Đăng trong Đam mỹ

Mạt Thế Cự Cổ – 58


Đệ ngũ thập bát chương: Đàm phán ổn thỏa

 

 

Tiếng Trung của Daniel còn không tốt bằng tiếng Anh thối nát của nhị thiếu, hai người ông nói gà bà nói vịt cả nửa ngày, nhị thiếu chỉ có thể thất bại đi tìm Triệu Quân để phiên dịch.

 

 

Nói thật, thân thủ Ngô Diệp vừa rồi lộ ra kia, quả thực có chút đã dọa tới Triệu Quân. Vị trí cùng ‘nghề nghiệp’ của Triệu Quân rất dễ dàng khiến cho anh tiếp xúc với một vài cao thủ võ học truyền thống Z quốc, bao gồm cả chính anh cũng đã từng là tục gia đệ tử của Thiếu Lâm, ở trong nước ít nhất cũng có thể xếp vào hạng top 30 cao thủ. Trải qua vào cuộc chiến tranh cùng với tình hình đặc thù trong nước, có rất nhiều truyền thống võ học của Z quốc đã bị thất truyền xuống dốc. Công phu ngoại gia còn truyền thừa được tiếp tục một ít, tâm pháp nội gia lại sớm đã mất tung tích. Rất nhiều người gọi là cao thủ nội gia, thực ra đều là do tinh luyện công phu ngoại gia tới một cảnh giới nhất định, mới tiến tới hình thành nội kình. Cao thủ như vậy ở trong nước có thể đếm được trên đầu ngón tay, ít nhất anh sẽ không thể đạt tới cảnh giới như vậy.

 

 

Bởi vậy, ngay từ đầu Trầm Minh nói cho anh biết, Ngô Diệp rất có thể là cao thủ nội gia, Triệu Quân phản ứng đầu tiên chính là không tin. Theo anh biết được, trong nước có võ giả được xưng là thiên tài nhất, cũng phải sau 30 tuổi mới có thể tu luyện ra được nội kình. Ngô Diệp mới bao nhiêu chứ? Nhưng mà trận đấu ngày hôm nay, nhìn như vô tình kỳ thực lại là so đấu mà bọn họ gắng sức an bài. Cố tình trong tư liệu mà anh tra được, Ngô Diệp chỉ là một phú nhị đại bình thường tới không thể bình thường hơn, một chút cũng nhìn không ra trước kia hắn có cái gì đặc biệt. Cũng trong hai ba tháng này, hành tung của Ngô Diệp mới bắt đầu trở nên mơ hồ quỷ bí.

 

 

Có người có thể ở trong vòng thời gian hai ba tháng, từ người biến thường biến thành cao thủ nội gia sao? Mặc kệ người khác có tin hay không, Triệu Quân tuyệt đối một trăm phần trăm là không tin. Anh siêng năng luyện võ học, vẫn kỳ vọng có thể đột phá trở thành cao thủ nội gia. Tập võ tới nay đã ngoài hai lăm năm, vẫn đang dừng ở cảnh giới ngoại gia cao thủ. Tư chất của anh như vậy đã xem như là rất tốt. Ai dám nói với anh rằng Ngô Diệp chỉ trong ba tháng biến thành cao thủ, anh tuyệt đối sẽ phun cho đối phương mặt đầy huyết.

 

 

Ở vào vị trí của Triệu Quân như vậy, không nói tới bệnh đa nghi nặng, ít nhất cũng sẽ so với người bình thường suy nghĩ càng thêm cẩn thận hơn. Anh tin tưởng công phu nội gia của Ngô Diệp tuyệt đối không phải ngày một ngày hai liền luyện ra được, hơn nữa sau lưng Ngô Diệp nhất định còn có một vị sư phụ lợi hại. Đáng tiếc Ngô Diệp đêm nay chỉ lộ một chiêu, căn bản không thể phán đoán được ra môn phái, càng không thể suy đoán được sư phụ chỉ dạy cho hắn. Ngô Diệp trước kia vẫn che giấu sâu như vậy, hiện tại đột nhiên ở trước mặt anh hiện lộ thân thủ, chính là bởi vì biến cố của Ngô gia sao? Như vậy mục đích thực sự của Ngô Diệp là cái gì?

