Đăng trong Đam mỹ

Mạt Thế Cự Cổ – 54


Đệ ngũ thập tứ chương: Tiết lộ chút thân thủ

 

 

Một mực ở tại Mê Đô cho tới nửa đêm, Ngô Diệp tiễn bước những khách nhân được mời tới từng người rời đi, hắn sau đó mới cùng với Ngô phụ lái xe về nhà. Ngô phụ chung quy cũng đã có tuổi, cho dù dùng qua viên cường thân kiện thể, thế nhưng uống rượu cả một đêm, thân thể vẫn cho chút ăn không tiêu, cho nên vừa lên xe đã ngủ. Mê Đô nằm ở ngoại ô, giờ đã là nửa đêm rạng sáng, trên đường cơ hồ không có một chiếc xe nào lui tới. Ngô Diệp ở trên đường nhìn gương chiếu hậu, phát giác có chút không thích hợp —– hình như có người ở phía sau theo dõi hắn.

 

 

Rất nhanh, ở một ngã rẽ, phán đoán của Ngô Diệp đã nhận được chứng thực.

 

 

Trên mặt đường phía trước có đặt đầy những tấm thép có đinh nhọn, còn có hai chiếc xe không có bảng hiệu chặn ngang đường đi, hai chiếc xe đồng dạng cũ nát không có bảng hiệu theo sau đuôi hắn mau chóng đuổi lên, đèn trước xe kiêu ngạo không ngừng lấp lóe.

 

 

Ngô Diệp từ sau khi cảm thấy có người theo dõi hắn, tốc độ xe đi rất chậm. Gặp tình huống này, hắn vừng vàng đem xe dừng lại ở ven đường, quay đầu nhìn cha già đã nhắm mắt ngủ say, mím chặt môi, nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi ghế điều khiển, nhỏ nhẹ đóng cửa xe lại.

 

 

Trên dưới 20 người từ trong bốn chiếc xe cũ nát kia đi xuống, một đám thân thể cường tráng dáng vẻ cà lơ cà phớt, vừa nhìn đã thấy chẳng phải là kẻ thiện.

 

 

Ôn lão nhị cầm đầu là một tiểu lưu manh có tiếng ở trong thành phố này, bộ dáng hơn 30 tuổi, một đầu mái tóc màu vàng, trong tay chuyển động một khẩu súng, đôi mắt nheo nheo đánh giá Ngô Diệp, lộ ra nụ cười tà khí, “Tiểu tử, thức thời thì ngoan ngoãn đi theo chúng tao một chuyến, mấy ca ca sẽ không làm khó dễ nhóc. Bằng không, thân thể tinh tế non mịn của nhóc cũng không thể chịu đựng được sự trừng phạt của mấy ca ca đâu.”

 

 

Nhị thiếu hừ lạnh một tiếng, lộ ra một nụ cười cao (giả bộ) lãnh (uy hiếp): “Tiểu tử? Từ này mà mày cũng dám kêu sao? Cái gì chứ.”

 

 

Ôn lão nhị nguyên bản nghĩ rằng sau khi Ngô Diệp nhìn thấy bọn họ, cho dù không bị dọa tới tiểu ra quần thì ít nhất chân cũng phải nhũn xuống. Nào có biết hắn không chỉ không sợ hãi, thậm chí căn bản là không hề đem bọn họ để vào trong mắt, nhất thời cơn tức liền xông lên: “Mẹ nó, tiểu bạch kiểm thối, đã cấp cho mặt mũi mà còn không biết xấu hổ, dám mắng Ôn gia gia của mày, lão tử thấy mày đúng là chán sống rồi. Chốc lát nữa, ông nội của mày là tao đây sẽ X chết mày, xem mày —–”

 

 

Ôn lão nhị ánh mắt hoa lên, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cổ đã người gắt gao tóm chặt. Cổ tay đau xót, súng đã rơi vào trong tay của Ngô Diệp. Ngô Diệp kéo cò súng, họng súng để ở trên huyệt thái dương của Ôn lão nhị, âm thanh lạnh lùng nói: “Dám can đảm lôi ông nội đang ở dưới đất của tao lên. Nếu mày không muốn đi xuống dưới đó bồi ông nội của tao, thì cái miệng sạch sẽ một chút cho lão tử.”

