Đăng trong Đam mỹ

Mạt Thế Cự Cổ – 64


Đệ lục thập tứ chương: Lật đổ (hạ)

Tạ Vũ Đông do có ba người quản lý khác duy trì, thành công vượt qua Quý Tường, trở thành người phụ trách đứng đầu Lam Thành. So với cáo già Quý Tường thực lực càng ngày càng mạnh, ánh mắt thiển cận của Tạ Vũ Đông không thể nghi ngờ là dễ thân thiết ‘ở chung’ hơn nhiều lắm.

Vì lẽ đó, ở dưới sự kiên trì thêm một lần nữa của Quý Tường, gã không chi bị minh hữu phản bội, mà ngay cả người vợ Vu Tuệ cùng với con trai Quý Sùng của gã cũng bị đám người Tạ Vũ Đông bắt đi, đem bọn họ trở thành con tin để áp chế gã. Quý Tường cuối cùng cũng ở dưới sự cưỡng bức cùng dụ dỗ của bọn họ mà thỏa hiệp, gật đầu đồng ý lần hành động này.

“Cậu nói cái gì, Ngô Diệp không thấy? Bọn họ nhiều người như vậy, làm sao có khả năng nói không thấy liền mất tăm hơi?” Nhận được điện thoại gọi tới của Trần Bảo Quan, Tạ Vũ Đông tức giận đẩy ra nữ nhân đang dựa bên cạnh được hắn ta cưng chiều. Nữ nhân rầm rầm ngã xuống, khuỷu tay chống đỡ trên mặt đất, lau đi máu thịt be bét. Cô cúi đầu thu lại ánh mắt oán hận, cẩn thận từng li từng tí bò dậy từ trên mặt đất, lặng yên không tiếng động lui tới một bên góc phòng, chỉ lo lắng sẽ bị cơn giận của Tạ Vũ Đông giận chó đánh mèo.

“… Lập tức phái người đi tìm Ngô Diệp bọn họ, trong tay của thằng nhãi đó không có bao nhiêu đạn dược, không kiên trì được bao lâu đâu. Tận lực bắt sống, tôi còn có vấn đề muốn hỏi nó.” Tạ Vũ Đông chính mắt nhìn thấy Trần Tào Sâm quỷ dị tử vong, hắn ta luôn cảm thấy ở trên người của Ngô Diệp nhất định cất giấu một bí mật kinh người nào đó. Những người khác lo lắng bối cảnh thần bí của ngô Diệp, hắn ta lại không quan tâm. Dưới cái nhìn của hắn ta, Ngô Diệp càng giống như đang phô trương thanh thế. So với việc đội trưởng đặc vệ đội nói cũng không rõ ràng lắm về ‘bối cảnh thần bí’ của Ngô Diệp, hắn ta càng tin tưởng Ngô Diệp nắm giữ một số lượng lớn vật tư. Bằng không, Ngô Diệp từ đâu có thể lấy ra được nhiều loại thuốc men khan hiếm tới như vậy để mang tới căn cứ, lại còn như thế nào cam lòng đem số thuốc đó lấy giá rẻ đi bán đi?

Bắt sống Ngô Diệp, ép hỏi ra được số lượng vật tư rất có khả năng tồn tại này mới là mục đích thực sự mà hắn ta muốn hạ thủ với Ngô Diệp.

“… Được rồi.” Trần Bảo Quan trả lời có chút khô sáp, trực giác của gã nói cho gã biết, chuyện tình này khẳng định không dễ dàng như Tạ Vũ Đông mong muốn.

Sự tình so với lo lắng của Trần Bảo Quan còn không xong hơn.

Đám người Tạ Vũ Đông vốn tưởng rằng đã đào rỗng được số lượng đạn dược trong tay của đám người liệp thi giả, chờ tới khi hơn một nghìn liệp thi giả từ trong khu ổ chuột đi ra, trên cổ treo đầy những băng đạn, từng người từng người tất cả đều phải trợn to mắt.

Chế độ nô lệ tượng trưn đã kích thích thần kinh của rất nhiều người sống sót, sau khi càng nhiều người thu được tin tức, dẫn tới không ít người đi tới khu ổ chuột để lĩnh đạn, tham dự vào trong cuộc nội chiến này. Rất hiển nhiên, cách làm của đám người Tạ Vũ Đông đã chạm tới giới hạn của tất cả những người sống sót.

