Đăng trong Đam mỹ

Mạt Thế Cự Cổ – 34


Đệ tam thập tứ chương: Khế ước

 

 

Lam Thành tổng cộng có bốn phố thương mại, xây ở trung tâm khu giao dịch, phân bố hình chữ thập. Ở giữa giao nhau chính là ‘Trung tâm quản lý tuần tra trật tự giao dịch’, nơi xử lý của khu giao dịch, tên gọi tắt là tuần quản xử lý. Từ tuần quản xử lý lần lượt chính là bốn cửa hàng lớn nhất Lam Thành, mỗi cửa hàng chiếm diện tích mấy trăm bình phương, phân biệt kinh doanh lương thực, tạp hóa, vũ khí và xăng. Chịu ảnh hưởng của bốn cửa hàng này, bốn khu phố thương mại phân biệt rõ ràng hàng hóa để bán. Mà liệp thi giả cùng nhóm tiểu thương nhỏ thường hay bán đồ vật này nọ ở ngoài trời tại khu giao dịch cũng bị ảnh hưởng rất sâu bởi bố cục như thế này, bốn khu giao dịch nhỏ công năng phân rõ. Đương nhiên, chức năng hiển nhiên song song, phố lương thực cùng phố tạp hóa, phố vũ khí cùng phố xăng lại thâm nhập lẫn nhau.

 

 

Trên đường tới bốn phố thương mại, ngoại trừ ở đầu là hơn mười cửa hàng lớn là chuyên tu sửa đá, các cửa hàng khác đều là những căn nhà nhỏ đơn giản dùng cửa ván phối với mành cuốn che cửa, thoạt nhìn chỉ tốt hơn so với những cửa hàng bán ngoài trời một chút. Thế nhưng trên thực tế ở trước khi Lam Thành bị tang thi vây thành, những cừa hàng vừa nhỏ vừa cũ này đều là thuộc về năm thế lực lớn của Lam Thành. Trừ bỏ cửa hàng chuyên doanh sở hữu ra, năm thế lực lớn bằng mọi cách để nắm giữ vật tư, đều là từ trong những cửa hàng nhỏ này bán ra, ý nghĩa sâu bên trong không cần nói cũng biết.

 

 

Sau trận chiến vây thành, trong ba trăm gian cửa hàng thương mại, rốt cuộc có hơn bốn gian là không thuộc cửa hàng của năm thế lực lớn.

 

 

Đám người Ngô Diệp căn cơ ở Lam Thành rất nông, cho dù có Quý Tường thưởng thức, cửa hàng miễn thuế được phân cho cũng là cửa hàng kém cỏi nhất trong bốn cửa hàng.

 

 

Cửa hàng miễn thuế của Ngô Diệp ở trong phố tạp hóa, nơi này trên đường, loạn thất bát tao cái gì cũng đều bán. Có quần áo cũ giá rẻ không rõ lai lịch, cũng có y dược khan hiếm giá cả đắt tiền, thậm chí so là những xa xỉ phẩm so với y dược càng thêm trân quý hơn. Cửa hàng của hắn ở khu vực cuối cùng sát cạnh khu bán hàng ngoài trời. Ở phố thương mại này, bố cục chính là càng đi vào sâu bên trong thì càng đắt, càng ở bên ngoài thì càng rẻ. Những người tiêu dùng sử dụng hàng cao cấp, biết hàng hóa tốt nằm ở đâu, ai sẽ đi dạo mua đồ ở phía ngoài? Tương tự như vậy, ở bên ngoài khu giao dịc,h mọi người nóng lòng chỉ mong sao những sạp tiểu thương nơi ấy có thể giảm bớt giá cả đi khoảng 2 tinh hạch cấp một, ai lại không có việc gì tới những cửa hàng này để mua những món đồ không mặc cả được?

 

 

Khai trương vừa mới tới trưa, trong cửa hàng ít ỏi có mấy kháng hàng tới, tất cả còn đều là bởi vì mặt mũi của anh em Dương Khởi nên mới tới.

 

 

Nhưng mà, chờ những người đó vào cửa hàng xem của hàng hóa xong, một đám ánh mắt đều dựng thẳng đứng ——-

 

 

Thuốc lá nhái Phù Dung: 400 tinh hạch cấp một / một bao, 50 tinh hạch cấp một / một điếu.

