Đăng trong Đam mỹ

Mạt Thế Cự Cổ – 101


Ngọt dã man, ngọt tàn bạo, ngưng ngược cẩu :icontuzkiblushplz:

 

 

—————–

 

 

 

Đệ nhất bách linh nhất chương

 

 

Bàng Chí say vô cùng, vừa khóc lại vừa náo loạn, người bình thường thực đúng là không có cách nào giữđược một tên mập nặng tới hơn 200 cân như vậy, Ngô Diệp không thể làm gì khác là tự mình đưa gã trở về.

 

 

Bàng Chí hiện tại đang ở cùng mẹ mình là Cổ Lệ Quyên trong một căn biệt thự hai tầng theo phong cách Châu Âu. Căn biệt thự này là thời điểm mười năm trước khi hai người cậu của Bàng Chí vẫn còn đang đắc thế, Bàng phụ phải bỏ tiền ra mua để trấn an mẹ con hai người Bàng Chí. Biệt thự lớn hơn 600 m², lúc ấy bởi vì được bằng hữu bán với giá ưu đãi, hơn 500 vạn đã mua được tới tay, hiện tại đã sớm không chỉ có từng ấy tiền.

 

 

Biệt thự lớn tới như vậy, bình thường chỉ có hai mẹ con Bàng Chí ở. Từ khi Bàng phụ cùng tiểu bảo mẫu trong nhà gian díu với nhau, Cổ Lệ Quyên sau đó không bao giờ thuê bảo mẫu tới nữa. Cổ Lệ Quyên không có công tác cho nên vô cùng chịu khó, đem trong ngoài biệt thự thu dọn sạch sẽ, còn đem cỏ hoang ở trong tiểu hoa viên xung quanh biệt thự nhổ sạch. Bàng phụ ngại bà không có học vấn sẽ làm bản thân mất mặt, càng thêm không thích tới đây. Thời điểm hai người cậu của Bàng Chí còn chưa bị bắt vào Cảnh cục, ông ta một tháng còn trở về đây 10 ngày, hiện tại đã hơn một năm rưỡi chưa bước chân vào biệt thự này tới một lần.

 

 

Cổ Lệ Quyên không xinh đẹp cũng không có học vấn, nhưng mà ngoại trừ thời điểm lên cơn quá khích ra, bà quả thực là một người mẹ ôn nhu tốt bụng. Đồ ăn mà bà làm rất ngon, tuyệt đối có thể khiến cho mẫu hậu đại nhân nhà Ngô Diệp thúc ngựa chạy theo cũng không kịp. Ngô Diệp cùng Bàng Chí quan hệ rất tốt, trong đám bạn bè, hắn thích tới nhà Bàng Chí chơi nhất. Cổ Lệ Quyên đại khái đem Bàng Chí trở thành niềm hy vọng cùng ký thác duy nhất trong đời này của mình, vì vậy hoàn toàn không có nguyên tắc mà cưng chiều con trai, liên hệ như vậy, cho nên bà cũng đối xử với Ngô Diệp rất tốt. Mỗi một lần Ngô Diệp tới nhà Bàng Chí chơi, bà không chỉ vì Ngô Diệp chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, còn mặc kệ đám người Ngô Diệp muốn nghịch sao thì nghịch, bà một chút cũng không để ý. Luôn tri kỷ dành cho bọn Ngô Diệp một không gian riêng, thỉnh thoảng mấy người Ngô Diệp nhỡ tay làm hỏng thứ gì đó, Cổ Lệ Quyên cũng không bao giờ trách mắng nửa lời. Lấy lời của Ngô Diệp mà nói, so với trong nhà của hắn còn tự tại hơn.

 

 

Nếu hắn dám ở trong nhà chơi đùa điên cuồng tới như vậy, cha già cùng mẹ già tuyệt đối sẽ lấy dép lê đánh mông hắn không thương lượng.

 

 

Ngô Diệp nâng Bàng Chí cao hơn cả mình xuống xe. Vừa bước xuống xe liền nghe thấy được tiếng khóc gào kích động của Cổ Lệ Quyên, cùng với một giọng nam không mặn không nhạt, xen lẫn với tiếng nói của những người khác.

