Đăng trong Đam mỹ

Mạt Thế Cự Cổ – 78


Đệ thất thập bát chương: Phần một

 

 

Số súng ống đạn dược và thuốc chữa ôn dịch mà trong khoảng thời gian này Ngô Diệp mang tới Lam Thành đều kiếm được không ít tiền. Nhưng mà khi công chiếm Lam Thành, số súng ống đạn dược bởi vì cấp miễn phí cho những người ‘khởi nghĩa’, vì vậy sau đó cũng dư lại không nhiều lắm. Hắn chỉ bán đi một bộ phận nhỏ, còn lại đều lưu lại cho bản thân sử dụng. Tiền bán thuốc trên cơ bản là vừa mới đủ 200W $ để hắn trả cho Daniel. Nguyên vật liệu của 80000 phần thuốc chữa ôn dịch, bởi vì thiết bị điều chế dược liệu của Lam Thành quá mức đơn sơ, cuối cùng thành phẩm cũng chỉ có 65000 phần, bán ra 60000 phần, trong đó có 40000 phần là đang được ghi ở tình trạng thiếu nợ. Thuốc chữa trị ôn dịch Ngô Diệp bán ra với giá 200 thấu tinh, trung gian cần phải có người điều chế dược liệu, lại cần tới tài chính của Lam Thành làm chỗ dựa để ghi sổ nợ, bởi vậy mỗi phần thuốc cuối cùng rơi vào trong túi của hắn cũng chỉ còn có 100 thấu tinh.

 

 

Tinh hạch đạt được từ dân, cũng sử dụng vì dân.

 

 

Đại bộ phận số thấu tinh ghi nợ lần lượt thu lại được ở sau này, Ngô Diệp đã dùng toàn bộ lên việc nghiên cứu khoa học. Tuy bảng hiệu của sở nghiên cứu khoa học ở Lam Thành có ghi tên là ‘sở nghiên cứu Lam Thành’, nhưng trên thực tế hoàn toàn đều là do Ngô Diệp bỏ vốn tư nhân vào để đầu tư. Sở nghiên cứu khoa học có vài người phụ trách được phân chia rất rõ ràng —– Lý giáo sư, Kỉ Vân, Lý Nguyên, Lệ Dân Sinh, tiếp tới là vài nhân viên nghiên cứu lão thành có tư cách cùng danh tiếng.

 

 

Ngô Diệp làm như vậy, hiện tại thoạt nhìn giống như là làm ra chút chuyện vô ích, nhưng mà xem về lâu dài, vô luận là sở nghiên cứu khoa học nghiên cứu ra được vắc-xin phòng bệnh hay là vũ khí tinh hạch hoặc là trí não thăng cấp, tương lai đều có giá trị không thể đo lường được. Ngô Diệp trực tiếp ngay từ ban đầu cắt đứt khả năng tồn tại lợi ích phân tranh, hắn cũng không hi vọng trong tương lai, khi nghiên cứu được ra những thứ đồ kia, lại có thể khiến cho những kẻ không liên quan khác mò tới xin một chén canh.

 

 

Hắn tự nguyện phân ra ngon ngọt, cùng với việc chiếc bánh ngọt thuộc về hắn bị người khác đoạt đi, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

 

 

Một bộ phận nhỏ thấu tinh do kiếm được từ thuốc chữa trị ôn dịch đã được đổi thành hoàng kim, dùng để cùng Daniel mua đống vũ khí có giá trị 1000W đô kia. Ngô Diệp bán ra một phần vũ khí, phần lớn đều lưu lại để tự mình sử dụng.

 

 

Bán ra nguyên liệu của etilen, Ngô Diệp lại lời tới 10W thấu tinh. Vì để tiến thêm được một bước tạo ra uy tín trong dân chúng, thành lập hình tượng tốt trong lòng người dân, ở dưới đầu lưỡi khuyên bảo dẻo trẹo thánh mẫu của Quý Tường, đầu hắn nóng lên, đem toàn bộ số tiền kia ném vào công việc xây dựng trường học.