 

 

Penicillin: 50 tinh hạch cấp một / một viên.

 

 

Thuốc chữa cảm mạo: 80 tinh hạch cấp một viên.

 

 

Lọ rượu thuốc chữa bầm tím 50ml: 300 tinh hạch cấp một / một lọ.

 

 

Lọ thuốc bột trắng Vân Nam: 350 tinh hạch cấp một / một lọ.

 

 

Snickers: 100 tinh hạch cấp một / một cái.

 

 

Bánh bích quy nén: 30 tinh hạch cấp một / một bao.

 

 

Muối ăn: 100 tinh hạch cấp một / một cân.

 

 

Chocolate đen: 80 tinh hạch cấp một / một viên.

 

 

Hard candy: 20 tinh hạch cấp một / một viên.

 

 

Tại vị trí bắt mắt nhất của cửa hàng, bày một Chanel N°5, giá trị 100. Đương nhiên, không phải xích tinh, cũng không phải hồng tinh, mà là chanh tinh.

 

 

Ngô Diệp khi cùng hệ thống trao đổi, 1 chanh tinh tương đương với 100 tinh hạch cấp một, 100 chanh tinh liền tương đương với 1W tinh hạch cấp một. Đối với liệp thi giả bình thường của Lam Thành mà nói, 1W tinh hạch cấp một là số lượng mà bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ tới, nhưng mà đối với một ít liệp thi giả có năng lực đứng đầu mà nói, nghĩ muốn lấy thì tuyệt đối lấy ra được.

 

 

Chanh tinh thì không giống, hiện tại tang thi cấp ba phi thường cường đại và thưa thớt. Liệp thi giả có năng lực đặc biệt trong tay có lẽ còn có 1, 2 viên chanh tinh, nhưng mà vượt qua số 2 này thì tuyệt đối không có. Nhóm dị năng giả đều khát vọng lực lượng cường đại, mỗi một lần có tinh hạch cao cấp loại mới xuất hiện, ở trong một đoạn thời gian ngắn ngủi, giá cả đều sẽ bị xào xáo tới vượt qua cả giá trị thực của tinh hạch. Lúc này đúng là thời điểm chanh tinh quy giá, một viên chanh tinh giao dịch sẽ bị nâng tới 5000 tinh hạch cấp một, so với giá trị thực thì cáo hơn tới 50 lần, người mua vô số nhưng không có người nguyện ý bán.

 

 

Ngô Diệp quả thực nóng vội, nghĩ muốn nhanh chóng lấy được ống thuốc chữa trị đầu tiên cho Ngô Ly, nhưng mà lúc này giá giao dịch của chanh tinh đã vượt qua khả năng mà hắn có thể thừa nhận. Rơi vào đường cùng, chỉ có thể dùng chiêu này.

 

 

Lần này tang thi vây thành, năm thế lực lớn của Lam Thành thu gặt được rất nhiều tinh hạch, không biết chắc chắn được trong tay của thế lực nào sẽ thu được nhiều chanh tinh đâu? Cho dù hiện tại không có cũng không thể sốt ruột, hệ thống nói, tang thi cấp ba sẽ càng ngày càng nhiều hơn.

 

 

Liệp thi giả mà anh em Dương Khởi giới thiệu tới đều là chút dư tiền, mua không nổi Chanel N°5 nhưng rượu thuốc chữa bầm tím và thuốc bột trắng Vân Nam thì tuyệt đối không thành vấn đề.

 

 

“Mẹ nó, nếu hôm nay không phải ăn được viên kẹo này, lão tử đã quên mất táo có vị gì. Cho tôi thêm 10 viên, mang về để cho vợ cùng con của tôi nếm thử. Có thể hay không cho tôi chọn nhiều loại hương vị khác nhau?”

 

 

Tằng Tân mặt mang ý cười nói: “Tiên sinh, thực có lỗi, trên bao bì của kẹo trái cây không có in dấu, chúng tôi cũng không chia ra được. Nhưng mà kẹo trái cây của chúng tôi hương vị rất phong phú. Có táo, chanh, chuối tiêu, ô mai, dưa hấu, xoài, vải, tuyết lê, mỗi loại hương vị đều ngon như nhau.”

