn độc một mình nói với Hoàng đế sự kiện kia, trái tim của Yến Tam Ngưu đập thình thịch không thôi. Trở lại nhà Hoàng đế, vẫn như cũ trước hết tắm rửa cho Tiểu Bánh Bao, sau đó chờ Tiểu Bánh Bao buồn ngủ thì dỗ bé ngủ. Ngồi trên sopha, Yến Tam Ngưu không dám nhìn Hoàng đế, hai tay không ngừng ở trên đầu gối chà xát. Hoàng đế nhìn ra ông đang khẩn trương, nghĩ nghĩ, nói với cháu trai: “Tiểu Bánh Bao, tối nay ngủ sớm một chút, ngày mai con cũng có thể gặp ông nội sớm một chút.”

Tiểu Bánh Bao hôm nay đi bơi, thấy ông nội nói thế, bé lập tức ngáp một cái, Yến Tam Ngưu động tác rất nhanh đứng dậy đi qua ôm lấy bé. Tiểu Bánh Bao nằm ở trong lòng ông nội, dụi mắt: “Ông nội, con mún bé cún con nhoa.”

“Được, ông nội làm cún con cho con, ngủ ngoan nha.” Yến Tam Ngưu lưng bị còng, không tiện ôm đứa nhỏ lên tầng. Ông ngồi yên trong phòng khách vỗ lưng dỗ Tiểu Bánh Bao ngủ. Tiểu Bánh Bao cầm lấy vạt áo của ông nội, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, ở trong sự vỗ về của ông nội ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ. Đợi đến khi Tiểu Bánh Bao ngủ rồi, Trần Nhãn Lan từ trong lòng Yến Tam Ngưu ôm lấy con trai, bế bé lên tầng. Yến Tam Ngưu đi theo phía sau, ở sau khi Trần Nhã Lan thả Tiểu Bánh Bao xuống giường, ông lại tiếp tục vỗ về.

Trong phòng mở điều hóa, Yến Tam Ngưu sờ sờ trán của Tiểu Bánh Bao, nhỏ giọng nói với Trần Nhã Lan: “Bé con còn nhỏ, trong nhà nên hạn chế mở điều hòa. Trong nhà có quạt không?”

“Có.” Trần Nhã Lan đi lấy quạt, tắt điều hòa. Yến Tam Ngưu thương lượng nói: “Có thể mở sổ một chút được không?”

“Tôi đi mở.” Trần Nhã Lan mở cửa sổ, để gió thổi vào trong phòng.

Yến Tam Ngưu kéo chăn lên che phần bụng của Tiểu Bánh Bao, phe phẩy quạt. Trần Nhã Lan nói: “Yến thúc, để tôi quạt cho, chú cứ về đi.”

“Không sao không sao, quạt thêm một lát nữa sẽ mát, đến lúc đó sẽ không cần quạt nữa.”

Biết Yến Tam Ngưu thương đứa nhỏ, Trần Nhã Lan cũng không tranh với ông, hôn con trai rồi rời khỏi phòng ngủ. Yến Tam Ngưu thực ra rất khẩn trương, chuyện sắp phải đối mặt khiến ông có chút sợ sệt, quạt mát cho đứa nhỏ, cũng là để giảm bớt sự khẩn trương của bản thân. Cửa phòng ngủ mở ra, Yến Tam ngưu quay đầu lại, bàn tay đang phe phẩy quạt dừng lại, ông đứng lên.

Hoàng đế đóng cửa đi đến ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng sờ sờ tay cháu trai, ông nói với Yến Tam Ngưu: “Ông cứ quạt tiếp đi, không cần để ý tới tôi.”

Yến Tam Ngưu ngồi xuống, tiếp tục quạt mát cho Tiểu Bánh Bao, do dự có nên nói tiếp hay không. Hoàng đế chủ động nói: “Tam Ngưu, có phải ông đang có tâm sự gì đó đúng không? Tôi thấy ông tối nay có tâm sự rất nặng. Có chuyện gì không tiện nói với bọn nhỏ, ông có thể nói với tôi.”