 

 

Vô luận như thế nào, Triệu Quân cũng không tính toán buông tha cho việc bày tỏ hảo ý tới một vị cao thủ. Nếu có thể đem Ngô Diệp mời chào tới dưới trướng, vậy thì càng thêm tốt.

 

 

Triệu Quân thu lại tâm tư, chuyên tâm đảm nhiệm chức vụ phiên dịch cho Ngô Diệp. Thời điểm nghe tới Ngô Diệp đối với Daniel yêu cầu, muốn từ gia tộc của đối phương mua một lô súng ống đạn dược với số lượng ngàn vạn, anh có chút không bình tĩnh nổi.

 

 

Ngô Diệp muốn những thứ đó làm gì? Súng ống tại trong nước quản chế nghiêm ngặt, những thứ đó ở trong nước căn bản là sẽ không sử dụng tới. Lẽ nào Ngô Diệp muốn ra nước ngoài mưu cầu phát triển?

 

 

Gia tộc của Daniel vốn sinh ý chủ yếu vẫn là kinh doanh súng ống đạn dược, sinh ý tới cửa, nào có đạo lý không nhận? Cho dù hàng hóa chỉ có giá là 200 vạn $, đây vẫn là lần đầu tiên có người trực tiếp cùng Daniel thỏa thuận sinh ý. Daniel là con trai mà Victor tới già mới có được, cho dù được sủng ái cũng không thể ngăn nổi một sự thật tàn khốc —– cậu có quá nhiều anh trai vừa lớn tuổi hơn lại vừa không khéo cường hãn hơn mình. Bọn họ đã tiến vào sớm tiến vào sự nghiệp của gia tộc, ngưng tụ được một thế lực nhất định, mà cậu hiện tại tuổi còn nhỏ, trừ bỏ sủng ái của cha mình ra thì cái gì cũng đều không có. Cha đã 72 tuổi, con sư tử lớn cho dù cường thịnh tới đâu thì cũng có một ngày già đi. Một khi cha mất đi, di sản mà ông lưu lại cho cậu có lẽ đủ để cậu cả đời này áo cơm không lo. Chỉ là cậu sẽ cam tâm sao?

 

 

Daniel không cam tâm, cậu trời sinh đã thừa kế được dã tâm cùng với thông minh của cha mẹ mình. Một người vừa thông minh lại vừa có dã tâm, cho dù tuổi còn nhỏ, cũng sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội tới tay.

 

 

Ngô Diệp thẳng thắn cùng cậu thỏa thuận sinh ý chính là một cơ hội, một cơ hội này giúp cho cậu tiếp xúc được với sự nghiệp của gia tộc.

 

 

Đừng nói Ngô Diệp muốn mua 200 vạn $, cho dù hắn chỉ mua có 20 vạn, cậu cũng vô cùng vui sướng. Không thể không nói, phần đòi thưởng này của Ngô Diệp lại càng giống như một phần lễ vật để tặng ngược lại cho cậu. Cậu quyết định từ nay về sau sẽ cùng hắn thoải mái ở chung một chỗ, cùng nhau hỗ trợ có lợi.

 

 

Giống như Daniel suy nghĩ, Victor không chỉ đồng ý luôn phần mua bán nhỏ này, còn đồng ý giao phần mua bán này cho con trai nhỏ mà bản thân sủng ái nhất, để Daniel luyện tập. Ông cũng hào phòng tỏ vẻ, nếu sau này còn cần, có thể trực tiếp liên hệ tới Daniel. Mục đích của Daniel đạt được, thập phần cao hứng, rất nhanh bắt đầu dùng thứ tiếng Trung không được tự nhiên của mình trộn lẫn với tiếng Anh, cùng nhị thiếu trao đổi. Hai người rất nhanh liền bỏ qua Triệu Quân đang đứng một bên, ‘tán gẫu’ nhiệt tình.

 

 

Daniel lúc này cũng không có đem phần sinh ý 200 vạn $ kia để vào mắt, đơn thuần cảm thấy cao hứng chỉ là bởi vì bản thân đã có thể chạm vào sự nghiệp hạch tâm của gia tộc. Nằm mơ cậu cũng không nghĩ tới được, Ngô Diệp sau này sẽ trở thành khách hàng lớn nhất của gia tộc bọn họ.

