Đăng trong Đam mỹ

Mạt Thế Cự Cổ – 102


Đệ nhất bách linh nhị chương

 

 

Bàng Chí luôn tin tưởng Ngô Diệp, chờ sau khi Ngô Diệp rời đi, gã liền đem viên thuốc uống xuống.

 

 

Những người khác uống xong viên cường thân kiện thể đều rơi vào trạng thái buồn ngủ, Bàng Chí thì không như vậy, gã sau khi uống xong cả đêm liền điên cuồng bị Tào Tháo đuổi. Sau khi đi xong rồi liền cảm thấy vô cùng khát nước, uống hết một cốc nước lớn mới vừa có cảm giác đỡ hơn một chút, kế tiếp lại tiếp tục bị đi ngoài. Quá trình mặc dù có chút thống khổ, nhưng mà Bàng Chí một chút cũng không hề cảm thấy mệt mỏi hay thoát lực, ngược lại tinh thần càng lúc càng trở nên tốt hơn.

 

 

Gã thời điểm không có việc gì để làm, thường xuyên bị Ngô Diệp kéo đi đọc thử vài bộ tiểu thuyết tu chân. Tuy rằng gã không có hứng thú lớn như Ngô Diệp, nhưng mà sau khi đọc xong thì vẫn có thể nhớ kỹ được tên của nhân vật chính, còn có vài tình tiết giết người đoạt bảo. Bản thân gã khá ưa thích mấy thứ đan dược thần kỳ các loại.

 

 

Bàng Chí cân nhắc, tình huống hiện tại như thế nào có chút giống với đan dược tẩy tinh phạt tủy trong tiểu thuyết tu chân? Lập tức gã lại cảm thấy bản thân đã suy nghĩ quá nhiều, thứ thuốc thần kỳ như vậy, trong hiện thực làm sao có thể có? Hơn phân nửa là thuốc dưỡng sinh đã quá hạn do Ngô Tiểu Diệp từ chỗ nào đó lấy tới, mẹ mình uống một ít thì không sao, tới lượt mình lại xảy ra tình huống không hay ho như vậy? Ngô Tiểu Diệp quả nhiên làm người vẫn vô căn cứ như vậy, điện thoại cũng không gọi được, ngày mai nhất định phải tới tìm hắn để tính sổ, hiện tại coi như là giảm béo đi.

 

 

Vừa nghĩ tới đây, Bàng Chí trong bụng lại ùng ục sôi lên một trận, chạy về hướng WC.

 

 

Bàng Chí bị dằn vặt tới hơn ba giờ sáng, rốt cuộc cũng được an tĩnh quay trở về giường, ngủ một giấc thẳng tới sáng mới chịu bò dậy. Gã mơ mơ màng màng mặc vào chiếc quần, mới vừa bỏ tay ra, quần trực tiếp liền rơi xuống gót chân. Lặp đi lặp lại hai lần, Bàng Chí lúc này mới tỉnh táo lại, đang muốn đem quần một lần nữa nhấc lên tới thắt lưng, lúc này vừa cúi đầu xuống, ôi chao, cái bụng tướng quân cư nhiên không còn nữa! Khoảng cách giữa cạp quần và bụng có thể nhét vào được một trái dưa hấu! Gã loạng choạng chạy tới trước gương, tiểu soái ca trong gương kia chính là gã sao? Là gã sao?

 

 

* bụng tướng quân: bụng phệ

 

 

“Mẹ —–”

 

 

Bàng Chí trong lòng chấn động hô to một tiếng. Cổ Lệ Quyên vẫn luôn đúng sáu giờ sáng tỉnh giấc, giật mình từ trên giường ngồi dậy. Nghĩ tới Bàng Chí xảy ra chuyện gì, xốc chăn lên, chân trần chạy về hướng cửa phòng của Bàng Chí.

 

 

“Có phải hay không cha của con lại tới nữa? Đại Bảo đừng sợ a, mẹ bảo hộ con.”

