Đăng trong Đam mỹ

Mạt Thế Cự Cổ – 43


Chương ngắn nhất của bộ này cho tới hiện tại Blog.Uhm.vN

Cơ mà nó cũng dài tới 8 page word… Blog.Uhm.vN

Ngô thiếu của chúng ta biết thương chồng quá cơ Blog.Uhm.vN Mục tiêu kiếm tinh hạch trước đó chỉ là để mua thuốc cho em trai, hiện tại đã có thêm mục tiêu là để mua đồ cho chồng Blog.Uhm.vN

Tần ca thì vẫn bài ca GATO với bất cứ ai đụng vô vợ ảnh như trước Blog.Uhm.vN

 

 

 

————–

 

 

 

Đệ tứ thập tam chương: Trụ cột tư tưởng

 

 

Ngô Diệp cảm thấy chủ ý của hệ thống quả thực rất ngu ngốc, nhưng mà tinh tế nghĩ lại, hắn thật sự có chút động tâm.

 

 

Lần này rời đi, nếu như thực sự có thể khiến cho tang thi cấp bốn bị nổ chết, hắn chính là quá bị lỗ vốn. Một con tang thi cấp bốn cũng chỉ có giá trị 500 tích phân, 1 viên hoàng tinh; giá trị của 1 viên hoàng tinh chỉ tương đương với 50 chanh tinh. Mà số lượng tích phân cùng với tinh hạch hắn sử dụng để đổi lấy dược xua đuổi cùng với hỏa tiễn ước chừng hơn 15000 tích phân cùng với 76 chanh tinh, thiếu chút nữa là đủ để đổi được thuốc cho A Ly. Cho dù có giết chết được tang thi cấp bốn, thuận lợi lấy được hoàng tinh của nó thì hắn vẫn còn thiếu nợ hệ thống tận 36 chanh tinh. Như vậy, hắn cũng chỉ còn lại 14 chanh tinh, có thể làm được cái gì?

 

 

Tang thi cấp ba ở khu vây săn quá ít, có vất vả cả ngày ở khu vây săn cũng không gặp được bao nhiêu con. Cứ tiếp tục như vậy, thời điểm nào hắn mới có thể kiếm đủ tinh hạch để mua thuốc cho A Ly, mua công pháp cùng với trang phục phòng hộ cho Vô Hoa?

 

 

Nguyên bản mục đích mà hắn tới thành thị là để tận lực săn bắt được nhiều chanh tinh hơn một chút. Hiện tại bọn họ chiếm cứ toàn bộ tòa nhà này, chỉ cần bọn họ xử lý được con tang thi cấp bốn kia, ngoài ra cẩn thận phối hợp bố trí sử dụng dược xua đuổi một phen, ở trong tòa nhà này thêm một đoạn thời gian nữa hẳn là không thành vấn đề.

 

 

Ngô Diệp nhỏ giọng đem ý nghĩ của bản thân nói cho Tần Vô Hoa, Tần Vô Hoa thoáng tự hỏi một chút, nói: “Như vậy cũng tốt, nói không chừng chúng ta còn có thể mang về được một ít hàng hóa tại trong phố Tào Nam này.”

 

 

Kỳ thật bọn họ khi mới tiến vào trong phố Tào Nam, trên phố căn bản không có nhiều tang thi như vậy. Chờ tới khi tang thi khổng lồ chết đi, tang thi triều tản bớt, với điều kiện trước hết có đủ vắc-xin phòng bệnh cùng với đạn dược, chỉ với bọn họ những người còn lại này, đi dọn sạch một hai cửa hàng hẳn là vẫn có thể làm được.

 

 

“Chỉ tiếc là xe của chúng ta đã bị phá hỏng. Không biết cái xe thiết giáp kia còn có thể sử dụng được hay không?” Ngô Diệp vừa rồi trong kinh sợ nhìn thoáng qua, chỉ thấy tang thi khổng lồ đem chiếc xe thiết giáp ném bẹp chiếc xe bán tải của Chu Thắng, không chú ý tới xe thiết giáp kia có hay không bị đập hỏng. Nếu như chiếc xe thiết giáp kia còn có thể sử dụng được, vậy thì hoàn toàn có thể sánh ngang được bằng xe đã qua cải tạo. Cả Lam Thành cũng chỉ có đặc vệ đội mới có xe thiết giáp, mỗi lần đi ngang qua, kiểu cách quả thực không cần phải bàn.

