Đăng trong Đam mỹ

Mạt Thế Cự Cổ – 75


Thắp nén hương cho Thỏ lão đại cưng :icontuzkiarmsplz:

Thế giới của người lớn (a.k.a thú hai chân), cưng không hiểu được đâu :icontuzkiarmsplz:

 

 

 

——————

 

 

 

Đệ thất thập ngũ chương: Phòng nghiên cứu

 

 

Thỏ Lão đại cuối cùng vẫn bị tàn nhẫn ném vào trong bầy tang thi, tang thi từ bốn phương tám hướng rất nhanh xông ra đem nó che kín, rậm rạp chằng chịt vô số bàn chân đem đường chặn lại, khiến nó căn bản không có cách nào chạy trốn, quả thực sợ muốn tiểu luôn rồi QAQ! Thỏ cuống lên cũng muốn cắn người, Thỏ Lão đại cuống lên liền liều mang phun ra miếng băng sắc bén. Am hiểu cực sâu về động tác chạy trốn, dựa theo nguyên tắc ngoan độc chuẩn xác, ở trước khi nó hao hết sạch dị năng, liền giết ra một con đường máu.

 

 

Khai lô hào hiện tại đã hoàn toàn được trí năng hóa, giương nanh múa vuốt vung lên cánh tay máy, ở trong đàn tang thi vui thích thu gặt tinh hạch. Thỏ Lão đại thật vất vả mới xông ra được vòng vây, lấy tốc độ kinh người, nhanh như chớp chạy tới trên xe, chân trước mọc ra một đoạn móng vuốt dài khoảng 10 phân đâm thủng vỏ xe, vuốt sắc cắm sâu vào trong vỏ xe được làm từ kim loại, kéo ra cánh cửa xe, bộ dáng vô lại có chết cũng sẽ không chịu xuống xe nữa.

 

 

Nó phải trở về khu nuôi dưỡng, nó phải đổi chủ nhân, nó cũng không muốn tiếp tục đi ra ngoài chơi nữa QAQ!

 

 

Ngô Diệp tức giận tới nghiến răng, nhưng ngại bốn phương tám hướng toàn là tang thi, hắn cùng Tần Vô Hoa ở trong cự ly gần như thế kiềm chế đám tang thi này vốn cũng đã thập phần khó khăn rồi, căn bản không có thừa tay để xử lý con thỏ kia. Chỉ có thể chờ Khai lô hào thu gặt xong tinh hạch cùng với ‘tài nguyên’ trên cơ thể của tang thi, một lần nữa trở lại lên xe rồi, mới lại tìm cách ‘dạy bảo’ Thỏ Lão đại.

 

 

Thỏ Lão đại là điển hình của việc ăn xong liền không nhớ đau. Chờ sau khi Ngô Diệp ngồi xuống ở bên cạnh nó, bắt đầu hấp thu năng lượng tinh hạch, nó lại do do dự dự, cuối cùng vẫn không thể ngăn cản nổi sự hấp dẫn, nhảy tới trên người Ngô Diệp, ghé vào trên đùi của hắn để hấp thu năng lượng. Ngô Diệp có hai bộ công pháp phụ trợ, dị năng khôi phục tương đối nhanh, chỉ chốc lát sau liền hoàn toàn ‘hồi lam’. Sau đó, không hề nghi ngờ, Thỏ Lão đại lại một lần nữa bị ném vào trong đàn tang thi.

