Đăng trong Đam mỹ

Mạt Thế Cự Cổ – 12


Đệ thập nhị chương

 

 

Ngô Diệp khó hiểu vì cái gì mà chủ quán lại thay đổi, vừa muốn tức giận thì lại bị Kỉ Vân một phen giữ chặt lấy. Kỉ Vân nhìn bốn phía một vòng, dùng thanh âm so với chủ quán còn thấp hơn, báo ra địa chỉ của mình cùng thời gian hẹn buổi tối. Ngô Diệp không ngốc, vòng vo một chút liền hiểu ý. Quả nhiên bọn họ vừa mới đi, chủ quán mập mờ liền đem máy tính bảng cất đi.

 

 

Đi tới một nơi yên tĩnh, Kỉ Vân hạ thấp giọng giải thích cho Ngô Diệp một phen, Ngô Diệp lúc này mới hoàn toàn hiểu rõ được.

 

 

Lam Thành trừ bỏ thuế ra vào cùng thuế đóng tiền thuê nhà ra, thuế buôn bán cũng tương đối nặng. Ở khu giao dịch chỉ có thể dùng chứng minh thân phận tạm trú để tính tiền, mà thân phận tạm trú chỉ là tồn tại ‘tạm thời gửi tới’. Chỉ cần có phát sinh thay đổi thì ngay lập tức sẽ bị hệ thống thuế thành buộc định tiến hành phân biệt, khấu trừ cũng tùy theo thuế phí tương ứng. Giao dịch thuế ở Lam Thành bất đồng dựa theo lượng giao dịch cùng đối tượng giao dịch, quy định hạn mức khác nhau. Sản phẩm điện tử của vị diện này kỳ thực không đắt như Ngô Diệp nghĩ. Trước mạt thế, những thứ này căn bản là đồ dùng cầm tay của mỗi người. Sau mạt thế, đồ vô dụng này làm sao có thể so được với đồ ăn cùng vũ khí trân quý?

 

 

Loại sản phẩm điện tử này ở trong khu giao dịch là một trong những sản phẩm được giao dịch giá rẻ, thuế suất chỉ có 20%. So với lương thực vũ khí là 35%, muối và thuốc lá là ‘xa xỉ phẩm’ thậm chí có thuế suất rất cao là 50%, thật không tính là cái gì. Đương nhiên đối với người buôn bán rong mở quán nhỏ mà nói, chỉ cần có cơ hội để có thể kiếm được lời, cho dù là nửa viên tinh hạch thì cũng tuyệt đối không thể bỏ qua. Vì thế, một vài người bán hàng rong lấy một ít đồ vật này nọ, lặng lẽ trốn lậu thuế mà hoạt động. Tựa như chủ quán vừa rồi kia là như vậy, khách hàng nhìn trúng đồ vật gì, mọi người không ở khu giao dịch đàm phán mà sẽ hẹn một thời điểm nhất định để tới tận nhà giao dịch. Tính tiền bằng tiền bạch kim để tránh thoát khỏi hệ thống thuế thành, song phương đều có thể đạt được lợi ích thực tế. Những điều mờ ám này đương nhiên không gạt được những người quản lý của Lam Thành, bọn họ cũng đặt điều lệ xử phạt rất nghiêm khắc, một khi bị bọn họ phát hiện ra loại hành vi này sẽ bị tịch thu tài sản của song phương, còn bị đem đuổi ra khỏi Lam Thành.

 

 

Nhưng mà thuế giao dịch của Lam Thành thật sự rất cao, tiểu thương luôn luôn vì lợi ích bí quá hóa liều. Còn nữa, nước quá trong ắt không có cá, nhóm tuần tra của khu giao dịch người nào không nghĩ tới trải qua ngày thoải mái một chút? Chỉ cần không phải quá phận quá đáng, bên trên cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.

 

 

Chủ quán này rõ ràng là bộ dáng ‘kiếm khách’ lộ rõ như vậy, tuần tra cũng không thể nào không phát hiện ra, không thể nghi ngờ khắng định có người bên trong bao che cho gã.

 

 

Sau khi Kỉ Vân trăn trở tới được khu dân cư Lam Thành, ở trong này gần một năm, sớm đã tìm hiểu cùng biết rõ toàn bộ được những quy định ngầm để có thể luồn lách được luật.