 

 

Ngô Diệp nghe một hồi, sau đó tại trên mặt của Bàng Chí tát mạnh một cái, trừng mắt nhìn Bàng Chí sau khi bị đánh liền tiến vào trạng tháimơ mơ hồ hồ, hắn cắn răng nói: “Cậu tỉnh táo lại một chút cho lão tử, cha của cậu mang theo con riêng của ông ta tới bắt nạt mẹ cậu kia kìa.”

 

 

Bàng Chí hơi hơi thanh tỉnh lại, mạnh miệng nói: “Ai? Ai dám bắt nạt mẹ tớ? Chó chết, X nó chán sống! Lão tử đánh chết bọn họ!”

 

 

Ngô Diệp có chút nhức đầu, theo lý thuyết cho dù có là bạn thân đi chăng nữa, hắn cũng không thể nhúng tay vào chuyện trong nhà của Bàng Chí. Thế nhưng bảo hắn trơ mắt nhìn Quyên di bị người ta bắt nạt như vậy, Ngô Diệp tuyệt đối không làm được.

 

 

“Tớ hiện tại hỏi lại cậu một lần nữa, cậu rốt cuộc có nguyện ý để cho mẹ cậu ly hôn với cha cậu hay không?”

 

 

Bàng Chí kích động khua tay: “Ly hôn, nhất định phải ly hôn, lão tử không bao giờ thèm cầm vào mấy tờ tiền bẩn của ông ta nữa. Lão tử sẽ có thể khiến cho mẹ mình trải qua một cuộc sống vui vẻ thoải mái, mới, mới không cần phải chịu đựng thêm đám người khốn nạn kia!”

 

 

Ngô Diệp gật gật đầu: “Được, cậu đã nói như vậy thì tớ sẽ trợ giúp. Lát nữa cậu đi vào chăm sóc cho Quyên di, cha của cậu bên kia, tớ có lời muốn nói với ông ta.”

 

 

Bàng Chí dùng sức lắc lắc đầu, cố gắng để cho bản thân thanh tỉnh lại một chút. Gật gật đầu, không cần tới Ngô Diệp nâng đỡ, gã liền đi theo phía sau hắn hướng tới cửa chính.

 

 

Ngô Diệp cũng không gõ cửa, trực tiếp để cho Bàng Chí dùng thẻ từ mở cửa ra. Hắn cùng Bàng Chí đột nhiên xuất hiện, trong phòng khách thoáng cái liền trở nên tĩnh lặng. Lập tức Cổ Lệ Quyên lại gào khóc, xông tới ôm lấy cánh tay của Bàng Chí, khàn giọng hô: “Đại Bảo a, cha của con lại tới buộc mẹ ly hôn với ông ấy, còn mang theo đám cẩu tạp chủng này. Con phải làm chỗ dựa cho mẹ a.”

 

 

Bàng Quốc Hoa bởi vì miệt mài quá độ cho nên khuôn mặt âm trầm vô cùng, “Cổ Lệ Quyên, bà đem cái miệng tiện rửa sạch một chút cho tôi, con mẹ nó bà mắng ai là cẩu tạp chủng hả? Tôi nói cho bà biết, chúng nó cũng giống Bàng Chí, là con trai của tôi.”

 

 

Cổ Lệ Quyên bởi vì mấy năm nay trong lòng buồn bực không vui, hơn nữa bình thường bà cũng an phận thủ thường bảo thủ không có thói quen dùng mỹ phẩm hay đi dưỡng nhan gì đó, cho nên vô cùng già nua. 18 tuổi bà đã kết hôn với Bàng Quốc Hoa, 20 tuổi thì sinh Bàng Chí, hiện tại bất quá cũng mới chỉ 46 tuổi, nhìn qua lại chẳng khác nào bà già 64. Một đầu tóc ngắn hoa râm, trên mặt là những vết nhăn sâu dài như hoa văn, cằm bởi vì gầy yếu nhô ra mà càng khiến cho bà trở nên thêm già nua, một đôi mắt chảy lệ so với mắt người chết còn ảm đạm hơn.

