Đăng trong Đam mỹ

Mạt Thế Cự Cổ – 65


Tần ca, đừng để em khinh bỉ anh. Hình tượng, hình tượng nơi nao rồi hả?  :icontuzkisweatdropplz: :icontuzkisweatdropplz::icontuzkisweatdropplz:

 

 

 

 

———-

 

 

 

 

Đệ lục thập ngũ chương: Thiết lập

 

 

Lựa chọn Quý Tường làm quyền thành chủ vốn là lòng tham nhất thời nảy ra của Ngô Diệp, không nghĩ tới tác dụng của gã so với mong muốn của bản thân mình lại càng to lớn hơn. Quý Tường từng làm người phụ trách đứng đầu của Lam Thành, gã ở trong hệ thống quản lý của Lam Thành nắm một vị trí quan trọng. Ngô Diệp một khi □□, chỉ dựa vào số vũ khí súng ống đạn dược kia, cũng không thể điều hòa được mâu thuẫn đang ngày càng trở nên gay gắt hơn ở tại Lam Thành. Hiện tại Lam Thành đã bị đánh hạ thành công, Ngô Diệp thành công chân chính chiếm được thiên thời địa lợi nhân hòa, loại thành công này không phải cứ muốn là có thể tạo ra được. Mà Ngô Diệp ở trong Lam Thành kinh doanh ngắn ngủn chỉ có ba tháng, nhân thủ chân chính đắc lực chỉ có hai ba mươi người. Chỉ dựa vào hai ba mươi thuộc hạ như vậy lại muốn có thể nắm giữ được tám, chín vạn người sống sót đang sống ở trong Lam Thành, hiển nhiên không phải là việc có thể làm được.

 

 

Trừ bỏ Quý Tường ra, tâm phúc cùng với thuộc hạ dưới tay của đám người Tạ Vũ Đông toàn bộ đều đã bị bắt, bị giết. Thế nhưng đám người này đã ở trong Lam Thành kinh doanh lâu như vậy, toàn bộ hệ thống của phòng vệ đội và hệ thống quản lý của Lam Thành đều có vô số liên hệ cùng với bọn họ. Ngô Diệp không thể đem toàn bộ những người này thay thế, càng không thể đem toàn bộ những người này ra để bắt giết, Lam Thành hiện tại đã bị thủng trăm ngàn lỗ, nếu lại bị gây rối, chỉ sợ không cần tới tang thi, tự mình liền phá thành. Việc cấp bách bây giờ chính là mau chóng hòa bình chuyển giao quyền lực, ổn định lại những người sống sót bên trong Lam Thành, tích cực chống ôn dịch, sau đó lo lắng tới vấn đề quản lý cùng với thiết lập tiếp theo của Lam Thành.

 

 

Quý Tường lấy thân phận của người đứng đầu Lam Thành xuất hiện, không thể nghi ngờ gì là đã cấp cho rất nhiều người nằm trong hệ thống quản lý của Lam Thành một liều thuốc an thần. Ít nhất là toàn bộ thế lực nằm dưới tay của Quý Tường đều hoàn toàn có thể được an tâm. Lý do Quý Tường bị bốn người quản lý khác kiêng kỵ tới như vậy, đó là bởi vì thế lực của Quý Tường ở trong Lam Thành đã vượt qua bốn người kia rất nhiều, dẫn tới việc cân bằng đã sắp bị đánh vỡ. Mà trên thực tế, người của Quý Tường an ổn □□ trong hệ thống quản lý của Lam Thành đã sắp đạt tới 1/3, cân bằng kỳ thực đã sớm bị đánh vỡ.

 

 

Hiện tại Quý Tường đã bị hạ phù trung tâm, mặc kệ bản thân gã có thật sự nguyện ý hay không, thế lực cuối cùng mà gã khổ tâm kinh doanh bao lâu này đã bị Ngô Diệp tận diệt.