 

 

Cho nên, trong khoảng thời gian này Ngô Diệp chuyển tới chuyển đi, đại bộ phận tiền tài đều đầu tư vào Lam Thành bên kia, đem trở lại trong nhà cũng không có bao nhiêu.

 

 

Nhưng mà ở vị diện của hắn, một món đồ cổ hoặc châu báu cũng có thể kiếm được giá trị mấy chục mấy trăm thậm chí là mấy nghìn thấu tinh. Sau khi hắn mang những thứ đồ cổ châu báu này trở về nhà, đều dễ dàng bán được hơn 10 vạn, thậm chí nếu bán được tốt giá một chút, cho dù là mấy chục mấy trăm vạn cũng không thành vấn đề. Nhưng vấn đề lớn nhất đấy chính là, Ngô gia căn bản không có cách nào giải thích được những thứ đồ này là từ đâu mà tới, căn bản không dám lấy ra để khoe khoang.

 

 

Trừ bỏ châu báu cùng đồ cổ ra, Ngô Diệp còn hướng trong nhà tiện thể mang về không ít hoàng kim. Cứ một kg hoàng kim một khối, tổng cộng có thể mang về nhà một lần là 3400 khối. Ngô phụ lần lượt nhờ bằng hữu hỗ trợ tiêu thụ ra bên ngoài hơn 100 khối, hơn nữa trước đó Ngô phụ cũng đã từng lén bán ra không ít, việc này đã khiến cho người ta nổi lên lòng nghi ngờ. Đối phương còn nói đùa hỏi Ngô Dung: “Lão Ngô lợi hại, cư nhiên còn ẩn giấu nhiều bảo bối như vậy, hoàng kim ông đưa tới có tỉ lệ tốt như thế, trước kia mua được ở đâu vậy?”

 

 

Ngô Dung bịa ra vài câu chuyện trước kia lăn lộn trong quá khứ, cũng không dám tìm người kia tiêu thụ thêm hoàng kim nữa. Người là như vậy, không thể chột dạ, một khi lòng không vững liền sẽ mien man suy nghĩ, nghĩ muốn nhiều hơn, lá gan cũng nhỏ đi.

 

 

Ngô Dung cùng bà xã nhìn một đống bảo bối không bán đi được này, buồn rầu vô cùng, đúng lúc này Ngô Diệp lại trở lại.

 

 

“Lão già, mẹ, con đã trở về! Có nấu cơm hay không, con đói muốn chết. A Ly đâu, tiểu tử thối kia chạy đi đâu rồi?” Ngô Diệp vô cùng chuẩn xác ngồi lên trên sopha trong phòng khách. Hiện tại hệ thống đã dần thăng cấp, năng lượng chuyển đổi càng ngày càng nhiều, trên cơ bản là sẽ không để xuất hiện tình huống khiến cho Ngô Diệp bị ngã sấp nữa.

 

 

Ngô Dung cùng bà xã bước nhanh từ trong phòng đi ra, trong khoảng thời gian này bọn họ vẫn thường sẽ cùng Ngô Diệp nói chuyện qua điện thoại, vội vội vàng vàng gặp được hắn vài lần, biết được Ngô Diệp ở tại Lam Thành làm ăn không tồi, cũng không còn lo lắng như trước.

 

 

“A Diệp, con đã trở lại, như thế nào lại gầy vậy? Không biết hôm nay con sẽ trở về, trong nhà cũng không có gì ăn, con xem nên ra ngoài ăn hay là để cha con ra ngoài mua ít thức ăn chín về nhà?” Ngô mẫu kéo tay con trai, vô cùng sung sướng.

 

 

“Ngô Diệp nghĩ nghĩ nói: “Ăn ở nhà là tốt rồi a, A Ly đâu ạ?”

 

 

Ngô mẫu nói: “A Ly sáng nay bay tới nhà của đại cữu con rồi, tiếng Anh của nó quá kém, cần phải bổ túc. Nếu như nó biết con đêm nay sẽ về nhà, lại náo loạn cho coi.”