 

 

Ngô Diệp thành công móc nối được với Victor, Daniel lại biểu hiện thập phần nhiệt tình, trước khi yến hội đêm khuya kết thúc thì hai người cũng thành công ‘tiêu tan hiềm nghi trước đây’, cũng hẹn tốt ngày mai cùng nhau đi du ngoạn, thảo luận chuyện tình tiếp sau.

 

 

Thời điểm Ngô Diệp về nhà đã là rạng sáng hai giờ rưỡi, Ngô phụ cùng Ngô mẫu vẫn còn chờ trong phòng khách.

 

 

“Cha mẹ, hai người như thế nào còn chưa đi ngủ?” Ngô Diệp cởi ra bộ tây trang dính đầy mùi rượu ở trên người, tùy tay ném tới trên ghế sopha.

 

 

Ngô mẫu thân thiết hỏi: “Như thế nào lại trở về muộn thế, có đói bụng không? Mẹ phần con canh sườn rong biển mà con thích nhất đây, có muốn ăn một chút không?”

 

 

Nhị thiếu vừa định nói muốn a, kết quả ợ ba cái liên tiếp thực to, nhìn thấy mẹ mình vội vàng đem thuốc tiêu hóa đưa qua, nhị thiếu chỉ có thể tiếc nuối nói: “Ngày mai buổi sáng ăn cũng được ạ.”

 

 

Chờ hắn đem thuốc tiêu hóa uống xong, Ngô phụ mới mở miệng hỏi: “A Diệp, trên chi phiếu như thế nào đột nhiên lại nhiều ra một khoản chuyển khoản lớn như thế?”

 

 

Đối với ánh mắt sắc bén của Ngô phụ, Ngô Diệp thật sự nói không nổi lời dối trá, hơn nữa ngày hôm nay hắn làm ra sự kiện lớn nổi bật như vậy, cha mẹ sớm muộn gì cũng biết. Trước tiên có tâm lý chuẩn bị thì mới có thể ứng phó với tình huống đột phát. Hắn ấp úng đem chuyện tình so đấu ngày hôm nay nói ra một lần, không quên đồng thời thổi phồng sự anh dũng của bản thân, sau đó hăng hái quá đem cả chuyện giao dịch vũ khí với Victor bọn họ nói ra.

 

 

Chứng cao huyết áp của Ngô phụ sau khi ăn viên cường thân kiện thể đã hoàn toàn được chữa khỏi, hiện tại trong nháy mắt ‘tái phát’, mặt đỏ căng trướng giận dữ chỉ vào đứa con nửa ngày không nói lời nào. Ngô mẫu vẻ mặt cũng lo lắng sốt ruột.

 

 

“Con sẽ đúng mực, nếu không phải thực sự không có biện pháp, con cũng sẽ không làm như vậy. Cha mẹ an tâm, con tuyệt đối sẽ cẩn thận làm việc, sẽ không chọc tới phiền toái.”

 

 

“Không chọc tới phiền toái, không chọc tới phiền toái mà con còn đi trêu chọc vào Triệu Quân, trêu chọc vào Victor bọn họ làm cái gì? Con có biết bọn họ làm cái gì không? Dính vào những người đó, con cho là con còn có thể muốn bứt ra liền bứt ra được sao? Con lớn như vậy, đầu óc chỉ để làm cảnh hả?” Ngô phụ cả đời làm ăn đúng quy củ với lương tâm thương nhân, chưa bao giờ cùng với đám người trên cao giao tiếp, bởi vì ông biết rõ một khi dính vào những người đó, liền ý nghĩa với phiền toái vô cùng vô tận. Không nghĩ tới Ngô Diệp thế nhưng lại vượt qua giới hạn, sớm biết thế này thì đã không để cho hắn đi cùng với Trầm Minh ra ngoài!

 

 

Ngô Diệp sớm đã đoán được phản ứng của lão già nhà mình, cũng không tranh luận, tùy việc mà xét thản nhiên nói: “Cha, những điều cha nói này con đều đã nghĩ qua, chỉ là Lam thành bên kia đã nắm chặt đường cung ứng đạn dược, đây tương đương với nắm được mạch máu của bọn con. Nếu không thể tìm ra được nơi cung ứng vũ khí cho bản thân, bọn con bên kia căn bản là không có cách nào chân chính sống yên được.”

