Đăng trong Đam mỹ

Mạt Thế Cự Cổ – 21


Đệ nhị thập nhất chương: Khu công nghiệp cũ

 

 

Hệ thống vẫn hi vọng Ngô Diệp có thể trở về vị diện tang thi, cho nên lúc trước thời điểm để cho Ngô Diệp mua chịu một đống đồ vật này nọ nó đã nói rõ ràng về việc thu lợi tức, cần bao nhiêu năng lượng tinh hạch cùng tích phân. Hơn nữa trong khoảng thời gian này, Ngô Diệp không ngừng đổi đồ vật cùng với gen cường hóa. Hệ thống dựa theo quy tắc giải toán tích góp từng chút một, bởi vậy mới cố gắng bóc lột một chút, trên cơ bản là đã có thể tổng hợp được đủ năng lượng tạo ra trùng động để Ngô Diệp xuyên qua.

 

 

Hệ thống nói thật: [Trong vòng 3 ngày có cơ hội để mua chịu một lần cửa truyền tống cho cậu, sau 3 ngày thì tôi liền bất lực.]

 

 

[Vì cái gì?] Ngô Diệp hỏi.

 

 

[Vận hành cần hao phí năng lượng, năng lượng dự trữ của hệ thống sau khi bị giảm xuống dưới giá trị van an toàn thì hệ thống sẽ rơi vào trạng thái hôn mê, thẳng tới khi kí chủ tìm được năng lượng thích hợp, sau đó mới có thể mở lại.]

 

 

Thời gian 3 ngày có chút ít, nhưng mà thân thể của A Ly không thể tiếp tục kéo dài, sớm trị sớm tốt. Cậu hiện tại mới 16 tuổi, lại vô cùng thông minh. Sau khi cố gắng chữa khỏi, cậu còn có thể cùng những đứa nhỏ khác học thi đại học, hưởng thụ một ít đãi ngộ của trẻ nhỏ.

 

 

[Hệ thống, cảm ơn ngươi.] Ngô Diệp não điện đồ hồi đáp bằng một lời cảm ơn thực lòng.

 

 

Hệ thống bỗng nhiên có cảm giác chip nhiệt độ vốn ổn định nay lại kịch liệt tăng lên vài độ. Nó quả nhiên là bị virut lây nhiễm sao? Hệ thống cố gắng trấn định, rầm rì một tiếng, vội vội vàng vàng kiểm tra đo lường lại chip của mình.

 

 

Ngô Diệp ở trong bệnh viện ngồi một lát, thấy Ngô Ly không có tỉnh lại mới cùng cha mẹ gọi xe trở về nhà ở.

 

 

Một phen bị gây sức ép, về tới nhà đã sắp tới 1 giờ sáng, Ngô Diệp thấy cha mẹ đểu vô cùng mệt mỏi liền để cho bọn họ đi nghỉ ngơi trước. Chuyện tình sau đó để ngày mai tiếp tục thương lượng.

 

 

Đứa con khổ tâm tìm kiếm một tháng rốt cuộc cũng về nhà, tảng đá lớn trong lòng Ngô phụ Ngô mẫu cuối cùng cũng rơi xuống một chút. Đối với hai người họ mà nói, tập đoàn đổi chủ đã trở thành kết cục không thể tránh được, có khổ sở thêm cũng chẳng để làm gì, quan trọng nhất vẫn là xác định được Ngô Diệp an toàn. Trong một tháng tìm kiếm tung tích của Ngô Diệp này, Ngô Ly còn nói là Ngô Sâm đem con thứ của mình gọi ra ngoài. Vì lẽ đó, Ngô phụ vẫn hoài nghi Ngô Diệp ở trong tay đám người Ngô Sâm kia, sợ ném chuột vỡ đồ. Chu Vương Nguyên có Ngô Sâm bên kia báo cho tin tức, tự nhiên đạp trúng uy hiếp của Ngô phụ, để lộ một ít tin tức không được rõ ràng, không ngừng được một tấc lại muốn tiến một thước.