Đồng thời nhận được tin tức, vệ binh của phòng vệ đội cũng lập tức chạy tới khu ổ chuột, nhưng bọn họ tới chậm một bước, đám người Tiễn Hâm đã sớm bố trí trong chiến hào, chiếm được những vị trí có lợi, Đối mặt với công kích điên cuồng của bọn họ, nhóm người của phòng vệ đội cũng không phải là tang thi không sợ đau không sợ chết, không thể có được loại tinh thần không sợ chết giống như chúng nó. Rất nhanh đám người bình dân tụ tập lại liền giết và làm bị thương quá nửa bảy, tám nghìn tên vệ binh, vệ binh còn lại sáng suốt chọn lựa đầu hàng. Đương nhiên, chiến tranh thì có hi sinh, bên kia Tiễn Hâm số lượng thương vong đồng dạng cũng không nhỏ. Cũng may Ngô Diệp trời vừa sáng liền dậy để chuẩn bị đủ số thuốc trị thương. Trong chiến đấu, Lý Nguyên liền dẫn theo những dị năng giả hệ chữa trị khác cung với nhân viên y tế, tích cực cứu trị người bệnh, đem thương vong giảm tới nhỏ nhất có thể.

Năm đội ngũ ngàn người lấy dị năng giả làm chủ lực làm tiên phong, ở dưới sự chỉ huy của các đội trưởng cùng đội phó, tiến thẳng tới khu vực của năm thế lực lớn cao tầng.

Ngô Diệp cùng Tần Vô Hoa tự mình dẫn người đi bắt dị năng giả có thực lực mạnh nhất là Quý Tường. Ngạc nhiên thay, Quý Tường căn bản không có phản kháng, trực tiếp để cho thuộc hạ nghênh đón đám người Ngô Diệp đi vào trong biệt thự, thậm chí còn để cho người hầu trong nhà làm một bàn cơm trưa phong phú.

“Ngô thiếu, tôi muốn chúng ta thoải mái tâm sự một phen.” Quý Tường ngồi ở vị trí chủ nhà, thập phần bình tĩnh giơ lên ly rượu đỏ, lộ ra một nụ cười tự tin tao nhã.

Ngô Diệp liếc mắt nhìn Tần Vô Hoa một cái, Tần Vô Hoa hơi hơi vuốt cằm, hai người liền đi lên phía trước, tùy ý ngồi xuống.

“Nói chuyện gì?” Ngô Diệp nhìn thấy gã cà lơ cà phất bắt chéo chân, bộ dạng tự tin nắm chắc thắng lợi.

“Ngô thiếu thật sự là thủ đoạn hay, thần không biết quỷ không hay liền đem nhiều súng ống đạn dược như vậy đi vào trong Lam Thành.” Quý Tường uống một ngụm rượu đỏ trong ly, âm điệu xoay chuyển, “Bất quá, Ngô thiếu có nghĩ tới, vì cái gì cậu lại dễ dàng yên lặng không một tiếng động tụ tập được nhiều liệp thi giả tới vậy không?”

Lam Thành khắp chốn đều có cơ sở ngầm của năm thế lực lớn, bọn họ đem nhiều đạn dược như vậy chuyển tới khu ổ chuột vốn đã là vô cùng không dễ, lại còn thuận lợi xúi giục được nhóm người liệp thi giả, đây quả thực là không thể tin được, thế nhưng một chút tiếng gió cũng không bị lộ vào tai của nhóm cao tầng Lam Thành. Hiện giờ xem ra, không phải là vì công tác giữ bí mật của bọn họ đã làm tốt, mà là do Quý Tường âm thầm ra lực.

Đều là người thông minh, Ngô Diệp lược đi những lời dư thừa, trực tiếp hỏi: “Ông vì cái gì làm như vậy?”

Quý Tường lại uống một ngụm rượu, còn nghiêm túc nhìn Ngô Diệp: “Bởi vì tôi không hi vọng khu dân cư mà tôi từng chút một tạo nên, lại bị bọn họ đáp hỏng, quay trở về chế độ nô lệ. Lý do này đủ không?”