Yến Tam Ngưu quả thực có chuyện muốn nói với Hoàng đế. Ông nhìn Tiểu Bánh Bao, nuốt nuốt nước bọt. Đem quạt bỏ xuống trên tủ đầu giường, ông từ trong túi áo lấy ra tấm thẻ ngân hàng nóng phỏng tay, đặt xuống trước mặt Hoàng đế, tay không ngừng chà xát đầu gối, nói: “Tiền này, tôi không thể nhận. Tiểu Bánh Bao, gọi tôi là ông nội, tôi sao có thể nhận số tiền này chứ? Cầm tiền này, tôi sẽ không còn mặt mũi gặp Tiểu Bánh Bao, cũng không còn mặt mũi nghe Tiểu Bánh Bao gọi tôi là ‘ông nội’. Tiền này, nhất định không thể nhận.”

Hoàng đế đem thẻ ngân hàng đẩy đến bên chân Yến Tam Ngưu, nói: “Chăm sóc Tiểu Bánh Bao vốn không phải là nghĩa vụ của ông, là chúng tôi làm phiền ông. Không bồi thường ông chút gì đó, trong lòng chúng tôi sẽ cảm thấy không yên, cũng không thể mặt dày tiếp tục làm phiền ông giúp chúng tôi chăm sóc Tiểu Bánh Bao.”

Yến Tam Ngưu vội vàng lắc đầu, giống như tấm thẻ ngân hàng kia là hồng thủy mãnh thú, ông cầm lấy dùng nhét vào trong tay của Hoàng đế: “Không thể nhận, tuyệt đối không thể nhận! Tôi, tôi, tôi chăm sóc cháu trai của mình, sao có thể lấy tiền!” Dứt lời, ông đột nhiên ý thức được người trước mặt này mới chính là ông nội ruột của Tiểu Bánh Bao, lại vội vàng nói: “Tôi coi Tiểu Bánh Bao, như cháu trai, cháu trai ruột, tiền này tôi không nhận đâu. Tôi mà nhận, tôi mà nhận, tôi không còn là con người nữa!”

* hồng thủy mãnh thú: tức nước lũ và thú dữ, ví với tai họa ghê gớm và đáng sợ

Hoàng đế vỗ vỗ tay của Yến Tam Ngưu, lập tức trấn an: “Là lỗi của chúng tôi, không nên dùng tiền tài để đánh giá tình cảm của ông đối với Tiểu Bánh Bao, tôi thành thật xin lỗi ông.”

“Không, không phải…” Yến Tam Ngưu nào dám để Hoàng đế xin lỗi mình.

“Vậy tôi sẽ không khách khí với ông nữa.” Hoàng đế đem tấm thẻ ngân hàng mà Yến Tam Ngưu vô cùng bài xích kia cất đi, Yến Tam Ngưu một đầu đầy mồ hôi lúc này cũng dần bình tĩnh trở lại. Hoàng đế nhìn thoáng qua cháu trai nhỏ đang ngủ say, nói: “Tiểu Bánh Bao chắc là sẽ không tỉnh lại, ông bồi tôi chơi một ván cờ đi.”

Yến Tam Ngưu khuôn mặt tức khắc đỏ lên: “Tôi, không biết.” Cả đời vất vả kiếm sống, ông nào có cơ hội tiếp xúc với thứ xa xỉ như vậy.

Hoàng đế nắm lấy cổ tay của Yến Tam Ngưu rồi dẫn ông đi ra khỏi phòng ngủ, nói: “Học sẽ biết. Qua vài ngày nữa tôi phải đi đến những nơi khác để thị sát, sợ là không có bao nhiêu thời gian để chơi cờ.”

Yến Tam Ngưu mỗi tối đều xem bản tin thời sự, đương nhiên biết ‘thị sát’ là như thế nào, chính là ngựa vó không ngừng chạy qua rất nhiều nơi, một lần đi đều mất mười ngày nửa tháng mới về được. Nghĩ đến thân phận của đối phương, Yến Tam Ngưu không khỏi thuận theo nói: “Tôi bồi ngài, nhưng mà tôi không biết gì về cờ đâu.”

“Không sao.”

Hoàng đế kéo Yến Tam Ngưu vào thư phòng, lấy ra bàn cờ, dùng ngôn ngữ đơn giản giải thích cho Yến Tam Ngưu quy tắc chơi. Yến Tam Ngưu nghe xong vẫn chưa hiểu rõ hết, nhưng Hoàng đế đã bắt đầu, ông cũng chỉ đành kiên trì đi nước cờ đầu tiên.

“Tam Ngưu à, ông đã quen với cuộc sống ở đế đô chưa?”

