Đăng trong Đam mỹ

Mạt Thế Cự Cổ – 99


Đệ cửu thập cửu chương

 

 

Cha già nếu đã đem hai chuyện này đồng thời cùng nhắc tới, vậy thì nhất định ở sau lưng có dính lứu quan hệ. Ngô Diệp hướng sopha ngồi xuống, nhíu mày nói: “Chẳng lẽ anh ta ở sau lưng giở trò quỷ?”

 

 

Ngô phụ nhíu nhíu lông mày, mệt mỏi nói: “Có phải hay không nó giở trò quỷ ở sau lưng, ta bây giờ cũng không biết nữa. Nhưng mà ta nghe Khâu thúc của con nói, hạng mục này phụ trách chính là Âu Dương Hinh.”

 

 

Âu Dương Hinh chính là vị hôn thê của Ngô Sâm, nếu nói sau lưng không có bóng dáng của Ngô Sâm, ngốc tử mới tin tưởng.

 

 

Ngô mẫu thở dài nói: “A Diệp vừa trở về, còn mệt mỏi, trước đừng nói tới những chuyện này, ăn cơm đi đã.” Ngô mẫu cũng thực tức giận, người làm mẹ kế có tính tự giác như bà trên đời này cũng không nhiều lắm. Bà dám vỗ ngực tự nói chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Ngô Sâm. Cố tình, Ngô Sâm lại lặp đi lặp lại nhiều lần ngáng chân của bọn họ, thực sự tưởng rằng bọn họ dễ bị bắt nạt hay sao? Lo lắng tới cảm thụ của Ngô Dung, cho nên Ngô mẫu mới nhịn xuống tức giận, không nói nhiều lời.

 

 

Ngô Diệp nhíu mày nói: “Mẹ, không cần lo cho con, con mời vừa ăn cơm trưa xong, bụng cũng không đói. Cha, nói rõ ràng một chút xem mọi chuyện là sao.”

 

 

Nửa tháng trước, Ngô Sâm rốt cuộc cũng từ nước ngoài trở về, nghe nói công việc kinh doanh điện tử của gã cũng đã thành công khởi nghiệp, sinh ý không tồi. Chuyện gã trở về, Ngô phụ từ đầu cũng không biết, là một thuộc hạ của Triệu Quân thông báo cho ông, rằng có người tra xét tình huống của ông. Ông nổi lên cảnh giác, thuê người đi tìm manh mối, tra ra người tra xét mình không ai khác chính là Ngô Sâm. Ngay sau đó, không tới hai ngày, lão bằng hữu trước kia cùng ông khai phá thị trường bất động sản Khâu đại phú cũng nghe được một ít tin tức, rằng Âu Dương gia có động tác lớn. Theo thông tin, Âu Dương Hinh đã tìm ra con đường để lôi kéo được thị trưởng mới nhậm chức, tính toán cùng chính phủ liên hợp để mở rộng khu công nghiệp cũ, liên thủ tạo ra một thị trường mới tại H thị.

 

 

Phạm vi khu công nghiệp cũ kia, đặt tại trong hiện tại, quả thực là một nơi không tồi, so với những vùng xung quanh H thị thì có ưu thế hơn rất nhiều. Một khi mở rộng khai thác được, tuyệt đối có thể kiếm về không ít lợi nhuận, có rất nhiều thương nhân nhà đất trong và ngoài H thị đều vô cùng thèm muốn mảnh đất kia. Nhưng mà bởi vì phí dụng di chuyển của các nhà xưởng quá cao, cộng thêm vào đó là những mối quan hệ phức tạp của các ông chủ nhà xưởng, nhóm chính khách cho dù có muốn làm nên thành tích thì cũng cảm thấy không đáng phiêu lưu mạo hiểm quá lớn tới như vậy. Hơn nữa đường quốc lộ đi tới khu công nghiệp cũ cũng cần phải thường xuyên được tu sửa vài lần trong một năm, thay vì mạo hiểm khai phá mảnh đất này, còn không bằng hướng tới những vụ buôn bán có lợi ích thực tế.

