Đăng trong Đam mỹ

Mạt Thế Cự Cổ – 79


Đệ thất thập cửu chương: Phần hai

 

 

Hiệu suất của Tiểu Vương Tử phi thường cao, không đợi Ngô phụ đem đồ ăn mua ở bên ngoài trở về nhà, nó liền đem toàn bộ những web mà Ngô Diệp yêu cầu xâm nhập hết một lần. Ngô Diệp còn để nó lên trên mạng tìm kiếm vài □□ chuyên nghiệp, chọn một thành thị, tùy tiện bịa đặt một chút tư liệu, lại để cho Tiểu Vương Tử giúp hắn sửa đổi ảnh cá nhân. Thanh toán cho đối phương 3000 đồng, ngày mai sẽ có 5 tấm thẻ chứng minh thư trực tiếp được gửi tới bưu cục của khu công nghiệp cũ.

 

 

* □□: mình đoán ở đây là một từ cấm của mạng TQ, nên mới bị mã hóa thành như vậy. Đại khái Ngô Diệp là tìm người làm chứng từ giả gì gì đó…

 

 

Ngô Diệp dùng tài khoản trên mạng của mình để trả, Tiểu Vương Tử xâm nhập vào trong hệ thống trả tiền, dựa theo yêu cầu của Ngô Diệp bóp méo một chút tin tức. Đối phương sau khi được trả tiền xong, không những không biết được tên thật của Ngô Diệp, căn bản thậm chí còn không có cách nào tra được ra địa chỉ của Ngô Diệp.

 

 

“Quá tuyệt vời, không nghĩ tới Tiểu Vương Tử có nhiều tác dụng như vậy.” Ngô Diệp được làm một phen hacker không chuyên, tuy rằng từ đầu tới cuối hắn chỉ phụ trách dùng miệng tuyên bố mệnh lệnh, tất cả mọi hành động đều do Tiểu Vương Tử hoàn thành.

 

 

Tiểu Vương Tử vẫn bộ dáng mềm mại đáng yêu như cũ, hiện tại An An rốt cuộc cũng đã được nuôi tới trắng mập, nhìn cả hai thoạt trông vô cùng giống nhau. Tiểu Vương Tử làm bộ dạng xấu hổ: “Cảm ơn chủ nhân đã khích lệ.”

 

 

“Làm xong rồi sao?” Ngô mẫu ngồi ở bên cạnh nhìn mà như lọt vào trong sương mù.

 

 

“Làm xong rồi ạ, buổi chiều ngày mai mẹ bảo cha già phái người tới bưu cục của khu công nghiệp cũ, báo tên Vương Tô, là có thể lấy bưu kiện. Ngày mai buổi tối con sẽ đem tin tức trên chứng minh thư sửa đổi một chút, thân phận này liền không sai biệt lắm là có thể đánh tráo thành giả. Chờ tới lúc có được thẻ tín dụng của nhiều ngân hàng rồi, lợi dụng thân phận khác nhau, ở trên mạng mua một lượng lớn lúa mạch của các công ty khác nhau, tới lúc đó có tra cũng không tra được tới trên đầu chúng ta.” Một người một hơi mua vào 100 ngàn cân lúa mạch, có lẽ sẽ khiến cho người khác hiếu kỳ; nhưng vài người mua ở mỗi một công ty con mấy ngàn cân lúa mạch, chỉ có thể tính là một phần mua bán lớn bình thường, không tới mức khiến cho người ta phải để ý.

 

 

Ngô mẫu phản ứng rất nhanh: “Vậy thì thuê nhiều hơn một ít kho hàng. Hiện tại khu công nghiệp cũ ở bên kia kho hàng trống có rất nhiều, trên cơ bản là không có ai quản lý. Nếu không liền thuê ở đó đi, thế nào?”

 

 

Kho hàng tại khu công nghiệp cũ trên cơ bản là đã ở trong trạng thái bịnửa vứt bỏ, chỉ có vài lão nhân cả ngày uống rượu chơi cờ trông nom, bình thường ngay cả thân ảnh cũng không nhìn thấy. Thuê vài kho trống, đem một số thứ giấu ở trong đó cũng không thành vấn đề.

 

 

“Được, tới lúc đó người cùng chà già nhìn hộ con đi.” Ngô Diệp đang nói, tiếng điện thoại riêng vang lên trong nhà.

 

 

Ngô Diệp vừa vặn ngồi ở bên cạnh điện thoại, thuận tay liền tiếp nhận: “Alo?”