 

 

Liệp thi giả trung niên không tự giác nuốt nước miếng, phất tay: “Được rồi, cậu tùy tiện lấy đi, chọn cho tôi mấy viên lớn vào.”

 

 

“Thuốc lá Phù Dung này, tại sao các người lại bán rẻ như vậy? Các cửa hàng chuyên doanh đều bán 1200 tinh hạch cấp một một bao.”

 

 

Trần Chiêu Dương thật sự giải thích: “Thuốc lá Phù Dung chúng tôi bán là thuốc lá giả, giá cả đương nhiên so với cửa hàng chuyên doanh phải rẻ hơn.”

 


“Thuốc lá giả mà các người còn dám bán 400 tinh hạch cấp một một bao, hãm hại người hả?”

 

 

Trần Chiêu Dương chỉ biện giải: “Một phần hàng một phần giá cả, tiên sinh có thể trước mua một điếu nếm thử chút, xem có đáng giá hay không.”

 

 

Liệp thi giả thanh niên vốn là vì mặt mũi của Dương Khởi mà tới coi xem sinh ý, không phải cố ý tìm cớ, bỏ tiền ra mua một điếu. Nhen lửa lên hút hai ngụm, lúc này liền bỏ tiền ra mua hai bao.

 

 

“Cư nhiên thật sự có thuốc chữa cảm mạo, thật tốt quá, thuốc này của các người là hiệu gì?”

 

 

Tằng Tân nói: “Thuốc trị cảm Hữu Khang.” Đây là Tần Vô Hoa xem qua những viên thuốc con nhộng do Ngô Diệp mang tới, sau đó đặt tên cho. Vừa vặn hai loại thuốc viên con nhộng này đều không có logo, viên thuốc con nhộng màu sắc cũng hoàn toàn đồng nhất. Không nghiệm xét thành phần, mắt thường hoàn toàn nhìn không ra khác nhau, phỏng chừng cho dù kiểm nghiệm thành phần thì cũng khác nhau không nhiều.

 


“Sẽ không phải quá hạn đi?” Liệp thi giả gầy gầy cảnh giác hỏi.

 

 

“Ngài an tâm, tuyệt đối sẽ không.”

 

 

“Lấy cho tôi 5… à không, trước 3 viên.” Nói xong, gã đau lòng lấy ra chứng minh tạm thời, lấy 240 tinh hạch cấp một, nghĩ nghĩ, lại nhịn đau mua thêm cho con gái đang sinh bệnh 2 viên kẹo trái cây.

 

 

Thời gian vừa tới tra, trong cửa hàng cũng chỉ tới có 10 vị khách, nhưng mà từng khách hàng thời điểm rời đi đều mua ít nhiều vài món đồ trong cửa hàng. Kiếm tra bản ghi chép trong trí não, số lượng kinh doanh thế nhưng đạt tới 3000 tinh hạch cấp một.

 

 

Ngô Diệp sau khi nghe Tằng Tân hồi báo lại xong, ánh mắt cao hứng nheo cả lại. Dập điện thoại, hưng phấn đối với Tần Vô Hoa nói: “Thật tốt quá, số lượng tiêu thụ so với tôi dự đoán tốt hơn nhiều lắm.”

 

 

Tần Vô Hoa nhìn thấy vẻ mặt tươi cười thỏa mãn của hắn, cũng không nhịn được nở nụ cười: “Hôm nay vừa mới khai trương, về sau sinh ý sẽ càng ngày càng tốt.”

 

 

Tần Vô Hoa ngũ quan lập thể tuấn lãng, thời điểm không cười khiến cho người ta cảm giác uy nghiêm lạnh lùng, ngẫu nhiên nhoẻn miệng cười thì lại làm cho người ta sinh ra một cỗ ấm áp như băng tan từ trong tuyết.

 

 

Mọe, rất phạm quy, tiểu đệ chói sáng như vậy mà mang ra ngoài, hắn còn có cơ hội cùng nhóm mỹ nhân khoái trá vui đùa sao?