 

 

Vô luận như thế nào đi chăng nữa, chỉ cần có 1/3 nhân thủ chiếm cứ vị trí mấu chốt, hệ thống quản lý của Lam Thành vẫn có thể vận chuyển bình thường. Mấy phe phái khác trực tiếp bị cắt chức, sau đó lại thông qua phương thức lựa chọn công bằng, trực tiếp ở trong những người sống sót trúng tuyển, chọn ra nhân tài để bổ khuyết vào những chỗ trống; chậm rãi thay thế những người không hợp cách dưới quyền của Quý Tường, triệt để loại bỏ nếp sống ‘dùng người thân’ không tốt trước đây của Lam Thành; rút gọn hệ thống quản lý của Lam Thành, khiến cho cội rễ của Lam Thành chậm rãi từng bước khỏe mạnh lại.

 

 

Ở sau khi đi lên tường thành phô trương danh thế xong, đám người Ngô Diệp trực tiếp đi tới văn phòng nằm ở phụ cận công hội liệp thi giả của Lam Thành, một vài người có tâm nhãn đã đem nơi này quét dọn tới sạch bóng, nếu như không phải trong không khí còn vương lại một chút mùi máu tanh, dù là ai cũng đều nhìn không ra được nơi này vừa mới xảy ra một hồi huyết chiến.

 

 

Phòng nghị sự ở tầng cao nhất của văn phòng không quá lớn, trang hoàng lại vô cùng khí thế xa hoa, nơi này từng là phòng hội nghị riêng biệt thuộc về nhóm cao tầng Lam Thành, hiện giờ ngồi ở chỗ này ngoại trừ Quý Tường ra, tất cả đều là gương mặt mới.

 

 

Ngô Diệp đem toàn bộ những người bị gieo vào phù trung tâm tập trung tại đây, từ giờ khắc này trở đi, bọn họ sẽ trở thành những người cầm quyền mới của khu dân cư cỡ trung này. Ở không lâu trước kia, bọn họ vẫn chỉ là những liệp thi giả tự do bình nhất thường. Bọn họ chỉ bởi vì vài ngàn thấu tinh, đánh cược tính mạng tiến vào huyện Thanh Dân, từ trong tuyệt cảnh hẳn là sẽ phải chết, từng bước một đi tới ngày hôm nay, hết thảy quả thực kỳ diệu tới mức giống như nằm mơ.

 

 

Mà tất cả những cảnh kỳ diệu tựa như mơ này, đều là do nam nhân trước mắt trao cho họ.

 

 

Giờ khắc này, cho dù khuôn mặt búp bê của nhị thiếu vẫn xinh đẹp tinh xảo như trước, nhưng ở trong mắt của bọn họ, đã không còn giống như trước, mị lực chân chính như vậy khiến cho người khác không thể không thuần phục.

 

 

Quý Tường mấy ngày hôm nay đã trải qua rất nhiều chuyện, cho dù gã có là dị năng giả cấp ba, vẫn có cảm giác lực bất tòng tâm phi thường mệt mỏi: “Đám người Tạ Vũ Đông, cậu định xử lý thế nào?”

 

 

Ngón tay của Ngô Diệp khựng lại một chút, vô luận là ở vị diện của bản thân hay là vị diện tang thi này, hắn đều đã giết qua rất nhiều tang thi, nhưng ở trước ngày hôm nay hắn cũng chưa từng giết qua người sống. Nhưng mà, vì tranh cướp quyền khống chế của Lam Thành, số người chết cùng thương vong trong trận tranh đấu này đã đạt tới mấy ngàn, hai tay của hắn đã dính đầy máu tươi của những người kia, đời này có rửa cũng rửa không sạch nổi. Giết một người là tội nhận, giết vạn người là anh hùng. Từ khi hắn bắt đầu chen chân vào trong trận đấu này, ngày về sau liền tuyệt đối không cho phép hắn lại có lòng dạ đàn bà.