 

 

Ngô phụ nổi nóng: “Vậy con ngoan ngoãn ở lại nhà, chỗ nào cũng đừng đi. Hiện tại tiền có được đủ để con tiêu sài cả đời.”

 

 

Trong tài khoản có hơn 270 triệu, bán đi số hoàn kim châu báu trang sức cùng đồ cổ mà hắn mang về lần này, có thể dễ dàng nâng số tiền lên 300 triệu. Làm đầu tư cũng tốt, gửi ngân hàng cũng thế, quả thực đủ để cho hắn an nhàn sống một cuộc sống sâu lười giàu có cả đời, hoàn toàn phù hợp với kế hoạch nhân sinh mà hắn từng đặt ra.

 

 

Lưu lại như vậy, cùng với vị diện bên kia hoàn toàn đoạn tuyệt liên hệ?

 

 

Trong do dự ngắn ngủi, trong đầu của Ngô Diệp đầu tiên hiện lên không phải là kế hoạch to lớn hùng tâm tráng chí còn chưa thực hiện được của mình, mà là thanh âm thanh lãnh lại không mất đi ôn nhu của Tần Vô Hoa: A Diệp, anh thích em.

 

 

Ngô Diệp trong lòng rốt cuộc có một tia đau nhói, giây tiếp theo thốt lên: “Không có khả năng.” Hắn phiền toái xoa xoa mái tóc có chút hỗn độn, “Cha, người cũng biết Triệu Quân bọn họ sẽ không dễ dàng để con thoát thân như vậy, hiện tại có nói cái gì cũng đều đã muộn rồi. Con vẫn là câu nói kia, hai người đừng lo lắng, con sẽ đúng mực, sẽ không đem phiền tới tới trên đầu mọi người.”

 

 

“Không muộn, cùng lắm thì cha sẽ buông tha cái bản mặt già này, đi cầu xin bọn họ…” Ngô phụ thực sự không muốn để cho Ngô Diệp lây dính vào cái thế giới ngầm không sạch sẽ lại tràn ngập huyết tinh kia.

 

 

Ngô Diệp quả quyết đánh gãy lời của ông: “Cha, người không cần phải đi cầu xin ai cả. Con chính là muốn làm một phen sự nghiệp, đồng dạng cũng là con của cha, dựa vào cái gì mà Ngô Sâm lại nhất định mạnh mẽ hơn con? Xem trên mặt mũi của cha, con có thể không trả thù hắn ta, nhưng con tuyệt đối sẽ không thể dễ dàng tha thứ cho việc hắn ta dẫm lên đầu con! Tốt lắm, thời gian không còn sớm, hai người đều đi ngủ đi. Có chuyện gì, ngày mai chúng ta nói sau.”

 

 

Ngô Diệp cuối cùng cũng đâm thủng tầng giấy mỏng mà mọi người cố ý lảng tránh, cứng ngắc kết thúc cuộc nói chuyện không thoải mái ngày hôm nay. Ngô phụ suy sụp tựa vào trên sopha, chỉ thoáng một cái như già đi vài tuổi.

 

 

Chờ tới khi Ngô Diệp trở về phòng tắm rửa xong, hắn mới lôi kéo tay của Ngô mẫu, thập phần uể oải hỏi: “… Mẹ nói xem, con không phải là thật sự sai lầm rồi chứ?”

 

 

Ngô mẫu ôn nhu vỗ vỗ đầu của hắn, ánh mắt bình tĩnh sâu thẳm, “Không phải là con sai, là A Diệp của chúng ta rốt cuộc đã trưởng thành.”

 

 

Hệ thống tỏ vẻ kí chủ ngu xuẩn trưởng thành gì đó, nó hoàn toàn nhìn không ra. Làm cho nó cảm tạ nhất chính là Tần Vô Hoa, bằng không chắc chắn kí chủ ngu xuẩn ham sống sợ chết liền thật sự quyết định hoàn toàn ở lại vị diện này. Ừ, cho y 32 cái like, thổ lộ rất đúng lúc. Trở về nhất định sẽ miễn phí tặng cho y một lọ thuốc bôi trơn, để cho y hoàn toàn thu phục kí chủ ngu xuẩn, về sau cũng không cần phải lo lắng kí chủ ngu xuẩn không có tâm cầu tiến.