 

 

Ngô Diệp ha ha bật cười thành tiếng: “Như vậy để con gọi điện thoại cho em ấy.”

 

 

Ngô phụ ho khẽ một tiếng, lấy lại cảm giác tồn tại, hai mẹ con nhà này thực vô cùng không có tự giác, không thấy được một người sống lù lù đang đứng ở bên cạnh hay sao?

 

 

“Lão Ngô, anh như thế nào còn đứng ở đây, không phải bảo anh đi ra ngoài mua chút thức ăn chín về nhà rồi sao? Đừng quên mua cho A Diệp món gà chiên giòn mà con nó thích nhất đấy, còn cả chân giò hầm nữa, những thứ khác anh tự xem rồi mua thêm nhiều một chút a.”

 

 

Ngô phụ: “…” Vì cái lông gì ông lại có cảm giác mình là người ngoài vậy.

 

 

Ngô Diệp thủy chung vẫn không bỏ được tật khoe khoang thối nát, vội nói: “Lão già, lão già, người khoan có đi, người có biết hay không lần này con buôn bán lời bao nhiêu?” Hắn mặt mày hớn hở, cái đuôi quả thực đều sắp hếch lên tới tận trời.

 

 

Ngô phụ theo lời của hắn hỏi: “Bao nhiêu?”

 

 

Ngô Diệp đắc ý vươn lên hai đầu ngón tay: “20 tấn, vàng khối.” Cái này cũng chưa tính tới chanh tinh hồng tinh càng đáng giá hơn mà hắn đang sở hữu.

 

 

Ngô phụ biết Ngô Diệp ở vị diện bên kia làm ăn cũng khá tốt, gần nhất mấy thứ được Ngô Diệp mang về đều đáng giá 100 ~ 200 triệu, nhưng mà lần này lại lên tới 20 tấn hoàng kim, Ngô phụ quả thực có chút không kịp phản ứng. Ông trợn tròn con mắt hỏi: “Bao nhiêu? Con nói bao nhiêu? Lặp lại lần nữa coi.”

 

 

Ngô Diệp cho tới bây giờ còn chưa từng nhìn thấy lão già nhà mình thất thố như vậy, tâm hư vinh của đứa nhỏ quả thực bùng phát, chuyển động cái nhẫn ở trên tay nói: “20 tấn hoàng kim, toàn bộ ở trong này. Có muốn hay không để con lấy ra cho hai người xem?” So sánh với giá trị 20 tấn hoàng kim, tại vị diện này mua 1 triệu cân lúa mạch, phí tổn của lúa mạch hoàn toàn có thể coi nhẹ.

 

 

Ngô phụ rốt cuộc vẫn là người có nhiều kinh nghiệm xã hội, lập tức ngăn cản con trai tiếp tục làm trò ngốc: “Đừng, ngàn vạn lần đừng, con muốn sàn nhà của chúng ta sẽ lại một lần nữa bị sụp hay sao?” Ngô phụ ở thời điểm huy hoàng nhất, toàn bộ trong nhà đại khái cũng có khoảng 300, 400 triệu. Nhưng mà 20 tấn hoàng kim, cho dù hiện tại hoàng kim bị rớt giá, lấy giá cả 200 đồng / 1g để tiến hành tính toán, đây cũng có thể đổi được 400 triệu, là 400 triệu a. Người có trái tim không được tốt, đều bị đống hoàng kim này dọa tới trực tiếp hôn mê.

 

 

Nhị thiếu đại khái có chút vui vẻ đắc ý hỏi: “Vậy hoàng kim này con nên để chỗ nào a?” Rốt cuộc cũng nếm trải được cảm giác nhiều tiền tới mức không có chỗ để, thực sự là quá tốt a.