 

 

Trái lại Bàng Quốc Hoa, so với Cổ Lệ Quyên lớn hơn 5 tuổi, tóc nhuộm đen thui, mặc tây trang nhập khẩu mười phần khí phách. Khuôn mặt hơi mập khiến cho giảm bớt không ít những vết nhăn trên mặt của ông ta. Sự nghiệp thành công, con cháu không ít, tinh thần hưng phấn, ngoại trừ bởi vì miệt mài quá độ khiến cho quầng mắt cho chút xanh tím ra, thoạt nhìn lại càng thêm giống người mới 45, 46 tuổi.

 

 

Cổ Lệ Quyên trực tiếp nhổ một ngụm nước bọt về phía ông ta: “Tôi khinh, Bàng Nhị Cẩu, tôi nói cho ông biết, cho dù ông có phá trời, lão nương cũng sẽ không ly hôn. Chỉ cần lão nương tôi một ngày còn sống, đám kỹ nữ mà ông đang nuôi kia đừng hòng có cơ hội được chuyển chính. Đem lão nương chọc giận, tôi liền đem toàn bộ các người tố cáo lên tòa án. Lão nương chân trần không sợ đám người đi giày rách các người, có giỏi thì giết tôi đi, bằng không đừng mong lão nương tôi đây ký tên!”

 

 

* chuyển chính: ý chỉ là từ tình nhân biến thành vợ chính thức

 

 

Đại Bảo, Nhị Cẩu gì đó… có chút buồn cười, khiến cho cảm xúc đang bị khơi lên của Ngô Diệp được hòa tan không ít.

 

 

Bàng Quốc Hoa lạnh giọng uy hiếp: “Tôi khuyên bà tốt nhất nên thay Bàng Chí suy nghĩ, đừng để tới lúc hối hận rồi chạy tới tìm tôi để khóc lóc.”

 

 

Ngô Diệp nghe như vậy, bỗng nhiên cười lạnh nói: “Bàng thúc, những lời này của chú là có ý tứ gì, cái gì gọi là nên thay Bàng Chí suy nghĩ? Chú là cha ruột của Bàng Chí, chẳng lẽ chú không nên thay Bàng Chí suy nghĩ hay sao? Quyên di chỉ là một nữ tử, đem Bàng Chí nuôi lớn tới tận bây giờ cũng không dễ dàng gì, chú còn muốn để cho Quyên di tiếp tục phải nghĩ, chú muốn Quyên di nghĩ như thế nào đây?”

 

 

Bàng Quốc Hoa còn chưa kịp nói, em trai Bàng Long của Bàng Chí liền nhân cơ hội mở miệng kêu gào: “Ngô Diệp, tôi khuyên cậu bớt tranh cãi, cậu cho rằng mình vẫn là Ngô thiếu phong cảnh vô hạn trước kia sao? Cậu hiện tại bất quả chỉ là chó nhà có tang, có tư cách gì cùng cha của tôi nói chuyện? Hơn nữa, đây là chuyện của Bàng gia chúng tôi, cậu một người ngoài chen miệng vào làm gì?”

 

 

Ngô Diệp lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, ánh mắt kia quả thực giống như đang nhìn một thứ gì đó bẩn thỉu: “Tôi tốt xấu gì cũng vẫn là con trai nuôi được Quyên di chấp nhận, cậu một đứa con riêng do tiểu tam sinh ra, cậu có tư cách gì cùng tôi nói chuyện? Bất quá cũng chỉ là đứa con do tiểu tam sinh ra, tôi cũng không trông đợi gì vào việc cậu sẽ có giáo dưỡng.”

 

 

Bàng Long khuôn mặt tức tới mức từ đỏ chuyển xanh, lại từ xanh chuyển tím, màu sắc trên mặt so với màu đèn còn phong phú hơn. Hắn ta tức giận ném ra một câu ngoan độc: “Ngô Diệp, cậu chờ cho lão tử, sớm muộn gì tôi cũng sẽ cho cậu biết mặt!”

