Đăng trong Đam mỹ

Mạt Thế Cự Cổ – 77


Giả khốc là không ai bằng luôn, nhị thiếu :icontuzkidontknowplz: sau này cũng chỉ có Đại Tần mới nhận ra được ẻm nó giả khốc thôi :icontuzkidontknowplz:

——————————

Đệ thất thập thất chương: Lần thứ hai gieo phù

Ngô Diệp sau khi khế ước với Thỏ Lão đại, dị năng hệ thủy biến dị của hắn rất nhanh liền tăng lên cấp ba đỉnh giai, trình độ của gen cường hóa cũng đạt tới 99%, còn kém 1% nữa là sẽ có thể tiến giai. Nhưng mà còn kém 1%, tuy nhiên dù hấp thu tinh hạch thế nào cũng không thể tăng lên được. Hắn cũng không có nhiều hoàng tinh như vậy để mà đi cường hóa gen, lại càng không muốn thừa nhận thống khổ cưỡng chế mà giải khóa gen mang tới, quyết đoán lựa chọn đi tới huyện Thanh Dân để tìm kiếm cơ hội tiến giai. Tình huống của Tần Vô Hoa cùng hắn không sai biệt lắm, đều đã đạt tới cấp ba đỉnh giai, lại thủy chung không cách nào mở ra được cánh cửa ngăn cách cuối cùng.

Quý Tường trong người có phù trung tâm, Ngô Diệp tin tưởng gã, nhưng mà Lam Thành có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, hắn cũng không dám lớn mật đánh cược. Đối với những người đã bị gieo vào phù trung tâm lộ ra ‘dị năng không gian’ của mình thì có thể, bởi vì thời điểm lần trước đi tới huyện Thanh Dân, bọn họ đã đoán ra được rồi. Nhưng Ngô Diệp vẫn không muốn bại lộ ‘dị năng không gian’ này trước mặt nhiều người, mọi chuyện vẫn cần phải thật cẩn thận. Khu dân cư thủ đô bên kia không ngừng có động tác, dã tâm không hề nhỏ. Dựa theo lời của Lý giáo sư mà nói, hắn phải mau chóng có được lực lượng để bảo vệ Lam Thành.

Tuyển chọn đội viên cho đoàn đội trung tâm, Tần Vô Hoa sớm đã có chủ ý trong lòng. Đem 40 người kia triệu tập lại, Tần Vô Hoa trực tiếp tuyên bố danh sách 12 người đã được tuyển chọn, trong đó hoàn toàn là dị năng giả cấp hai đỉnh giai —– 3 người hệ hỏa, 2 người hệ kim, 2 người hệ thổ, 2 người hệ phong, 2 người hệ lực lượng, 1 người hệ mộc.

Đoàn đội trung tâm ban đầu có Kỉ Vân, Từ Hàm Văn, Từ Hàm Võ, Âu Hoa Mậu, Bao Kiến Bình năm người đều là người bình thường, sau khi trải qua khoảng thời gian này, trừ bỏ Kỉ Vân ra, bốn người khác đều đã trở thành dị năng giả. Từ Hàm Văn là hệ mộc hiếm thấy, Từ Hàm Võ cùng Âu Hoa Mậu đều là hệ lực lượng, Bao Kiến Bình là hệ phong. Bốn người trước sau đều thức tỉnh dị năng, trước mắt đã tiến tới cấp một trung giai. Trừ bỏ bốn người ra, trong đội ngũ còn lại đều là dị năng giả cấp hai cùng cấp ba —– Dương Lệ Na, Tô Kiến Bang, Dương Khởi cùng với mấy người Quý Tường cộng lại, hiện tại trong những người đã bị gieo vào phù trung tâm, tổng cộng có 8 người là dị năng giả cấp ba với trình độ bất động, còn lại là 17 dị năng giả cấp hai đỉnh giai.