 

 

Tân quan thượng nhiệm tam bả hỏa, thị trưởng mới tới nghe nói có chút quan hệ thân thích với ông ngoại của Âu Dương Hinh, nếu không bị đả động mới là lạ. Có trách thì hãy trách vì sao Âu Dương gia lại có nhiều tiền để đi khai phá khu công nghiệp cũ tới như vậy? Nghĩ sâu hơn một chút, Ngô Dung càng cảm thấy trong vụ này Ngô Sâm cũng có tham gia một phần. Vừa nghĩ tới cơ nghiệp bản thân nhọc nhằn khổ sở gây dựng cả đời cuối cùng lại rơi vào trong tay của đối thủ, Ngô Dung cả người liền trở nên khó chịu.

 

 

* tân quan thượng nhiệm tam bả hỏa: tạm dịch tức là ‘tân quan nhậm chức ba mồi lửa’. Có nghĩa là sau khi quan mới nhậm chức thường sẽ làm ra vài chuyện để biểu thị tài cán và quyết tâm trừ bỏ cái xấu cái cũ. Nói trắng ra chính là ra oai phủ đầu, để cho thuộc hạ trên dưới tâm phục khẩu phục

 

 

Ngô Diệp nghĩ nghĩ nói: “Cha, chuyện này trước hết người đừng có gấp gáp, khu công nghiệp cũ cũng không phải là bọn họ nói muốn khai phá là liền khai phá được. Cho dù bọn họ có khai phá, thì cũng vẫn phải trả tiền bồi thường cho chúng ta, bọn họ một phân tiền cũng đừng hòng khất được. Sợ cái gì, cùng lắm là chúng ta lại một lần nữa đổi địa phương, xây dựng một xưởng thực phẩm khác, đồ vật sản xuất ra từ trong xưởng thực phẩm cũng không phải là không bán được.”

 

 

Ngô Dung thở dài nói: “Nói thì nói thế, chỉ là ta vẫn không cam lòng.” Đúng vậy, xác thực là không cam lòng. Chuyện tình của xưởng thực phẩm đã khiến cho ông chạy tới chạy đi suốt mấy tháng trời, hiện tại người khác muốn đem ông đánh đuổi liền đánh đuổi, đuổi ông đi lại còn là đối thủ cũ cùng với nghịch tử phản bội mình. Nếu như không phải ông hiện tại có chỗ dựa dẫm mới, trải qua sự hành hạ của đám người kia, không phải ông sẽ bị đoạn đường sống hay sao?

 

 

Ngô Diệp cười lạnh: “Không việc gì phải cảm thấy không cam lòng, nếu như bọn họ đã muốn gặm khối xương cứng là khu công nghiệp cũ này, cũng đừng có sợ bị gãy răng. Chuyện này trước tiên cứ để đó đã, chờ sau khi bọn họ tới tìm tận cửa rồi lại tính sau. Có tiền thì lo gì không tìm được chỗ để mở xưởng thực phẩm? Một lúc nữa con sẽ liên lạc với Triệu Quân, hỏi anh ta xem có phương pháp nào giúp cho chúng ta có thể tiêu thụ được một số lượng hoàng kim ra bên ngoài hay không. Chờ sau khi tiền tới tay rồi, cùng lắm chúng ta chọn ra trước vài địa điểm thích hợp để xây dựng xưởng thực phẩm mới. Ngược lại cái đám người kia, nói không chừng cho dù chúng ta có bị cưỡng chế rời đi, thì cũng sẽ có thể hung hăng ném cho bọn họ một đống rắc rối, sợ gì chứ?”

 

 

Tiền? Hoàng kim mà hắn giấu ở trong kho kia, bán ra chính là 4 tỷ. Hiện tại hắn cùng Phùng Vũ đã hợp tác với nhau, chỉ cần hắn muốn, sớm muộn gì hoàng kim châu báu cùng đồ cổ cũng sẽ cuồn cuộn không ngừng đổ vào trong hầu bao của hắn. Hắn hiện tại không thiếu nhất chính là tiền.

 

 

Vũ lực? Hắn hiện tại tốt xấu gì cũng là dị năng giả cấp bốn, cho dù Long Tổ trong truyền thuyết có thực sự tồn tại, cũng không có mấy ai có thể gây khó khăn với hắn. Huống chỉ, cái Long Tổ kia thực sự có thật sao? Với hắn mà nói, giết chết những người đó, đơn giản chẳng khác nào nghiền nát một con kiến. Thức thời, tốt nhất những người đó đừng có chọc vào hắn, nếu không hắn cũng không biết bản thân sẽ làm ra những gì đâu.