“Quen rồi quen rồi.”

“Trong nhà hiện tại có năm đứa nhỏ, ông vất vả rồi.”

“Không vất vả, không vất vả. Năm bé con rất ngoan, cũng rất nghe lời, trong nhà còn có mấy dì bảo mẫu hỗ trợ, giữa trưa tôi còn có thời gian ngủ một giấc, không vất vả chút nào.”

Hoàng đế nói chuyện như vậy chủ yếu là vì để Yến Tam Ngưu giảm bớt khẩn trương. Thân phận của ông ở đó, cho dù là trưởng bối của ba nhà ở trước mặt ông cũng sẽ không quá tùy ý, huống chi là Yến Tam Ngưu. Ngồi vào trên vị trí này, Hoàng đế đã quen với việc người khác ở trước mặt ông sẽ câu nệ và khẩn trương, chẳng qua Yến Tam Ngưu là ông nội của cháu trai ông, ông vẫn sẽ tận lực làm cho đối phương có thể thoải mái khi ở chung với mình.

Mà quả thực, có Hoàng đế nói chuyện dẫn đường, Yến Tam Ngưu cũng dần dần thả lỏng, đương nhiên vẫn sẽ có chút câu nệ, nhưng ngón tay cầm lấy quân cờ đã không còn cứng ngắc như lúc đầu. Hoàng đế có thể nhìn ra Yến Tam Ngưu thật tâm yêu thương cháu trai của mình, không hề mang theo chút tâm tư. Đưa cháu trai về nhà cũng thế, tặng cháu trai khóa bình an cũng thế, tắm rửa cho cháu trai cũng thế, dỗ cháu trai ngủ cũng thế, Yến Tam Ngưu thật sự đem cháu trai của mình trở thành cháu ruột để yêu thương, không hề ôm chút tâm tư muốn từ trên người gia đình Hoàng đế lấy được ưu đãi gì đó. Nhìn thấy Yến Tam Ngưu quạt mát cho cháu trai của mình ngủ, nhìn thấy đối phương gấp đến độ suýt chút nữa chảy nước mắt trả lại thẻ ngân hàng, Hoàng đế ý thức được, ông dùng tiền tài để cảm ơn là đang sỉ nhục Yến Tam Ngưu. Đưa cho Yến Tam Ngưu vài chục thậm chí vài trăm vạn làm tiền cảm ơn còn chẳng bằng cùng ông chơi cờ, tâm sự chuyện thiên hạ, như thế còn thật tâm thật lòng hơn, cho nên Hoàng đế liền kéo Yến Tam Ngưu chơi cờ.

Yến Tam Ngưu không biết chơi cờ, Hoàng đế cho dù có lòng nhường thì ông cũng thua đến rối tinh rối mù. Bản thân không biết chơi, tự nhiên rất khó để tập trung vào ván cờ. Yến Tam Ngưu thỉnh thoảng lại chú ý thờ  gian. Kim đồng hồ trên đồng hồ đeo tay chỉ vào con số 11, thấy Hoàng đế vẫn chưa có ý định dừng lại, Yến Tam Ngưu không thể không lên tiếng nhắc nhở: “Ngài nên đi nghỉ ngơi, thời gian không còn sớm.”

Hoàng đế tựa hồ lúc này mới phát hiện quả thực không còn sớm, vô cùng áy náy nói: “Ồ, đã muộn thế rồi, xin lỗi, Tam Ngưu, tôi không chú ý thời gian.”

“Không sao không sao.” Yến Tam Ngưu gấp đến mức mặt đỏ lên, “Tôi đi ngủ muộn, bình thường giờ này vẫn chưa ngủ. Nhưng mà ngài đó, ngài nên đi nghỉ ngơi.” Mím môi, Yến Tam Ngưu chà xát đầu gối, nói một câu bình thường ông tuyệt đối sẽ không nói ra, sẽ làm cho người ta cảm thấy ông đang nịnh nọt —– đây cũng là nguyên nhân vì sao ông do dự không biết có nên nói hay không —– “Thân thể của ngài rất quan trọng, không giống những dân thường nhỏ bé chúng tôi, cho dù xảy ra vấn đề gì cũng không sao hết. Ngài, phải chú ý thân thể. Ngài, ngài nếu không chê tôi ngốc, có thời gian rảnh, cứ gọi tôi đến chơi cờ cùng ngài.”