 

 

* hồi lam: ngôn ngữ của game online, tương đương hồi sức

 

 

Sau khi bị tra tấn lặp đi lặp lại tới hơn 10 lần, Thỏ Lão đại rốt cuộc cũng nhận mệnh. Vì không để cho bản thân bị ném vào trong đàn tang thi nữa, nó đã tìm cách học được khoảng cách công kích thích hợp, sẽ phun ra mảnh băng sắc bén ở nơi tang thi không có cách nào gây thương tổn tới mình. Dị năng hao hết rồi, nó sẽ trở về để tìm Ngô Diệp giúp mình ‘hồi lam’. Ước chừng Thỏ Lão đại trời sinh có thiên tính thích bắt nạt kẻ yếu, thấy giết tang thi so easy, còn có thể từ trong giết chóc chậm rãi tăng lên năng lực của bản thân, lại có thể từ nơi đó của chủ nhân nhận được một phần thưởng thịt tươi mỹ vị vô cùng, nó dần dần thu lại khiếp đảm của bản thân, bắt đầu nghiêm túc phối hợp cùng Ngô Diệp để chiến đấu. Đương nhiên, cho dù Thỏ Lão đại có một đôi móng vuốt biến dị vô cùng sắc bén chém sắt như chém bùn, thì nó cũng cự tuyệt cùng đám quái thú ăn thịt kia vật lộn!

 

 

Thỏ Lão đại dù sao cũng là một con thỏ béo, cho dù trình độ biến dị đã đạt được tới cấp ba đỉnh giai, chỉ dựa vào một lần ‘đầy lam’, nhiều nhất cũng chỉ giết được 50 con tang thi cấp một. Dị năng toàn bộ khai hỏa, đại khái một lần có thể hoàn toàn đông chết một con tang thi cấp ba. Tuy không thua kém dị năng giả cùng cấp bậc bao nhiêu, nhưng lại kém hơn thú biến dị cùng cấp.

 

 

Duy nhất làm cho Ngô Diệp có điểm kinh hỉ, đấy chính là khi Thỏ Lão đại giết chết tang thi, tích phân 100% sẽ được tính tới cho hắn. Nhưng mà ngẫm lại trình độ vô dụng của Thỏ Lão đại, ngẫm lại thú khế ước ‘nhà người ta’, chút kinh hỉ này rất nhanh liền biến thành uất ức —– ví dụ, nếu như mình có một con thú khế ước XXX hoành tráng giống như thanh long, tích phân không phải là sẽ vùn vụt tăng lên hay sao! Cúi đầu nhìn con thỏ béo như một tảng thịt tròn vo nhà mình, nhị thiếu nhịn không được cho nó một cái tát: “Ha ha, ăn, chỉ có biết ăn mà thôi!”

 

 

Thỏ Lão đại trên cơ bản là không cảm giác được bao nhiêu đau, nó mờ mịt liếc mắt nhìn nhị thiếu một cái. Thế giới của thú hai chân, nó vĩnh viễn không có biện pháp lý giải╮(╯▽╰)╭, quên đi, lại muốn làm thịt nó để ăn chứ gì.

 

 

Tần Vô Hoa nhịn không được bật cười nói: “Tốt lắm, đừng nóng giận, biểu hiện của Thỏ Lão đại ngày hôm nay không phải là rất tốt hay sao? Nó nhát gan thì sau này đem nó ra ngoài luyện tập nhiều một chút là được rồi. Em thời điểm lúc mới tới đây, không phải lá gan cũng rất nhỏ hay sao? Hiện tại nhìn mà xem, có bao nhiêu lợi hại.”

 

 

Ngô Diệp cả giận nói: “Anh mới nhát gan, cả nhà anh đều nhát gan.”

 

 

Tần Vô Hoa nén cười, nghiêm trang nói: “A Diệp nhà của chúng ta chỉ có anh cùng với em, hiện tại còn có thêm Thỏ Lão đại…”

 

 

Nhị thiếu: “…” Như thế nào lại đem bản thân mình ra để mắng, không đúng, “Em với anh mới không phải là người cùng một nhà!”

 

 

Mặt của Tần Vô Hoa lập tức sầm lại, Ngô Diệp nhìn thấy ánh mắt bi thương của y, liền nghĩ tới thân thế của đối phương, trong lòng lo sợ. Nghẹn mười phút đồng hồ, rốt cuộc nhịn không được giải thích: “Thực xin lỗi, em không có ý tứ gì khác, chỉ là miệng quá nhanh. Ai bảo anh nói em nhát gan!”