 

 

* Long Tổ: là một tổ chức bí mật quốc gia hư cấu thường xuyên xuất hiện trong các tiểu thuyết Trung Quốc. Các thành viên của Long tổ đều được đặc biệt huấn luyện, số lượng khoảng 100 ~ 2000 người, mỗi người đều mạnh mẽ bất phàm như các siêu chiến binh, thậm chí có được năng lượng tối thượng như loài rồng. Mục tiêu chính của tổ chức này chính là để bảo vệ an ninh quốc gia, không để bất cứ điều gì xâm phạm và trở thành mối đe dọa đối với Trung Quốc

 

 

Ngô Diệp ngây người trong mạt thế nửa năm, còn có thể trở thành lão đại của Lam Thành, trở thành hàng ngũ dị năng giả đứng đầu, tại trong vị diện hỗn loạn điên cuồng kia, tâm tính bất tri bất giác đã trở nên thay đổi rất nhiều. Giết chóc nhiều, tâm liền lạnh, vì tranh đoạt quyền lực của Lam Thành, Ngô Diệp đã lấy đủ các loại tội danh để xử tử mấy trăm người. Dù sao giết người cũng đã giết rồi, hắn cũng sẽ không để ý tới việc tay bẩn do giết thêm vài con rệp.

 

 

Ngô Diệp nói xong, Ngô Dung đương nhiên hiểu được ý của hắn, chỉ là ông vẫn không nuốt nổi xuống cơn tức.

 

 

“Được rồi, đều nghe lời của con. Thiếu chút nữa đã quên, Bàng Chí bên kia hình như đã xảy ra chuyện. Chúng ta vốn muốn cùng thằng bé bàn phán chuyện cung cấp hàng hóa cho siêu thị của Bàng gia, nhưng tối hôm qua Bàng Chí có gọi điện tới đây, nói vụ việc này có lẽ sẽ thất bại, liên tiếp không ngừng giải thích. Ta nghe thanh âm của thằng bé, cảm thấy hình như có chút không đúng, con thử hẹn thằng bé ra ngoài nói chuyện xem sao. Sinh ý của nhà họ Bàng, bây giờ Bàng Chí còn chưa thể tự quyết định được, chuyện này ta cũng không thể trách thằng bé, đừng để cho thằng bé phải để tâm nhiều. Chúng ta lại một lần nữa đi tìm nguồn tiêu thụ là được. Người còn sống chẳng lẽ có thể bị nước tiểu nghẹn chết hay sao?”

 

 

Ngô mẫu ở trên đùi của Ngô phụ đánh một cái: “Nói chuyện văn minh một chút không được hay sao? Đều đã nhắc bao lần, cũng không biết sửa.”

 

 

Ngô phụ khí thế không đủ liếc mắt nhìn bà xã một cái, nhỏ giọng thì thầm: “Đánh lên đùi thì là văn minh sao?”

 

 

“Ngô Dung!”

 

 

“Được được được, anh sai rồi, anh sai rồi, anh thực sự sai rồi, anh về sau…” Thấy ánh mắt của bà xã trừng càng thêm sắc bén, Ngô Dung lập tức sửa miệng, “Lần sau, lần sau anh sẽ chú ý có được hay không? Thực sự là sợ em rồi.”

 

 

“Còn có lần sau?! Con của em đều bị anh làm hỏng!”

 

 

Nhị thiếu e sợ thiên hạ không loạn, nghiêm túc gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, mẹ nói quá đúng, con chính là bị người làm hư. Lão già, người ngàn vạn lần đừng đem A Ly của chúng ta biến thành hư hỏng a.”

 

 

Ngô phụ: “…” Thực muốn đem dép lê ném chết xú tiểu tử này, thực sự đúng là cái đồ đáng ghét.

 

 

Ngô Diệp gọi vài cuộc điện thoại, mới liên hệ được với Bàng Chí, không nói lời vô nghĩa trực tiếp hẹn người ở Túy Hương Các, vừa ăn tối vừa nói chuyện. Liên hệ với Bàng Chí xong, Ngô Diệp lại gọi điện thoại cho Triệu Quân, Triệu Quân hiện giờ đang ở M quốc bên kia đàm phán sinh ý, hai ngày nữa mới có thể trở về nước. Triệu Quân đã sớm muốn cùng Ngô Diệp tâm sự một phen ‘lý tưởng nhân sinh’, nhưng vẫn không tìm được cơ hội, lúc này lập tức hẹn Ngô Diệp buổi tối 4 ngày sau gặp ở Mê Đô.