 

 

Ngô Diệp cái đầu so với Ôn lão nhị còn thấp hơn một nửa, lại dễ dàng túm chặt cổ của gã, nhấc gã lên khỏi mặt đất. Ôn lão nhị bị túm cổ tới mức không có cách nào hô hấp được, khuôn mặt trở nên tím hồng, hai mắt lồi ra, hai tay không ngừng phẩy về phía Ngô Diệp, trong giãy dụa mang theo ý tứ cầu xin tha thứ. Những tên côn đồ khác không nghĩ tới Ngô Diệp lại lợi hại như vậy, mắt thấy lão đại nhà mình rơi vào trong tay của đối phương, bọn chúng ỷ vào việc uống chút rượu, cầm lấy dao trang trí trong tay, như ong vỡ tổ vọt lên. Ngô Diệp thế nhưng đem Ôn lão nhị trở thành bao tải, trở tay ném gã về hướng đám người kia. Tiếp theo đó hắn hướng về phía chân của những tên kia khai súng, súng bắn ra trúng mục tiêu. Đạn thép được bắn ra từ súng mô phỏng cấp độ cao trực tiếp xuyên thủng qua bàn chân của bọn họ, đau tới mức khiến cho bọn họ đánh rơi ‘vũ khí’, ôm chân ngã xuống tại chỗ, kêu cha gọi mẹ.

 

 

Hai con cá lọt lưới cầm dao xông lên, Ngô Diệp mắt lạnh liếc qua, hai tên kia kinh sợ ngay tức khắc dừng chân xoay ngược người chạy trở về.

 

 

Ngô Diệp đưa tay ra sau lưng, lợi dụng bộ tây trang rộng rãi, lấy từ trong không gian ra một khẩu súng thật, hướng Ôn lão nhị bắn hai phát. Một viên đạn trượt sát qua cổ của gã, lưu lại một vết máu kéo dài; một viên thì bắn vào phần xương cẳng chân, máu chảy ra như trút nước. Tiểu đệ bên cạnh Ôn lão nhị ngửi được mùi khai của nước tiểu, chỉ thấy trên quần bò màu lam của gã đã ướt sũng một mảnh.

 

 

“Mày, mày muốn làm gì?” Ôn lão nhị chịu đựng đau đớn từ chân, mang theo tiếng khóc nức nở hỏi. Gã không nghĩ tới trên người Ngô Diệp lại thực sự có súng thật. Ở trong nước, súng ống bị quản chế rất nghiêm ngặt, người bình thường căn bản không có khả năng mua được súng. Liền ngay cả khẩu súng giả mô phỏng kia cũng là do gã thông qua không ít con đường mới mua được. Tuy nhiên Ngô Diệp không chỉ có súng thật, mà kĩ thuật bắn súng xuất thần nhập hóa kia, chỉ sợ cũng chỉ thấy được ở trong phim bom tấn của Hollywood.

 

 

Mọe, tưởng đối phương là quả hồng mềm, nào biết được lại đá phải một bàn sắt lớn có đinh. Quả thực là xui xẻo tới tám đời mới gặp phải một sát tinh như thế này.

 

 

Nòng súng lạnh như băng để ở trên yết hầu của Ôn lão nhị, Ngô Diệp cười yếu ớt, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra hai lúm má đồng tiền như ẩn như hiện: “Tao càng muốn biết xem bọn mày là muốn làm gì. An tâm, có nói dối tao cũng không sao đâu. Chỉ là, nếu thứ trong tay tao biết mày không nói thật, cướp cò cũng đừng trách tao nhé. Những người khác, đều con mẹ nó đem miệng câm lại cho lão tử, ai dám tiếp tục kêu, lão tử hiện tại liền bắn chết.”

 

 

Không khí bị kiềm hãm, tất cả mọi người không ai dám hé răng. Sát khí trong nháy mắt mà Ngô Diệp phát ra khiến cho bọn họ hiểu được, hắn không phải là đang nói đùa.

 

 

Ngô Diệp dùng họng súng, chọc chọc hai cái lên cổ của Ôn lão nhị: “Nói cho tao biết, là ai phái các người tới, các người hôm nay muốn bắt để làm cái gì.”