 

 

Bàng Chí kinh hỉ nhất thời liền bị chua xót nhàn nhạt thay thế, gã đang muốn an ủi mẹ mình vài câu, chợt nghe thấy Cổ Lệ Quyên hét to: “Cậu là ai a, cậu đem Đại Bảo nhà tôi giấu đi đâu rồi? Cậu mau đem con trả cho tôi, cậu muốn cái gì, tôi cũng sẽ…”

 

 

Bàng Chí thiếu chút nữa bị thanh âm của mẹ mình làm cho choáng váng, chua xót cái gì đó, trong phút chốc liền vỡ thành mảnh vụn. Bàng Chí có chút bất đắc dĩ cùng hưng phấn nói: “Mẹ, người như thế nào ngay cả con cũng không nhận ra? Có phải con rất đẹp trai hay không, con đã bảo rằng mỗi một người béo đều ẩn tàng mị lực mà, Ngô Tiểu Diệp còn không tin. Con hiện tại tuyệt đối đẹp trai hơn cậu ta cả tám dãy phố, ha ha ha ha…”

 

 

 

Hanh âm kia, đôi mắt nhỏ dấu hiệu kia, ngay cả nụ cười dài mờ ám cùng tư thế chống nạnh, trên mặt còn có nốt ruồi, đúng vậy, đây chính là đứa nhỏ ngốc nhà bà.

 

 

Cổ Lệ Quyên chỉ cao chưa tới 160, so với con trai cao gần 180 thì lùn hơn cả một cái đầu. Bà nhón chân, vươn tay ra dùng sức véo một cái trên khuôn mặt của Bàng Chí, nghe được tiếng kêu thảm thiết của Bàng Chí, mới chần chừ hỏi: “Mẹ không phải là đang nằm mơ đi?”

 

 

Bàng Chí một tay túm cạp quần, một tay ôm mặt, bất mãn thì thầm: “Ôi chao, mẹ ruột của con, khuôn mặt đẹp trai của con đều đã bị mẹ véo nát, còn có thể nằm mơ sao? Không đúng, mẹ, con như thế nào lại cảm thấy khí sắc của mẹ hôm nay đặc biệt tốt, nếp nhăn trên mặt cũng tựa hồ thiếu đi không ít. Tới tới, mẹ mau soi gương đi.”

 

 

Cổ Lệ Quyên ngũ quan bình thường khi hợp lại một chỗ càng thêm bình thường, điểm tốt duy nhất chính là có làn da trắng. Đáng tiếc bà không biết cách bảo dưỡng, mỗi ngày trong lòng đều buồn bực, làn da trắng đã sớm biến thành vàng như sáp nến, càng khiến cho bà già thêm vài tuổi, càng thêm tiều tụy. Mà hiện tại, màu vàng trên khuôn mặt tựa hồ tán đi không ít, tất cả những nếp nhăn khắc sâu như hoa văn nơi khóe mắt, vầng trán, hai bên cánh mũi đều biến mờ đi rõ ràng. Nhìn thật kỹ, thậm chí có thể phát hiện ra có những vết nhăn đã trực tiếp biến mất.

 

 

Cổ Lệ Quyên sau khi sinh Bàng Chí, thời điểm ở cữ Bàng Quốc Hoa luôn bận rộn công việc, mẹ đẻ của bà lại đã sớm qua đời, hai em trai được bà nuôi lớn thì lại chưa có ai lập gia đình. Sinh đứa nhỏ ra xong, mẹ chồng chỉ cho người đem tới hai con gà nhỡ nhỡ, còn lại căn bản không có ai chiếu cố tới bà. Tiền của Bàng Quốc Hoa đều đổ vào sinh ý, ông ta lúc đó coi như cũng có chút lương tâm, nói sẽ mời một bảo mẫu tới để chăm sóc mẹ con Cổ Lệ Quyên. Cổ Lệ Quyên lại nghĩ tới bản thân không thể yếu ớt như vậy, lúc trước mẹ của bà sinh lão nhị xong, chưa tới nửa tháng đã xuống được giường, không phải vẫn khỏe mạnh hay sao? Cổ Lệ Quyên cắn răng một cái, nói bản thân vẫn không sao, sau khi từ bệnh viện trở về nhà liền vội trong vội ngoài, căn bản không một chút nào để ý tới thân thể.

 

 

Mẹ của Cổ Lệ Quyên qua đời sớm, không ai nói cho bà biết, thời điểm trẻ tuổi sau khi sinh sản phải chú ý cẩn thận, về sau lớn tuổi rồi mới có thể nhanh chóng bình phục. Cổ Lệ Quyên khi còn trẻ ăn khổ vài năm, thường thường vào mỗi buổi sáng bà đều luôn có chút choáng váng đầu óc, lại sinh ra tật xấu chân tay lạnh lẽo phát run, hôm nay thế nhưng một chút biểu hiện cũng không có. Hiện tại tỉ mỉ cảm nhận, rõ ràng cảm giác được bản thân thư thái khỏe mạnh hơn hẳn. Cảm giác cụ thể thì bà không hình dung được ra, thật giống như thể trạng thân thể ngay lập tức trở về nhiều năm trước.