Nhị thiếu nhìn Quý Tường so với hắn còn giả bộ uy hiếp hơn, trong lòng có chút khó chịu, lắc đầu nói: “Nói thẳng mục đích của ông, tôi không có công phu cùng ông khua môi múa mép.”

Quý Tường cũng không tức giận, buông ly rượu xuống, cười nói: “Tôi liền rất thích những người nhanh mồm nhanh miệng như Ngô thiếu. Mục đích của tôi rất đơn giản, chính là muốn cùng Ngô thiếu chung sức hợp tác. Từ trước Lam Thành có năm cái ghế quản lý, sau này chỉ còn dư lại hai cái cho chúng ta. Nhìn ra được, ý niệm của Ngô thiếu cùng với tôi đại khái hẳn là tương thông, tôi tin tưởng hợp tác của chúng ta trong tương lai sẽ phi thường thoải mái. Đồng thời, Lam Thành dưới sự thống trị chung của chúng ta, sẽ chân chính cường đại lên.”

Ngô Diệp trong lòng khẽ run một cái, cười nói: “Tôi vì cái gì phải hợp tác với ông?”

Quý Tường nhìn thấy Tần Vô Hoa: “Bởi vì cậu ta, bởi vì Tiễn Hâm. Cậu nói nếu như Lý gia ở thủ đô biết được hai đào binh mà bọn họ một lòng nhất trí muốn giết chết hiện tại còn sống ở Lam Thành, bọn họ sẽ làm gì?” Quý Tường cố ý nhấn âm ở hai chữ ‘Lý gia’ cùng ‘đào binh’.

Quý Tường thân là người phụ trách đứng đầu của Lam Thành, có được nhiều cơ hội để tiếp xúc với tin tức của căn cứ thủ đô, đồng thời, gã còn có một người em trai ở trước mạt thế làm quân nhân, vừa vặn nhậm chức tại trong quân khu do Lý gia chưởng quản. Lúc trước Tần Vô Hoa dẫn theo binh lĩnh thuộc hạ, chống lại ‘kế hoạch thức tỉnh’, ở trong quân đoàn của Lý gia nháo ra động tĩnh không nhỏ. Sau khi y cùng thuộc hạ trong binh đoàn của y bị tiêu diệt, phong ba mới dần ổn định. Em trai của Quý Tường chức quan không cao, cho tới nay không thể giúp được Quý Tường quá nhiều, càng nhiều thời điểm đều là giúp Quý Tường làm nội gián, thu được càng nhiều tin tức để báo cho Quý Tường, giúp gã tìm hiểu được tình báo tại căn cứ thủ đô, thông qua đó cùng với thương đội đi tới căn cứ thủ đô của Lam Thành trao đổi tin tức.

Từ lần đầu tiên khi Quý Tường động tâm tư muốn thu nạp Tần Vô Hoa, gã đã nghĩ biện pháp để thăm hỏi thân phận của y cùng Ngô Diệp. Tần Vô Hoa một thân tác phong quân nhân, thực dễ dàng liền phán đoán ra được y đã từng là người đi lính. Gã ngay từ đầu đã hoài nghi Ngô Diệp liệu có phải là người đi ra từ một thế gia nào đó hay không, vì thế ôm tâm lý thử xem, bảo em trai giúp mình tìm hiểu. Em trai của gã không tìm hiểu được lai lịch của Ngô Diệp, nhưng liếc mắt một cái liền nhận ra được Tần Vô Hoa cùng Tiễn Hâm thông qua ảnh chụp.

Quý Tường sau khi thu được tin tức của em trai, vẫn luôn cho rằng mình đã nắm được nhược điểm của Tần Vô Hoa, hi vọng có một cơ hội kéo y từ bên người của Ngô Diệp sang phe mình. Đáng tiếc chính là, dưới tình huống không có điện thoại trao đổi, hai địa phương lại cách xa nhau mấy ngàn km, tin tức thực sự quá chậm. Quý Tường thu được tin tức xong, còn chưa tìm được cơ hội để áp chế Tần Vô Hoa, liền đã phải hứng chịu liên tiếp những biến cố phát sinh, khiến cho gã mệt mỏi tới không thở nổi. Thẳng tới ngày hôm nay dưới tình huống này mới có thể đem chuyện kia ra để dùng làm lợi thế.