 

 

Ôn lão nhị làm lưu manh cũng đã nhiều năm, từ ban đầu là thu phí bảo hộ của bạn học trong trường, rồi đi ra ngoài bắt nạt những người bán hàng rong cùng các quán nhỏ, tiếp tới là đến bán thuốc trong các phòng nhạc của KTV. Lăn lộn tới ngày hôm nay, gã ở trong thành phố này xem như có thanh danh, dao thật dùng rất nhiều lần mà kẻ khó chơi cũng đã chạm phải cũng không ít, thế nhưng loại bàn sắt hợp kim giống như Ngô Diệp thì tuyệt đối là lần đầu tiên đá phải. Loại sát khí đặc thù này, gã chỉ mới nhìn thấy trên người những lão binh đã từng đi lên chiến trường. Gã dám cược, mệnh người trên lưng Ngô Diệp tuyệt đối không phải chỉ có một cái!

 

 

Mẹ nó, hắn rốt cuộc là thứ gì vậy? Đâu có phải là tên phú nhị đại nhát gan vô dụng?

 

 

Ôn lão nhị đã bị kinh sợ tới mức thân thể lui thành hình một con tôm, gã lại không biết rằng, kỳ thực hiện tại Ngô Diệp vẫn chưa từng giết qua người sống nào, thế nhưng mà tang thi bị chết trên tay hắn đâu chỉ có trăm ngàn? Thời gian ba tháng ngắn ngủn, dưới tác chiến giết chóc cường độ cao, những điều trải qua đã từ từ yên lặng cải biến hắn.

 

 

Ôn lão nhị nhận tiền của người ta, nhưng còn chưa chuyên nghiệp tới mức ném cả mệnh của mình vào. Cấp tốc đem Dương Thành cùng bạn bè của gã ta bán sạch không còn một mống, cuối cùng, khóc ròng ròng cầu xin nhị thiếu giơ cao đánh khẽ mà tha cho bọn họ một lần.

 

 

Ngô Diệp không nghĩ tới Dương Thành cư nhiên lại là một tên trừng mắt tất báo như vậy, thế nhưng chẳng qua chỉ là có chút mồm mép mà thôi. Hơn nữa người khơi ra chuyện là gã ta, cuối cùng là còn dám sử dụng thủ đoạn hạ cấp như thế này. Nếu không phải hắn trong khoảng thời gian này gặp được tình huống đặc thù, đêm nay nói không chừng quả thực sẽ bị rơi vào bẫy của đối phương. Nếu như không trả thù lại một chút, hắn quả thực không nuốt trôi được cơn giận này.

 

 

“Muốn mạng sống đúng không?” Ngô Diệp cười lạnh nói: “Được, tao có thể buông tha cho chúng mày, nhưng mà, chuyện Dương Thành muốn làm với tao, tao muốn chúng mày đem tất cả làm y hệt lại với hắn ta một lần. Trong vòng ba ngày, nếu tao không thu được video, hậu quả… ha ha.”

 

 

Trên đời này không có bất cứ uy hiếp nào khiến cho người ta đau trứng hơn là hai chữ ‘ha ha’.

 

 

Ôn lão nhị cùng đám tiểu đệ hai mặt nhìn nhau nửa ngày, cuối cùng dưới dâm uy cưỡng bách của nhị thiếu, gian nan gật đầu.

 

 

Ngô Diệp cầm họng súng, ở trên mặt Ôn lão nhị vỗ vỗ hai cái, ánh mắt thâm sâu phảng phất tựa như nhìn thấu toàn bộ suy nghĩ của gã: “Đừng nghĩ chạy trốn, không quản chúng mày chạy tới nơi nào, tao đều sẽ có biện pháp tìm được. Cút đi, một đám rác rưởi.” Nói xong, Ngô Diệp cầm lấy súng mô phỏng của Ôn lão nhị, ném cho gã.

 

 

Ôn lão nhị cà nhắc nơm nớp lo sợ nhặt lên khẩu súng, gã cùng với đám tiểu đệ của mình lập tức lên xe rời đi, tới rắm cũng không dám đánh dù chỉ mộ cái, trên mặt đường nhựa chỉ còn sót lại lác đác vài vết máu.

 

 

Ngô Diệp nhìn về phía đám cây xanh ở khúc cua, thanh âm lạnh lùng nói: “Bằng hữu, nhìn kịch cả nửa ngày, không tính toán đi ra để tôi coi mặt sao?”