 

 

Bất quá, Ngô Diệp đầu óc liên tục nóng lên, còn chưa ý thực được vấn đề mà hiện tại hắn đang gặp phải. Đây rõ ràng không phải là nhiều tiền tới mức không có chỗ tiêu, mà là nhiều hoàng kim như vậy, như thế nào mới có thể bán được ra ngoài a!

 

 

Ngô phụ nghĩ nghĩ hỏi: “Nhiều hoàng kim như vậy con làm sao kiếm được tới tay?”

 

 

Ngô Diệp đại khái đem chuyện tình của Lam Thành ở vị diện bên kia kể ra một chút, tự động lược bỏ không đề cập tới tinh hạch hay tang thi, cuối cùng nói: “Cha, chuyện tình mua lúa mạch con giao lại cho người, hàng càng nhanh đưa tới thì càng tốt, Lam Thành bên kia đang phải chờ gieo hạt. Nếu có thể thuận lợi thu gặt về, tiền sau này kiếm được sẽ càng nhiều hơn.”

 

 

Lượng dự trữ vàng ở Lam Thành hiện tại có một nửa là đoạt được từ bốn thế lực lớn trước kia, hoàn kim này đều là bọn họ kiếm được từ trong thời gian đầu của mạt thế, hoặc là cướp, hoặc là lừa. Ở cuối thời kỳ đầu mạt thế, tinh hạch còn chưa trở thành đồng tiền có giá trị, tiền giấy rất nhanh mất đi sức mua, hoàng kim nhanh chóng trở thành đồng tiền mạnh. Khi đó giá hàng thập phần không ổn định, vận khí không tốt thì cố gắng lấy một thỏi vàng mấy trăm gram để đổi hai túi mì ăn liền; vận khí tốt thì chỉ bằng một chiếc vòng tay vàng cũng đổi được một túp lều có thiết bị che chắn gió mưa. Lam Thành hiện tại chỉ còn lại hơn 8 vạn người, so với thời kỳ ban đầu mạt thế thì thua xa. Khi ấy có thể tích lũy được lượng lớn châu báu hoàng kim với tốc độ rất nhanh, sau này, cũng chỉ có thể lột xuống từ trên người của tang thi, có muốn tích lũy hoàng kim nhanh chóng cũng không hề dễ dàng gì.

 

 

Ngô mẫu rốt cuộc cũng từ trong khiếp sợ thật lớn lấy lại được tinh thần, bà nói: “Nếu không liền trực tiếp từ trên mạng mua đi, chúng ta thuê một kho hàng, để cho bọn họ trực tiếp đưa hàng tới chỗ đã chỉ định.” Phàm là nữ nhân đều sẽ không thoát khỏi lên mạng mua sắm, Ngô mẫu cũng không ngoại lệ, bà mỗi ngày đều tiêu phí một lượng thời gian lớn để chiếu cố cùng làm bạn với A Ly, cho nên cũng sinh ra thói quen mua hàng hóa thông qua mạng.

 

 

Ngô Diệp nghĩ nghĩ rồi nói: “Cũng được, bất quá số lượng con muốn mua có chút lớn, tốt nhất không nên khiến cho người có tâm chú ý tới. A Ly không có đem Tiểu Vương Tử mang đi chứ?”

 

 

Ngô mẫu nói: “Không có, giao lại cho mẹ để cất vào trong két bảo hiểm rồi. Con dùng nó để làm gì?”

 

 

“Tiểu Vương Tử không phải có thể liên kết được với internet bên này của chúng ta hay sao. Con muốn hỏi nó một chút xem xem có thể xâm nhập được vào một ít hệ thống hay không, nghĩ biện pháp lấy được một chứng minh thư giả.” Tiểu Vương Tử có thể hack được vào network bên này, đây là do Ngô Ly vô tình phát hiện được ra. Trình độ trí năng của Tiểu Vương Tử trong trạng thái offline đã đủ để khiến cho người ta phải kinh ngạc, sau khi online, lấy trình độ trí năng cùng tốc độ giải toán của Tiểu Vương Tử, cơ hồ không một tường lửa nào có thể ngăn cản được nó.