Hoàng đế nở nụ cười, vỗ vỗ bàn tay đang chà xát đầu gối của Yến Tam Ngưu: “Cảm ơn ông đã quan tâm, tôi quả thực nên đi nghỉ ngơi, mai còn phải chủ trì một cuộc họp. Chờ tôi đi thị sát trở về, ông lại tới đây chơi cờ với tôi. Đứa nhỏ mặc dù quan trọng, nhưng thỉnh thoảng cũng nên có chút thời gian cho riêng mình, ông nói có phải hay không.”

Yến Tam Ngưu không nói phải hay không phải. Hoàng đế nhật lý vạn ky lại nguyện ý tìm dân thường nhỏ bé như ông tới để chơi cờ, ông chỉ có một loại cảm giác, đó là ‘vinh quang vô hạn’, là vinh quang của Yến Tam Ngưu ông. Ông dùng lực gật đầu: “Thời điểm nào ngài muốn chơi cờ, cứ tìm tôi.”

* nhật lý vạn ky: hàng ngày phải xử lí, giải quyết rất nhiều công việc khó ,trăm công nghìn việc, thức khuya dậy sớm

“Vậy tôi để tài xế lái xe đưa ông về, ông cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Tôi tự đi, ngài không cần tiễn tôi đâu, tôi tự đi được rồi.”

“Được.”

Hoàng đế liền đưa Yến Tam Ngưu đến cửa thư phòng, nhìn ông đi qua lối đi nhỏ, rồi khuất bóng sau góc cầu thang. Yến Tam Ngưu vóc dáng vốn không cao, lưng còn bị còng, thoạt nhìn càng thêm nhỏ gầy. Vất vả nhiều năm khiến ông mặc dù hiện tại có cuộc sống nhàn thoải mái cũng không thể lấy lại được vóc dáng ưỡn ngực ngẩng cao đầu lúc tuổi trẻ, cũng không có cách nào béo phì mập ra giống những ông chú trung niên hơn 40 tuổi bình thường khác. Ở trong nước, dân thường thành thật như Yến Tam Ngưu có hàng ngàn hàng vạn, Hoàng đế thầm nghĩ, cháu trai của mình có thể trường thành bên cạnh một người ông nội như vậy thực ra cũng là việc tốt.

“Cha.”

Cha mình vẫn chưa đi nghỉ ngơi, Lý Tầm cũng không đi nghỉ ngơi. Yến Tam Ngưu đi rồi, Lý Tầm mới tìm đến cha mình, liền thấy cha mình đang đứng ở cửa thư phòng trầm tư.

Hoàng đế hoàn hồn, nói: “Không cần đưa tiền cho Yến thúc của con, ông ấy đem thẻ ngân hàng trả lại. Ông ấy coi Tiểu Bánh Bao như cháu trai ruột, chúng ta cũng coi ông ấy như ông nội ruột của Tiểu Bánh Bao. Lần tới ta đi kiểm tra sức khỏe, bảo bọn họ đưa Tam Ngưu đi cùng.”

“Dạ.”

“Thời gian không còn sớm, con đi nghỉ ngơi đi, ta cũng đi ngủ đây.”

“Con đưa người về phòng.”

Lý Tầm đưa cha mình về phòng. Lúc này, Yến Tam Ngưu đang trên đường về nhà nhìn tay phải của mình, trên mặt vẫn còn kinh hỉ không thể tin được. Ông dĩ nhiên cùng Hoàng đế chơi cờ. Cho dù lúc đối mặt với Hoàng đế đã không còn khẩn trương và sợ hãi như ban đầu, nhưng Yến Tam Ngưu cũng rất ít có cơ hội ở chung một mình với Hoàng đế, ông cũng không dám. Nếu không phải nhờ ánh sáng của con trai, ông không thể nào gặp được Tiểu Bánh Bao, không thể nào được tận mắt nhìn thấy Hoàng đế, càng đừng nói đến chuyện cùng Hoàng đế chơi cờ. Yến Tam Ngưu cảm thấy đêm nay mình khẳng định sẽ không ngủ được.

.

.

__________

Tác giả:

Một con mèo lười mỗi ngày đều ngủ vùi trong ổ ~ ♥

Một suy nghĩ 1 thoughts on “Bỉ Thì Bỉ Thì 2 – Cố sự 3 (12)

Hôn Miu ta đi ~