 

 

Trầm Minh từ trong chỗ tối đi ra, đáy mắt mang theo tán thưởng: “Ngô thiếu thân thủ thật tốt, quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng.”

 

 

Trầm Minh là em trai của Trầm Thông, là một trong những thuộc hạ cao thủ của Triệu Quân, nhận mệnh lệnh âm thầm theo dõi Ngô Diệp của Triệu Quân, không nghĩ nhanh như vậy liền xem được một hồi trò hay. Nguyên bản thời điểm khi đám người Ôn lão nhị theo dõi vây quanh Ngô Diệp, y còn do dự có nên hay không đi ra hỗ trợ, kết quả Ngô Diệp dễ dàng thu thập được đám người kia. Làm cho y kinh ngạc nhất không phải là kĩ thuật bắn súng của Ngô Diệp, cũng không phải là sức bật của hắn, mà là thân pháp của hắn. Y cơ hồ không nhìn thấy được Ngô Diệp như thế nào túm trụ cùng cướp đi khẩu súng của Ôn lão nhị. Cái loại tốc độ quỷ mị này, y mới chỉ nhìn thấy ở trên người của những dong binh giỏi nhất, ngay cả chính bản thân y cũng không có được thân pháp như vậy.

 

 

Đương nhiên, Ngô Diệp cũng không thể nói cho Trầm Minh biết, hắn đem kình khí do <Căn bản thổ nạp pháp> sinh ra tập trung ở trên hai chân mình, tốc độ tự nhiên sẽ siêu phàm.

 

 

Trầm Minh cùng Trầm Thông giống nhau, Ngô Diệp vừa mới gặp qua Trầm Thông, thực dễ dàng đoán được người trước mắt này là thuộc hạ của Triệu Quân, thế nhưng cũng không biết tên của y, “Anh là?”

 

 

“Trầm Minh, thuộc hạ của Triệu ca.” Trầm Minh tới gần, đem tay phải vươn ra, cười nói: “Có thể cùng Ngô thiếu trở thành bạn bè không?”

 

 

Ngô Diệp vươn tay ra, cũng cười nói: “Đương nhiên, có thể quen biết Trầm ca, là vinh dự của tôi.” Trầm Minh bàn tay tựa như kìm sắt, nắm tới mức khiến cho nhị thiếu bị đau. Nhị thiếu đem kình khí tập trung ở trên tay, nắm ngược trở lại. Trong nháy mắt, Trầm Minh bị đau tới thay đổi sắc mặt, ánh mắt y nhìn Ngô Diệp hoàn toàn bất đồng với lúc trước. Lúc trước chỉ là hứng thú, còn hiện tại là thận trọng giao chiến cùng nghiên cứu tìm tòi, đồng thời nhiều thêm một chút tôn trọng đối với cường giả.

 

 

Ngô Diệp tuổi còn nhỏ, lại là cao thủ nội gia, khó trách chỉ vài chiêu là có thể đem đám người Ôn lão nhị đuổi đi.

 

 

Ngô Diệp thấy chuyển biến tốt, thả lỏng lực tay. Hai người không nói tự hiểu, thu tay về. Trầm Minh từ trong túi áo lấy ra một tấm danh thiếp đơn giản tinh tế, đưa cho Ngô Diệp: “Về sau có rảnh rỗi thì hãy liên hệ. Về sau nếu Ngô thiếu tới Mê Đô chơi, chỉ cần báo danh lão đại nhà chúng tôi, toàn bộ sẽ được miễn phí.”

 

 

Ngô Diệp vừa rồi còn lo lắng không biết nên phải làm sao mới có thể bắt được quan hệ với Triệu Quân, hiện tại cơ hội đã đưa tới cửa, hắn cao hứng nhận lấy danh thiếp, cười nói: “Triệu ca thực khách khí, ngày nào đó tôi sẽ tới nhà cảm ơn.”

 

 

Trầm Minh thấy hắn nói như vậy, trên mặt tươi cười càng thêm thâm sâu: “Được, lão đại mấy ngày nữa vẫn sẽ ở H thị, tùy thời xin đợi Ngô thiếu đại giá quang lâm.”

 

 

“Trầm ca khách khí.” Ngô Diệp nghe được động tĩnh trong xe của mình, biết là Ngô phụ đã tỉnh, cười nói: “Hôm nay thời gian không còn sớm nữa, tôi muốn đưa cha già về nhà, hôm nào chúng ta lại nói chuyện tiếp.”

