Đăng trong Đam mỹ

Mạt Thế Cự Cổ – 46


Đối với nhị thiếu bạn Miu chỉ có thể bày tỏ…  Blog.Uhm.vNBlog.Uhm.vN Blog.Uhm.vN Blog.Uhm.vN

Thẳng quá, thẳng quá cơ… Blog.Uhm.vNBlog.Uhm.vN Blog.Uhm.vN Blog.Uhm.vN 

 

 

————–

 

 

Đệ tứ thập lục chương: Tạm cư tại huyện Thanh Dân (hạ)

 

 

Tần Vô Hoa thấy mặt của Ngô Diệp đột nhiên đỏ lên, trong lòng hung hăng nhảy dựng, đáy lòng hiện lên một phán đoán mà ngay cả bản thân cũng rất khó tin tưởng. Y thời điểm đang miên man bất định, Ngô Diệp bỏ lại một câu: “Tôi tới cách phòng lấy tinh hạch”, rồi chạy như trốn. Ngay cả Ngô Diệp bản thân cũng không rõ mình tới tột cùng là đang mặt đỏ chột dạ cái gì.

 

 

Cách vách, đám người Dương Khởi đã đem Khai lô hào kéo lên, thấy Ngô Diệp cùng Tần Vô Hoa tập tức thu được nhiều chanh tinh như vậy, tất cả mọi người đều hâm mộ kinh khủng. Ngô Diệp để cho bọn họ tiếp tục nghỉ ngơi trong chốc lát, hắn cầm tinh hạch trở lại cách vách, trả hết nợ còn thiếu xong, lại cùng hệ thống đổi 2000 viên đạn súng bắn tỉa, 4000 viên đạn súng liên thanh, 500 viên đạn súng ngắm, tổng cộng mất 8000 tích phân và 4000 thấu tinh.

 

 

Ngô Diệp tính đại khái một chút, hắn cùng Tần Vô Hoa tổng cộng hơn một giờ thu được 9200 tích phân, dựa theo tỉ lệ phân chia, hắn có thể bắt được tới tay trên dưới 15000 thấu tinh. Hơn 2000 viên đạn kia là mang từ Lam Thành tới, phí tổn mua ở Lam Thành là trên dưới 4000 thấu tinh. Nếu cùng hệ thống đổi, ước chừng cần 3400 điểm tích phân cùng 1700 thấu tinh. Dựa theo tiêu chuẩn tính toán, trong thời gian hơn một giờ này, hắn buôn bán lời hơn 5800 tích phân cùng hơn 13000 thấu tinh. Tinh hạch thoạt nhìn kiếm được không ít, nhưng trên thực tế, chỉ cần hai người hắn cùng với Tần Vô Hoa, số lượng chanh tinh cùng hồng tinh và các loại tinh hạch khác giá trị thu được đã vượt qua 14000 thấu tinh.

 

 

Cứ như vậy, số lượng tinh hạch mà những liệp thi giả khác kiếm được cũng không được bao nhiêu. Thậm chí theo góc độ phân chia mà nói, Tần Vô Hoa bị thiệt hơi nhiều. Đổi một cách nói khác, một phần tinh hạch mà hắn kiếm được kia, kỳ thực là phần tinh hạch mà Tần Vô Hoa bị lỗ.

 

 

“Sao lại một bộ dáng tâm sự nặng nề như thế?” Tần Vô Hoa thấy Ngô Diệp ủ rũ phiền não nhìn một đống lớn đạn, tâm tình cũng không tốt theo.

 

 

“Không có việc gì, chỉ là cảm thấy phương án phân phối của tôi không được tốt cho lắm. Anh sẽ bị lỗ.” Ngô Diệp hiện tại đã đem Tần Vô Hoa đặt ở vị trí bạn bè anh em tựa như Bàng Chí bọn họ, tưởng tượng tới bản thân làm ra chuyện tình hãm hại bạn tốt, nhị thiếu trong lòng liền lo sợ cùng thập phần không thoải mái.

 

 

Tần Vô Hoa nhất thời tâm tình tốt, đây nói lên điều gì, nói lên ở trong lòng của Ngô Diệp, hắn không giống những người khác. Nghĩ tới bộ dáng Ngô Diệp vừa rồi đỏ mặt, Tần Vô Hoa trong lòng giống như uống được mật đường, ngọt ngào vô cùng. Y trên mặt đất viết hai chữ ‘công pháp’, lập tức xóa đi, sau đó cười nói: “Cậu đã quên chúng ta là chiến hữu sao? Nói không chừng ngày nào đó cậu sẽ phát hiện ra kỳ thực bản thân mới là người mệt nhất.”