Trần Tào Sâm bị phù trung tâm phản phệ, Ngô Diệp sau khi hạ phù trung tâm vào người 12 đội viên mới này xong, trong tay chỉ còn dư lại 1 tấm phù. Tấm phù này hắn tính cấp cho Tằng Tân.

Tằng Tân hiện tại thay hắn để ý tất cả các cửa hàng cùng đủ loại vật tư lấy được sang từ vị diện bên kia. Những thứ đó Ngô Diệp chưa từng đề cập tới lấy được ở đâu, hắn cũng không muốn cùng người khác đánh cược, biện pháp tốt nhất chính là để cho Tằng Tân không có cách nào phản bội lại hắn.

“Anh đồng ý hoàn toàn cống hiến vì tôi sao?” Tần Vô Hoa dẫn theo người đi kiểm kê vũ khí đạn dược mang theo ngày mai, trong phòng khách vào lúc hoàng hôn vô cùng an tĩnh, chỉ có hai người Ngô Diệp cùng Tằng Tân.

Tằng Tân là người thông minh, anh vẫn không nghĩ ra, tại sao sau khi Ngô Diệp trở về huyện Thanh Dân, đám người Dương Khởi liền đối với hắn khăng khăng một mực, đối với toàn bộ mọi chuyện xảy ra ở huyện Thanh Dân đều ngậm chặt miệng không nói ra. Nếu như nói bọn họ cùng Ngô Diệp trải qua hoạn nạn có nhau, còn có thể miễn cưỡng giải thích. Nhưng mà cái chết quá mức ly kỳ kỳ lạ của Trần Tào Sâm được truyền ra, Quý Tường lại liều chết trung thành bán mạng cho Ngô Diệp, những điều này rõ ràng có chút kỳ quái. Đặc biệt là Quý Tường, gã không chỉ đồng ý nhượng lại toàn bộ quyền lực trong tay, mà còn toàn tâm toàn ý thay Ngô Diệp cai quản mọi chuyện trong Lam Thành. Quý Tường là ai, gã là một trong những người phụ trách đời đầu của Lam Thành, Ngô Diệp dựa vào cái gì mà tin tưởng gã. Quý Tường tại sao lại cam tâm chắp tay nhường ra quyền lực để cúi đầu xưng thần?

Ngô Diệp hiện tại đơn giản hỏi một câu như vậy, Tằng Tân dự cảm được mình lập tức sẽ biết chân tướng. Anh khẩn trương túm lấy quần, sau đó cười nói: “Đương nhiên, tôi nguyện ý, vẫn luôn nguyện ý trung thành vì Ngô thiếu!”

Nói đùa, Ngô Diệp hiện tại đãi ngộ dành cho anh vẫn luôn là anh nằm mơ cũng không ngờ tới. Ngẫm lại trước kia khi còn ở trong trại tị nạn, luôn phải lo lắng đề phòng cùng vắt óc suy nghĩ mưu kế kiếm điểm số và đồ ăn, cùng hiện tại làm quản lý một chuỗi các cửa hàng, thịt vụn rơi vào trong túi tiền nhiều hơn không ít, dùng đầu ngón chân cũng biết nên phải lựa chọn thế nào. Không chỉ như vậy, Tằng Tân còn có dự cảm, Ngô Diệp tương lai tuyệt đối có thể trở thành thế lực tung hoành ngang ngược một phương. Anh đầu hẳn là bị nước vào rồi thì mới lựa chọn từ bỏ không đi theo lão đại nữa.

“Mạt thế lòng người thay đổi, lời thề cho dù có nói ra thì cũng đều là vô nghĩa, muốn để tôi hoàn toàn tín nhiệm anh, chỉ có một điều kiện.” Ngô Diệp nhìn anh, trầm giọng nói.