 

 

Ngô Sâm đã sớm dùng con dấu bảo lưu cùng quyền hạn mà Ngô Dung cho gã, thông qua các loại thủ đoạn, đem máu thịt của công ty moi ra không sai biệt lắm. Gã sau đó lại lấy tiền vốn đi đăng ký thành công ty khác, đem tập đoàn Ngô thị bị gã biến thành một cái xác trống không, đưa cho Chu Vương Nguyên làm tiền thù lao đã hứa. Chu Vương Nguyên ở trong quá trình Ngô Sâm ‘hút máu’ đã ra không ít lực, đồng dạng cũng lấy được không ít phần tốt, lão hiện tại tranh đoạt quyền lãnh đạo tập đoàn Ngô thị, càng nhiều hơn chính là bởi vì chấp niệm. Đương nhiên, cũng vì để có thể chèn ép Ngô Dung càng nhiều càng tốt. Mà Ngô Sâm không ngừng ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, thuần túy là vì muốn bức Ngô Diệp xuất hiện.

 

 

Gã không tin một người lớn sống sờ sờ như vậy, sẽ vô duyên vô cớ ly kỳ biến mất. Ngô Diệp nếu có năng lực từ trong âm mưu của gã chạy trốn, chờ tới khi hắn chân chính trưởng thành thì sao? Ngô Sâm tự xưng là tính toán không bỏ sót một chỗ, gã không thể chấp nhận Ngô Diệp trở thành biến số.

 

 

Trong trận cờ này, Ngô Diệp mất tích ngược lại lại trở thành điểm mấu chốt.

 

 

Hiện giờ hắn lại xuất hiện trước mặt người khác, thế cục hiện nay ắt sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

 

 

Đêm nay, nhất định có rất nhiều người không thể ngủ được.

 

 

Ngô Diệp sau khi chờ cha mẹ ngủ, cầm theo chứng minh thư vẫn được mẹ bảo quản, lặng lẽ rời khỏi nhà.

 

 

Ở trong khu nhà trọ xa hoa tinh phẩm tại phố trung tâm, hệ thống bảo an của nơi này cùng với giá cả có liên quan trực tiếp tới nhau, ruồi bọ đi vào khi bay qua một rừng cameras cũng có thể phân biệt được nó là con đực hay con cái, càng đừng nói tới một người nào đó đi vào bên trong căn bản chỉ là tưởng tượng. Bất quá, Ngô Diệp là người sở hữu quang minh chính đại, cầm theo chứng minh thư trực tiếp đi tới trung tâm quản lí để đối chiếu đăng ký. Mỹ nữ tiếp đãi còn chưa được nhận chính thức nhìn thấy trên người Ngô Diệp là quần áo hàng hiệu quốc tế, ánh mắt sáng lên chẳng khác gì đèn pha. Lại nhìn đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Ngô Diệp, trong mắt ánh lên ý cười như có như không, quả thực toàn thân cao thấp đều tràn ngập hai chữ ‘đồ ngốc’. Mỹ nữ tiếp đãi tâm can một trận rối loạn, dùng hiệu suất vô cùng nhanh đã tìm được cho hắn thẻ mở cửa khóa phòng dự bị cùng thẻ chứng minh thân phận chủ phòng. Từ đồng nghiệp đang ở bên cạnh lên mạng lấy ra một tờ giấy nhỏ đặt ở bên dưới thẻ mở cửa phòng, tươi cười như hoa, đem đồ vật đưa tới trong tay của Ngô Diệp. Cuối cùng, còn không quên ở trên lòng bàn tay của Ngô Diệp nhẹ nhàng chạm một cái.

 

 

Ngô Diệp lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, thuận miệng nói một tiếng cảm tạ, rời đi trong ánh mắt ý xuân dịu dàng của mỹ nữ tiếp đãi. Ra ngoài rẽ phải, hắn đem tờ giấy nhỏ chuẩn xác không sai lệch ném vào trong thùng rác.

 

 

Cầm thẻ chứng minh thân phận chủ phòng, Ngô Diệp một đường thông suốt không trở ngại đi tới tầng 6 của tòa C. Phòng ở hiệu quả cách âm rất tốt, Ngô Diệp đứng ở bên ngoài do dự một giây, quyết định không ấn chuông mà trực tiếp quẹt thẻ đi vào.

 

 

Liên Ngọc nếu đã bất nhân, vậy thì đừng trách hắn bất nghĩa!

 

 

Đêm nay hắn nhất định phải hỏi rõ Liên Ngọc một chút, đến tột cùng là tại sao lại bỏ thuốc hắn!