 

 

Ngô Diệp tiếp tục cùng Kỉ Vân đi tiếp, đi dạo một vòng toàn bộ khu giao dịch của Lam Thành. Ngô Diệp được mở rộng nhãn giới rất nhiều, không khỏi cảm khái giá hàng của nơi này thật sự rất đắt, giá cả so với cái tên hệ thống thích hãm hại hắn kia cũng không kém bao nhiêu.

 

 

Đi dạo không sai biệt lắm, Kỉ Vân mua ít khoai tây cùng rau muống để về nấu bữa tối. Ngô Diệp nhìn thấy ở đoạn giữa của khu giao dịch, tại mặt tiền của một cửa hàng rất nhỏ, bên ngoài vây quanh rất nhiều người, mọi người nói nhao nhao, động tĩnh ồn ào phi thường lớn.

 

 

“Bên kia làm sao vậy?” Ngô Diệp hiếu kỳ hỏi.

 

 

Kỉ Vân sắc mặt khẽ biến, “Đó là tiệm muối duy nhất ở Lam Thành, là nơi cao tầng căn cứ tiêu thụ. Khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó, chúng ta qua đó nhìn xem.”

 

 

Không xem không biết, vừa thấy, Kỉ Vân cũng bị làm cho hoảng sợ. Hóa ra muối ăn lại tăng giá, ước chừng tăng gấp đôi giá cũ, cứ 10g muối phải trả 10g hoàng kim / 2 viên tinh hạch.

 

 

10g muối là bao nhiêu?

 

 

Một lọ muối ước chừng khoảng 3.5g. Nếu dùng khoảng 3g muối cho vào trong đồ ăn, đồ ăn đó có thể gọi là ‘đồ ăn không muối’. Mà một người mỗi ngày nhu cầu lượng muối cần hấp thụ là vào khoảng từ 4 tới 6g muối. Dựa theo thói quen nấu nướng của người trong nước, cho dù là người phương nam có khẩu vị nhạt, lượng muối ăn cho một ngày đã trên dưới 8g; người phương bắc thiên về khẩu vị mặn phải dùng gấp đôi. Hiện tại không nói tới khẩu vị, chỉ dựa vào nhu cầu thấp nhất, một gia đình có ba người, một tháng lượng muối thấp nhất cần có cũng không thể dưới 360g. Đổi thành tinh hạch cấp một thì cần 72 viên, đổi thành hoàng kim thì ước chừng là 360g, mà nhất định phải là vàng khối. Đây không phải là hành động muốn bức chết người sao?

 

 

Nhưng mà, sự đáng sợ của lũng đoạn chính là giá cả do người bán định đoạt ra. Lũng đoạn tại mạt thế thường còn đi cùng với quyền lực, sự móc nối của thực lực. Không bao lâu sau tuần tra của khu giao dịch đi tới, trực tiếp đem mấy kẻ gây sự huyên náo phía trước hung hăng cho một súng bắn gục. Đạn đã lên nòng hướng chỗ mọi người đang đứng, tất cả mọi người lập tức yên tĩnh lại.

 

 

Sự trông ngóng may mắn trong lòng đại đa số mọi người bị đập tan, ủ rũ rời đi trước; một ít bộ phận người thấy bên trong vại muối đã thấy đáy, không mua không được; chỉ có một ít người cực kỳ ít có thực lực cao cường, căn bản không quan tâm tới việc tăng giá.

 

 

Ngô Diệp tuyệt đối là ngoại tộc.

 

 

Phản ứng đầu tiên của hắn là, mẹ nó, cư nhiên lại đáng giá nhiều hoàng kim như vậy. Phản ứng thứ hai đó là, Phát! Tài! Rồi!

 

 

Giá hàng của hệ thống thực sự không hợp lý, có thể lấp đầy bụng gì đó, dược dinh dưỡng cấp thấp nhất giá rẻ nhất cũng cần 5 tích phân cùng 1 viên tinh hạch cấp một. Những thứ lương thực khác như rau dưa hoa quả so với trong khu giao dịch rẻ hơn một chút, thế nhưng vẫn cần nhiều tích phân hơn so với dược dinh dưỡng, cho nên Ngô Diệp vẫn luôn ăn dược dinh dưỡng.

 

 

Chính là mọi thứ đều có ngoại lệ, Ngô Diệp cuối cùng cũng biết được có một thứ mà hệ thống ‘bán’ ra so với khu giao dịch rẻ hơn —– muối.