 

 

Liên hệ xong với hai người, Ngô Diệp buổi chiều cũng không có việc gì, cách thời gian hẹn với Bàng Chí còn quá sớm, đơn giản liền đem Tiểu Vương Tử lấy ra, một lần nữa thử cảm giác được làm ‘ngụy’ hacker.

 

 

Không biết có phải bởi vì một hai năm nay tin tức dễ dàng bị lộ ra hay không, hay thực sự là tân thị trưởng giữ mình trong sạch liêm khiết, Ngô Diệp dùng Tiểu Vương Tử tra vài lần thông tin trong di động của đối phương, cũng không phát hiện được ra điều gì bất thưởng. Hắn nghĩ nghĩ, lại quyết định hack máy tính trong nhà của Âu Dương gia. Tiểu Vương Tử ‘không chút dè chừng’ liền hack được thông tin trong máy tính cùng di động trí năng của Âu Dương lão nhân. Cừ thật, lão nhân kia thực sự là người già nhưng tâm không già, rõ ràng so với lão nhân nhà hắn còn già hơn tới tám tuổi, thế nhưng lại có không ít ảnh chụp giường chiếu với một cô gái đủ tuổi để làm con cháu của mình, thực sự không ngại chụp lại những tấm hình này thì có bao nhiêu tổn thương tới mắt.

 

 

Từ từ, cô gái trẻ này thoạt nhìn có chút quen mắt, hình như là một minh tinh nhỏ, được gọi là nữ thần của trạch nam gì đó. Trước kia trên vài diễn đàn tiểu thuyết, hắn cũng đã từng thấy qua một ít người post ảnh chụp của người này lên, nói rằng cô nàng rất giống với hình tượng một vài nữ chính thanh thuần bên trong tiểu thuyết. Mọe, mộc nhĩ cũng thực đen a.

 

 

* mộc nhĩ: hình như để ám chỉ núm zú, chê núm zú vừa đen vừa nhăn nheo ==

 

 

Nhị thiếu không phúc hậu nở nụ cười, đem toàn bộ những bức ảnh chụp giường chiếu này, chỉnh sửa ghép lại thành một video, chọn toàn những bức ‘lột tả sạch sẽ’ nhất để post lên mạng. Từ trên những diễn đàn nổi danh, tới trên weibo, đều post qua một lần. Cho dù quản lý ở một giây sau liền xóa đi, nhưng chỉ trong chốc lát ngắn ngủn, tin tức vẫn rất nhanh được truyền đi khắp internet. Người nhanh tay trực tiếp lưu lại chứng cớ, ảnh chụp như măng mọc sau mưa được phát tán. Nửa giờ sau, trên vài trang web XX, ảnh giường chiếu của nữ minh tinh liền được đính hẳn trên đỉnh trang, đủ để khiến cho vụ việc này trở nên HOT nhất có thể.

 

 

Âu Dương lão nhân kia bụng bia không thể che lấp đi được những nếp gấp, bàn tay đáng khinh đặt ở trên đỉnh ‘đồi’ cao ngất của nữ thần, làm bị thương vô số ánh mắt của cư dân mạng, sau đó thành công khiến cho quần chúng cảm xúc bùng nổ. Cái gì mà nữ thần thanh thuần, bố khinh!

 

 

Âu Dương lão nhân trong vòng luẩn quẩn nổi tiếng là háo sắc hoa tâm, việc này cũng không phải bí mật gì. Con riêng của ông ta nhiều tới mức xếp được thành hàng, hơn nữa ông ta còn từng mang về nhà vài đứa để nuôi. Tuy nhiên ở trước mặt toàn dân mất mặt tới như vậy, đây tuyệt đối là lần đầu tiên.

