Đăng trong Đam mỹ

Mạt Thế Cự Cổ – 69


Đệ lục thập cửu chương: Khu gieo trồng

 

 

Có một vài người, đại khái là trời sinh khí tràng đã bất hòa, tựa như Ngô Diệp cùng với Quý Sùng.

 

 

Hắn lần đầu tiên cùng Tần Vô Hoa tức giận giận dỗi cũng là bởi vì cậu ta, sau đó cậu ta lại còn dám có ý kiến đối với việc hắn chiêu mộ dị năng giả hệ mộc tới khu gieo trồng. Đương nhiên, đây đều là việc nhỏ, Ngô Diệp không thích nhất chính là ánh mắt mà Quý Sùng nhìn Tần Vô Hoa!

 

 

Duy nhất khiến cho Ngô Diệp có chút vui mừng đấy là diện mạo của Quý Sùng, quả thực là cùng Vu Tuệ một khuôn đúc ra. Gọi khuôn mặt kia là tiểu bạch kiểm thì quả thực đã quá tiện nghi cho cậu ta, nói trắng ra thì chính là một tên ẻo lả! Trọng điểm là so với Quý Sùng, Ngô Diệp hắn đây còn cao hơn 2, 3 cm! Nhị thiếu nghĩ tới lời đồn Quý Sùng đổi bạn trai còn hơn thay quần áo, lập tức trừng mắt liếc Tần Vô Hoa một cái, tràn ngập hàm xúc ý tứ cảnh cáo.

 

 

Tần Vô Hoa quả thực dở khóc dở cười, bất quá thấy Ngô Diệp khẩn trương để ý như vậy, trong lòng y sinh ra một tia cao hứng không nói nên lời. Lộ ra một nụ cười, hai mắt vốn thâm thúy lạnh như băng lúc này lại tràn đầy ôn nhu ấm áp.

 

 

Quý Sùng ánh mắt không kém hơn so với Ngô Diệp, từ xa đã thấy được hỗ động giữa hai người, phun ra một ngụm: ‘Mẹ nó, đôi cẩu nam nam thích show ân ái kia, mau đi chết đi! Sớm muộn gì lão tử cũng sẽ tìm được một đại trung khuyển so với Tần Vô Hoa còn lợi hại hơn! Lão tử mới không thèm hâm mộ ghen tị hận gì đó đâu!’. Quý Sùng ở sâu trong nội tâm kỳ thực cực kỳ gấp gáp vội vàng, mười bạn trai thì có tới chín tên là tra nam còn một tên là biến thái. Đáng thương cho cậu, ước nguyện muốn tìm một người đứng đắn cùng mình chung sống qua ngày, vậy mà tìm hoài không thấy. Ngược lại cậu còn bị đám tra nam kia truyền ra tin đồn thất thiệt, khiến thanh danh của bản thân cũng bị phá hư, biến thành hiện tại nam nhân đứng đắn vừa nhìn thấy cậu liền trốn trốn tránh tránh, quả thực đem cậu trở thành mãnh thú a! Một đám hỗn đản!

 

 

Lại nhìn thoáng qua nhị thiếu ngu xuẩn vừa được vuốt lông, Quý Sùng thực sâu cảm thấy, cải trắng tốt bị đem cho heo ăn. Tỷ như Tần Vô Hoa, tỷ như mẹ của cậu!

 

 

“Lão đại!” Một tiếng thanh âm nộn nộn bỗng nhiên truyền tới, Chu Gia Bảo trong đôi mắt nhỏ lóe lên tinh quang, gấp gáp chạy tới.