 

 

Biết rẻ hơn bao nhiêu không? 10 tích phân cùng 2 viên tinh hạch mua được tận 1000g. Dựa theo thị trường hiện tại, mỗi lần bán đi 1000g muối, hắn có thể kiếm về 198 viên tinh hạch cấp một, thực tiện nghi. Bán trên năm sáu lần, hắn có đủ khả năng để đem gen cường hóa đạt tới mức 100%. Mua đi bán lại vài lần nữa, hắn hoàn toàn có thể gom đủ tinh hạch để về nhà!

 

 

Một cái bánh bao có nhân từ trên trời rơi xuống, đập cho Ngô Diệp hoa mắt chóng mặt, ngay cả rối loạn vừa rồi cũng không chú ý tới.

 

 

“Lão đại, tôi đoán hai ngày nữa muối ăn sẽ còn tiếp tục tăng giá, cậu giúp tôi cầm đồ ăn, để tôi đi mua muối.” Tinh hạch của Kỉ Vân đã tiêu hết từ hôm qua, tinh hạch mua sắm ngày hôm nay toàn bộ đều là Tần Vô Hoa đưa cho. Sau khi mua đồ ăn còn thừa ra vài chục viên, thừa dịp trước khi muối lại tăng giá, tạm thời mua về một ít để tích trữ.

 

 

Kỉ Vân đối với Ngô Diệp hô vài câu, Ngô Diệp mới hồi phục lại tinh thần. Ánh mắt của hắn phức tạp nhìn về phía cửa hàng muối, nói, “Không cần mua, chúng ta đi về trước.”

 

 

“Nhưng mà…” Lần này muối ăn tăng gia, cao tầng lấy cớ là do giao thông bị mưa lớn chặn lại, thủ đô cung ứng thiếu hụt. Lấy hiểu biết của Kỉ Vân đối với người quản lý của Lam Thành, mặc kệ lấy cớ là thật hay giả, bọn họ cũng tuyệt đối không bỏ qua cơ hội vơ vét này.

 

 

“Không có nhưng mà, chúng ta trở về rồi tôi sẽ giải thích cho anh biết.”

 

 

Kỉ Vân bỗng nhiên nghĩ tới trước đó Ngô Diệp dùng hơn 200g muối để đổi một hộp thịt heo, chẳng lẽ trong tay lão đại có muối?

 

 

Trở lại khu lều trại, Ngô Diệp nhanh như chớp chui vào trong nhà. Hắn sau ngày hôm qua giao nộp thuế, trên người còn dư 20 viên tinh hạch cấp một, tích phân ước chừng 118. Hắn một mạch đổi 10 kg muối ăn, nhìn 20 túi muối chỉnh tề bày ở trên giường, hắn hận không thể ở trên giường lăn vài cái.

 

 

Hắn thò đầu ra ngoài, hướng cách vách hô một tiếng: “Kỉ Vân, anh lại đây, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

 

 

“Được, tới rồi!” Kỉ Vân đem đồ ăn giao cho Lý giáo sư, đi tới trước mặt Ngô Diệp: “Lão đại, có chuyện gì?”

 

 

“Vào đi.” Ngô Diệp đem Kỉ Vân đưa vào trong phòng, chỉ tới gì đó trên giường nói: “Anh có biện pháp hay không, giúp tôi đem những thứ này bán ra bên ngoài?” Muối ăn tuy rằng là sản phẩm lũng đoạn của cao tầng Lam Thành, nhưng mà ở khu giao dịch thỉnh thoảng vẫn có người bán ra, giá cả so với cửa hàng tiêu thụ rẻ hơn một chút. Thỉnh thoảng vừa xuất hiện liền bị cướp đoạt tới không còn gì cả, sẽ không đối với cửa hàng tiêu thụ tạo ra bất luận ảnh hưởng gì. Bởi vậy muối ăn chỉ là sản phẩm lũng đoạn, chứ không phải là sản phẩm bị cấm bán.

 

 

Kỉ Vân đoán được có thể ở trong tay của Ngô Diệp có muối, nhưng mà nằm mơ cũng không nghĩ tới lại có nhiều như vậy. Cậu ngốc lăng cầm túi muối ăn thật lớn, hỏi: “Trong này đều là muối?”

 

 

“Đúng vậy, cam đoan là chất lượng rất tốt.”

 

 

“Lão đại, cậu tát tôi một cái đi, tôi không phải là đang nằm mơ chứ?” Kỉ Vân quả thực không thể tin được.