 

 

So với tinh hạch, Tần Vô Hoa càng để ý tới thực lực của bản thân hơn. Chỉ cần có thực lực cao, muốn bao nhiêu tinh hạch chẳng được? Ở mạt thế mà không có thực lực, dù nhiều tiền tài hơn nữa cũng giữ không nổi. Nếu Ngô Diệp có thể cho y một quyển công pháp tu luyện dị năng hệ lôi, y giúp Ngô Diệp chiến đấu không công bao lâu cũng đáng giá. Đương nhiên, y thích nhất vẫn chính là loại cảm giác Ngô Diệp đem y đặt ở trong lòng.

 

 

Nghe thấy Tần Vô Hoa nói như vậy, Ngô Diệp tâm tình lập tức trở nên tốt hơn. Hắn không muốn trở thành người gây hại cho bạn bè, hắn âm thầm quyết định chờ tới khi trở về, sau khi gom đủ tinh hạch cùng với tích phân, nhất định sẽ mua được công pháp cấp cao cho Vô Hoa.

 

 

Tần Vô Hoa thấy hắn một lần nữa nở nụ cười, mặt mày loan loan, khóe miệng còn lộ ra hai lúm má đồng tiền nhợt nhạt, bộ dáng nhỏ bé mười phần xinh đẹp đáng yêu, khiến cho y nhớ tới trong cửa hàng của ông ngoại trước kia có một con mèo hoa nhỏ, mỗi khi nó bắt được một con chuột nhỏ liền sẽ hướng y khoe. Một lần nữa nhịn không được, y vươn tay ra xoa xoa tóc của hắn.

 

 

Ngô Diệp đẩy tay y ra: “Đừng có xoa tóc của tôi, kiểu tóc đều bị anh làm cho rối tung rồi?”

 

 

Tần Vô Hoa nhìn thấy cái đầu hỗn loạn như ổ gà kia của hắn, thấp giọng cười nói: “Cậu như vậy mà còn kêu là kiểu tóc?”

 

 

Từ sau khi trong nhà gặp chuyện không may, Ngô Diệp hơn hai tháng chưa hề đi tới cửa hiệu cắt tóc. Tóc đã dài ra rất nhiều, ban đầu vốn là một kiểu đầu vô cùng suất khí, hiện tại đã dài ra. Gần đây thường xuyên vội vàng kiếm tinh hạch giết tang thi, căn bản không có thời gian để chú ý. Kiểu đầu ngắn dài hỗn loạn của hắn bị người này xoa loạn, loạn tới mức giống như ổ gà vậy, hắn làm sao còn có thể mắt mù trưng ra khuôn mặt hòa nhã.

 

 

Ngô Diệp tức giận trừng y: “Như thế nào không được gọi là kiểu tóc? Tóc của tôi vốn đang tốt, đều là bị anh xoa loạn! Đã bảo là đừng xoa nữa, anh vẫn còn xoa!”

 

 

Mắt thấy Ngô Diệp sắp tạc mao, Tần Vô Hoa mới không nhanh không chậm thu tay về. Ngô Diệp tóc có chút loạn, nhưng mà cảm xúc sờ lên mềm mại quả thực rất không tồi, chờ thời điểm buổi tối lại sờ tiếp. Dù sao tiểu tử này lúc ngủ giống như heo vậy, xoa thế nào cũng sẽ không tỉnh… Tần Vô Hoa rõ ràng là đang nghĩ tới nội dung nào đó không được trong sáng cho lắm, lỗ tai yên lặng nóng lên.

 

 

Nhị thiếu vẫn còn không cao hứng lắm nói thầm: “Đầu của nam nhân có thể tùy tiện sờ sao?” Ngô Diệp hiện tại vẫn là khuôn mặt búp bê không thể trưởng thành. Khi còn bé càng thêm phấn nộn đáng yêu, mỗi lần cùng mẹ đi ra ngoài, chung quy sẽ bị người ta vò đầu nhéo mặt, vóc dáng bị người ta sờ tới mức không thể cao lên nổi, tròn tròn giống như khuôn mặt. Hắn vẫn cảm thấy chiều cao hiện tại của bản thân như vậy, tất cả đều là do những người đó tay thối làm hại.