 

 

Không có biện pháp, dị năng giả hệ mộc ở Lam Thành số lượng quá ít, cấp bậc cao nhất cũng chỉ mới tới cấp hai đỉnh giai mà thôi, cho nên Chu Gia Bảo tuy là trẻ con nhưng mà cũng bị chiêu mộ tới giúp sức. Ngô Diệp vốn không muốn thuê lao động trẻ em, nhưng mà Chu Gia Bảo lại thập phần kiên trì, còn dùng điều luật ‘cô nhi dưới 14 tuổi đều phải tới trong khu gieo trồng để làm việc’ do Ngô Diệp định ra để bịt miệng hắn, khiến hắn không nói thêm được lời nào. Cuối cùng thậm chí ngay cả Trần Vân Vân là người khẩn trương nhất cũng đều bị thằng nhóc này thuyết phục. Ngô Diệp không còn biện pháp, chỉ có thể để cho nhóc làm theo ý mình. Chu Gia Bảo tuy tuổi nhỏ nhất, nhưng làm việc cực kỳ nghiêm túc. Liền ngay cả Quý Sùng cũng không thể không thừa nhận, tiểu tử này hoàn toàn không phụ với số tiền lương nhận được.

 

 

Ngô Diệp không chút nào cố sức liền đem tiểu mập mạp này ôm lấy, từ trong không gian lấy ra mấy viên chocolate sữa, đưa cho nhóc, “Cầm ăn đi.”

 

 

“Cảm ơn lão đại nhiều lắm!” Chu Gia Bảo hiện tại đã sâu sắc hiểu rõ tính hào phóng của Ngô Diệp, nói cảm ơn một tiếng. Lúc nhóc đang chuẩn bị muốn đem mấy viên chocolate này cất đi, buổi tối trở về sẽ phân một phần cho An An, thì một móng vuốt trắng nõn đã vươn tới đây.

 

 

“Thấy người ta đứng đây thì phải chia sẻ chứ.” Quý Sùng nói.

 

 

Chu Gia Bảo do dự một chút, liền đem một viên chocolate đưa cho cậu. Quý Sùng một chút cũng không khách khí, trực tiếp lột ra vỏ, đem chocolate bỏ vào trong miệng, vị ngọt tinh tế khiến cho cậu thích ý nheo lại đôi mắt: “Hương vị thực không sai, Ngô thiếu mau cho tôi thêm vài viên nữa đi.”

 

 

Ngô Diệp chưa từng gặp qua ai mặt lại dày như vậy, nghiêm mặt lắc đầu: “Không có, muốn ăn thì tự tới cửa hàng mà mua.”

 

 

“Cậu bán đắt như vậy, đầu choáng rồi mới đi mua.” Quý Sùng thập phần khinh bỉ trừng mắt liếc Ngô Diệp một cái, “Thật nhỏ mọn.”

 

 

Nhị thiếu: “… Cậu ki bo kiệt sỉ như thế, cha mẹ cậu có biết không?” Quỳ Sùng là người phụ trách đứng đầu ở khu gieo trồng, nắm giữ 5% cổ phần ở khu gieo trồng, kết quả cậu ta ngay cả phần tiền thù lao cấp cho dị năng giả hệ mộc cũng không chịu buông tha. Cha của cậu ta là đại diện thành chủ, mẹ của cậu ta làm quản lý thuế vụ của Lam Thành, cả Lam Thành này trừ bỏ Ngô Diệp ra thì tìm không ra người thứ hai có thể có tiền hơn so với gia đình của Quý Sùng. Vậy mà cậu ta ngay cả một viên chocolate sữa 50 thấu tinh cũng luyến tiếc mua, quả thực là vắt cổ chày ra nước.

 

 

Quý Sùng rầm rì: “Cha mẹ tôi đương nhiên biết.” Vu Tuệ đời này hối hận nhất chỉ có một việc, chính là bởi vì công việc quá bận rộn, đem con trai giao cho mẹ chồng nuôi dưỡng. Con trai mới trước đây ôm hộp đựng đầy tiền xu, đôi mắt to bởi vì cười mà híp lại, bộ dáng thực đáng yêu; chính là chờ tới sau khi con trai lớn lên rồi, bà liền phát hiện ra cậu đã hoàn toàn thừa kế tật xấu keo kiệt không chút tốt đẹp nào của mẹ chồng. Quý Sùng keo kiệt tích góp tiền bạc cũng không phải là không có chỗ tốt. Thời điểm mạt thế mới bắt đầu, một nhà ba người bọn họ bởi vì thức tỉnh dị năng mà bệnh tới thoi thóp, khi ấy đều phải dựa vào công phu tích góp cùng giấu lương thực so với chuột còn kín đáo hơn của Quý Sùng mới có thể sống sót được. Mà di chứng chính là, tật xấu keo kiệt của Quý Sùng càng thêm nghiêm trọng hơn, Quý Tường cùng Vu Tuệ đã triệt để từ bỏ chữa trị đối với cậu con trai này.