 

 

“Được, hôm nào lại nói chuyện tiếp.”

 

 

Trầm Minh nhìn Ngô Diệp dời đi, cúi đầu nhìn nhìn bàn tay đã bị sưng phù của mình, biểu tình bình tĩnh trên mặt rốt cuộc cũng nứt ra.

 

 

Mẹ nó, bộ dáng tinh xảo ngoan ngoãn, xuống tay cũng thực độc ác.

 

 

Nhưng mà, bàn tay kia mềm mại non nớt, một chút cũng không giống đã từng tập võ qua, trở về phải tra rõ tư liệu về hắn. Trầm Minh vẫy vẫy bàn tay đau đớn của mình, chậm rãi trở lại xe, lái xe quay đầu trở về Mê Đô, không tiếp tục theo dõi Ngô Diệp nữa.

 

 

Thời điểm Ngô phụ nghe được tiếng súng thì cũng đã tỉnh lại, ông căn bản không nghĩ tới thân thủ của con trai lại trở nên lợi hại như vậy, tự hào đồng thời cũng không khỏi chua xót trong lòng. Người khác không biết Ngô Diệp sâu cạn ra sao, nhưng mà ông thì hiểu rõ. Trong nhà, người không ăn khổ được nhất chính là hắn. Mới trước đây nhất thời có hứng thú báo danh đi học quyền đạo, cuối cùng mới qua hai ngày liền khóc lóc om sòm, lăn lộn qua lại có chết cũng không chịu đi tiếp. Từ nhỏ tới lớn số lần cùng người khác đánh nhau cũng chỉ có thể tính trên đầu ngón tay. Mà hiện tại, con trai thế nhưng lại dễ dàng như vậy liền chế trụ được một đám lưu manh.

 

 

Vị diện bên kia, chỉ sợ là so với A Diệp nói càng nguy hiểm hơn đi.

 

 

Trên đường về nhà, Ngô phụ suy nghĩ rất nhiều, đợi cho tới khi về đến nhà, Ngô phụ bỗng nhiên nói: “A Diệp, chúng ta hiện tại chỉ cần không hoang phí tiền, từ từ kinh doanh là đủ để cho con cùng A Ly sử dụng. Con cũng đừng qua bên kia nữa.”

 

 

Ngô Diệp sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới cha già luôn luôn hi vọng hắn có tiền đồ lại nói như vậy. Trong lòng ấm áp, trên mặt lại quệt miệng làm bộ không tin tưởng: “Cha không phải là say rượu đấy chứ? Không phải đã bảo là tỉnh rượu rồi sao. Người bỏ được trí não, thế nhưng con luyến tiếc. Con còn muốn trở lại cuộc sống thiếu gia tiếp tục vung tiền như rác. Người chẳng lẽ không muốn trở lại giàu có giống trước kia sao?” Thấy cha già tức giận trừng hai con mắt, nhị thiếu vội nịnh nọt, “Được rồi mà cha, con biết người đang lo lắng cái gì. Thân thủ của con, ngời ngày hôm nay cũng thấy được đấy. Sẽ không ai làm con bị thương, chưa nói tới con còn có hệ thống. Nếu có gì đó thực sự nguy hiểm, con có thể thông qua trùng động xuyên về bên này. Cho nên cha an tâm đi, con trai của cha sẽ khỏe mạnh, cam đoan với người là con có thể chăm sóc dưỡng lão cho cha mẹ tới lúc hai người lâm chung.”

 

 

Dưỡng lão chăm sóc người thân tới khi lâm chung gì đó, nghe vào thực tình không vui nổi.

 

 

Ngô phụ đã sớm quen với việc con trai miệng chó không phun được ngà voi, chỉ có thể thở dài cảm thán: “Vô luận như thế nào, con phải nhớ rõ, trong kẻ mạnh đều có kẻ mạnh hơn. Mọi chuyện cẩn thận sẽ không phạm lỗi nặng.”

 

 

“Biết, biết, người cũng mau đi ngủ đi, đừng để mẹ sốt ruột chờ. Thật là, càng già càng thích dong dài, so với mẹ còn dong dài hơn.