 

 

Tần Vô Hoa chủ động đem đầu ghé qua: “Cho cậu sờ, tôi không ngại.”

 

 

hold, nam nhân đầu bóng lưỡng mới thật sự là nam thần. Ngô Diệp nhìn một đầu suất khí vô cùng ngắn giống như nam chính trong bộ phim Vượt Ngục [1] kia của Tần Vô Hoa, cảm giác rối loạn muốn tan vỡ. Cùng với thân thể cường tráng khuôn mặt đẹp trai không chút nào thua kém này, đáy lòng yên lặng rơi lệ. Nhớ năm đó hắn cũng đã để kiểu đầu như vậy, nhưng vì khuôn mặt tròn tròn phối với mái tóc ngắn giống như một tầng mao nhung, cha mẹ cười nhạo hắn giống như một tiểu hòa thượng hoàn tục, A Ly cái thẳng nhóc không có lương tâm kia còn cười tới tắt thở, đám Bàng Chí mấy tên bạn xấu… quên đi, nói nhiều rồi đều là nước mắt.

 

 

Nhị thiếu rầm rì một tiếng: “Ai hiếm lạ? Đi, gọi bọn họ vào đây lĩnh đạn, bọn họ đã nghỉ ngơi lâu như vậy, cũng nên tới lượt tôi được nghỉ ngơi.” 

 

 

Tần Vô Hoa cố nín cười: “Thực sự không hiếm lạ?”

 

 

Nhị thiếu nói thầm: “Tôi nhớ trước kia rõ ràng anh rất nghiêm túc mà, không thường hay nói chuyện, như thế nào gần đây lại biến thành người nói nhiều như vậy?”

 

 

Tần Vô Hoa đứng lên, chột dạ nói: “Đó cũng là bởi vì gần mực thì đen.” Thời điểm đối mặt với người trong lòng, nếu miệng còn buồn bực không nói lời nào, vậy không phải bị ngốc sao?

 

 

Chờ tới khi y đi tới phòng ở cách vách, Ngô Diệp mới suy xét một chút, cảm thấy hỗn đản kia là đang mắng hắn nhiều lời! Hừ, chờ đó cho lão tử!

 

 

Ngô Diệp tức giận trước giờ đều tức chẳng được bao lâu, chờ tới khi phát đạn cùng với điều chỉnh và an bài xong, hắn đã hoàn toàn không nhớ rõ chuyện vừa rồi. Cầm lấy hai viên tinh hạch đưa cho Tần Vô Hoa, bản thân tự cầm lấy một ít, nhắm mắt lại tu luyện công pháp, khôi phục thể năng.

 

 

Ngày hôm nay thu hoạch vô cùng phong phú, đến 7 giờ tối thu nhận kiểm tra, Ngô Diệp ôm một đống chanh tinh liền vui vẻ. Ước chừng có hơn 200 viên, đủ để đổi cho A Ly hai ống dung dịch chữa trị gen. Chiếu theo tốc độ này, đợi cho tới thời điểm bọn họ trở lại Lam Thành, hắn tuyệt đối có thể gom đủ số tinh hạch để đổi thuốc hoàn toàn chữa khỏi cho A Ly. Hơn nữa, còn có thể đủ tinh hạch để đổi cho Tần Vô Hoa một bộ công pháp cũng không chừng.

 

 

Trong hôm nay, tinh hạch tổng cộng thu hoạch được có trên dưới 12W thấu tinh. Bỏ qua những viên đã mất vì để đổi đạn dược cùng phân chia cho những người khác, nhị thiếu không sai biệt lắm nhận được 5W thấu tinh. Ngoài ra, trong hệ thống, tích phân của nhị thiếu từ lúc ban đầu là hơn 17000 tích phân, hiện tại đã nhanh chóng leo lên hơn 42000 tích phân, rốt cuộc cũng đột phá sang một trang lịch sử mới.

 

 

Nhị thiếu không ngừng giết tang thi, hấp thu tinh hạch, ngoài ra dùng <Căn bản thổ nạp pháp> cùng với <Cực phẩm khống thủy thuật>, gen cường hóa cấp hai đã từ 5% ban đầu gia tăng lên 75%.

 

 

Theo đà này, tranh thủ ở thời điểm trước khi quay về Lam Thành, hoàn thành giải khóa chuỗi gen cấp ba.