 

 

Ngô Diệp không biết từ đâu lấy ra một chiếc di động, cầm trong tay lắc lắc: “Những lời vừa rồi của cậu, tôi đã ghi âm lại toàn bộ. Trở về ngoan ngoãn mà cầu bình an cho tôi, nếu tôi xảy ra chuyện gì, tôi cam đoan người gặp nạn đầu tiên chính là cậu đấy.”

 

 

Bàng Long không nghĩ tới Ngô Diệp âm hiểm như vậy, nhìn khuôn mặt búp bê đắc ý dào dạt của hắn, Bàng Long khẩu khí liền nghẹn trong họng, nghẹn tới mức thiếu chút nữa thì lăn đùng ra mặt đất ngất xỉu.

 

 

Bàng Quốc Hoa yêu thích đứa con trai này nhất, thấy con trai gặp bất lợi, hừ lạnh một tiếng: “Ngô Diệp, ta thấy giáo dưỡng của cháu cũng không ra sao cả.”

 

 

Ngô Diệp cợt nhả nói: “Điểm này thì tôi không phủ nhận. Bất quá, tôi cảm thấy, khí độ của Bàng thúc chú vẫn là hơi kém một chút. Tiểu bối chúng tôi cãi vã vài câu rồi câm miệng, chú đỏ mặt tía tai làm cái gì? Tôi nói chứ, bảo sao Bàng Trùng giáo dưỡng lại kém tới như vậy, hóa ra… ha ha, may mắn Bàng Chí là do Quyên di tự mình dạy bảo.” Bàng Trùng là nickname mà Ngô Diệp cấp cho Bàng Long. Bởi vì chuyện này, Bàng Trùng, à không, là Bàng Long đã bị không ít người nhạo báng.

 

 

Bàng Quốc Hoa không biết hóa ra miệng lưỡi của Ngô Diệp lại lợi hại như vậy, khuôn mặt của ông ta liền trở nên âm trầm, trong lòng cũng giống như Bàng Long, sinh ra một tia tâm tư độc ác. Sớm muộn gì cũng phải cấp cho Ngô Diệp một chút giáo huấn, nhưng lại ngại di động trong tay của Ngô Diệp, rốt cuộc cũng nhịn xuống những lời uy hiếp. Ông ta cũng lười tiếp tục dây dưa cùng với Ngô Diệp, trực tiếp nhìn Cổ Lệ Quyên: “Tôi nói cho bà biết, ly hôn là kết quả đã định rồi, bằng không bà cứ chờ hai tên em trai của bà cả đời sau sống khổ sống sở trong ngục giam đi. Tôi cho bà thời gian ba ngày, bà nếu sớm ký tên một chút, tôi còn có thể nể tình cảm mấy năm nay mà tặng cho hai mẹ con bà chút đồ vật này nọ, bằng không…”

 

 

Bàng Quốc Hoa liếc hai mẹ con Bàng Chí một cái thật sâu, hừ lạnh một tiếng. Mặc kệ Cổ Lệ Quyên khóc nháo như thế nào, ông ta trực tiếp mang theo đám con riêng của mình nghênh ngang rời đi.

 

 

“Bàng Nhị Cẩu, ông xứng đáng bị sét đánh, ông đây là muốn bức chết tôi!” Cổ Lệ Quyên hét một tiếng, ôm ngực mềm nhũn quỳ xuống.

 

 

Ngô Diệp nhìn thấy sắc mặt của bà trở nên trắng bệch, vội vàng bước tới vài bước đỡ lấy, nửa kéo nửa ôm đem bà đỡ tới ngồi trên sopha. Vỗ vỗ lên bả vai gầy yếu trơ xương của bà, nói: “Quyên di, đừng khổ sở, đừng khổ sở, cái loại người thối nát như vậy, ly hôn liền ly hôn. Người ngàn vạn lần đừng tức giận, người đừng quên, người còn có Bàng Chí. Đồ béo chết tiệt, còn đứng ngốc đấy làm cái gì, gọi 120 a!”