 

 

Sau khi sự tình phát sinh, Âu Dương gia tộc trước tiên liền vận dụng toàn bộ năng lực, cố gắng đem ảnh hưởng của chuyện này ép tới mức nhỏ nhất. Chờ sau khi mọi người bận rộn tới choáng váng đầu óc, trang chủ của công ty đột nhiên lại bị hack, ở trên đỉnh trang rõ ràng chính là ảnh chụp giường chiếu của Âu Dương lão nhân cùng với vài nữ nhân khác. Ngoài ảnh chụp ra còn có cả video làm tình không che. Âu Dương lão nhân đã hơn 60 tuổi, có thể nói hiện tại khó tránh khỏi một vài việc có tâm nhưng không có lực, ví dụ như ‘chim nho nhỏ’, ‘bắn súng nhanh’, ‘chơi đạo cụ’… Nhị thiếu quả thực là ‘thần đặt biệt danh’, dùng những từ kia trực tiếp đem một đống người vây xem cười tới choáng váng. Những ảnh chụp cùng video giường chiếu này, nhị thiếu không chỉ đính lên trên trang chủ của tập đoàn Âu Dương, còn đem rải khắp trên mạng internet, trong bụng tràn ngập ý tưởng xấu đều được vận dụng sạch sẽ.

 

 

Ảnh giường chiếu cùng với video làm tình gì đó đều bị phát tán trên mạng, việc này cũng đã quá đủ để dọa người, hiện giờ ngay cả tôn nghiêm của nam nhân cũng không giữ được, Âu Dương lão nhân không bị bệnh tim nhưng cũng trợn tròn hai mắt, hôn mê bất tỉnh.

 

 

Âu Dương tập đoàn sau đó liền hoàn toàn trở nên rối loạn.

 

 

Ngô Diệp vừa lòng nhìn trên mạng đang náo loạn không thôi, thấy thời gian không còn sớm, liền trực tiếp tắt máy, đem Tiểu Vương Tử thu vào trong nhẫn không gian.

 

 

Không biết Âu Dương Hinh giờ này còn có tâm tư để đụng tới khu công nghiệp cũ hay không, ha ha.

 

 

Ngô Diệp đúng giờ lái xe tới Túy Hương Các. Hắn ngồi vào trước bàn, vừa chờ người vừa gọi món ăn, còn đem ảnh chụp của bản thân cùng với Đại Bụi gửi cho Ngô Ly thối đang ở bên kia trái đất để khoe khoang một phen. Sau khi thu được một đống những lời ghen tị hận của em trai nhà mình, Bàng Chí mới chậm rãi đi tới.

 

 

“A Diệp, Âu Dương lão nhân đã xảy ra chuyện, cậu có biết không?” Bàng Chí bởi vì béo quá cho nên đôi mắt bị híp lại như sợi chỉ, bên trong con ngươi tràn ngập toàn là vui sướng cùng ác ý khi thấy người gặp họa. Bàng Chí đời này phải chịu rất nhiều đè nén bởi vì thói xấu của cha minh, cho nên gã chán ghét nhất chính là nam nhân phong lưu thành tính. Âu Dương lão nhân tuyệt đối là một trong ba người đứng ở hàng ngũ bị Bàng Chí chán ghét nhất, đương nhiên Bàng phụ luôn luôn đứng vững vị trí số một không thể lay chuyển được.

 

 

Ngô Diệp đem trái long nhãn cuối cùng trên đĩa bỏ vào trong miệng, chậm rãi nói: “Có chút chuyện này mà kích động cái gì? Trò hay mới chỉ vừa bắt đầu mà thôi.”

 

 

Bàng Chí khựng lại trong phút chốc, bỗng nhiên trừng lớn hai con mắt ti hí của bản thân: “Nani, chẳng lẽ là do cậu làm, là cậu làm sao?”

 

 

* nani: tức là ‘cái gì?’ trong tiếng Nhật

 

 

Ngô Diệp liều chết không thừa nhận: “Cậu cho rằng tớ là người có bản lĩnh vậy sao? Được rồi, đừng có bàn tới lão già kia nữa. Trước tiên vẫn là nên nói tới chuyện của cậu đi, nhìn dáng vẻ này, là liên quan tới lão già hay là đám anh chị em của cậu thế?”

 

 

 

___________________

Tác giả:

Một con mèo lười mỗi ngày đều ngủ vùi trong ổ ~ ♥

Một suy nghĩ 1 thoughts on “Mạt Thế Cự Cổ – 99

  1. quá đã tui cũg muốn có 1 tiểu vươg tử tới lúc đó thì khà khà….( mà có ai chơi face k cho tui nick đi tui kết bạn nha)

Hôn Miu ta đi ~