 

 

Lòng bàn tay của Ngô phụ lại bắt đầu ngưa ngứa, hung hăng trừng mắt nhìn con trai, sau đó mới đi rửa mặt rồi đi ngủ.

 

 

Ôn lão nhị rất hiệu suất, kỳ hạn ba ngày kết thúc, Hoa Bằng vừa chân trước sai người đem giường phòng hộ tới thì gã đã chân sau ưỡn ngực nghiêm mặt kéo theo cái chân què lê đến cửa, đem video của Dương Thành đưa cho Ngô Diệp. Gã nhìn Ngô Diệp, muốn nói gì đó rồi lại thôi, đáy mắt lộ ra ý tứ hàm xúc muốn nịnh bợ. Ngô Diệp lạnh lùng hỏi gã một câu ‘Còn có việc’? Gã sợ tới mức lắc mạnh đầu, xám xịt quắp đuôi chạy thẳng.

 

 

“Lão đại, chúng ta đụng tới Dương Thành, về sau phải làm sao bây giờ?” Dương gia tốt xấu thì cũng là gia đình thượng lưu xuất thân trăm triệu, bọn họ khiến cho Dương Thành quay video gièm pha như vậy, chỉ sợ Dương gia sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ. Bọn họ còn có gia đình, muốn trừng phạt đám côn đồ ở dưới tầng chót như bọn họ quả thực không phải quá khó. Ôn lão nhị cùng với đám tiểu đệ lúc này đều đã hối hận, mẹ nó, chỉ vì 20 vạn, đắc tội phải một tên sát tinh, quay đầu lại lại còn phải cắn ngược cố chủ một ngụm. Chuyện này nếu truyền ra, bọn họ về sau còn như thế nào dám lăn lộn?

 

 

Ôn lão nhị nhổ ra một miếng nước bọt: “Dương Thành tên chó chết kia chính là tự làm tự chịu. Dù sao với số tiền mà chúng ta lấy được từ trên người hắn ta, đủ để ca đây rửa tay gác kiếm. Cùng lắm ca đem số tiền kia chia cho chúng mày, đi thành phố khác. Người nào đã lấy vợ sinh con thì kinh doanh một cửa hàng nhỏ an phận sống qua ngày.”

 

 

Ôn lão nhị tuổi đã không còn nhỏ, lăn lộn nhiều năm coi như đã nhìn thấu, hoàn toàn hiểu được câu nói ‘Lăn lộn hành nghề sớm muộn cũng cần phải hoàn trả’ kia. Gã nguyên bản đã tiết kiệm được một phần tiền, có khoảng 3 ~ 400 vạn, gửi ở tại một thành phố nhỏ khác, cũng coi như là người giàu có, may mắn an an ổn ổn qua một đời này cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

 

 

Ôn lão nhị giã từ sự nghiệp khi đang ở trên đỉnh vinh quang, cầm theo 800 vạn được phân chia từ số tiền lừa gạt Dương Thành, mai danh ẩn tích tránh ở trong một trị trấn nhỏ không tính là phồn hoa cũng không quá xa xôi, cưới vợ sinh con, mang theo mẹ giá, trải qua những ngày an ổn. Đợi một ngày nào đó về sau, khi biết được Ngô Diệp đã đứng ở trên đỉnh cao mà vô số người chỉ có thể ngước lên nhưng không thể với tới, gã cũng âm thầm thổn thức. Nếu khi đó lá gan của gã lớn hơn một chút, gắt gao bám trụ Ngô Diệp, kết quả hiện tại có thể hay không sẽ khác đi? Nhưng mà, quay đầu nhìn đứa con ngoan béo mệp của mình, mẹ cùng vợ vui vẻ nấu ăn, Ôn lão nhị lại cảm thấy được đó là quyết định anh minh nhất một đời này của mình, một chút tiếc nuối nho nhỏ hoàn toàn biến mất không giấu vết.

 

 

Mà anh em của gã vẫn không bỏ xuống được hấp dẫn ở nơi phồn hoa, kết cục một đám cảnh chiều thê lương.

 

 

* cảnh chiều: ý nói tuổi già

 

 

 

___________________

Tác giả:

Một con mèo lười mỗi ngày đều ngủ vùi trong ổ ~ ♥

Một suy nghĩ 5 thoughts on “Mạt Thế Cự Cổ – 54

Hôn Miu ta đi ~