 

 

* 120: điện thoại gọi cấp cứu của Trung Quốc

 

 

Cổ Lệ Quyên vươn ra bàn tay khô gầy cầm lấy cánh tay của Ngô Diệp. lẩm bẩm nói: “Không, không cần gọi, dì sẽ chậm rãi bình phục. Con nói đúng, dì tuyệt đối không thể ngã xuống vào hiện tại, dì ngã xuống rồi không phải sẽ đúng như ý của Bàng Nhị Cẩu ông ta hay sao. Dì tuyệt đối không thể để cho ông ta được như ý!”

 

 

Hiển nhiên, Cổ Lệ Quyên đã chìm vào trong chấp niệm của bản thân. Ngẫm lại trước kia, Quyên di là người vừa ôn nhu lại vừa tốt bụng, Ngô Diệp nhịn không được nổi lên một tia sát ý. Hắn che giấu thật tốt lãnh ý tích tụ trong đáy mắt, hỏi hệ thống đổi hai viên cường thân kiện thể. Hắn làm bộ ở trong túi áo lục lọi gì đó, đem một viên thuốc niết trong tay, đứng dậy để cho Cổ Lệ Quyên dựa vào người của Bàng Chí, hắn đứng dậy đi rót một cốc nước ấm tới.

 

 

“Quyên di, đem thuốc này uống vào, thoải mái ngủ một giấc, tỉnh lại rồi chúng ta lại thương lượng đối sách có được hay không? Người xem đã trễ thế này, Bàng Chí cả buổi tối ngày hôm nay cùng con đi uống rượu, trở về lại gặp chuyện như vậy, sớm mệt muốn chết rồi. Người không đau lòng cậu ấy, cậu ấy sẽ mệt chết.”

 

 

Bàng Chí khổ người hơn 200 cân kia, nhìn thế nào cũng không thấy được một tia mệt mỏi sắp chết, bất quá, Cổ Lệ Quyên nghe vậy liền chấp nhận. Bà lập tức thu hồi nước mắt, cũng không thèm nhìn liền uống xuống viên thuốc mà Ngô Diệp đưa cho.

 

 

Viên cường thân kiện thể rất nhanh liền phát huy hiệu quả, Cổ Lệ Quyên mơ màng rồi chìm vào giấc ngủ. Ngô Diệp thoải mái đem người ôm lấy, đi theo phía sau Bàng Chí, đem Cổ Lệ Quyên ôm về trong phòng. Bàng Chí giúp bà cởi giày rồi đắp chăn thật tốt, sau đó nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi phòng.

 

 

Trở lại phòng khách một mảnh hỗn độn, Bàng Chí ngồi trên sopha thở dài một tiếng, lấy tay che mắt nức nở nói: “Đời này mẹ tớ thật khổ, bao nhiêu khổ sở mẹ chịu đều bởi vì tớ.”

 

 

Ngô Diệp rút tờ khăn giấy đưa qua: “Khóc cái gì? Nhìn bộ dáng uất ức của cậu kìa! Bao nhiêu tuổi rồi mà còn như vậy, đem nước mắt nước mũi của cậu lau sạch đi cho lão tử. Về sau theo chân lão tử, chút tài sản của lão già nhà cậu có là cái rắm, thời điểm đấy chính ông ta mới là người phải hối hận. Tôi hẹn Triệu Quân ngày kia gặp mặt, cậu đi cùng tôi tới gặp anh ta.”

 

 

Bàng Chí lau đi vài giọt nước mắt cá sấu ở khóe mắt, ồm ồm nói: “Triệu Quân nào?”

 

 

“Ở H thị này có mấy Triệu Quân, trừ bỏ Thái tử gia của Mê Đô kia, còn có Triệu Quân nào xứng đáng được gặp mặt anh đây.”

 

 

Bàng Chí bị khí thế mà Ngô Diệp đột ngột phát ra làm cho chấn kinh, sau một hồi, đầu ngón tay béo mập chọc chọc mặt của Ngô Diệp: “Ngô Tiểu Diệp, cậu là đang nói đùa đi?” Triệu Thái tử của Mê Đô, đó là người dễ dàng nhìn thấy được sao?