 

 

“Có tiền đồ một chút coi.” Ngô Diệp trừng mắt liếc cậu một cái, nói: “Anh còn chưa trả lời, anh có hay không biện pháp giúp tôi đem mấy thứ này bán ra bên ngoài.” Ngô Diệp nói bán ra bên ngoài, đương nhiên không phải là bán ở khu giao dịch. Thuế ở nơi đó quả thực là đem thịt heo bán thành cải trắng, hắn kiếm được cái gì?

 

 

Kỉ Vân lại lắc lắc đầu: “Lão đại, loại người giống Âu Thần, tôi có quen biết vài người. Thế nhưng mà một tên so với một tên càng thêm xấu xa. Nếu xử lý không tốt, chúng ta rất có thể bị đen ăn đen.” Âu Thần chính là tên chủ quán bán máy tính bảng ngày hôm nay kia. Bọn họ đều có tuần tra bảo bọc, những tuần tra kia cùng bọn tiểu thương được bảo bọc như bọn người đó, có kẻ nào không phải thấy đồ có giá liền quay ra phản bội? Nếu như bị bọn chúng biết được trong tay bọn họ có nhiều muối như vậy, hai phe cấu kết với nhau, có thể dễ dàng bị bọn chúng nuốt hết đồ vật. Về phần người bán hàng rong trốn lậu thuế như ngày hôm nay càng không thể có có, thực cho rằng tuần tra là để bài trí sao?

 

 

* đen ăn đen: là chỉ muốn lợi dụng người lại bị người lợi dụng lại, cuối cùng chẳng có được gì cả, thậm chí còn bị thiệt hại

 

 

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Ngô Diệp tâm tình tràn ngập nhiệt huyết bị dội một gáo nước lạnh làm cho dập tắt mất một nửa.

 

 

“Nếu không chúng ta chờ Tần ca trở về lại thương lượng lại?”

 

 

“Chờ tôi thương lượng cái gì?” Tần Vô Hoa bỗng nhiên đẩy cửa đi vào, trên mặt cùng trên người đều là bụi đất cùng dịch mủ đã khô của tang thi, trong ánh mắt che giấu không được mệt mỏi.

 

 

“Anh đã về rồi.” Ngô Diệp hô một tiếng tiếp đón. Kỉ Vân dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, giúp Tần Vô Hoa kéo ghé, từ cách vách bưng tới một cốc nước lạnh cung kính đưa cho y.

 

 

Tần Vô Hoa quả thực rất khát, ừng ực hai ngụm uống hết nước sôi, nhìn Ngô Diệp không tiếng động hỏi.

 

 

Ngô Diệp đại khái kể lại sự tình muối ăn tăng giá, rồi cầm 20 túi muối để trên giường đặt tới trước mặt Tần Vô Hoa, “Anh nói xem chúng ta phải làm sao để có thể bán được những thứ này?”

 

 

“Mang ra ngoài Lam Thành để bán là được rồi, không phải sao?” Tần Vô Hoa vì muốn mau chóng quen thuộc với tình hình của Lam Thành cùng phụ cần, cố ý đi tới công hội liệp thi giả làm đăng ký tư cách, cùng một tổ đội đi ra bên ngoài làm một nhiệm vụ nhỏ. Đội viên có khoảng bảy, tám người hợp lại cùng nhau làm nhiệm vụ. Thời điểm làm nhiệm vụ, y liền thấy có đội viên ở bên dưới tư trang trao đổi hàng hóa, thầm nghĩ hẳn là để lẩn tránh thuế thu ở khu giao dịch.

 

 

Thấy Ngô Diệp thần sắc vẫn mê mang, Tần Vô Hoa nói: “Tôi ngày mai thời điểm đi làm nhiệm vụ sẽ dùng muối trao đổi với các liệp thi giả khác.”

 

 

Đối với liệp thi giả, ngoại trừ hoàng kim cùng tinh hạch là đồng tiền mạnh nhất ra, thì muối ăn cùng đồ ăn cũng được coi là đồng tiền mạnh. Thậm chí đối với một số người mà nói, bọn họ càng thích vế sau hơn.

 

 

Ngô Diệp trong lòng vẫn có điểm bài xích giết tang thi, nhưng mà để có thể về nhà trừ bỏ tinh hạch thì còn cần tích phân. Hắn bắt buộc phải ra ngoài giết tang thi để kiếm thêm tích phân, cho dù không muốn cùng phải đi.