 

 

Ngô Diệp bỗng nhiên cảm thấy được mệt chết đi, tâm đặc biệt uể oải. Những ngày hiện tại đều không phù hợp với mong muốn của hắn, cho tới nay, hắn chỉ muốn bản thân có tiền, sau đó thưởng thụ cuộc sống nhàn nhã tự do giàu có. Nhưng hiện tại thì sao? Đúng vậy, hắn chiếm được quyền lực mà rất nhiều người khát vọng, chỉ là hắn không thể hưởng thụ được cảm giác trong tay nắm quyền sinh quyền sát của kẻ đứng đầu. Ngược lại quyền lực mang tới trách nhiệm, mang tới trói buộc, làm cho hắn cảm thấy nghẹt thở.

 

 

Bỗng nhiên, một bàn tay to lớn cầm lấy bàn tay đang đặt ở trên đùi của Ngô Diệp. Ngô Diệp hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Tần Vô Hoa đang ngồi ở bên phải mình, thấy được trong ánh mắt của y mang theo kiên định xen lẫn lo lắng, trong lòng của Ngô Diệp lại trở nên ấm áp, một lần nữa tràn ngập tình cảm mãnh liệt cùng với ý chí chiến đấu.

 

 

“Đem tội trạng của bọn họ liệt kê ra, công khai xét xử phán quyết, dựa theo pháp luật trước mạt thế, nên phán tội như thế nào liền phán tội như thế ấy.” Trên khuôn mặt búp bê của Ngô Diệp trưng ra vẻ nghiêm trang, sự mê mang trong đôi mắt lập tức biến mất, ánh mắt một lần nữa lại trở nên kiên định. Dưới bàn, móng vuốt trắng noãn của nhị thiếu mang theo ý đồ xấu, ở trong lòng bàn tay của Tần Vô Hoa gãi gãi, dư quang thoáng nhìn cổ họng khẽ nhúc nhích cùng với thính tai đang dần đỏ lên của Tần Vô Hoa, tâm tình hoàn toàn bình phục trở lại.

 

 

Quý Tường do dự mãi, rốt cuộc nhịn không được mà hỏi: “Cậu tính khôi phục trật tự ở trước mạt thế, một lần nữa sử dụng pháp luật?” Lam Thành chỉ có mấy chục điều lệ quản lý đơn giản, mỗi một điều đều là quả ngọt mang tới bảo đảm lợi ích cho cao tầng Lam Thành. Mà nếu như khôi phục lại pháp luật trước mạt thế, không thể nghi ngờ, điều này có nghĩa là Ngô Diệp sẽ chấp nhận buông tha một phần đặc quyền của bản thân. Ít nhất những chuyện như đánh giết, gây rối, náo loạn công khai, sở pháp luật tại trước mạt thế đều không cho phép.

 

 

“Đương nhiên, không có quy củ thì không thể có thuốc thích hợp để trị.” Ngô Diệp bổ sung nói, “Nhưng mà pháp luật ở trước mạt thế rất phiền phức, ông tìm một vài nhân tài ở phương diện pháp luật, để cho bọn họ căn cứ vào pháp luật trước mạt thế, kết hợp với tình trạng hiện tại của Lam Thành, soạn ra một bộ luật thích hợp nhất đối với Lam Thành. Hiện tại thế đạo khẳng định không có cách nào thực hiện được dân chủ tuyệt đối, tôi cũng chỉ có khả năng cấp cho dân cư trong Lam Thành công bằng cùng công chính tương đối mà thôi. Chờ sau khi người của ông đem bộ luật quy định ra, trước hết để bọn họ tới gặp tôi, trước khi lập ra pháp luật mới, tôi còn muốn cùng họ tâm sự một chút về tính khả thi của chế độ cấp bậc công dân.”

 

 

Quý Tường trợn tròn mắt: “Chế độ cấp bậc công dân lại là cái gì vậy?” Ngô Diệp rốt cuộc có bao nhiêu ý nghĩ kỳ quái a?