Ngô Diệp thầm mắng một tiếng hỗn đản.

Ngô Diệp so với Quý Tường rõ ràng hơn con bài mà bản thân chưa lật tẩy, hắn hiện tại quả thực còn chưa đủ thực lực để chùng Lý gia ở thủ đô cứng đối cứng. Một khi tin tức của Tần Vô Hoa cùng với Tiễn Hâm bị truyền ra ngoài, bọn họ hoặc là sẽ bị coi là đào binh, rồi bị bắt tới căn cứ thủ đô nhận trừng phạt; hoặc là phải rời đi Lam Thành, một lần nữa tìm kiếm khu dân cư mới. Thực hiện nhiên, cả hai loại tình huống này đều không phải là kết quả mà hắn muốn mong muốn.

Ngô Diệp không chơi đánh bạc, trời sinh sẽ thích phô trương thanh thế.

“Ông cảm thấy so với việc lấy được một Lam Thành đầy đủ cùng với mất đi hai dị năng giả cấp ba, tôi sẽ lựa chọn bên nào? Ông chỉ biết tới Tần Vô Hoa cùng Tiễn Hâm là quân nhân đang trong thời gian nghĩa vụ quân sự, chỉ là ông thực sự biết rõ ràng được tất cả mọi chuyện mà họ đã trải qua sao? Nếu tôi dám tiếp nhận bọn họ, tôi cũng có biện pháp để bọn họ trốn thoát được khỏi hãm hại của Lý gia. Thủ đô có tới mười quân phiệt, Lý gia bất quá chỉ là một trong số đó mà thôi.” Ngô Diệp cười tới tự tin thong dong, Tần Vô Hoa vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên, hai người không ngoan đem mọi thứ trong lòng giấu diếm tới không chút sơ hở

Quý Tường thủy chung không tra ra dược thân phận của Ngô Diệp, trong lòng chung quy cũng có nhiều hơn một phần cố kỵ. Hơn nữa từ em trai nơi đó, gã cũng biết được, cái nhiệm vụ kia kỳ thực chính là một cái bẫy mà Lý gia thiết lập ra để hãm hãi Tần Vô Hoa mà bọn họ bất mãn. Tần Vô Hoa cùng Tiễn Hâm một khi thực sự trở lại Lam Thành, tòa án quân sự còn không biết sẽ phán định ra sao đâu. Chính là như lời Ngô Diệp nói, thủ đô có tới mười quân phiệt, mặc kệ trong số đó có người nào xảy ra chuyện, chín người khác nhất định sẽ không đứng bang quan, tuyệt đối sẽ chuyên chú bỏ đá xuống giếng cả trăm lần. Cho nên, kết quả quả thực rất khó nói.

Trong đánh bạc, một khi bị nhà cái dọa cho tâm sinh khiếp sợ, cách thua cuộc sẽ không xa.

Ngô Diệp chuyển chuyện, lộ ra khí phách: “Lam Thành đã định là của tôi, chúng tôi hai người đấu với một mình ông, trừ phi dị năng của ông đạt tới cấp bốn, nếu không ông trốn không thoát đâu. Biết tôi ghét nhất là gì không? Tôi ghét nhất là người khác uy hiếp tôi.”

Quý Tường rốt cuộc cảm giác được một tia lạnh cóng cả người. Đúng vậy, gã có thể uy hiếp Ngô Diệp, nhưng nếu Ngô Diệp không tiếp nhận uy hiếp của gã, như vậy gã chỉ còn một con đường chết.

Ngô Diệp vốn đang muốn nói gì đó, di động bỗng nhiên vang lên. Triệu Kiền Vũ gọi điện thoại tới, báo cáo đã bắt sống được Tạ Vũ Đông. Tất nhanh Dương Khởi, Dương Lệ Na, Bành Tử Quân cũng liên tiếp gọi điện báo. Vì lần hành động này, Ngô Diệp cố ý tiêu phí hơn 3W tích phân cùng 300 chanh tinh, lại đổi thêm 3 bộ trang phục phòng hộ cấp thấp, cộng thêm với 4 bộ ban đầu đã dùng qua, tổng cộng có 7 bộ trang phục phòng bộ cấp thấp. Hắn cùng Tần Vô Hoa và 5 vị đội trưởng, mỗi người một bộ. Hiệu quả phòng ngự cường đại của trang phục phòng hộ cấp thấp, đủ để cho sức chiến đấu của bọn họ tăng thêm một bậc, không tính tới tình huống công kích, chỉ cần đột phá vòng vây bắt được địch thủ cũng không phải là điều gì quá khó.