 

 

Căn phòng ở này sau khi hắn ‘thuê’ cho Liên Ngọc, trừ phi là được Liên Ngọc mời, hoặc là ngày đặc thù, còn không Ngô Diệp rất ít khi tới nơi này. Bởi vì thật tâm yêu thích, hắn mới cho Liên Ngọc đầy đủ sự tôn trọng. Bây giờ đứng ở trong đại sảnh tao nhã ấm áp dưới tầng, Ngô Diệp lần đầu tiên nhận thức thật sự đánh giá nơi này, hết thảy thế nhưng thật xa lạ.

 

 

Trên tầng truyền tới âm thanh nói chuyện.

 

 

Ngô Diệp theo bản năng ngừng thở, lặng yên không một tiếng động đi tới trên tầng. Bên trong cửa phòng khép hờ, truyền tới thanh âm không cam lòng của Liên Ngọc: “Ngô Sâm, anh hiện tại còn muốn lợi dụng tôi? Anh lúc trước hứa hẹn như thế nào với tôi? Anh không phải đã đính hôn với Ninh sao? Anh để cho cô ta đi câu dẫn em trai của anh a, anh còn muốn tìm tôi làm cái gì?”

 

 

Đầu bên kia của điện thoại không biết nói gì đó, ngay sau đó Liên Ngọc lại một lần hét ầm lên: “Kê đơn cho Ngô Diệp là tôi thì sao? Thuốc kia cũng là người của anh giao cho tôi, dính dáng lan rộng ra thì anh cũng đừng nghĩ tới sẽ được sống dễ chịu!”

 

 

Bản thân phán đoán ra một nghìn lần khả năng chân tướng, cũng không có chấn động bằng được nghe từ chính miệng đương sự nói ra. Ngô Diệp vốn tưởng rằng bản thân chính tai nghe thấy những lời này thì sẽ đau lòng, sẽ kích động, sẽ phẫn nộ. Thế nhưng hiện tại hắn phát hiện hóa ra bản thân cảm giác gì cũng không có, trái tim chết lặng tựa như không phải thuộc về bản thân mình. Phản ứng như vậy thật sự là ngoài dự kiến của mình, làm cho Ngô Diệp không thể không suy nghĩ lại một vấn đề: Hắn thật sự thích Liên Ngọc sao?

 

 

Hắn thích cái gì ở Liên Ngọc? Liên Ngọc mà hắn ‘thích’ và người ở phía sau cánh cửa kia là cùng một người sao?

 

 

Ngô Diệp ngây người một lát, không biết Ngô Sâm đã nói gì, khiến cho Liên Ngọc phẫn nộ quăng cả điện thoại. Cô mặc một bộ đồ ngủ màu đỏ bán trong suốt, nổi giận đùng đùng kéo cửa phòng ra. Không hề phòng bị nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Ngô Diệp, Liên Ngọc sợ tới mức lui về sau vài bước.

 

 

Ngô Diệp như thế nào lại ở chỗ này?

 

 

Đoạn đối thoại vừa rồi hắn đến tột cùng đã nghe được bao nhiêu?

 

 

Liên Ngọc cuống quýt áp chế nỗi lòng rối loạn, dùng tốc độ nhanh nhất đem kinh hoàng trên khuôn mặt điều chỉnh trở thành nồng đậm ủy khuất cùng lo lắng. Chỉ là nhìn thấy đôi mắt châm chọc của Ngô Diệp, biểu tình ngày thường hạ bút thành văn thế nhưng vô luận như thế nào cũng không thể biến đổi được. Vài loại biểu tình tương phản đồng thời hiện lên trên khuôn mặt, không duyên cớ mà lộ ra vài phần dữ tợn.

 

 

* hạ bút thành văn: thông thuận, đơn giản liền cho thể thay đổi được

 

 

Ngô Diệp ngoài ý muốn rất bình tĩnh: “Phòng ở tôi không cho thuê, ngày mai cô từ nơi này dời ra ngoài.”

 

 

Liên Ngọc thẳng tắp nhìn Ngô Diệp, nước mắt chậm rãi tràn ra viền mắt, cô u oán nói: “A Diệp, anh lẽ nào liền một câu giải thích cũng không chịu nghe em nói sao?”