 

 

Nhị thiếu chua chua nghĩ, vừa nghĩ lại chuyển đổi ý niệm, dù sao hắn sớm muốn cũng sẽ phải rời khỏi vị diện này, cho dù thực sự có vừa mắt mỹ nữ nào thì cũng sẽ không có kết quả tốt. Lại tưởng tượng vài năm nay, Liên Ngọc một bên ra vẻ thanh cao tiên khí mười phần câu dẫn hắn, một bên mờ ám cùng Ngô Sâm trở mình phóng đãng, nhị thiếu trong lòng một trận chán ghét, tạm thời dập tắt đi tâm tư tán gái.

 

 

Tần Vô Hoa gặp Ngô Diệp thẳng thừng (chua) ngẩn (vô cùng) ngẩn (vô cùng) nhìn y, nghĩ lầm tưởng rằng hắn nhìn thấy mình cười nên ngây người, âm thầm tự kiểm điểm, chẳng lẽ bản thân biểu tình lúc bình thường rất nghiêm túc sao? Giống như tân binh trước đây bị y huấn luyện đều sợ khuôn mặt lạnh lùng của y. Nếu về sau đối với Ngô Diệp cười nhiều hơn một chút, kia hắn có thể hay không động tâm đâu?

 

 

Cho nên, dù hai người ngồi kề sát trên sopha, nhưng mà sóng não của họ tuyệt đối không cùng một thế giới!

 

 

Nhị thiếu thu hồi tâm tư, bộ dáng nho nhỏ đủ loại hả hê: “Nên thế, cũng không nhìn xem là ai mở cửa hàng. Chờ thêm hai ngày, tôi sẽ lại mang thêm chút sữa bột, đồ trang điểm, thuốc đuổi muỗi lại đây, sinh ý khẳng định sẽ càng thêm tốt.”

 

 

Nghe được Ngô Diệp lại muốn rời đi, tươi cười trên mặt của Tần Vô Hoa nháy mắt không còn sót lại chút gì, trầm giọng hỏi: “Cậu lần này trở về, tính toán bao lâu thì quay lại?”

 

 

Ngô Diệp nói: “Đại khái là ở một đêm sẽ trở lại, cha mẹ tôi sẽ thay tôi chuẩn bị tốt hàng hóa.”

 

 

“Chuyện cậu tới bên này người trong nhà đã biết? Bọn họ đồng ý sao?” Đây là lần đầu tiên, Tần Vô Hoa chủ động tìm hiểu về việc tư của Ngô Diệp. Kỳ thật, Tần Vô Hoa càng muốn hỏi, bọn họ có thể hay không lợi dụng cậu. Dù sao trước tiền tài, lòng người dễ động tâm. Với bí mật trên người Ngô Diệp, muốn từ vị diện này hấp thu của cải thì thực sự rất dễ dàng.

 

 

“Biết, chính là tôi không đồng ý thì có thể làm sao bây giờ? Bệnh của em trai tôi đã không thể tiếp tục kéo dài, tôi muốn cứu nó, nhất định phải tới vị diện này.” Tần Vô Hoa đã biết được bí mật của hắn, Ngô Diệp ở trước mặt y không nghĩ tới cần phải che dấu cái gì nữa.

 

 

Kia chờ tới sau khi cậu lấy được thứ mình muốn, có phải hay không sẽ hoàn toàn rời đi?

 

 

Tần Vô Hoa rốt cuộc không hỏi ra, bởi vì y không muốn nghe được đáp án mà mình không muốn. Sau khi trầm mặc một lát, y vỗ vỗ bả vai của Ngô Diệp, “Có chỗ nào cần tôi xuất lực, cứ việc mở miệng, núi đao biển lửa không chối từ.”

 

 

Nhị thiếu trong lòng ấm áp, thầm nghĩ, này chẳng lẽ chính là tư vị ngọt ngào của kích (gay) tình huynh đệ vào sinh ra tử được miêu tả trong mấy bộ truyện kê huyết. Chờ về sau thời điểm hắn rời khỏi vị diện này, nhất định phải tặng cho Vô Hoa cái gì đó để bảo mệnh.

 

 

Đúng rồi, chiến hữu buộc định!

 

 

Ngô Diệp vỗ đầu, thiếu chút nữa đã đem điều quan trọng này quên mất: “Vô Hoa, anh có nguyện ý hay không trở thành chiến hữu của tôi, cùng tôi buộc định với nhau?”