 

 

Ngô Diệp ghét bỏ liếc mắt nhìn gã: “Tên như nghĩa, ông sẽ không phải là không hiểu đấy chứ? Chính là căn cứ theo độ cống hiến của công dân mà phân chia công dân thành các cấp bậc, cấp bậc công dân càng cao thì càng có thể hưởng thụ được nhiều ưu đãi khi ở Lam Thành. Các ông trước kia không phải cũng đã biết tới chế độ tính điểm nhiệm vụ hay sao? Căn bản của chế độ cấp bậc công dân sẽ từng bước một tiến tới hoàn thiện cùng khuôn phép chuẩn mực. Được rồi, có nói nhiều hơn nữa ông cũng sẽ không hiểu đâu, tới lúc đó ông để cho người có tính chuyên nghiệp tới đây, tôi sẽ cùng bọn họ nói chuyện.”

 

 

Chế độ cấp bậc công dân gì đó, kỳ thực là do nhị thiếu đọc được khi xem truyện kê huyết ở trên mạng, bản chất cũng giống với việc phân phối cấp bậc theo lao động. Lam Thành cần càng nhiều hơn cường giả gia nhập, so với hứa hẹn nói suông, ưu đãi được cam kết dựa trên văn bản rõ ràng được ghi trong bộ luật hiển nhiên sẽ càng hấp dẫn người hơn. Một khi chế độ công dân được xác định, có công dân cao cấp đương nhiên cũng sẽ có công dân cấp thấp. Đồng thời ưu đãi công dân cao cấp, nhưng vẫn phải đảm bảo được quyền lợi cơ bản của công dân cấp thấp. Nếu hoạt động tốt, càng dễ dàng khiến cho nhóm người sống sót sinh ra lòng trung thành cùng cảm giác vinh dự, chân chính đem Lam Thành trở thành một nơi để có thể sống một cuộc sống yên bình, mà không phải chỉ là một khu dân cư tạm thời cư trú.

 

 

Một khu dân cư chân chính cường đại, không phải chỉ dựa vào vật tư mà Ngô Diệp ‘vận chuyển’ tới từ vị diện bên kia là có thể thành lập được, mà là phải dựa vào lòng đoàn kết cùng phấn đấu của tất cả mọi người ở trong khu dân cư đó.

 

 

Quý Tường: “…” Vì cái lông gì mà càng nghe Ngô thiếu nói, lại càng cảm thấy những gì trước kia bọn họ làm ra đều là cặn bã.

 

 

Ngô Diệp hỏi: “Đúng rồi, đã lâu như vậy, thủ đô bên kia rốt cuộc đã nghiên cứu được ra thuốc chữa trị ôn dịch chưa? Còn tiếp tục kéo dài, Lam Thành sẽ còn có thể xảy ra đại loạn.”

 

 

Nhắc tới vấn đề này, sắc mặt của Quý Tường có chút khó coi: “Chúng tôi đã thanh toán 50 vạn thấu tinh cho căn cứ thủ đô, bọn họ đưa phương pháp phối thuốc cho chúng tôi, để chúng tôi tự mình nghĩ biện pháp chế thuốc. Xung quanh Lam Thành lại vốn không có những nguyên vật liệu này.” Thủ đô bên kia đương nhiên biết Lam Thành không có nguyên vật liệu, bọn họ làm như vậy chẳng qua là muốn ép Lam Thành bên này phải càng giao ra nhiều thứ tốt hơn mà thôi.