 

 

Mọi người lại hàn huyên hai câu, Chu Gia Bảo tiếp tục trở về để thúc đẩy hạt giống sinh trưởng, Quý Sùng đem Ngô Diệp cùng Tần Vô Hoa đi vào trong khu gieo trồng để nhìn xem.

 

 

“… Có rất nhiều người trong số chúng tôi hoài nghi rằng nhiệt độ không khí của mùa đông năm nay so với năm trước sẽ lạnh hơn. Vì tránh để cho vụ đông lúa mì giống như năm trước, bị đông lạnh tới chết, chúng tôi quyết định tận lực dựng thêm lều lớn [1]. Nhưng mà hiện tại vật liệu không đủ, chỉ có thể tận lực dựng được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.” Quý Sùng tuy rằng không phải quá thích thú với công tác hiện tại, nhưng mà nhìn tới 5% cổ phần ở khu gieo trồng này, sau khi Quý Sùng đồng ý tiếp nhận việc quản lý, vẫn phi thường cố gắng hết sức làm tốt bổn phận, còn cầm lên giáo trình nông nghiệp mà cậu từng vô cùng chán ghét.

 

 

“Dựng lều thì còn miễn cưỡng có thể giải quyết, nhưng mà etilen tổng hợp đã sắp dùng hết, màng che [2] sản xuất ra nhiều nhất cũng chỉ có thể dùng đủ cho 10 vạn mẫu đất.” Quý Sùng nhìn Ngô Diệp: “Cậu ngay cả nguyên liệu y dược để chữa trị ôn dịch đều có thể tìm thấy, etilen hẳn là không thành vấn đề đi?”

 

 

* 1 mẫu = 666,6 m², 10 vạn mẫu = 66660000 m²

 

 

Khiêu khích trắng trợn như vậy, Ngô Diệp như thế nào nghe không hiểu, hắn lười cùng đối phương cãi nhau, có lệ nói: “Tôi sẽ thử xem sao.”

 

 

“Đúng rồi, phân hóa học nông nghiệp cũng rất thiếu, chốc lát nữa tôi sẽ liệt kê ra cho cậu.”

 

 

Ngô Diệp: “…” Được một tấc lại muốn tiến một thước sao!

 

 

“Nếu có thể, tốt nhất là lấy về nhiều thêm một ít máy móc thiết bị dùng trong nông nghiệp, như vậy có thể giảm bớt số lượng kinh phí dành cho công nhân. Chốc lát nữa tôi cũng sẽ viết ra cho cậu.”

 

 

Ngô Diệp: “Cậu trước hết nghĩ được như vậy thì tốt. Phân hóa học nông nghiệp cùng máy móc, tôi sẽ tận lực nghĩ biện pháp lấy về được. Nhưng mà phí tổn của mấy thứ này thì phải trừ vào trong thu nhập của khu gieo trồng. Tôi sẽ tính rẻ một chút!”

 

 

Quý Sùng dại ra một giây, sau đó vội ho một tiếng: “Quên đi, không cần phiền toái như vậy, cậu lấy về nhiều thứ như thế, dân tị nạn đi vào trong khu gieo trồng làm công sẽ bị mất việc mất.”

 

 

“Ừ, đây là chính cậu nói đấy.” Ngô Diệp đáy mắt hiện lên một tia đắc ý, nhóc con, còn dám cùng bổn thiếu gia đấu sao!