 

 

“Alo, anh là A Diệp, là A Diệp đúng không?” Trong điện thoại, Liên Ngọc khóc nức nở, “A Diệp, em sai rồi, em sai rồi, anh tha thứ cho em được không? Em van cầu anh.” Hiện tại mỗi ngày của Liên Ngọc đều không tốt lành gì; có Âu Dương Hinh ở giữa làm khó dễ, cha ruột căn bản là mặc kệ sống chết của cô ta; Ngô Sâm lại một mực ở nước ngoài không trở về, không cách nào liên hệ được. Dương Thành hiện tại vẫn là bạn trai trên danh nghĩa của cô ta, từ sau lần đó bị ‘bệnh nặng’ xong, tính tình liền thay đổi lớn. Gã đối với cô ta không đánh thì mắng, không cho phép chia tay, còn khiến cho cô ta bị mất đi công tác. Liên Ngọc hiện tại chẳng khác nào một con chim bị bẻ gẫy cánh, chỉ có thể dựa vào Dương Thành để sinh hoạt, lại không cam chịu loại cuộc sống tối tăm không có chút ánh nắng mặt trời này. Cuối cùng vào lúc này đây, cô ta nhớ lại Ngô Diệp đối với mình thật tốt. Biết rõ Ngô Diệp không phải là người dễ mềm lòng, nhưng vẫn đánh cược hết sức, da mặt dày gọi tới cầu xin hắn.

 

 

Đây không phải là lần đầu tiên cô ta gọi điện tới Ngô gia, mỗi lần đều bị Ngô mẫu bọn họ tiếp nhận xong liền trực tiếp cúp máy, vẫn không thể cùng Ngô Diệp trực tiếp nói chuyện. Điều này khiến cô ta sinh ra một loại ảo giác Ngô Diệp trong lòng vẫn còn nhớ kỹ mình, cho nên mới bị những người khác trong Ngô gia cố gắng ngăn cản ở giữa. Lần này rốt cuộc cũng đã có cơ hội để cho Ngô Diệp nhận điện thoại, cô ta nhất định phải nắm chắc! Ngô gia bây giờ còn cầm được ra mấy chục triệu để đi xây xưởng sản xuất, Ngô Dung là mèo già hóa cáo, Ngô Sâm cùng Chu Vương Nguyên đều bị ông ta lừa gạt, ông ta khẳng định vẫn còn ẩn giấu tài chính ở nơi khác!

 

 

Ngô Diệp cười lạnh: “Thời điểm cô cùng Ngô Sâm ở chung một chỗ hạ độc cho tôi, nên biết, chỉ cần một ngày tôi còn chưa chết, liền sẽ không bỏ qua cho cô. Cô hiện tại mỗi ngày đều trải qua không tốt đúng không? Cô chẳng lẽ không nghĩ tới, đây mới chỉ là bắt đầu thôi sao? Thoải mái mà hưởng thụ đi.” Ngô Diệp lười cùng Liên Ngọc nói nhảm, trực tiếp cúp điện thoại.

 

 

Bên kia đầu dây điện thoại, Liên Ngọc cầm di động hoàn toàn ngây dại, ngay cả nước mắt cũng đã quên chảy xuống.

 

 

Ngô Diệp nghĩ tới Liên Ngọc hiện tại cuộc sống không tốt, hẳn là do mẹ mình hạ thủ, liền hỏi: “Mẹ, người có biện pháp gì hay vậy, đem cô ta chỉnh thành như thế?”

 

 

Ngô mẫu bất quá chỉ là đem chuyện giữa Liên Ngọc cùng Ngô Sâm để tới trước mắt của Âu Dương Hinh, sau đó lại thông qua đám nữ nhân yêu bát quái trong vòng luẩn quẩn, đem tin tức tản ra ngoài, chặt đứt mộng đẹp được tiến vào hào môn của Liên Ngọc. Không ngờ hậu chiêu còn chưa xuất ra, cô ta liền đã đem bản thân biến thành như bây giờ.

 

 

* bát quái: thích nghe và bàn tán về những tin đồn hoặc scandal của người khác

 

 

“Ít nghĩ tới chuyện của cô ta đi.” Ngô mẫu nghĩ nghĩ nói, “A Diệp, chờ qua năm con cũng 24 tuổi rồi, tuổi cũng không còn nhỏ nữa, có hay không thích cô gái nào đó?”

 

 

Ngô Diệp làm bộ không kiên nhẫn nói: “Con hiện tại lơ lửng không cố định, đại bộ phận thời gian đều ở Lam Thành, nơi nào có thời gian đi thích nữ nhân chứ? Chẳng lẽ mẹ định để cho con tìm một người ở Lam Thành bên kia sao?” Tần Vô Hoa lại không phải là nữ nhân, Ngô Diệp nói đặc biệt hùng hồn.