 

 

Ở vị diện tang thi, trí năng máy tính cùng với trí năng phần mềm diệt virut là đồng thời cùng được sinh ra, mà bên vị diện này, trí năng máy tính vẫn chỉ là một khái niệm, càng đừng nói tới trí năng diệt virut. Trên lý thuyết, chỉ cần Tiểu Vương Tử đồng ý, không có hệ thống nào mà nó không xâm nhập được vào. Mà trên thực tế, Ngô Ly cũng đã thử dùng Tiểu Vương Tử xâm nhập vào trong một vài trang web cỡ lớn trong nước thậm chí là trang web của chính phủ nước ngoài, quá trình vô cùng thuận lợi. Bởi vì Ngô Ly không sửa đổi gì trên các web đó, cho nên từ đầu tới cuối, căn bản không có người nào biết là ‘sân sau’ của bọn họ đã từng có một vị khách không mời mà tới.

 

 

Ngô Ly mới 16, 17 tuổi, chưa từng đi học một ngày nào, cho nên quan niệm đúng sai ở trong đầu của cậu rất mỏng manh. Hơn nữa cậu thường thường còn bị ông anh trai có tính tự kỷ như nhị thiếu độc hại, bản thân cũng liền bị vây trong trạng thái tự kỷ chả kém, thực dễ dàng bị mê luyến mấy thứ như hacker xâm lược, cảm giác yêu thích rình coi bí mật của người khác. Cậu chủ động xin đi du học nước ngoài, đơn giản chính là muốn học tập kỹ thuật xâm nhập hệ thống máy tính, trở thành một cao thủ hacker chân chính, mà không phải chỉ đơn thuần dựa vào Tiểu Vương Tử để thoải mãn sở thích này của mình. Nhị thiếu đối tới hành vi tạo phản của em trai, tiến hành phê bình nghiêm khắc, bất quá, nghĩ kĩ lại, dù sao hiện tại hắn cũng không thiếu tiền, em trai muốn làm gì thì cứ làm cái đó đi.

 

 

Ngô phụ có thể lý giải được ý tưởng □□ của Ngô Diệp, chuyện tình bọn họ đang làm đã phạm tới điểm mấu chốt của pháp luật, tốt nhất điệu thấp càng cẩn thận thì càng tốt, ngàn vạn lần không thể để cho người ta phát hiện ra, nếu không sớm muộn gì cũng gây đại họa.

 

 

“Chính con tự xem xem, mọi sự cẩn thận một chút.”

 

 

“Đã biết. cha thực dong dài. Người trước hết vẫn nên nghĩ cách xem làm sao mau chóng tiêu thụ được số hoàng kim này đi, chờ lúa mạch tới tay rồi, con còn phải dùng nhẫn không gian để chuyển lúa mạch tới vị diện bên kia nữa. Mẹ, người mau chóng giúp con lấy Tiểu Vương Tử lại đây, con trước thử hiệu quả một chút.” Ngô Diệp đã sớm thèm nhỏ rãi công năng hacker của Tiểu Vương Tử, chẳng qua vẫn chưa có thời gian nếm thử.

 

 

Ngô Dung hướng đầu hắn vỗ một cái tát: “Sai xử đúng là thuận miệng a.”

 

 

Ngô mẫu vội nói: “Lão Ngô, sao lại đánh đứa nhỏ làm gì? A Diệp đều là bị anh đánh tới ngốc rồi.”

 

 

“Cái rắm, vốn đã ngốc bẩm sinh rồi.”

 

 

Nhị thiếu: “…” Woa, cha mẹ thân sinh của tôi a, hai người kẻ xướng người họa mắng tôi là ngốc, thực sự không thành vấn đề hay sao?

 

 

 

___________________

Tác giả:

Một con mèo lười mỗi ngày đều ngủ vùi trong ổ ~ ♥

Một suy nghĩ 2 thoughts on “Mạt Thế Cự Cổ – 78

Hôn Miu ta đi ~