 

 

Ngô Diệp hùng trảo liền tát cho gã một cái: “Cậu coi lão tử là ăn no không có việc gì để làm sao? Buổi tối ngày kia, cậu có đi hay không.” Ngô Diệp lại lấy ra một viên cường thân kiện thể khác, đặt ở trên bàn trà, “Đây là thứ tốt, chốc lát nữa uống xong thì ngủ ngon một giấc. Khuyên Quyên di nhiều một chút, cậu nếu không khuyên được thì đưa dì tới nhà tớ, để mẹ tớ làm chút công tác tư tưởng cho dì ấy. Chuyện này không muốn nói cũng phải nói, cha cậu như vậy, cậu có ý định ra sao chưa?” Nếu Tần Vô Hoa dám ở bên ngoài làm loạn, tuyệt đối đánh gãy chân chó của y, ba chân đều sẽ đánh gẫy!

 

 

* hùng trảo: vuốt gấu

 

 

* ba chân: ở đây tức là hai chân bình thường cộng một ‘chân’ ở giữa hai chân =]]

 

 

Đại Tần đang tản ra áp suất thấp ở chung với hai con thú khế ước đồng dạng cũng đang ủ rũ, không biết có phải bởi vì bị Ngô Diệp ‘nhớ nhung’ hay không, liên tục hắt xì vài cái.

 

 

Thời tiết quỷ này thực lạnh, không biết A Diệp bên kia có tuyết rơi hay không. Hẳn là không có đi, A Diệp nói qua nhà của hắn bên kia mùa đông không quá mức lạnh. Hắn hiện tại đang làm cái gì nhỉ?

 

 

Tần Vô Hoa vốn đã làm tốt chuẩn bị một mình chăn đơn gối chiếc, ngủ thẳng tới nửa đêm bỗng nhiên đệm bị lún xuống, nhị thiếu như diều hâu xoay người, cưỡi lên trên bụng của y. Nhị thiếu khí thế mười phần ôm lấy khuôn mặt của Tần Vô Hoa, hơn nữa khuôn mặt búp bê còn lộ ra biểu tình dị thường nghiêm túc, nói: “Em nói cho anh biết a, anh đời này cũng chỉ cho phép được có một mình em, nếu dám lừa gạt em ra ngoài chơi đùa gì đấy, xem em thu thập anh thế nào!”

 

 

Đại Tần không một chút khách khí, cánh tay thon dài hữu lực chụp tới, trực tiếp đem người mạnh mẽ ôm lấy, cắn lên trên lỗ tai của nhị thiếu nói: “Anh thề đời này chỉ yêu một mình em, em cũng chỉ có thể yêu một mình anh?” Nói ra những lời này, bất an bao lâu nay trong lòng của Tần Vô Hoa liền tiêu tán đi rất nhiều.

 

 

“Đó là đương nhiên.” Nhị thiếu bỗng nhiên cảm thấy mông lành lạnh, “Này, có thể hay không thoải mái nói chuyện, làm gì phải động thủ động cước.”

 

 

Đại Tần một bên không ngừng làm việc xấu, một bên khẽ cười nói: “Tiểu tử khẩu thị tâm phi kia. Hiện tại để cho em nhìn xem, anh có bao nhiêu yêu em.”

 

 

Dưới tầng, Thỏ Lão đại đang rúc vào bên người của cự lang để ngủ, bỗng nhiên giật giật lỗ tai. Cự lang nghiêng đầu, đem cái đuôi to lớn mềm mại của mình đặt lên trên người của Thỏ Lão đại. Tiểu tử kia hướng về trong co rụt, lại tiếp tục mơ hồ ngủ tiếp.

 

 

Bên ngoài buổi đêm tuyết không ngừng rào rào rơi xuống, trong phòng, nhiệt độ cơ thể an ủi lẫn nhau, xua đi hết thảy rét lạnh.

 

 

 

___________________

Tác giả:

Một con mèo lười mỗi ngày đều ngủ vùi trong ổ ~ ♥

Một suy nghĩ 1 thoughts on “Mạt Thế Cự Cổ – 101

Hôn Miu ta đi ~