 

 

“Có ý tứ gì?”

 

 

Ngô Diệp ở trước mặt y đã bại lộ quá nhiều bí mật, hơn nữa lấy thông minh của Tần Vô Hoa, cho dù hắn không nói, y đại khái cũng đoán ra được bảy tám phần. Ngô Diệp đơn giản đem toàn bộ sự tình của hệ thống dong binh vũ trụ nói ra cho Tần Vô Hoa.

 

 

Tần Vô Hoa quả thực đoán được một ít về chuyện của hệ thống, y thậm chí đoán được, Ngô Diệp không ngừng giết tang thi chính là để tích góp một loại đồ vật gì đó để cùng hệ thống giao dịch, mà loại đồ vật này cũng không phải tinh hạch. Y nguyên bản cho rằng hệ thống có thể xuyên qua giữa hai vị diện, có thể trao đổi những đồ vật hoàn toàn không tồn tại trên vị diện này, đã đủ rung động lắm rồi, căn bản không nghĩ tới hệ thống so với y tưởng tượng càng thêm đáng sợ hơn.

 

 

Đúng vậy, chính là đáng sợ. Tồn tại của hệ thống đã hoàn toàn siêu việt tới mức phá vỡ nhận thức của con người trong thời hiện nay. Đối với những gì không biết, nhân loại luôn sinh ra tâm kính sợ. Khi một thứ gì đó siêu việt tới mức con người hoàn toàn không thể lý giải được, nhân loại hoặc là sẽ kính, hoặc là sẽ sợ.

 

 

Tần Vô Hoa đối với hệ thống hoàn toàn là sợ hãi, nếu để cho người ta biết Ngô Diệp trên người tồn tại thứ đồ vật nghịch thiên như vậy, y không thể tưởng tượng được những người càng lúc càng phát điên sinh sống trong mạt thế này sẽ đối với Ngô Diệp xuất ra thủ đoạn gì.

 

 

“Chuyện hệ thống, ra từ miệng cậu, vào trong tai tôi, ngàn vạn lần không được nói cho người thứ ba biết được. Nếu không không riêng gì cậu, tất cả mọi người chúng ta sẽ chết mà không có chỗ chôn.” Tần Vô Hoa không phải đang nói chuyện giật gân, nếu bí mật của hệ thống bị lộ ra ngoài ánh sáng, Ngô Diệp có lẽ sẽ có cơ hội đào thoát, thế nhưng những người đi theo bên người hắn như bọn họ, kết cục tuyệt đối so với chết còn thảm hơn.

 

 

Ngô Diệp trịnh trọng gật đầu: “Những điều này tôi đều hiểu, bí mật chân chính của hệ thống tôi chỉ nói cho một mình anh, ngay cả người nhà của tôi cũng không biết chi tiết bằng anh.” Ngô Diệp lúc này mới kinh ngạc phát hiện, không biết bắt đầu từ khi nào, Tần Vô Hoa dĩ nhiên trở thành người đáng để hắn tin tưởng nhất. Là tình tiết chim non ban sơ, hay là bởi vì Tần Vô Hoa đã nhiều lần sống chết không quản cứu hắn?

 

 

Tần Vô Hoa nghe hắn nói như vậy, trong lòng hơi bình ổn. Y cùng Ngô Diệp ở chung gần hai tháng, y biết Ngô Diệp không phải là đứa ngốc chân chính đơn thuần như giấy trắng. Ngô Diệp nhìn thì tùy tiện, kỳ thực ở phương diện xử sự và thái độ làm người đều có nguyên tắc và đúng mực, nếu không những dị năng giả tâm cao khí ngạo xem vũ lực của chính mình là trên hết kia cũng sẽ không thực lòng gọi Ngô Diệp một tiếng lão đại, nghĩ mọi cách để đi theo bọn họ.

 

 

“Cảm ơn lão đại có thể tín nhiệm tôi như thế.” Cho nên, ở trong lòng của Ngô Diệp, y vẫn là có một vị trí đi?