 

 

Tần Vô Hoa vẻ mặt bĩnh tĩnh không nói chuyện.

 

 

Ngô Diệp một lát sau liền nói: “Thực sự tức giận? Em đã giải thích với anh rồi, anh còn muốn thế nào?” Ngô Diệp nói xong còn cảm thấy có chút ủy khuất.

 

 

Tần Vô Hoa đem xe dừng lại ở ven đường, thập phần nghiêm túc trịnh trọng nhìn Ngô Diệp, hỏi: “Em nói chúng ta rốt cuộc có phải là người một nhà hay không?”

 

 

Ngô Diệp bị thái độ đột nhiên trở nên cường thế của y làm cho ngây ngốc, theo bản năng ngoan ngoãn gật đầu: “Đương nhiên là có.”

 

 

Tần Vô Hoa bỗng nhiên nở nụ cười, ở trên miệng của hắn hôn một cái: “Thực ngoan, nhớ kỹ lời này của em đấy.”

 

 

Ngô Diệp mặt đỏ lên, lập tức phát hiện mình bị lừa, nháy mắt liền xù lông: “Hỗn đản, anh…” Tần Vô Hoa cũng sẽ không cho hắn cơ hội để mắng chửi người, trực tiếp đem miệng của hắn chặn lại.

 

 

Thỏ Lão đại vui vẻ gặm thịt, vì cái gì thú hai chân lại cứ thích trao đổi nước miếng với nhau như vậy ha? Thực sự là không hiểu nổi ╮(╯▽╰)╭

 

 

Trong nụ hôn nồng nhiệt khiến cho bản thân hít thở không thông, Tần Vô Hoa sờ sờ túi áo phồng lên, cuối cùng nhịn xuống không có đem lễ vật nhỏ ở trong hộp lấy ra.

 

 

Lam Thành có một sở nghiên cứu khoa học nhỏ, trước kia chủ yếu nghiên cứu ở hai phương diện là chữa bệnh cùng với vũ khí nóng. Nhưng mà ở sau khi nhân viên nghiên cứu nòng cốt bị khu dân cứ thủ đô đón đi mất, sở nghiên cứu này cũng chỉ còn lại chưa tới 100 nhân viên nghiên cứu khoa học chỉ có danh không có tiếng. Xuống tay với những người này hoàn toàn không thành vấn đề, nghiên cứu phát minh gì đó thực sự là không biết làm.

 

 

Ngô Diệp sau khi thượng vị, để cho Lý giáo sư cùng Lý Nguyên phân biệt tiếp nhận nghiên cứu ở hai phương diện là máy móc cùng y dược. Mặt khác, Lệ Dân Sinh cũng tổ chức được một bộ phân nhân tài kỹ thuật nghiên cứu, tiếp tục nghiên cứu sâu hơn về trí não. Sở khoa học nghiên cứu này chia làm ba, Ngô Diệp để cho Quý Sùng sắp xếp một tòa nhà cao tầng khác để làm phòng thực nghiệm, đồng thời còn bảo bọn họ tổ chức thông báo tuyển dụng, chiêu mộ một ít nhân viên có chút tay nghề kỹ thuật vào làm việc trong sở nghiên cứu khoa học. Trước trước sau sau, hiện tại sở nghiên cứu khoa học có khoảng hơn 300 nhân viên khoa học.

 

 

Đãi ngộ của những nhân viên khoa học này thấp nhất là 1000 thấu tinh mỗi tháng, so với tiền lương của nhóm những người quản lý ở trong Lam Thành còn cao hơn. Tổ nghiên cứu khoa học có tiền lương rất cao, nếu như nghiên cứu được ra sản phẩm có ích, Ngô Diệp còn có thể thưởng thêm cho, thậm chí là có thể cho bọn họ cổ phần độc quyền. Nhưng mà vì để phòng ngừa bí mật bị tiết lộ ra ngoài, những người này một khi tiến vào trong sở nghiên cứu, bọn họ sẽ không được phép tùy tiện đi ra ngoài nữa. Không có tình huống gì đặc biệt, mỗi tuần chỉ cho phép bọn họ được gặp người nhà một lần, địa điểm gặp mặt bị hạn chế ở ngay trong sở nghiên cứu, cả quá trình sẽ bị giám sát chặt chẽ. Đối mặt với điều kiện hà khắc như vậy, rất nhiều nhân viên nghiên cứu quả thực không thể lý giải nổi, nhưng mà bởi vì tiền lương đặc biệt nhiều, bọn họ cuối cùng liền quyết định ký xuống hợp đồng.