 

 

Ngô Diệp xì một tiếng, đi lên trước, nắm lấy cằm của Liên Ngọc, dùng ưu thế thân thể mỏng manh, buộc cô phải nhìn vào hai mắt mình, cười lạnh nói: “Giải thích cái gì? Chuyện chuốc thuốc gây ảo giác cho tôi? Hay là chuyện một bên câu hứng thú của tôi, một bên lại cùng Ngô Sâm làm tình? Hoặc là nói việc thương lượng xem nên tiếp tục câu dẫn tôi như thế nào? Liên Ngọc cô là đang vũ nhục chỉ số thông minh của tôi sao? Hay là vẫn đối với bản thân mình rất có tự tin?”

 

 

Liên Ngọc ăn đau, Ngô Diệp mỗi một câu nói đều khiến cho sắc mặt của cô càng trở nên trắng thêm một phần. Cô liều mạng giãy dụa, Ngô Diệp thế nhưng chỉ dùng một tay cũng có thể bóp lấy cổ của cô, dễ dàng đem cô nâng lên khỏi mặt đất: “Cảm giác tư vị tử vong thế nào? An tâm, cô còn chưa đáng để tôi làm bẩn tay mình.”

 

 

Liên Ngọc giãy dụa không ngừng, nghe xong Ngô Diệp nói, không những không có thả lỏng, trái lại còn sợ tới mức lông tơ đều dựng đứng cả lên.

 

 

“Nhớ chuyển tới đại ca tôi một tiếng, nếu như ngày nào đó hắn ta hối hận, thì tất cả những thứ này đều là do hắn ta bức.” Lạnh giọng nói xong, Ngô Diệp dùng sức quang, Liên Ngọc như một con búp bê bị phá nát bay ra ngoài, thắt lưng tinh tế như xà thẳng tắp va vào trên trụ giường, kêu lên một tiếng đau đớn. Ngã thật mạnh xuống mặt đất, nửa ngày cũng không thể đứng dậy được.

 

 

Sau khi rời đi khu nhà trọ, Ngô Diệp không trở về nhà mà tìm xe taxi đưa hắn tới một khu công nghiệp khá xa ở ngoại thành.

 

 

Đó là một khu công nghiệp cũ, các loại phương tiện cơ sở thiết bị đã không còn theo kịp trào lưu của thời đại, nhà xưởng có chút quy mô cùng khả năng đều đã chuyển đi không còn một mảnh, tình nguyện đi đến địa phương cấp huyện lị và thị xã để phát triển. Chính quyền thành phố hàng năm đều muốn cải tạo khu cũ này, nhưng mỗi năm lại bởi vì vấp phải đủ các loại nguyên nhân trắc trở nên đành gác lại. Gây sức ép tới gây sức ép đi, nơi này cuối cùng không bị cải tạo, ngược lại trở thành cái u ác tính mà mọi người đều biết tới. Nhà xưởng to nhỏ còn sản xuất bình thường không có được mấy cái, phần lớn đều là khoác da dê bán thịt chó. Bên ngoài mang theo nhãn hiệu xưởng sản phẩm XX, nhưng thực tế còn sản xuất vài đồ vật này nọ khác nữa.

 

 

Đúng vậy, khu công nghiệp cũ này sớm đã trở thành ổ tập trung của những kẻ làm hàng giả kém chất lượng.

 

 

Ngô Diệp thân phận lúc ấy, hồ bằng cẩu hữu tự nhiên không thiếu được. Trong đó một người bạn, thân thích trong nhà dựa vào nhãn hiệu của gia đình gã, sau lưng sản xuất làm sản phẩm hàng giả, lại còn dùng con đường kinh doanh của nhà gã để tiêu thụ, khiến cho những người khác trong nhà phải nổi giận. Ngô Diệp ngẫu nhiên nghe được gã đề cập qua một chút chuyện về khu công nghiệp cũ này. Trước kia chỉ là nghe kể chuyện xưa, không để trong lòng, không nghĩ tới lần này cư nhiên phải sử dụng tới.

 

 

Đêm hôm khuya khoắt, trong khu công nghiệp cũ vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, xe vận tải lớn nhỏ lui tới, cảnh tượng phồn vinh, người không biết nhất định còn cho rằng nơi này sinh ý có bao nhiêu thịnh vượng. Ngoại trừ một ít người ngoài không biết quy tắc ra, khách quen của khu công nghiệp cũ này đều biết rằng nơi này bình thường mỗi tháng chỉ có vài ngày giao hàng, còn ngày thường cửa xưởng hàng đều đóng chặt, ngay cả bóng quỷ cũng đừng mong thấy được.