Quý Tường không dự đoán được trận chiến sẽ chấm dứt nhanh như vậy, hiển nhiên, Ngô Diệp so với gã nghĩ còn lợi hại hơn. Lúc này có hối hận vì dẫn sói vào nhà thì cũng đã quá muộn, gã hơi hơi gục đầu xuống, nản lòng nói: “Tôi thua.”

Ngô Diệp bỗng nhiên cười tới phá lệ chân thành, đôi mắt hoa đào xinh đẹp rạng rỡ rực rỡ: “Không, ông còn chưa thua. Nếu ông nguyện ý toàn tâm toàn ý trung thành với tôi, tôi có thể tiếp nhận đề nghị hai ghế quản lý.”

Đây là điều mà hắn cùng Tần Vô Hoa từ sáng sớm đã thương lượng tốt. Đầu tiên phải hoàn toàn nắm được Lam Thành trong tay, tiếp theo nhất định phải tìm được một người đại diện thích hợp.

Ngô Diệp muốn càng lúc càng trở nên mạnh hơn, thì cần phải giết thêm được càng nhiều tang thi, thu hoạch được càng nhiều tích phân để đổi được công pháp lợi hại hơn. Rất nhiều người cho tới bây giờ vẫn chưa ý thức được, dị năng xuất hiện đã làm cho tranh đấu quyền lực ở trong quá khứ càng trở nên thêm khó lường, hơn nữa có thêm vô hạn khả năng. Sử dụng mấy câu nói trong tiểu thuyết huyết kê mà nhị thiếu thích coi thì đó là —– sức mạnh tuyệt đối ở trước mặt, tất cả âm mưu quỷ kế đều là cặn bã.

Tang thi tiến hóa tới cuối cùng tất nhiên sẽ vượt qua phạm vi công kích của vũ khí nóng, duy nhất có thể ngăn cản được tang thi chính là những dị năng giả đồng dạng sinh ra từ bệnh độc D.

Ngô Diệp muốn đoạt Lam Thành trở thành căn cứ của mình, lại không thể để cho căn cứ này trở thành vật ngáng chân, ngăn chặn khả năng dị năng của bản thân cùng Tần Vô Hoa tăng lên. Lúc này ở nhất định phải tìm ra được một người đại diện có năng lực, đứng ra quản lý những công việc vặt trong Lam Thành.

Ngay từ ban đầu Ngô Diệp cùng Tần Vô Hoa đã thương nghị quyết định chọn người là Tằng Tân, mà hiện tại, Quý Tường cũng đã biết thân phận của Tần Vô Hoa cùng Tiễn Hâm. Ở trước khi có đủ khả năng để đối chọi là với Lý gia, hắn không muốn trực diện va chạm với bọn họ. Ngô Diệp cảm thấy nên lùi một bước để cầu việc, để Quý Tường trở thành người đại diện quản lý cũng là một ý không tồi. Ngược lại, có phù trung tâm ở đây, không sợ gã không nghe lời. Còn Tằng Tân, anh ta trên phương diện xử lý sự vụ thương mại quả thực rất tốt, sau này cứ để anh ta tiếp tục quản lý cửa hàng. Nhưng mà cửa hàng này cũng không chỉ có một gian như hiện tại, mà là giao dịch của cả Lam Thành.

Đánh hạ Lam Thành là bước đầu tiên, tương lai Lam Thành phát triển mới là trọng yếu nhất.

Quý Tường nhìn Ngô Diệp ước chừng mười giây, mới nói: “Trường Giang sóng sau đè sóng trước, tôi nguyện ý trung thành với cậu.”

Ngô Diệp lắc lắc ngón tay: “Tôi chưa bao giờ tin tưởng vào lời hứa hẹn bằng miệng.”