 

 

Nói đùa, những người này vai không thể khiêng tay không thể xách, nếu thực sự cho bọn họ đi ra ngoài giết tang thi để kiếm tiền nuôi sống sinh hoạt thì cũng chẳng dễ dàng gì. Năng lực nghiên cứu khoa học lại không chiếm được sự chấp nhận từ khu dân cư thủ đô, có thể được đi vào trong sở nghiên cứu khoa học của Lam Thành để làm việc, còn được nhận thù lao cao tới như vậy, chỉ có đứa ngốc mới chịu buông tha.

 

 

Đợi tới sau này, biết được những thứ mà mình nghiên cứu ra kinh thế hãi tục tới nhường nào, bọn họ rốt cuộc mới hiểu rõ.

 

 

Lý giáo sư sau khi nhận nhiệm vụ, việc đầu tiên làm chính là sản xuất ra máy cảnh báo tang thi. Thứ này đã hao phí thời gian gần một năm qua của ông cùng Kỉ Vân, hiện giờ rốt cuộc cũng điều chỉnh được tới mức hoàn mỹ nhất. Máy cảnh báo tang thi của bọn họ nghiên cứu ra có thể đoán trước được phạm vi trong vòng 3 km không tang thi hay không, trong vòng khoảng cách 500 mét có thể thống kê được chính xác số lượng tang thi không vượt quá 500 con. Ở tại nơi hoang dã rộng lớn thì không có tác dụng lớn bao nhiêu, nhưng một khi đi vào trong những nơi có địa hình phức tạp như rừng rậm hoặc thành thị, tuyệt đối là ‘thần khí’ được chuẩn bị sẵn.

 

 

Lý giáo sư đem chi tiết nghiên cứu về máy báo động tang thi giảng giải lại cho những nhân viên nghiên cứu, để cho bọn họ làm ra kế hoạch sản lượng, một là vì để thử nghiệm, hai là vì để rèn luyện. Những nhân viên nghiên cứu này hiệu suất rất cao, kế hoạch sản xuất liền rất nhanh được thông qua phê duyệt của Lý giáo sư, chỉ chờ Quý Tường bên kia an bài thỏa đáng, máy cảnh báo tang thi có hình dạng đồng hồ đeo tay sẽ có thể bắt đầu đi vào sản xuất.

 

 

Lý Nguyên bên kia, sau khi ôn dịch kết thúc, trên cơ bản là không có lúc nào rảnh rồi, tiếp tục nghiên cứu sâu thêm về bệnh độc D. Cơ hồ mỗi một khu dân cư đều khát vọng có thể nghiên cứu được ra vắc-xin phòng bệnh của bệnh độc D, nhưng mà hiện tại bất kể là ai thì cũng chưa thể nghiên cứu ra được một thành phẩm chân chính hoàn mỹ, trừ bỏ khu dân cư Lam Thành. Đương nhiên vắc-xin phòng bệnh của khu dân cư Lam Thành không phải là do sở nghiên cứu nghiên cứu được ra, mà là do Ngô Diệp đổi được thông qua hệ thống. Phương pháp phối chế của vắc-xin phòng bệnh thì Ngô Diệp mua không nổi, chỉ có thể đem vắc-xin phòng bệnh giao lại cho Lý Nguyên nghiên cứu. Lý Nguyên ở trước mạt thế là bác sĩ, lại còn là bác sĩ y khoa, nhưng mà phương diện công tác chính của anh lại không phải là hướng nghiên cứu bệnh độc học.