 

 

“Nói cái gì cảm ơn với không cảm ơn. Tôi thực tâm coi anh như anh em, về sau anh gọi tôi là A Diệp đi, anh gọi tôi là lão đại, tôi thực không được tự nhiên.” Lời này Ngô Diệp đã sớm muốn nói, tuy rằng hắn thường xuyên nghĩ tới muốn Tần Vô Hoa trở thành tiểu đệ kim bài số một của mình như thế nào như thế nào, thế nhưng tiểu đệ này cũng đã sớm không còn là tiểu đệ trong tưởng tượng kia. Có lẽ ban đầu có chút ý tứ trách nhiệm bên trong, hiện tại đã sớm không còn. Ở trong lòng hắn, Tần Vô Hoa cùng Bàng Chí, Hoa Bằng, Khâu Tiểu Hào giống nhau, là bằng hữu tốt nhất sẽ không bán đứng hắn, là anh em tốt có thể cùng hẳn hưởng chung hoạn nạn.

 

 

Tần Vô Hoa lại lộ ra tươi cười làm cho Ngô Diệp hâm mộ ghen tị: “Được, nhưng mà ở trước mặt người bên ngoài vẫn sẽ gọi cậu là lão đại.” Nếu thiếu đi tầng quan hệ cao thấp trên dưới này, ngược lại sẽ gây bất lợi cho đoàn kết của toàn đội ngũ.

 

 

Nhị thiếu yên lặng ở dưới đáy lòng đem mặt bánh bao không thể lớn lên được của mình cùng với khuôn mặt tuấn tú mười phần MAN kia của Tần Vô Hoa, đặt chung với nhau so sánh. Một viên đạn hướng tới trái tim thuần khiết hi vọng có được diện mạo đàn ông của hắn, làm nó vỡ tan thành từng mảnh.

 

 

“Tốt lắm, những gì cần nói tôi đều đã nói, anh nguyện ý cùng tôi trở thành chiến hữu buộc định sao?”

 

 

Tần Vô Hoa không rõ vì sao đang êm đẹp, Ngô Diệp đột nhiên như thế nào cảm xúc liền hạ xuống. Nhưng mà y đã muốn thành thói quen việc Ngô Diệp thường thường thất thần ‘biến sắc mặt’, “Tôi nguyện ý.”

 

 

“Đưa tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên.”

 

 

Tần Vô Hoa theo lời, đem lòng bàn tay hướng tới trước mặt của Ngô Diệp, Ngô Diệp đem hai tay của mình phủ lên trên tay của y.

 

 

Hệ thống: [Có hay không xác định buộc định chiến hữu với Tần Vô Hoa?]

 

 

Ngô Diệp: [Xác định.]

 

 

Tần Vô Hoa vinh hạnh được cầm lấy đôi tay so với bản thân còn nhỏ hơn một vòng, như thế nào trắng như vậy, như thế nào mềm như vậy… Trong lòng bàn tay nơi tiếp xúc, một đạo mũi nhọn màu trắng chợt lóe rồi biến mất, nhập vào trong cơ thể của Tần Vô Hoa. Sau khi cánh tay bên phải cảm nhận một hồi bỏng rát, trên làn da ở sườn cánh tay hiện lên một hình xăm màu đen lớn như đồng xu. Hoa văn phức tạp thần bí kỳ thực là chữ ‘Ngô’ trong văn tự của vũ trụ cao đẳng, đại biểu Tần Vô Hoa cùng Ngô Diệp ký kết, khế ước chiến hữu lấy Ngô Diệp làm chủ đạo.

 

 

[Thành công buộc định chiến hữu đầu tiên, thu được một lần phần thưởng tùy cơ.]

 

 

~ ~ ~ ~ ~

 

 

Tác giả: Thời khắc khảo nghiệm RP (giá trị nhân phẩm) lại tới, nhị thiếu sẽ lấy được thứ đồ thần thông ngẫu nhiên gì đây?

 

 

 

___________________

Tác giả:

Một con mèo lười mỗi ngày đều ngủ vùi trong ổ ~ ♥

Một suy nghĩ 7 thoughts on “Mạt Thế Cự Cổ – 34

  1. hiếm gặp được hệ thống nào vừa sassy vừa tsun như trong này, yêu quá đi
    đoạn kết làm chiến hữu vl thật, còn xăm hình tên đối phương lên người =]]] chiến hữu hay là soulmate hả trời

Hôn Miu ta đi ~