 

 

Ngô mẫu phản ứng vô cùng kịch liệt: “Vậy thì không được, con đã đáp ứng với mẹ là chờ sau khi tìm được kỹ thuật làm trí não, sẽ trở về bên này. Cho nên không được thích nữ nhân ở bên vị diện bên kia, có nghe không?”

 

 

Ngô Diệp trong lòng có chút mất mác, trên mặt lại che giấu rất tốt, còn cùng mẹ già nhà mình ba hoa: “Xem đi xem đi, không muốn con đi tìm nữ nhân cũng là mẹ, muốn con đi tìm nữ nhân cũng là mẹ. Cha già quả nhiên nói đúng, tiểu nhân cùng nữ nhân là khó nuôi nhất.”

 

 

“Không học vấn không nghề nghiệp, rõ ràng là Khổng Tử nói. Ôi chao, không đúng, con đúng là xú tiểu tử, cư nhiên dám chiếm tiện nghi mẹ già, xem ta có hay không đánh con!”

 

 

Ngô Diệp hiện tại thân thủ nhanh nhẹn vô cùng, linh hoạt trốn tránh tựa như cá trạch, đắc ý dào dạt cười lớn, nhanh như chớp trốn vào trong phòng của mình, còn giữ cửa khóa trái, khiến cho Ngô mẫu tức giận tới dở cười dở khóc.

 

 

Ngô Diệp vùi đầu úp sấp ở trên giường, trên mặt làm sao còn mang theo nửa điểm ý cười. Tùy tay cầm gối đầu nhéo loạn một trận, thấp giọng nỉ non nói: “Đại Tần, em nên làm sao bây giờ? Ai, thực phiền.”

 

 

Ngô phụ đi ra ngoài mua về thật nhiều đồ ăn chín, đều mua theo khẩu vị của Ngô Diệp. Ngô Diệp ngây ngốc ở trong mạt thế thời gian dài, khẩu vị theo dị năng phát triển càng ngày càng lớn, miệng cũng càng ngày càng không kén chọn, chỉ cần có thịt là hắn liền yêu thích. Ăn xong bữa cơm, một bàn tràn ngập đồ ăn cơ hồ toàn bộ đều chui vào trong bụng của Ngô Diệp. Ăn uống no say buồn phiền lập tức ném ra phía sau đầu.

 

 

“Cha già, người muốn đem số hoàng kim kia giấu ở đâu?” Ngô Diệp vỗ cái bụng nhỏ phình lên.

 

 

“Trong xưởng sản xuất có một kho hàng ngầm, nếu không trước hết cứ đặt trong đó đi đã.” Bọn họ hiện tại đang ở tại căn hộ cũ, đặt ở trong nhà sợ rằng sẽ làm cho sàn nhà bị đè sụp. Nếu vẫn còn ở tại biệt thự trước kia, còn có thể đặt vào trong hầm ngầm chứa rượu, hiện tại cũng chỉ có thể trước hết đặt trong xưởng sản xuất.

 

 

“Không sợ bị người ta đánh cắp?” Ngô Diệp cười hỏi.

 

 

“Sợ thì có cái rắm tác dụng gì, không thì con nói xem còn có thể đặt vào đâu?” Ngô phụ tức giận nói.

 

 

“Tiền ở chỗ cha vẫn đủ để mua một căn biệt thự đi, nếu không cứ dứt khoát nhẹ nhàng mua lại biệt thự mà trước kia mà chúng ta ở. Sống nhiều năm như vậy rồi, thực luyến tiếc nơi đó.” Căn biệt thự kia có hơn 600 m², ở ngay trong nội thành, được mua ở thời điểm Ngô phụ cưới Ngô mẫu. Lúc ấy mua nhà cộng trang hoàng, trước trước sau sau cũng mất gần trăm vạn. Một vạn vào thời điểm đó thực sự không tính là ít, hoàn toàn có thể được xưng là bỏ ra số tiền lớn.

 

 

Ngô Diệp ở căn biệt thự đó sinh ra và lớn lên, nơi đó có vô số kí ức của hắn. Cho dù sau này Ngô phụ cũng cấp cho hắn phòng ở riêng, lại mua thêm cho Ngô Diệp vài căn biệt thự lớn thuộc khu cao cấp, nhưng mà vài căn biệt thự ở khu cao cấp đó hắn đều dùng để làm đầu tư. ‘Nhà’ ở trong lòng của hắn chân chính chỉ có căn biệt thự nhỏ mà hắn đã sống hơn 20 năm kia.

 

 

Hiện tại khu biệt thự cổ kia đã trở thành nơi ở của những người có quyền có tiền nhất tại H thị này, ít hơn bảy tám ngàn vạn thì đừng nghĩ mua được nó trở về.