 

 

Ngô Diệp nghĩ nghĩ nói: “Đem phương pháp phối thuốc cho tôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp. Buổi chiều trước hết hãy tổ chức đem những người đã chết ngày hôm nay đưa ra khỏi thành để tập thể hỏa táng. Lý Nguyên, anh thống kê một chút cho tôi, xem xem những người nào là người được chúng ta thuê, đem danh sách giao cho Tằng Tân, để anh ta dựa trên tiêu chuẩn mỗi người 500 thấu tinh, trợ cấp giao cho người nhà của bọn họ. Để cho anh ta nói rõ với người nhà của những người đã chết, trong ba tháng, trực hệ của người đã chết, mỗi ngày đều có thể tới cửa hàng lương thực để lĩnh 1 cân lương thực loại tốt tính theo đầu người. Người nào dám mạo danh để đi lĩnh lương thực, trực tiếp diệt trừ ưu đãi, trong trường hợp nghiêm trọng thì trục xuất khỏi Lam Thành.”

 

 

Quý Tường nghe được, ánh mắt đều trợn tròn: “Ngô thiếu, lương thực dự trữ của chúng ta không còn nhiều lắm, nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ tới cuối tháng 12 mà thôi.” Gã cũng chỉ kém chút nữa thì nói, không thể làm như vậy.

 

 

Nhị thiếu vung tay, vẻ mặt tràn ngập khí chất thổ hào: “Một chút lương thực mà thôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp. Hiện tại trời đã ngừng mưa, trước hết an bài người tới nhìn lương thực bên trong khu gieo trồng, có thể cứu được bao nhiêu liền cứu bấy nhiêu, nếu thực sự không cứu nổi nữa thì bỏ đi. Mau chóng đem lều lớn dựng lên, gieo một ít rau dưa, sau đó mau chóng thu hoạch, lại đem lúa mì vụ đông gieo xuống.”

 

 

Trong mấy công xưởng ở lân cận Lam Thành, có một cái chính là nơi chuyên sản xuất vật liệu để xây dựng lều kính. Mùa đông năm trước đã vô cùng rét lạnh, trực tiếp khiến cho lúa cùng với rau cải bị giảm sản lượng nghiêm trọng. Khí hậu năm nay so với năm ngoái còn cực đoan hơn, chỉ có thể trước tiên chuẩn bị sẵn sàng. Đề nghị của Ngô Diệp cùng với kế hoạch ban đầu của đám người Quý Tường đều thống nhất, nhưng mà, “Ngô thiếu, chúng ta không có hạt giống của loại lúa mì trồng trong vụ đông.”

 

 

Ngô Diệp nhịn không được oán giận nói: “Cái này không có, cái kia cũng không có, ngay cả tài chính cũng thiếu hụt, thật không biết trước kia các người đã làm cái gì?”

 

 

Quý Tường đáng thương bị hắn nói tới mức trên khuôn mặt già nua hiện lên tia đỏ bừng, nhưng mà cái này sao có thể trách gã được? Các loại vật tư cần thiết lấy từ thủ đô bên kia, giá cả vô cùng cao, tiền bán qua tay kiếm được cùng với thuế của các loại thu nhập đều đổ hết vào việc tu sửa tường thành, vốn định chờ tới sau khi thu hoạch vụ mua xong liền có thể kiếm về thêm được một ít, kết quả là…

 

 

Ngô Diệp không kiên nhẫn phất tay: “Được rồi, loại lúa mạch này tôi sẽ nghĩ biện pháp kiếm được. Ông phụ trách đem lều kính dựng lên cho tôi, việc này chung quy sẽ không có vấn đề gì nữa đi?” Lam Thành Lam Thành, thành nát thì còn đỡ, đằng này nghèo trắng hai tay, không biết phải đổ thêm bao nhiêu tiền vốn vào mới đủ. Thổ hào như nhị thiếu cũng nhịn không được mà thập phần đau trứng.

 

 

Quý Tường khô khan nói: “Không thành vấn đề.”