 

 

Quý Sùng: “…” Vì cái lông gì lại có một loại lỗi giác là mình bị mắc mưu.

 

 

Ở tận cùng bên trong khu gieo trồng là một khu nuôi dưỡng, trong đó nuôi hơn 100 con heo mập trưởng thành, 5 ~ 600 con heo nhỏ đủ các loại giống, trong đó còn có hơn 10 con là heo biến dị. Heo biến dị sức ăn rất lớn, khi trưởng thành thì thập phần hiếu chiến, chỉ có thể nuôi ở trong một chuồng riêng đã được gia cố thêm bằng những tấm thép sắt bao quanh. Heo mẹ biến dị tỉ lệ sinh sản rất cao, chia đều cứ bốn tháng là có thêm một đàn heo con. Số lượng heo con trong mỗi một lần sinh sản là khoảng hơn chục con tới hai chục con. Heo mẹ sinh sản xong vốn thập phần hung hãn, heo mẹ biến dị bởi vì bảo vệ lũ con, căn bản không cho phép người khác được đụng tới heo con của nó. Dị năng giả hệ lực lượng đặc biệt thuê tới cũng thường xuyên bị chúng nó tấn công làm cho bị thương.

 

 

Trừ bỏ nuôi heo, trong khu nuôi dưỡng còn có hơn 50 con trâu to to nhỏ nhỏ, những con trâu này là một trong những chủ lực để cày ruộng. Nhưng mà trâu sau khi biến dị thì thập phần hung hãn, ngay từ đầu căn bản đã không chịu ngoan ngoãn cày ruộng, thậm chí còn làm bị thương cùng giết chết vài người sống sót. Quý Tường ra lệnh nhất định phải tìm cách để bắt đàn trâu biến dị này phải phục tùng. Có người nghĩ tới việc dùng tinh hạch để thuần dưỡng chúng nó, vốn chỉ là ôm tâm lý may mắn, không nghĩ tới cách này quả thực lại dùng được. Động vật sau khi biến dị trừ bỏ sức chiến đấu mạnh hơn, chỉ số thông minh cũng sẽ được đề cao lên một cách rõ ràng.

 

 

Liền ví dụ như hơn 20 con trâu biến dị kia, lúc ban đầu chỉ cần đưa cho 1 viên thấu tinh là sẽ ngoan ngoãn cày kéo hết một ngày, hiện tại đã phải tăng lên thành 5 viên thấu tinh. Hơn nữa còn phải đem tới cho chúng nó cỏ non, nếu không chúng nó sẽ bãi công. Thực sự là bãi công! Không đem đủ thù lao để trả cho chúng nó, chúng nó liền quỳ rạp trên mặt đất giả chết, thậm chí có con còn muốn đả thương người nữa.

 

 

Trái với trâu biến dị, gà biến dị thì rõ ràng ngốc hơn một chút, hai ngày ăn một viên thấu tinh, trên dưới trăm con gà biến dị liền ngoan ngoãn ở trong vườn đất đào sâu ăn. Đối với mệnh lệnh của người thuần dưỡng, chúng nó cũng rất ít gây ra tai họa về lương thực. Những con gà biến dị này xứng đáng với cái tên ‘gà chiến đấu’. Một đám đứng thẳng lên liền có thể đạt tới chiều cao một thước, thân thể mập mạp khỏe mạnh, mào gà đỏ tươi dựng lên nghênh ngang kiêu ngạo. Một con gà một ngày có thể bắt được sâu trong vài mẫu vườn đất, so với hiệu suất của nhóm người sống sót còn cao hơn.

 

 

Đàn vịt cùng đàn ngan đều là những tay cừ khôi về nhổ cỏ, tương đương cũng là tai họa đối với cỏ dại. Thả cho chúng nó tới một mảnh đất tràn ngập cỏ dại mọc dài, chúng nó sẽ rất nhanh liền có thể đem toàn bộ đống cỏ dại kia xử lý. Nên ăn liền ăn, nên giẫm liền giẫm, ngay cả phân của chúng cũng có công dụng giúp cho đất ruộng trở nên màu mỡ.