Quý Tường không biết vì sao lại nghĩ tới lời đồn nổi lên gần đây, về cái chết của Trần Tào Sâm chết thảm thế nào, sắc mặt có chút trắng bệch: “Vậy cậu muốn tôi làm thế nào?”

“Loại phù này, là phù trung tâm, một khi hạ xuống thì người bị hạ sẽ vĩnh viễn không thể phản bội được tôi. Tôi để cho ông làm đại diện thành chủ của Lam Thành, thay mặt toàn quyền quyết định tất cả mọi chuyện trong Lam Thành, so với quyền lực của ông hiện tại thì còn lớn hơn. Tin tưởng tôi, không bao lâu nữa, Lam Thành so với hiện tại sẽ càng mạnh càng lớn hơn. Rốt cuộc một ngày nào đó, nó sẽ trở thành một khu dân cư siêu cấp, còn siêu việt hơn cả căn cứ thủ đô.” Ngô Diệp công lực lừa người vẫn luôn luôn không tồi.

Trên lý trí, Quý Tường rất rõ ràng đây là Ngô Diệp đưa cho gã một chiếc bánh mì lớn, một chiếc bánh mì lớn tới mức nghe thật hoang đường. Chỉ là dưới đáy lòng của gã không ngừng vang lên một âm thanh, nói cho gã biết, đáp ứng Ngô Diệp, đáp ứng Ngô Diệp.

Quý Tường cuối cùng nghe theo thanh âm ở dưới đáy lòng, rất nhiều năm sau, khi Lam Thành biến thành vườn địa đàng của Hoa quốc, gã nhớ lại giờ khắc này, phát hiện ra đây là quyết định sáng suốt nhất mà mình đã làm trong cuộc đời.

Không duyên cớ gì mà bỗng nhiên lại cho Quý Tường cùng chia sẽ một chiếc bánh gato lớn, nhị thiếu lòng dạ hẹp hòi có chút mất hứng. Cho nên sau khi gieo phù trung tâm vào người của Quý Tường, hắn cố ý lấy 300 tích phân cùng 300 thấu tinh, đem toàn bộ quá trình tử vong của Trần Tào Sâm chuyển thành video. Thông qua di động của chính mình, hắn truyền video tới trong di động của Quý Tường, ác ý tràn đầy để cho gã cẩn thận thưởng thức. Trong video, Trần Tào Sâm ngay cả một câu bán đứng Ngô Diệp cũng chưa kịp nói ra, gần như trong đầu động ý niệm, đã bị tươi sống đốt thành tro bụi.

Quý Tường sau khi xem xong video, vài ngày cũng không thể ngủ ngo, đáy lòng căn bản không dám có một tia ý niệm phản nghịch ở trong đầu, chỉ sợ bản thân cũng sẽ bị tươi sống thiêu chết. Từ nay về sau, Quý Tường hoàn toàn thu hồi chút tâm tư ở dưới đáy lòng, biến thành tay sai trung thành nhất của nhị thiếu, liền ngay cả vợ cùng con trai của gã cũng bị giáo dục tới trung tâm như một.

Giữa trưa, Lam Thành liên tiếp nghênh đón đợt mưa thu kéo dài hơn một tháng cuối cùng đã chịu ngừng lại, sau tầng mây dày đặc rốt cuộc cũng lộ ra ánh mặt trời đã lâu không gặp. Dưới nắng thu vàng rực rỡ, Ngô Diệp cùng Tần Vô Hoa đứng ở trên tường thành, nghênh đón vô số tiếng hoan hô cùng gọi tên của mọi người dành cho bọn họ.

Lam Thành, sắp nghênh đón vận mệnh mới.

Lam Thành, Hoa quốc, thậm chí toàn bộ thế giới, vận mệnh của vô số người vì đó mà thay đổi.

___________________

Tác giả:

Một con mèo lười mỗi ngày đều ngủ vùi trong ổ ~ ♥

Một suy nghĩ 6 thoughts on “Mạt Thế Cự Cổ – 64

    1. đâu có, tuôi vẫn onl đều đều mừ :3
      chả qua độ này lười quá nên không edit bộ này :3 đợt này lên tinh thần thì ngồi edit một mạch mấy chương :3

Hôn Miu ta đi ~