 

 

Tần Vô Hoa ở trong quân đội ngây người hơn mười năm, tuy không thể nói là hiểu rõ ràng tỉ mỉ tất cả các tính năng của mỗi loại xe thiết giáp quân dụng, nhưng ít nhất cũng quen thuộc hiểu biết được vài phần: “M-R41 là xe thiết giáp quân dụng mới nhất trong bộ binh chiến xa, phòng ngự cùng công kích tương đối xuất sắc, có thể sánh ngang với xe tăng. Bên trong xe, các loại tính năng trang bị hoàn toàn đều là đứng đầu trên thế giới, hắn không dễ dàng như vậy đã bị tổn hại. Nếu tôi đoán không sai, chiếc M-R41 này hẳn là được phái tới để cứu viện những người nhân viên nghiên cứu. Tuy nhiên, bởi vì nguyên nhân nào đó, cho nên đã bị kẹt lại trong huyện Thanh Dân.”

 

 

Nhị thiếu nước miếng rơi rào rào, đôi mắt hoa đào sáng ngời trong suốt nhìn Tần Vô Hoa: “Chẳng lẽ chiếc M-R41 này so với chiếc xe thiết giáp của đặc vệ đội trong Lam Thành còn oách hơn?”

 

 

Tần Vô Hoa khuôn mặt luôn nghiêm nghị lúc này khẽ buông lỏng, khóe miệng gợi lên một nụ cười yếu ớt: “Đó là đương nhiên. Xe thiết giáp của đặc vệ đội chỉ là một sản phẩm đã bị đào thải.” Lam Thành chẳng qua chỉ là một khu dân cư cỡ trung mà thôi, tại đây lại chẳng có đại nhân vật nào, quân bộ làm sao có thể đem loại xe chiến xa cao cấp nhất như M-R41 phân phối tới đây? Quân bộ an bài 2000 thành viên của đặc vệ đội đi đến Lam Thành, cũng không phải là để phụ trách bảo vệ những người sống sót bên trong Lam Thành, mà là để bảo vệ hơn 20 vạn mẫu ruộng có thể reo trồng được.

 

 

* 1 mẫu = 666,6 m², 20 vạn mẫu = 133320000 m²

 

 

Lấy hiểu biết của y đối với cao tầng quân bộ mà nói, năm thế lực lớn của Lam Thành hiện nay chỉ sợ là đã cao hứng quá sớm.

 

 

Ngô Diệp có chút rối rắm: “Vạn nhất chiếm được M-R41, đội đặc vệ có thể hay không sẽ cưỡng chế trưng dụng a?” Đặc vệ đội có quyền cưỡng chế trưng dụng, một chiếc xe thiết giáp tốt như vậy nếu có thể đem trở về, bọn họ làm sao có thể không đỏ mắt?

 

 

Tần Vô Hoa trầm giọng nói: “Đáp án khẳng định là sẽ.”

 

 

Ngô Diệp luyến tiếc chiếc xe thiết giáp này, lại không cam lòng tân tân khổ khổ mang được về rồi còn bị người khác trưng dụng mất. Hắn yên lặng dời tầm mắt, thấp giọng nói: “Nếu chiếc M-R41 kia không có vấn đề gì, vậy chúng ta có thể giấu nó trong huyện Thanh Dân. Thời điểm chúng ta cần trở lại thị trấn này thì lại lấy nó ra, so với những chiếc xe đã qua cải tạo khác thì an toàn hơn nhiều lắm.” Ít nhất, nếu không có tang thi khổng lồ, lấy lực phòng ngự cùng lực công kích của M-R41, hoành hành ở trong một thị trấn nhỏ như huyện Thanh Dân này tuyệt đối không có vấn đề gì lớn.