 

 

Lam Thành dựa vào núi, có không ít hộ nông dân còn nuôi thỏ cùng sơn dương. Thỏ sinh sôi nảy nở tốc độ khá nhanh, hiện tại trong chuồng nuôi đã có hơn 2000 con thỏ, trong đó có 200 con là loại biến dị. Sơn dương tốc độ sinh sản có chút chậm hơn, trước mắt cộng cả lớn cả nhỏ cũng chỉ có 200 con, sơn dương biện dị thì có khoảng hơn 30 con. Năng lực ‘tiêu diệt cỏ’ của thỏ biến dị cùng sơn dương biến dị so với đàn vịt cùng đàn ngan còn mạnh hơn, sau khi trải qua thuần dưỡng rồi, chúng nó đi tới chỗ nào thì chỗ đó liền biến thành hoang tàn.

 

 

Động vật biến dị cơ hồ không thể nhận ra được sự khác biệt giữa cỏ dại và cây nông nghiệp, bởi vậy bình thường đều phải nuôi riêng một khu, chỉ có lúc nào đã thu hoạch sạch sẽ đất đai thì mới đem chúng nó thả ra.

 

 

Ngô Diệp đã không phải chỉ có một lần bị thỏ biến dị ‘công kích’. Con thỏ đó nhìn qua vô cùng đáng yêu, nhưng mà tính tình một chút cũng không hề tốt. Ngô Diệp vốn không muốn cùng nó so đo, nhưng mà sau khi thấy Quý Sùng ở bên cạnh trộm cười, nhị thiếu rốt cuộc cũng nhịn không nỗi, dùng thủy cầu ném chúng nó.

 

 

Nhân viên công tác ở khu nuôi dưỡng âm thầm kêu rên một tiếng không xong, thời điểm đang muốn nhắc nhở Ngô Diệp không thể chọc giận đàn thỏ này, thì lại thấy con thỏ bị ném trúng thủy cầu lên người thế nhưng một chút dấu hiệu tức giận cũng không có. Nó liếm sạch sẽ nước dính ở trên người mình, tựa hồ còn vô cùng thích hương vị của loại nước này. Lắc lắccái đầu còn dính nước ở trên ở trên đỉnh lông, nó nhảy phốc một cái tới trước mặt của Ngô Diệp, kêu lên không ngừng.

 

 

Nhân viên công tác quen thuộc với con thỏ đó trợn tròn cả mắt, đây rõ ràng là thanh âm khi con thỏ muốn xin ăn.

 

 

Một con thỏ biến dị cấp hai cả người lông trắng như tuyết, nhìn qua như một quả cầu bông. Đây là con thỏ biến dị có trình độ biến dị cao nhất trong toàn bộ đàn thỏ. Đơn giản mà nói, nó chính là Thỏ Lão đại. Lúc này nó đang bộc lộ ra sự sốt ruột. Thỏ Lão đại nhìn con thú hai chân ngu xuẩn ở trước mặt cả nửa ngày, lại không thấy tên kia cho mình ăn, rốt cuộc cũng nổi giận, xuất ra đòn tất sát của nó —–

 

 

* con thú hai chân: ám chỉ con người, ở đây là chỉ Ngô Diệp

 

 

Nhị thiếu cùng Tần Vô Hoa hai mặt nhìn nhau, con thỏ trắng này chổng vó lộ bụng ra như vậy là có ý tứ gì?

 

 

~ ~ ~ ~ ~

 

 

[1] & [2]: lều cùng màng che nông nghiệp:

 

 

 

___________________

Tác giả:

Một con mèo lười mỗi ngày đều ngủ vùi trong ổ ~ ♥

Một suy nghĩ 9 thoughts on “Mạt Thế Cự Cổ – 69

Hôn Miu ta đi ~