 

 

“Tiễn Hâm, Dương Khởi, Dương Lệ Na, Triệu Kiền Vũ, Bành Tử Quân, năm đội trưởng các người, mấy ngày này trước hết hãy đem đội viên trong đội ngũ của mọi người, đi giao hảo cùng với thành viên trong phòng vệ đội. Hiện tại thế cục còn chưa ổn định, khắp nơi đều phải chú ý hơn một chút, đừng để cho có người nhân cơ hội chui vào lỗ hổng. Trong đội ngũ của mấy người nếu như có ai nguyện ý gia nhập vào phòng vệ đội, thì khảo sát một chút, phù hợp điều kiện thì đem danh sách báo lên. Nói rõ trước, những người này sau này, tôi cũng sẽ không cung cấp cho bọn họ giống như mọi người hiện tại. Chia tổ thay phiên đi ra ngoài thành giết tang thi cho tôi, không đạt được công trạng thì cũng đừng trách tôi cắt đi ‘bát sắt’ của họ.”

 

 

* bát sắt: ý chỉ công việc ổn định

 

 

Hiện tại phòng vệ đội của Lam Thành cũng sẽ đi ra ngoài để giết tang thi, nhưng bởi vì những người này đều có vô số liên hệ cùng với nhóm cao tầng của Lam Thành, cho nên ỷ vào có ‘bát sắt’, rất nhiều lúc đã kéo dài công việc. Số vào chẳng bằng số ra, đã thế lại còn phải chi thêm tài chính thu nhập từ thuế ra để trợ cấp cho bọn họ. Ngô Diệp hiện tại một người độc chiếm chưởng quản Lam Thành, không có những người quản lý khác cản trở, căn bản không cần phải lo lắng về quan hệ phe phái gì đó. Làm tốt thì liền cứ tiếp tục làm, làm không tốt thì cút, chỉ cần đãi ngộ tốt hơn, không lo không có người xếp hàng gia nhập.

 

 

“Dạ, lão đại!”

 

 

“Vô Hoa, anh thiết kế cho phòng vệ đội một bản kế hoạch huấn luyện, chờ tới lúc mọi chuyện giải quyết ổn rồi, để cho bọn họ mỗi ngày chiếu theo kế hoạch mà huấn luyện. Chuyện này hôm nay, về sau tuyệt đối không thể để cho tái diễn.” Xét tới cùng, bọn họ có thể dễ dàng đoạt được Lam Thành như vậy, phòng vệ đội chia bè chia phái tuyệt đối là không thể không kể công.

 

 

“Dạ, lão đại.” Tần Vô Hoa lập tức nhanh chóng đáp ứng, trong lòng lại bắt đầu có chút lo lắng —– A Diệp càng ngày càng chói mắt hơn, y nên cẩn thận giám sát chặt chẽ, tuyệt đối không thể để cho người khác cướp mất người.

 

 

Trong khoảng thời gian này, mọi người đã được lĩnh giáo qua khả năng cùng thủ đoạn huấn luyện của Tần Vô Hoa, nhìn thấy sắc mặt của y trầm xuống, đều vì bản thân cùng với những đội viên trong phòng vệ đội, toát một thân mồ hôi QAQ.

 

 

“Vô Hoa, chờ ngày mai sau khi thẩm phán kết quả của đám người Tạ Vũ Đông xong, anh cùng Quý Tường và mấy vị đội trưởng khác phụ trách đem toàn bộ vật tư của Lam Thành kiểm kê lại rồi nhập kho, mau chóng khôi phục lại trật tự giao dịch thị trường. Quý Tường, ông lập tức đem phương pháp phối thuốc lấy lại đây cho tôi.”

 

 

“Dạ!” Tất cả mọi người đều thập phần vui sướng mà đáp ứng, chỉ có Tần Vô Hoa là có chút không vui, bởi vì y đã nghe ra Ngô Diệp lại tính toán ‘rời đi’ một đoạn thời gian. Nam nhân mới được khai bao đau thương không đứng dậy nổi a.

 

 

 

___________________

Tác giả:

Một con mèo lười mỗi ngày đều ngủ vùi trong ổ ~ ♥

Một suy nghĩ 5 thoughts on “Mạt Thế Cự Cổ – 65

Hôn Miu ta đi ~