 

 

“Ai, cũng chỉ có thể làm như vậy.” Rõ ràng là một chiếc xe tốt như vậy, lại chẳng thể quang minh chính đại mang trở về, Ngô Diệp có chút mất hứng, cúi thấp đầu.

 

 

Tần Vô Hoa rốt cuộc không nhịn được nữa, đưa tay xoa xoa tóc của hắn, thấp giọng hỏi: “A Diệp, cậu có muốn hay không biến huyện Thanh Dân trở thành căn cứ bí mật của chúng ta?”

 

 

“Có ý gì?” Ngô Diệp bắt lấy bàn tay của y, hắn rất không thích người khác sờ đầu của mình. Hắn có một khuôn mặt búp bê, cũng không đại biểu có việc hắn lớn lên sẽ trở thành búp bê. Cũng may lực chú ý của hắn đã bị ‘căn cứ bí mật’ dời đi, không cùng Tần Vô Hoa tức giận.

 

 

Tần Vô Hoa ngượng ngùng thu hồi móng vuốt, đáy mắt hiện lên một tia thất vọng, trầm giọng giải thích: “Nếu M-R41 có thể chạy được, chỉ cần đường không bị phá hỏng, không ta có thể thoải mái đi tới bất cứ đâu trong huyện Thanh Dân này. Có dược xua đuổi chúng ta không cần phải lo lắng bị tang thi lấp kín đường đi, phối hợp với vắc-xin phòng bệnh có trong tay của cậu, chỉ cần không có tang thi khổng lồ kia, tính cảnh giác của mọi người cao thêm một chút, vậy thì cả huyện Thanh Dân này, chúng ta hoàn toàn có thể thoải mái trở lại.”

 

 

Ngô Diệp ánh mắt sáng rực lên, suy nghĩ của Tần Vô Hoa hoàn toàn không phải suy nghĩ gì quá kỳ lạ. Trong thị trấn luôn bị tang thi hoành hành này, hắn dựa vào phù trung tâm, có thể ở trước mặt các tiểu đệ lộ ra một phần bí mật của chính mình; cứ như vậy, so với đi tới khu vây săn thì tiếp tục ở lại trong này giết tang thi còn dễ dàng hơn nhiều. Hơn nữa, vật tư có trong thị trấn tuyệt đối không ít, có một bộ phận vật tư này che chắn, những vật tư mà hắn mang từ vị diện bên kia qua sẽ không còn trở nên chói mắt nữa. Xen lẫn vào nhau để cùng bán, tài nguyên chắc chắn sẽ càng ngày càng thu lại được nhiều hơn.

 

 

“Biện pháp này tốt.” Ngô Diệp liên tục gật gật đầu, hai người lại hàn huyên thêm một ít những thiết kế ý tưởng cụ thể. Bởi vì cố kỵ tới thính lực của những người khác, hai người không hề nhắc tới hệ thống dù chỉ là một chữ, cuối cùng Ngô Diệp đề xuất: “Chờ tới khi trở lại Lam Thành, tôi tính toán muốn đem 20% số tiền buôn bán được trong cửa hàng lấy ra để làm tiền lương trả cho mọi người. Căn cứ vào cấp bậc cùng với độ cống hiến của từng người, sau đó chuyển khoản vào trong tài khoản của mỗi người. Tinh hạch trong nhiệm vụ toàn bộ sẽ được chuyển đổi thành giá trị thấu tinh, dựa theo tỉ lệ 4:6, tôi được ưu tiên lấy sáu phần, còn những người khác phối theo nguyên tắc lao động được nhận bốn phần. Trong nhiệm vụ có cống hiến đặc biệt thì sẽ được thưởng thêm, phần thưởng này không liên quan tới số tiền cùng tinh hạch đã được nhận.”