 

 

Ngô Diệp đem trọng trách này giao cho anh, anh thập phần áp lực, nhưng mà cũng phi thường hiểu rõ được đây là một cơ hội trời cho, chỉ có thể tiếp tục kiên trì cố gắng. Thành phần vắc-xin phòng bệnh của bệnh độc D vô cùng đặc biệt, anh hiện tại tạm thời còn chưa phá giải được hoàn toàn, hết thảy còn cần một lượng lớn những lần thực nghiệm nữa.

 

 

Về phần trí não, Lệ Dân Sinh bên kia đâu vào đấy tiến hành nghiên cứu, nhưng mà bởi vì khuyết thiếu một ít máy móc đặc thù, cho nên tiến trình so với Lệ Dân Sinh mong muốn chậm hơn không ít. Tuy nhiên hẳn là vẫn sẽ đạt được tới yêu cầu của Ngô Diệp.

 

 

Buổi sáng ngày hôm nay, Ngô Diệp cùng Tần Vô Hoa cùng nhau đi vào trong sở nghiên cứu, hắn một mình đem Lý giáo sư cùng Kỉ Vân gọi tới trong một gian phòng thí nghiêm hoàn toàn cách ly.

 

 

Sau khi đơn giản hàn huyên xong, hắn đem một khẩu súng lục có bề ngoài màu ngân bạch đặt lên trên bàn, ngoại hình so với những khẩu súng lục bình thường khác biệt, nói: “Đây là một khẩu súng lục tinh hạch, đừng hỏi tôi vì sao có thể lấy được thứ đồ này. Việc hiện tại mà tôi cần hai người làm chính là phá giải được trang bị chuyển hóa năng lượng tinh hạch ở bên trong nó, Nhiệm vụ này cực kỳ quan trọng, tôi hi vọng tốt nhất là do thầy trò hai người tự mình hoàn thành.”

 

 

Lý giáo sư dày dặn kinh nghiệm, tự nhiên hiểu được ý tứ ngầm của Ngô Diệp. Về mặt năng suất để nói, thứ đồ này tốt nhất là nên giao lại cho sở nghiên cứu đứng đầu của khu dân cư thủ đô ở bên kia để nghiên cứu, tin tưởng không tới mấy tháng, toàn cầu sẽ nhấc lên một nguồn năng lượng cải mệnh mới, sẽ ảnh hưởng tới các mặt trên toàn thế giới, đồng thời nói không chừng còn có thể trợ giúp được càng nhiều người sống sót hơn. Nhưng mà nếu làm như vậy, Ngô Diệp không những không chiếm được lợi ích gì, ngược lại sẽ bởi vì thứ đồ này mà chọc tới một thân toàn tai họa. So với những người thống trị tham lam khác, Lý giáo sư hiển nhiên sẽ càng nguyện ý tin tưởng Ngô Diệp lòng mang theo thiện lương.

 

 

* cải mệnh: cải cách vận mệnh, thay đổi vận mệnh theo hướng tốt

 

 

Lý giáo sư thật cẩn thận cầm lấy súng lục tinh hạch, trịnh trọng nói: “A Diệp, cháu an tâm, chúng ta sẽ mau chóng hoàn thành được nhiệm vụ mà cháu giao cho. Cháu cũng phải mau chóng khiến cho Lam Thành trở nên cường đại, bằng không những thứ mà chúng ta nghiên cứu ra sẽ không giữ được.”

 

 

“Cháu biết.” Vì cái lông gì đảm đương chức vụ lão đại nhiều ngày như vậy, nhưng một chút khốc ngầu cũng không tìm ra nổi, ngược lại trọng trách trên vai càng ngày càng nặng a? Mệt tới mức cảm thấy không muốn yêu nữa QAQ!

 

 

 

___________________

Tác giả:

Một con mèo lười mỗi ngày đều ngủ vùi trong ổ ~ ♥

Một suy nghĩ 1 thoughts on “Mạt Thế Cự Cổ – 75

Hôn Miu ta đi ~