 

 

Sau khi đã hưởng qua vinh dự cùng tôn sùng do lực lượng của chính mình đem lại, Ngô Diệp đáy lòng đối với lực lượng cũng giảm xuống kháng cự. Nhất là sau khi biết được sự hung tàn của tang thi cấp bốn, Ngô Diệp hiện tại đối với tu luyện công pháp so với trước kia tích cực hơn nhiều.

 

 

Bữa tối thập phần phong phú, cho dù vẫn là một món thập cẩm, nhưng có thêm dầu thực vật cùng với thịt, xúc xích, thịt bò hộp làm món mặn, phối hợp với các loại rau dưa, hương vị càng thêm ngon. Mọi người lớn miệng dùng bữa, lớn miệng uống rượu, mệt mỏi một ngày trong tiếng cười dần bị xua đuổi.

 

 

Dưới tòa nhà, thi thể chống chất như núi bị lửa thiêu hừng hực, cơ hồ chiếu sáng cả một nửa con phố Tào Nam. Phần phật trong gió đêm, tiếng gào rống xao động của tang thi thật lâu không dứt.

 

 

Ban đêm, Ngô Diệp ôm theo một máy tính bảng không biết được bọn Bành Tử Quân lấy từ căn hộ nào, để cho Kỉ Vân giúp hắn giải password, rốt cuộc lại một lần nữa nhìn thấy Tiểu Vương Tử đáng yêu. Đáng tiếc, trong máy tính bảng này một trò chơi cũng không có, phim ảnh thì có cả đống. Tần Vô Hoa ở một bên tu luyện dị năng, Ngô Diệp đeo tai nghe ôm máy tính bảng nằm ở trên giường, rốt cuộc cũng được như ý nguyện, nhìn thấy rất nhiều phân đoạn người Hoa quốc sử dụng võ hiệp chân chính, chẳng thua gì kỹ xảo Hollywood. Phim Hoa quốc cảnh đánh nhau hoa lệ lại phấn khích, nội dung bộ phim ăn khớp lại chặt chẽ mang theo khẩn trương cao độ, các mỹ nữ suất ca thay nhau bảy ra những hành động phấn khích nổi trội, có vài cảnh nhị thiếu xem đều ngừng lại hô hấp. Xem đầy đủ một bộ phim điện ảnh dài 120 phút tiêu chuẩn, nhị thiếu vẫn còn đang ở trong bi kịch kết thúc của bản anh hùng ca, rơi ra hai giọt nước mắt cá sấu.

 

 

“Phim ảnh ở trong nước nếu như có thể tạo ra hiệu quả này, nói không chừng đội tuyển quốc gia đã có thể lấy được World Cup.” Nhị thiếu nôn mửa, móng vuốt lại bắt đầu chạm lên cái nút, nhấn nhấn vài lung tung, trên màn hình bỗng nhiên nhảy ra một cái thanh, ánh sáng trên thanh đang trong quá trình chuyển từ tối sang sáng. Trong tai nghe truyền tới một tiếng thở gấp gáp ái muội khiến cho người khác đỏ mặt tim đập. Hình ảnh kéo tới trên một chiếc giường lớn kingsize, hai thân ảnh trắng bóng đang ở cùng một chỗ, hai diễn viên hôn tới hừng hực khí thế, nhị thiếu ‘oanh’ một cái, thoáng chốc khuôn mặt đỏ như trái cà chua.

 

 

Diễn viên trong video không phải ai khác, chính là hai nam nhân suất khí ở trong bức hình treo trên tường.

 

 

Nhị thiếu từ sau khi trường thành đã cùng với bọn hồ bằng cẩu hữu đi tới mấy nơi phong lưu, khi đó hắn trong lòng chỉ có một mình Liên Ngọc, lại bị cha mẹ ảnh hưởng, không hề giống người khác chơi trò ngươi tình ta nguyện hoặc là gặp dịp thì chơi, cho nên tới giờ vẫn là con gà giò (xử nam). Hắn cùng với rất nhiều nam nhân giống nhau, đã từng coi qua những lão nhân đức nghệ cao siêu, giám định và thưởng thức qua những cô gái non nớt gợi cảm duy mĩ, các loại đĩa Âu Mĩ khó kiếm cũng đã xem qua không ít, duy độc chưa từng bao giờ thấy qua loại hình hiện tại đang nhìn này.

 

 

Phản ứng đầu tiên là choáng váng, phản ứng thứ hai nhìn là không ngờ nam nhân dã tính hơn kia lại là thụ, phản ứng thứ ba… máu mũi từng giọt đỏ tươi đỏ tươi lạch cạch dừng ở trên máy tính bảng.