 

 

Tần Vô Hoa nhíu mày nói: “Phân phối tỉ lệ như vậy có phải hay không quá nhiều?” Cửa hàng nếu có thể ổn định kinh doanh, như vậy số tiền buôn bán được hẳn là có thể ổn định ở tại mức trên dưới 30W thấu tinh. Giá trị 20% tương đương với 6W thấu tinh, phân chia trên đầu 17 người bọn họ, mỗi người sẽ thu trên dưới 500 thấu tinh. Lấy sức chiến đấu hiện tại của những người này, trong tình huống đạn dược đầy đủ, mỗi ngày cùng nhau săn giết được 3W thấu tinh hẳn không tính là việc khó. Dựa theo phân phối tỉ lệ của Ngô Diệp, như vậy mỗi người có thể sẽ thu được trên dưới 700 thấu tinh.

 

 

Dựa theo quy tắc đoàn đội liệp thi giả cố định, lão đại của đoàn đội phải cung cấp tất cả vật tư cần thiết trong nhiệm vụ. Nói cách khác, chỉ cần nhận nhiệm vụ, trong trạng thái lý tưởng, mỗi người có thể thu về ít thì vài trăm còn nhiều thì là một hai nghìn thấu tinh. Cho dù trốn ở trong thành không ra ngoài làm nhiệm vụ thì mỗi ngày cũng đã có mấy trăm thấu tinh làm vốn gốc. Cũng chỉ có Ngô Diệp dám đề ra thù lao như vậy. Chỉ sợ cho dù là thuộc hạ trung thành liều chết dưới tay của Quý Tường, người quản lý đứng đầu tại Lam Thành, cũng không thể có thu hoạch nhiều tới như vậy.

 

 

Đại đa số đoàn đội liệp thi giả sẽ bán đi vật tư cùng tinh hạch, số tiền thu được sẽ chia tỉ lệ 2:8. Thành viên bình thường trong đoàn đội mỗi ngày sẽ duy trì thu được trên dưới một hai trăm thấu tinh, có những lúc còn không thể đạt được tới con số này. Trừ phi trở thành cánh tay đắc lực dưới trướng của lão đại, bằng không cũng chẳng kiếm được nhiều hơn là bao so với tự bản thân mình lăn lộn.

 

 

Ngô Diệp vung tay: “Cứ như vậy đi, tất cả mọi người sống đều không dễ dàng gì.” Ngô Diệp nhìn rất thoáng, hắn ở vị diện này kiếm lời đã đủ, không cần nhất thiết phải ép chết người bên cạnh mình. Hắn muốn để cho bọn tiểu đệ biết, chỉ cần ngoan ngoãn đi theo lão đại là hắn đây, hắn nếu ăn một miếng thịt, vậy thì tuyệt đối sẽ đưa cho bọn họ một bát canh thịt để uống.

 

 

Tần Vô Hoa cũng không tiếp tục khuyên nữa, y biết Ngô Diệp chính là tính cách như vậy, không thèm quyền lực không tham tài phú, chỉ cần người khác đối với hắn thật tâm, vậy thì hắn cũng sẽ không bạc đãi đối phương. Có thể ở tại trong mạt thế này gặp được một đứa nhỏ hiền lành như vậy, Tần Vô Hoa cảm thấy đại khái đây là người nhà cùng với những chiến hữu đã ra đi của y đang phù hộ cho y.

 

 

Giờ khắc này, Tần Vô Hoa đáy lòng ẩn ẩn có một cỗ trực giác, nếu có một người nào đó có thể chân chính cứu vớt được thế giới tuyệt vọng này, chân chính khôi phục lại được trật tự của thế giới này, như vậy người kia đương nhiên sẽ là Ngô Diệp.

 

 

Y, quả thực không hề hi vọng, Ngô Diệp sẽ có một ngày rời khỏi vị diện này a.

 

 

“Được rồi, không nói những điều này nữa. Trước tìm cơ hội đem con tang thi cấp bốn kia giải quyết, sau đó lại nói tiếp.” Ngô Diệp nói xong liền để cho hệ thống mở video hướng dẫn cách sử dụng hỏa tiễn đưa cho bản thân mình xem. Hắn sau khi xem hai lần xong, lại hí hoáy tìm hiểu súng phóng hỏa tiễn, cực kỳ tự giác học tập. Nhấc súng phóng hỏa tiễn lên, sau đó hắn đẩy cửa đi ra ngoài phòng khách.