Một tia hoàng hôn cuối cùng theo cửa sổ hắt vào trong phòng, vừa lúc chiếu lên trên sườn mặt của Ngô Diệp. Rõ ràng là khuôn mặt lớn lên tinh xảo đáng yêu tựa búp bê, sau khi tắm rửa ánh nắng màu cam ấm áp, trong u ám bao phủ, lại khiến cho Tằng Tân sinh ra một loại cảm giác sợ hãi không rõ. Anh bỗng nhiên hiểu được, vô luận điều kiện của Ngô Diệp là cái gì, anh chỉ có hai con đường để đi, hoặc là đồng ý, hoặc là chết.

Mở miệng, thanh âm của Tằng Tân có chút khàn khàn: “Vô luận là điều kiện gì, tôi đều chấp nhận.”

Ngô Diệp nhếch lên khóe môi, lấy ra di động, đem di động tới trước mặt Tằng Tân, để anh xem một video, tràn đầy ác ý nói: “Trước xem xong video này rồi lại quyết định cũng không muộn.”

Tằng Tân có chút kích động nhấn vào video, rõ ràng là đoạn video quay lại cảnh Trần Tào Sâm tươi sống bị thiêu cháy. Video chỉ ngắn ngủn trong vài phút, Tằng Tân xem xong sắc mặt liền trắng bệch, trên trán phủ kín mồ hôi, ngón tay khẽ run lên. Thì ra là thế, thì ra là thế, tất cả mọi nghi hoặc trong lòng của anh đều đã có được đáp án.

“Đây là kết cục của kẻ phản bội đã bị hạ xuống phù trung tâm. Anh bây giờ còn nguyện ý chấp nhận điều kiện của tôi sao, nguyện ý chấp nhận bị hạ xuống phù trung tâm sao?” Nhị thiếu thầm nghĩ, lão từ bỏ ra nhiều tích phân và tinh hạch như vậy để cùng hệ thống keo kiệt kia đổi lấy video này, nếu không thoải mái lợi dụng một chút, vậy mới gọi là thiệt thòi. Hắn cũng không muốn lại có thêm người nào giống như Trần Tào Sâm, tỉnh tỉnh mê mê lãng phí mất một tấm phù trung tâm trân quý của hắn.

Tằng Tân chật vật nuốt xuống một ngụm nước bọt, cười khổ, anh còn có lựa chọn nào khác sao?

“Tôi đồng ý.”

Ngô Diệp ác liệt cười nói: “Đừng lộ ra vẻ mặt chết cha chết mẹ như vậy, chỉ cần anh không phản bội tôi, phù trung tâm liền mãi mãi sẽ không làm thương tổn tới anh. Đồng thời, chỉ cần anh tiếp tục siêng năng làm việc, thù lao nên đưa cho anh, tôi cũng sẽ không thiếu nửa phần. Nhìn Quý Tường và Dương Khởi bọn họ đi, anh đã đi theo tôi một đoạn thời gian rồi, anh thấy tôi từng bạc đãi qua thuộc hạ sao?”

Tằng Tân vẫn còn chưa từ trong khiếp sợ khôi phục lại tinh thần, nói năng lộn xộn: “Cảm ơn Ngô thiếu.”

Ngô Diệp vung vung tay: “Được rồi, nếu đồng ý cống hiến cho tôi, trước tiên đem video xóa đi, lại đây tôi hạ phù vào người anh.”

Hạ vào trong người Tằng Tân một tấm phù trung tâm, Ngô Diệp lại phân phó cho anh một ít việc, còn đem chìa khóa của cổng ‘biệt thự’ và nhà kho đưa cho anh. Bên trong đó có súng đạn cùng vật tư xa xỉ được Ngô Diệp đem tới từ vị diện bên kia. Tằng Tân bây giờ căn bản là không dám nhiều lời hỏi lai lịch của những thứ này, cúi đầu khom lưng biểu thị nhất định sẽ bán tốt những vật phẩm này.