 

 

“Cậu làm sao vậy?” Bên tai bỗng truyền tới thanh âm khẩn trương của Tần Vô Hoa.

 

 

Ngô Diệp dại ra một giây đồng hồ, vội đem máy tính bảng giấu vào bên trong ổ chăn, tay chân luống cuống không biết phải làm cái gì. Tai nghe rớt khỏi máy tính bảng, trong chăn truyền ra tiếng thở dốc của hai nam nhân, cùng với tiếng thanh âm ba ba ba ba.

 

 

Đệch!

 

 

“Tôi…” Nhị thiếu rối rắm không biết phải giải thích ra sao.

 

 

Tần Vô Hoa sắc mặt không thay đổi cầm tờ giấy đưa qua, “Lau đi.”

 

 

Thực, thực dọa người. Mẹ nó, nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

 

 

Nhị thiếu ôm cái mũi, hận không thể tìm một cái hố trực tiếp nhảy vào trong. Tần Vô Hoa vươn tay đem máy tính bảng từ trong chăn lấy ra, tùy ý đưa mắt nhìn, không lộ hỉ giận trực tiếp tắt nguồn: “Thời gian không còn sớm, đi ngủ sớm một chút đi.”

 

 

“… Ừ.” Nằm ở trên giường, nhị thiếu nghẹn hơn nửa ngày, rốt cuộc cũng nghẹn ra một câu: “Cái kia, cái kia, tôi, tôi không phải cố ý muốn xem đâu, tôi không có thích nam nhân.”

 

 

Ở một nơi mà Ngô Diệp nhìn không thấy, Tần Vô Hoa khóe miệng cong lên, thanh âm của y bình tĩnh hỏi: “Vì cái gì lại muốn giải thích với tôi?”

 

 

Đúng vậy, hắn vì cái gì lại đối với y giải thích? Ngô Diệp trong lòng hiện lên một tia chột dạ khó hiểu, kiên trì nói: “Tôi chỉ là sợ anh hiểu lầm.”

 

 

“Hiểu lầm tôi là biến thái thích nam nhân. Tôi nói cho anh biết a, tôi chỉ thích nữ nhân thôi. Quên đi, không thèm nói với anh nữa, tôi muốn đi ngủ.” Nhị thiếu giấu đầu hở đuôi kéo chăn mỏng lên che hết cả người mình, hoàn toàn không giống trước đây, liên tục la hét mình nóng.

 

 

“…” Tươi cười của Tần Vô Hoa cương cứng bên môi.

 

 

Biến thái, ha ha.

 

 

Đêm nay, nhị thiếu nhất định ngủ không ngon, cả một đêm mê mang nằm mộng. Vừa có cảm giác tỉnh lại, hình ảnh ở trong mộng vẫn còn phi thường rõ ràng. Khi ngẩng đầu nhìn thấy ‘diễn viên’ trong mộng vẫn còn đang bình yên ngủ say, cúi đầu nhìn túp lều ở giữa hai chân mình, nhị thiếu cơ hồ chạy vội vào trong phòng tắm.

 

 

Đờ mờ, biến thái cái em gái a!

 

 

Tần Vô Hoa chậm rãi mở hai mắt, nâng tay chăm chú nhìn, tựa như xuyên thấu qua lòng bàn tay là có thể nhìn thấy được cảnh xuân kiều diễm tối hôm qua.

 

 

~ ~ ~ ~ ~

 

 

[1] Vượt ngục: tiếng anh là Prison Break, loạt phim truyền hình dài tập được chiếu trên FOX từ 29/08/2005. Phim xoay quanh hai người anh em, một người bị kết án tử hình bởi vì một tội ác mà bản thân không hề gây ra, và người kia lập kế hoạch để giải thoát anh trai

 

(đây là anh diễn viên nam chính trong phim, là người được em Diệp so sánh với Tần ca pê ét: ảnh là GAY nhé )

 

 

 

Tác giả: Cua đồng hung hăng ngang ngược, hoan nghênh bổ não ~ ~ ~ ~

 

 

 

___________________

Tác giả:

Một con mèo lười mỗi ngày đều ngủ vùi trong ổ ~ ♥

Một suy nghĩ 3 thoughts on “Mạt Thế Cự Cổ – 46

Hôn Miu ta đi ~