 

 

Mọi người nhìn thấy Ngô Diệp bỗng nhiên nhấc súng phóng hỏa tiễn đi ra bên ngoài, đầu tiên chính là cả kinh, sau đó tất cả mọi người đều mừng như điên.

 

 

Tiễn Hâm là người đầu tiên vọt tới trước mặt Ngô Diệp, hai tay đặt ở trên súng phóng hỏa tiễn không ngừng sờ soạn, mắt lóe lên ánh sáng chói rực, nói: “Cừ thật, thật sự là cừ thật, có thứ này còn sợ gì cái quả cầu khổng lồ kia a!”

 

 

Tần Vô Hoa từ phía sau đi tới, ánh mắt không tốt nhìn cặp móng vuốt của gã, mặt bình tĩnh quát lớn: “Nói cái gì thô tục vậy? Quy củ đều quên hết rồi sao?” Mắt thấy cái miệng nhỏ nhắn của Ngô Diệp càng ngày càng hay nói ra những lời thô tục, y cũng không thể để những người khác tiếp tục ảnh hưởng rồi đem hắn làm hư!

 

 

Tiễn Hâm giật mình, phản xạ có điều kiện, ưỡng ngực hóp bụng đứng nghiêm: “Thực xin lỗi, thủ lĩnh, tôi sai rồi! Tôi về sau… không dám nữa!”

 

 

Tần Vô Hoa sắc mặt ngày càng đen: “Thanh âm nhỏ đi một chút, muốn đem tang thi bên ngoài dẫn tới nơi này sao?”

 

 

“Dạ, thủ lĩnh!” Tiễn Hâm vội vàng đè thấp thanh âm. Tang thi khổng lồ vẫn còn đang chơi đùa vui vẻ ở bên ngoài, bang bang tập ném đĩa, làm sao có thể nghe được thanh âm phát ra từ nơi cao hơn mặt đất cả trăm thước?

 

 

Tang thi khổng lồ vẫn còn ở trên phố Tào Nam, nhưng mà nó giống như một đứa trẻ chạy tới chạy đi ở tại vị trí cách khá xa, vị trí hiện tại của Ngô Diệp căn bản không có cách nào nhắm được tới chỗ nó. Chỉ giết tang thi khổng lồ không thôi vẫn là không ổn, còn phải lấy được tinh hạch của nó. Bằng không nếu để cho con tang thi khác ăn được tinh hạch, mất không chưa nói, lại còn phải đi đối phó với một con tang thi cấp bốn khác mới đột phá được, quả thực là bận tới hỏng mắt.

 

 

“Kỉ Vân, phạm vi điều khiển bằng tay của Khai lô hào có rộng lắm không?” Ngô Diệp hỏi.

 

 

Kỉ Vân nói: “Hiện tại phạm vi xa nhất đạt tới là 300 thước, nhưng mà cho tôi thêm chút thời gian, tôi có thể đem khoảng cách này điều chỉnh được tới ngoài 1000 thước.” Ý tưởng thiết kế của Khai lô hào ban đầu cùng với thành quả thiết kế sau cùng đều lấy trí năng chạy tự động làm gốc, điều khiển bằng tay cũng chỉ là một công năng phụ trợ, Kỉ Vân cùng với Lý giáo sư chưa ở tại trên công năng này khai phá quá sâu.

 

 

“Cần bao lâu.” Ngô Diệp hỏi.

 

 

Kỉ Vân đã bắt đầu lấy ra công cụ ‘giải phẫu’ Khai lô hào, “Cho tôi nửa giờ.”

 

 

“Được.”

 

 

Trong nửa giờ, Ngô Diệp an bài mọi người đi tới các căn hộ trên tầng cao nhất này để thu thập những vỏ chăn cùng với ga trải giường, xé rách ra rồi bện lại thành một dây thừng thật lớn, chốc lát sau sẽ dùng để thả Khai lô hào xuống dưới.