Ngô Diệp không phải là thánh mẫu, những vật tư mà hắn nhọc nhằn khổ sở mang tới từ vị diện khác, cộng thêm một ít là mang về từ huyện Thanh Dân, toàn bộ đều trộn lẫn để bán đi. Thù lao mà hắn cung cấp cho những đội viên có phù trung tâm trong người đã đủ nhiều rồi, hắn không nguyện ý không duyên cớ lại đem tài phú của mình đi phân phát cho những người khác trong đội ngũ.

Tằng Tân lúc tới thì vô cùng cao hứng, lúc rời đi tâm trạng nặng nề cầm theo hai chiếc chìa khóa. Bốn bề vắng lặng, Ngô Diệp ôm Thỏ Lão đại nằm lên trên sopha, giả bộ khí phách dù dọa người khác gì đó thực sự là không hợp với hắn a!

Sau khi bầu trời trở nên tối đen, Quý Tường liền đem hoàng kim cùng tinh hạch mà Ngô Diệp muốn tới. Ngô Diệp nhìn một núi hoàng kim trong phòng mà mắt muốn đui mù, cố gắng banh ra khuôn mặt để tránh cho chảy nước miếng ở trước mặt người khác.

Đây ước chừng có 20 tấn hoàng kim, dự trữ vàng của Z quốc công bố với bên ngoài bất quá cũng chỉ có hơn 100 tấn mà thôi. Thỏa mãn chiếm được 1/5 dự trữ vàng quốc gia, đây mới là thổ hào hoàng kim đích thực! Về sau ai lại dám cùng với hắn kiêu ngạo, trực tiếp đem hoàng kim ném chết luôn! Nhị thiếu vất vả banh ra khuôn mặt búp bê để tỏ vẻ cao lãnh, Thỏ Lão đại trực tiếp hơn —– hai mắt lóe sáng, ánh vàng rực rỡ lóe sáng khắp nơi nha! Sau đó hai mắt tràn ngập kim trang, vô cùng không có tiết tháo đem người lăn qua lăn lại trên núi hoàng kim, thực hạnh phúc! Nhị thiếu mất mặt che trán, càng mất mặt hơn chính là, hắn cũng muốn đi qua đó lăn a lăn!

Hoàng kim cùng tinh hạch là do tâm phúc của Quý Tường bí mật mang tới, chờ người của Quý Tường rời đi rồi, Ngô Diệp bàn tay to vung lên, đem toàn bộ mọi thứ thu vào trong nhẫn không gian.

Mỗi ngày đều sử dụng tinh thần lực quá độ, khiến cho mấy ngày nay, Ngô Diệp đã có thể dễ dàng thu phóng được đồ vật ở trong không gian mà không cảm thấy quá mức mệt mỏi.

“Đại Tần, Đại Tần, anh giúp em chiếu cố Thỏ Lão đại, em hiện tại phải về nhà một chuyến, buổi sáng ngày mai gặp lại!” Ngô Diệp khẩn cấp muốn đem hoàng kim cầm đi để khoe khoang cùng với cha mẹ và A Ly thối. Nói xong, hắn liền triệu ra mặt bảng khống chế.

Tần Vô Hoa sắc mặt tối sầm: “Buổi sáng ngày mai?”

Ngô Diệp nói: “Đương nhiên, nếu không phải ngày mai phải đi huyện Thanh Dân, em còn muốn ở trong nhà vài ngày nữa đấy. Em trai của em cùng cha mẹ đều rất có ý kiến.” Ngô Diệp trong khoảng thời gian này bởi vì chuyện tình của Lam Thành mà vội tới sứt đầu mẻ trán, cơ hồ mỗi ngày đều đi tới đi lui ở hai vị diện, nhưng mà thời gian để về nhà ăn một bữa cơm cũng không có.