 

 

Nhị thiếu hoàn toàn không biết, hệ thống đã hạ quyết tâm phải hào phóng một lần, hi sinh năng lượng bảo bối của mình để thúc (hại) đẩy (chết) kí chủ ngu xuẩn.

 

 

Ngô phụ lặp đi lặp lại cân nhắc cả đêm, cuối cùng quyết định không can thiệp vào quyết định của con trai. Ông hiện tại duy nhất có thể thay con trai làm, chính là đem những thứ hắn cần xử lý xong, giải quyết đảm bảo hậu cần cho hắn. Nếu A Diệp thật sự có ý tưởng muốn làm lớn ở vị diện bên kia, một xưởng thực phẩm nho nhỏ hiển nhiên là không đủ.

 

 

Ngô Diệp vốn đã làm tốt chuẩn bị bị mắng cùng tiếp tục đấu tranh, không nghĩ tới cha già nhà mình không chỉ nghĩ thông suốt, mà còn trịnh trọng tỏ vẻ sẽ bằng hết sức để trợ giúp hắn. Nhị thiếu cao hứng nhảy cẫng hô lão già vạn tuế, miệng giống như được bôi mật, lời hay bay ra ngoài cả sọt mà chẳng biết cái nào thật cái nào giả, ngay cả Ngô mẫu cũng chịu không nổi lời nịnh nọt của hắn. Ngô Dung nhìn thấy bộ dáng dấm chua của bà xã, trên mặt rốt cuộc lộ ra tươi cười hưởng thụ. Đãi ngộ như vậy trong dĩ vãng, ông chưa từng được hưởng thụ qua.

 

 

Sau khi ăn xong điểm tâm, Ngô Diệp căn cứ vào giá cả mà ngày hôm qua Daniel báo cho hắn, đem hàng hóa mà bản thân muốn liệt kê ra. Ngô Diệp là vị khách đầu tiên của Daniel, hơn nữa Victor đối với hắn ấn tượng cũng không tồi, lấy lượng hàng mà Ngô Diệp mua, so với cấp bậc của khách hàng quen thuộc thì còn thiếu khoảng 5% giá tiền nữa. Ở chỗ Victor, giao dịch trong một lần một lượng tiền đạt tới giá trị của 300 vạn $, lượng tiền giao dịch tích lũy năm đạt tới ngoài 3000 vạn $ thì được coi là khách quen. Tiếp tục tính gộp lại tới khi giao dịch đạt đến ngoài 200 triệu $ thì chính thức trở thành cấp cao, những vị khách cấp cao này còn có thể lấy được giá cả ưu đãi.

 

 

Nhiều súng ống như vậy muốn đột phá được tầng tầng kiểm tra để đem vào trong nước hiển nhiên là không có khả năng, Ngô Diệp cùng Daniel sau khi thương lượng, đem địa điểm giao dịch định sẵn ở MG quốc. Sinh ý ngầm của Victor vốn thường xuyên di động trên đường bộ của MG quốc, đem hàng hóa trà trộn vào bên trong đó, đối với ông ta mà nói thì một việc vô cùng đơn giản. Xuất phát từ an toàn lo lắng, địa điểm giao dịch cụ thể, chờ tới trước khi giao dịch thì sẽ quyết định. Đối với việc Ngô Diệp yêu cầu cùng hoàng kim để thanh toán, Daniel không có dị nghị gì, ngược lại vô cùng hoan nghênh.

 

 

Mọi chuyện đã chuẩn bị, Ngô Diệp cùng Daniel xác định lần đầu giao dịch ở nửa tháng sau.

 

 

 

___________________

Tác giả:

Một con mèo lười mỗi ngày đều ngủ vùi trong ổ ~ ♥

Một suy nghĩ 5 thoughts on “Mạt Thế Cự Cổ – 58

      1. oh yeah ! Không biết lúc gặp lại Diệp ca sẽ phản ứng ntn nhỉ? ko bít có tránh mặt boss Tần hem nữa ?

Hôn Miu ta đi ~