 

 

Hắn trốn vào trong phòng, trao đổi ‘sóng điện não’ cả nửa ngày với hệ thống, ngực đau trái tim nhỏ huyết bỏ ra 5000 tích phân cùng với tất cả số tinh hạch còn lại để mua chịu một hộp cách ly cấp trung loại nhỏ. Hộp cách ly này có thể ngăn cách sóng dao động của những tinh hạch dưới cấp 6, chiếc hộp được làm bằng kim loại, kích thước so với nắm tay thì lớn hơn một chút. Hắn tiếp tục nợ hệ thống nhiều thêm 50 chanh tinh.

 

 

Nhị thiếu nợ nần chồng chất tỏ vẻ khoản nợ này chưa nhiều tới mức phải áp lực, thiếu nợ cũng đã trở thành thói quen. Hệ thống biểu thị hiện tại kí chủ ngu xuẩn thiếu nợ càng nhiều, nó về sau kiếm được cũng càng nhiều, thực vui vẻ.

 

 

Ngô Diệp để cho Kỉ Vân đem hộp cách ly cấp trung để vào bên trong Khai lô hào, chốc lát nữa sau khi lấy được tinh hạch của tang thi khổng lồ xong, ngàn vạn lần phải bỏ vào trong chiếc hộp này. Kỉ Vân đã từng biết tới sự thần kỳ của hộp cách ly cấp thấp, cho nên cũng hiểu được chiếc hộp mà lão đại giao cho mình này khẳng định là còn cao cấp hơn một chút. Cậu để cho Dương Lệ Na hỗ trợ, đem hộp cách ly cấp trung cố định ở trong Khai lô hào.

 

 

Rất nhanh, tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong. Ngô Diệp sau khi dùng tay ra hiệu cho mọi người, Dương Lệ Na lập tức sử dụng dị năng di dời kim loại che kín tại khe cửa sổ. Mọi người mở cửa sổ ra, rất nhanh dùng dây thừng lớn, đem thả Khai lô hào xuống. Mùi của dị năng giả theo gió truyền ra, tang thi khổng lồ sau khi ngửi được hương vị, sửng sốt một chút. Nó hét lớn một tiếng xua đi đám tang thi đông nghịt trên phố, bỏ lại chiếc đĩa ném, hướng phương hướng tòa nhà cao tầng mà chạy tới. Mỗi một bước thật mạnh đạp lên trên mặt đường, đều có thể thấy được cửa hàng tại hai bên đường nhè nhẹ chấn động.

 

 

800 thước, 500 thước, 300 thước, 150 thước, trong chớp mắt tang thi khổng lồ đã tiến tới dưới lầu của tòa nhà cao tầng. Ngô Diệp tập trung tinh nhắm, ở phía sau súng phóng hỏa tiễn nhắm bắn. ‘Siu’ một tiếng, một đạn pháo được làm bằng kim loại có màu bạc cổ quái từ giữa không trung phá vỏ thoát ra, sáu chiếc chân kim loại chặt chẽ chộp tới trên mặt của tang thi cấp bốn. Tang thi cấp bốn muốn dùng tay ném nó ra khỏi người mình, dưới đáy đạn pháo hiện lên một mạt hồng quang, ầm vang một tiếng rồi nổ tung. Tang thi cấp bốn cả đầu bị nổ vỡ vụn, một viên tinh hạch màu vàng kim to bằng bánh trôi xẹt một cái, ở trên không trung tạo thành một đường cong duyên dáng, theo cơ thể cao bốn thước toàn thịt của tang thi khổng lồ rơi xuống. Tất cả tang thi đang ở trên phố dều điên cuồng rít gào xao động.

 

 

 

___________________

 

Tác giả:

Một con mèo lười mỗi ngày đều ngủ vùi trong ổ ~ ♥

Một suy nghĩ 7 thoughts on “Mạt Thế Cự Cổ – 43

      1. Hihi ! Vì sự nghiệp đọc chùa , ta chỉ toàn like , nhưng mà truyện ta thích thì lại rất muốn giật tem ^^ hô hô . Thanks chủ nhà nhé ❤

Hôn Miu ta đi ~