A Ly đã quyết định muốn đi M quốc để học trung học, gần nhất đang nhờ quan hệ của đại cữu cữu bên kia, giúp cậu học qua ngoại ngữ. Ngô Ly lập tức sẽ ra nước ngoài du học, Ngô Diệp gần đây lại không trở về nhà, cho nên hắn liền trở thành người bị ‘chỉ trích’ nhiều nhất. Ngô Diệp mỗi lần về đều đem theo không ít hoàng kim và đồ cổ, Ngô mẫu ở ngân hàng RS mở một quỹ bảo hiểm, đang suy nghĩ biện pháp xem làm cách nào đem những đồ vật trong nhà kia bán đi. Ngô gia từng phất quá nhanh, hiện tại suy tàn, lấy ra một ít tài chính, đồ cổ, trang sức linh tinh gì đó, người khác sẽ tưởng rằng đây là ‘tài sản lưu trữ’ của gia tộc bọn họ trước đây. Nhưng nếu những thứ này quá nhiều, người khác sẽ nghi ngờ.

Có 200 triệu mà lúc trước Ngô Diệp đưa cho Ngô phụ, công tác sửa chữa của xưởng thực phẩm được tiến hành vô cùng thuận lợi. Hiện tại Ngô phụ đã bắt đầu thông báo tuyển dụng nhân viên quy mô lớn, dự tính nhiều nhất thời gian mười ngày nửa tháng sẽ khai trương.

Ngô Diệp từ rất sớm trước kia đã để cho Tằng Tân mua lại phương pháp chế biến thực phẩm, bánh quy cùng kẹo. Tằng Tân tuy rằng bối rối, nhưng vẫn rất nghiêm túc chấp hành. Mấy ngày trước vừa đúng dịp anh mua lại được một phương pháp đầy đủ để chế biến kẹo cùng bánh quy. Kẹo cùng bánh quy của công ty này ở trước mạt thế khá có danh tiếng, nghe nói hương vị không tồi. Phương pháp chế biến dùng 1000 thấu tinh để mua lại, nhưng mà hiệu quả cụ thể thì còn cần phải nghiệm chứng.

Tần Vô Hoa tự nhiên là rất mất hứng, nhưng mà cũng không thể ngăn cản không cho Ngô Diệp trở về nhà. Y đi tới trước, ôm lấy hắn, hôn môi, nói: “Ngày mai buổi sáng đừng ngủ quá trớn, thay anh chào hỏi chú dì cùng… em vợ.”

“A Ly mới không phải em vợ của anh, A Ly là em chồng!” Nhị thiếu trợn to đôi mắt hao đào khẽ nói.

Tần Vô Hoa cười: “Được rồi, em nói cái gì thì liền là như vậy.” Dù sao ở trên giường cũng đã chiếm được tiện nghi, xưng hô trên miệng căn bản không quan trọng.

Ngô Diệp mạnh miệng: “Vốn là vậy.” Trên giường đã bị đè, trên miệng tuyệt đối không thể lại bị đàn áp!

Người nhà của Ngô Diệp hiện tại đương nhiên đều đã nghe qua đại danh của Tần Vô Hoa. Ngô Diệp chỉ bảo với mọi người rằng Tần Vô Hoa là chiến hữu của hắn, đối với hắn rất chăm sóc, còn cứu hắn vài lần. Ở trước khi biết được chân tướng, người trong nhà của Ngô Diệp thập phần cảm kích Tần Vô Hoa, còn dặn dò Ngô Diệp phải quan hệ thật tốt với Tần Vô Hoa. Về phần chăm sóc đã tới mức chăm sóc lên tận cả giường thì… Ngô Diệp bây giờ còn chưa có dũng khí để nói ra.

Hai người lại dính vào một lúc, Ngô Diệp ấn xuống nút truyền tống, tài khoản của hệ thống đã không còn thừa bao nhiêu tích phân, chỉ còn lại có 5650 tích phân.

___________________

Tác giả:

Một con mèo lười mỗi ngày đều ngủ vùi trong ổ ~ ♥

Một suy nghĩ 1 thoughts on “Mạt Thế Cự Cổ – 77

Hôn Miu ta đi ~