 

 

Ngô phụ đối với căn biệt thự kia cảm tình so với Ngô Diệp còn sâu đậm hơn, nơi đó là nhà của ông hơn 20 năm, là nơi ông sống khi sự nghiệp bắt đầu hướng về phía huy hoàng. Trước đó ông xám xịt bị người ta đuổi khỏi nơi đó, ông như thế nào sẽ cam tâm? Ông so với Ngô Diệp còn muốn mua trở về hơn.

 

 

Nhưng mà, “Xưởng thực phẩm ở bên kia đã đầu tư vào không ít tiền, sau đó còn cần phải xoay vòng tài chính không ít, nếu hiện tại mua lại biệt thự kia, tài chính kế tiếp phải làm sao bây giờ?” Ngô phụ sau khi dùng hai viên cường thân kiện thể xong, bệnh tật kéo dài trên cơ thể đều được trị hết, nếp nhăn trên mặt cũng dần dần giãn ra, tóc mọc dài mới cũng không thấy một sợi bạc trắng, so với thời điểm ba bốn mươi tuổi còn có nhiệt tình cùng sức sống hơn. Trừ bỏ xưởng thực phẩm ra, ông còn muốn lại một lần nữa đầu tư vào lĩnh vực mà mình quen thuộc. Ông bây giờ còn đang phát sầu vì tiền không đủ đây.

 

 

Ngô Diệp nói: “Người lo lắng về tài chính làm gì, đem số hoàng kim này bán đi không phải là lại có tiền sao?”

 

 

“Bán đi? Con nói thực dễ dàng nhỉ, bán thế nào? Trên tài khoản đã nhiều hơn vài tỷ, con muốn chờ bị tra xét đó hả.”

 

 

Ở trong xã hội bị khống chế hoàn toàn bằng pháp luật, tài chính lưu động quá lớn chắc chắn cũng sẽ bị người ta nhìn chằm chằm. Vốn chẳng có gì lại biến ra một phần tiền khổng lồ, quả thực đúng là không dễ xử lý.

 

 

Ngô Diệp nghĩ nghĩ nói: “Triệu Quân bên kia hẳn là có thể giúp được, chuyện này trước người đừng động tới, chờ con hết bận xong sẽ đi tìm hiểu rồi gặp Triệu Quân nói chuyện. Biệt thự trước hết cứ mua về đi, vạn nhất sẽ bị người khác mua mất, cho dù có nhiều tiền hơn cũng sẽ không mua trở lại được.”

 

 

Việc Ngô gia suy tàn ở dưới con mắt của một số người mê tín, đó là thập phần xui xẻo, bọn họ làm sao còn tốn vài ngàn vạn để mua về một căn biệt thự xui xẻo cơ chứ? Vạn nhất xui xẻo rơi tới trên người mình thì phải làm sao? Ngô gia sau khi chuyển ra khỏi căn biệt thự, căn biệt thự vẫn một mực treo biển rao bán, mọi người có tiền mua thì đều biết được chuyện □□, cho nên biệt thự tạm thời vẫn chưa bị bán đi.

 

 

Ngô Diệp mang về hoàng kim, Ngô Dung không có biện pháp đem khối lượng lớn như vậy đổi thành tiền, chỉ có thể đi không được không ‘trong sạch’. Khoảng thời gian này, Triệu Quân gọi qua Ngô gia rất nhiều cuộc điện thoại, muốn hẹn gặp Ngô Diệp. Cho dù Ngô Diệp không có ở đây, thì anh ta vẫn vô cùng khách khí, còn chủ động giúp ông chặn không ít phiền phức. Bằng không đám địch thủ già đầu của ông cũng sẽ không im lặng nhìn ông khắc phục khó khăn.

 

 

Ngô phụ thực sự không muốn cùng đám người Triệu Quân có liên quan gì, nhưng mà đã dính lứu vào rồi, vậy thì còn biện pháp nào chứ?

 

 

Ông thở dài một tiếng nói: “Được rồi, tự con xem rồi giải quyết đi.”

 

 

 

___________________

Tác giả:

Một con mèo lười mỗi ngày đều ngủ vùi trong ổ ~ ♥

Một suy nghĩ 3 thoughts on “Mạt Thế Cự Cổ – 79

  1. Dù đã nghe c nói truyện này khá là khó edit nhưng t vẫn mong c có thể cố gắng làm nó, ngày nào t cũng trong mong truyện này có chương mới, nó thật sự hay mà c là cũng mượt nữa.
    Cô gắng lên nha
    ❤ ❤ ❤

    1. Cảm ơn bạn ủng hộ, nhưng bạn an tâm đi, mình thích than vãn thế thôi chớ ko có ý định drop bất cứ bộ nào đâu ^o^ / ~

Hôn Miu ta đi ~