 

 

Sau khi Ngô Diệp đi vào trong khu công nghiệp cũ, đi một đoạn ngắn liền nhìn thấy một ông cụ trông cửa đang chán chết nhìn người khác chuyên chở hàng hóa. Hắn đi tới cười hỏi: “Đại gia, ông có biết hay không nơi này nhà ai làm thuốc lá?” Bảng hiệu ở khu công nghiệp cũ này hoàn toàn có tính tham khảo, Ngô Diệp vừa nãy đi qua, nhìn thấy công nhân của một nhà xưởng sản xuất giày đang khiêng một rương rượu hàng hiệu lên xe, một nhà xưởng sản xuất dụng cụ cắt gọt thế nhưng nhấc ra một đống các loại dầu gọi đầu đủ loại màu sắc. Chỗ này nếu không có người quen đưa đi thì đúng là không thể tìm được phương hướng.

 

 

Ông cụ liếc Ngô Diệp một cái, ngón tay con buôn khẽ xoay xoay. Ngô Diệp rất có đạo nghĩa từ đâu đó móc ra một tờ giấy hồng nhạt, ông cụ sau khi cầm được tiền, trên mặt ngay tức khắc hiện lên tươi cười, “Tiểu tử vận khí không tồi, đụng được Trương đại gia của nhóc, nếu không nhóc có đi tới hừng đông cũng không tìm được chỗ muốn tìm. Đi thôi, ta cũng đang muốn nơi lỏng gân cốt một chút.”

 

 

Được ông cụ dắt đi, Ngô Diệp theo sau lão rẽ tới bảy tám lần liền đi đến một nhà máy hóa chất nhỏ rách nát, vừa vặn có người đang ở bên cạnh xe chở hàng. Nhóm công nhân dọn dẹp đống rương hộp, nhãn hiệu đa dạng, loại thuốc lá nào cũng có.

 

 

Một người phụ trách cảnh giác đi tới: “Lão Trương, đây là ai?” Làm nghề này lợi nhuận cao nhưng nguy hiểm lớn, người phụ trách đã sớm luyện thành một đôi hỏa nhãn kim tinh, gã xem xét bộ dạng mới mười mấy tuổi của Ngô Diệp, quần áo mặc trên người không giống tầm thường, hướng bảo an cao lớn bên cạnh cho một cái ánh mắt, người nọ thu hồi tầm mắt tiếp tục nhìn chằm chằm xe chở hàng.

 

 

* hỏa nhãn kim tinh: một phép thuật của Tôn Ngộ Không, có thể nhìn thấu vẻ ngụy trang của bất cứ thứ gì, bất cứ người nào

 

 

Trương lão đầu hiển nhiên không phải lần đầu tiên làm loại chuyện dẫn đường này, cười nói: “Tiểu tử này là muốn tới tìm cậu. Người ta đã dẫn tới, sinh ý thì các cậu tự đàm luận.”

 

 

Ngô Diệp nói ngay vào điểm chính: “Tôi muốn đặt một số lượng thuốc lá, bên trên hộp đóng gói không cần có bất kỳ ký hiệu gì cả. Nếu giá cả hợp lí, tôi sẽ trực tiếp ở tại nơi này nhận hóa đơn hàng lâu dài.”

 

 

Người phụ trách thấy Ngô Diệp thành ý mười phần, ném đầu mẩu thuốc lá trong tay, cười: “Chúng tôi chỗ này chủng loại thuốc lá rất nhiều, giá cả không đồng nhất, cậu muốn lấy hàng lâu dài, vậy chúng ta đi vào trong từ từ nói chuyện.”

 

 

 

___________________

Tác giả:

Một con mèo lười mỗi ngày đều ngủ vùi trong ổ ~ ♥

Một suy nghĩ 5 thoughts on “Mạt Thế Cự Cổ – 21

  1. tuần này ngồi đọc mạt thế mà tui mừng
    đọc quá đã

    kiểu này hình như lão diệp mang thuoc này về mạt thế bán thì phải
    lão í cung bít kinh doanh phết đó chứ

    cố lên cô, tui hóng típ

    1. em đang dồn sức bộ này. ờm, tại bộ Tu La còn có 6c nữa là xong nên em cũng thong thả. vs cả… em đang cố edit tới đoạn về gặp Tần ca TT^TT em vừa đọc vừa edit nên cũng hóng lắm TT^TT

Hôn Miu ta đi ~