 

 

“Ngày mai tôi đi cùng anh.” Ngô Diệp nói.

 

 

Tần Vô Hoa trầm mặc một lát, gật đầu nói: “Được.” Dạy người đánh cá tốt hơn so với đưa cho người đó cá, cùng là để ý, nhưng bảo hộ cùng báo đáp tốt nhất không phải đem Ngô Diệp đặt ở trong một khu vực an toàn, mà là đem hắn huấn luyện trở thành một cường giả chân chính. Cho dù gặp phải tuyệt cảnh, cũng có thể có sức liều mạng. Dù sao, tại mạt thế ăn bữa hôm nay lo bữa ngày mai, ai có thể hứa hẹn sẽ bảo vệ được ai bao lâu đâu?

 

 

* dạy người đánh cá tốt hơn so với đưa cho người đó cá: dịch ra tiếng anh thì là It’s better to teach a man fishing than to give him fish. Nó là câu thành ngữ có nghĩa là dạy người ta thực hành và biết cách làm để sẽ tốt hơn là bạn mang thành quả đưa cho người đó

 

 

“Lão đại, Tần ca, để tôi đi cùng hai người.”

 

 

Tần Vô Hoa khẽ ừ một tiếng, ném một bao tinh hạch cho Kỉ Vân, nói: “Đi đổi ba ống hãm thanh, có thể mua bao nhiêu đạn liền mua bấy nhiêu đạn. Lại thuê một chiếc xe bán tải đầy xăng, ngày mai làm một vụ lớn.”

 

 

Kỉ Vân xem xét nhìn vào bên trong bao tinh hạch, hồng quang hiện ra trước mắt, không khỏi hút một ngụm khí lạnh, lập tức vỗ ngực miệng cam đoan: “Đi, tôi lập tức đi! Tôi quen biết một người, tới chỗ hắn lấy hàng sẽ được giảm 8%.”

 

 

Sau khi Kỉ Vân rời đi, Tần Vô Hoa đi ra phía sau rèm, ở trong phòng tắm tắm rửa đơn giản một cái, thay quần sạch sẽ, nửa thân trên lõa thể đi ra.

 

 

Cơ ngực kia, cơ bụng kia, còn có tuyến nhân ngư kia, liền ngay cả vết sẹo lưu lại trên người vì sao cũng gợi cảm như vậy. Tâm tình của Ngô Diệp giờ phút này đã không còn có thể dùng hâm mộ cùng ghen tị đơn giản để hình dung.

 

 

“… Đem quần áo mặc vào, cẩn thận bị cảm lạnh.”

 

 

Ngữ khí chua chua của hắn khiến cho khóe miệng của Tần Vô Hoa nhịn không được mỉm cười, tiện tay cầm áo ba lỗ màu đen mặc lên người. Áo ba lỗ co giãn bó sát ở trên người, làm cho vóc dáng thực đẹp của y đều lộ ra. Mẹ nó, do với thời điểm trần trụi còn gợi cảm hơn.

 

 

Nhị thiếu không được tự nhiên quay đầu đi, ngắm nghía túi muối cầm trong tay, hỏi: “Anh không hiếu kỳ túi muối này tôi có được từ đâu sao?” Kỉ Vân cũng không biết trong tay hắn trước đó có những gì, Tần Vô Hoa lại giúp hắn cầm balo, trong balo có những gì, y so với người khác đều rõ ràng hơn.

 

 

“Tò mò.” Tần Vô Hoa thành thực gật đầu, “Nhưng mà, mỗi người đều có bí mật của bản thân cùng con bài chưa lật. Cậu không cần nói cho tôi biết, cũng không nên nói cho bất cứ người nào. Đây là mạt thế, không cần tin tưởng bất luận kẻ nào, cho dù là tôi.”

 

 

 

___________________

Tác giả:

Một con mèo lười mỗi ngày đều ngủ vùi trong ổ ~ ♥

Một suy nghĩ 4 thoughts on “Mạt Thế Cự Cổ – 12

  1. Khoan, ta có ý kiến, nếu 1 khắc = 12,5 KG, 1 ngày phải ăn 4-8 khắc muối… Mặn chết đó cô, chắc 1 khắc tầm 1.25g mà thôi, vì nêm nếm chỉ có tính bằng muỗng chứ nhiêu =_=

Hôn Miu ta đi ~