 

 

Hai mẹ con đối mặt nhìn nhau cả nửa ngày, Cổ Lệ Quyên khàn khàn mở miệng: “Con nói xem, có phải bởi vì thuốc mà tối hôm qua A Diệp cho chúng ta hay không?”

 

 

Bàng Chí nói: “Khẳng định. Mẹ, con sắp chết đói rồi, chúng ta mau ăn sáng rồi đi tìm A Diệp hỏi một chút đi.” Ngô Diệp có thể lấy được thứ thuốc thần kỳ như vậy, đương nhiên có năng lực để quen biết với Triệu Thái tử. Gã bỗng nhiên nhớ tới lần trước Ngô Diệp từng nói qua, rằng hắn được một vị cao nhân coi trọng, thu làm đệ tử gì đó… Chuyện không bình thường như vậy, là thật sao?

 

 

Ngô Diệp cùng Tần Vô Hoa gây sức ép tới nửa đêm, buổi sáng Tần Vô Hoa vẫn kiên trì tỉnh dậy đi tập huấn từ sớm, Ngô Diệp một mình nằm trên giường bị đông lạnh tới tỉnh giấc. Hắn hiếm có khi biết chú ý, để lại cho Tần Vô Hoa một tờ giấy thông báo, sau đó liền sử dụng cửa truyền tống để trở lại phòng ngủ của vị diện bên kia.

 

 

Hiện tại đã sang tháng 12, H thị cũng đã sớm tiến vào mùa đông, bình minh lên rất muộn. Ngô Diệp nhìn nhìn đồng hồ ở góc tường, mới hơn bảy giờ, nhị thiếu không thèm nghĩ nhiều, tiếp tục kéo chăn đi ngủ. Chờ khi mẹ con Bàng Chí chạy tới đây, hắn vẫn còn chưa rời giường.

 

 

Cuối cùng vẫn là bị Ngô mẫu túm lỗ tai lôi dậy từ trong ổ chăn. Ngô mẫu nhạy bén liếc một cái, liền thấy được ở trên xương quai xanh của Ngô Diệp có một dấu vết còn chưa tan hết, bà nghi hoặc hỏi: “Đây là cái gì?”

 

 

Ngô Diệp giật mình một cái, hoàn toàn tỉnh táo lại. Còn có thể là cái gì, đương nhiên là dấu vết do tên hỗn đản Tần Vô Hoa nào đó tối hôm qua lưu lại. Ngô Diệp có dị năng phụ trợ biến dị là chữa trị, thoải mái ngủ một giấc xong, dấu vết gì trên người cũng đều không lưu lại. Tối hôm qua thực sự không biết Tần Vô Hoa đột nhiên phát điên cái gì, gây sức ép cho hắn tới đặc biệt kịch liệt đặc biệt muộn, cho nên dấu vết vẫn chưa kịp tiêu tán hết.

 

 

Ngô Diệp giả bộ, chà xát hai cái trên xương quai xanh, đôi mắt hoa đào tràn ngập mờ mịt, vô tội cực kỳ: “Cái gì a? Mẹ nói cái này a, mấy ngày trước thời điểm đối luyện, bị trúng đòn một chút, đau vài ngày rồi.” Hắn dừng lại một chút, còn cố ý hỏi, “Mẹ, người sẽ không phải là đang nghĩ sai lệch gì đó đấy chứ?”

 

 

Ngô mẫu thành công bị hắn dời đi suy nghĩ: “Con cái đứa nhỏ này thật là, đã bảo con không cần phải qua bên kia nữa, con lại không nghe. Bị thương lại còn không nói với mẹ, con đây là muốn chọc giận mẹ hay sao?”

 

 

Ngô Diệp lưu loát lăn xuống giường, nói dối ngay cả ánh mắt cũng không thèm chớp: “Chỉ là một vết thương nhỏ, cũng đâu mất khối thịt nào. Con đem người kia đánh tới răng cửa cũng bị gãy, có lợi hại không?” Ngô Diệp tự động bổ não ra cảnh tượng khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của Tần Vô Hoa bị thiếu đi hai chiếc răng cửa, nhịn không được bật cười.

 

 

Ngô mẫu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhìn con trai ngố nhà mình cười ngây ngô, tức giận nói: “Liền chỉ bằng cái thân thể gầy còm này của con, con đừng có mà chém gió nữa. Bàng Chí bọn họ đang chờ ở trong phòng khách kia kìa, động tác nhanh lên.”

 

 

Ngô mẫu nói xong liền đi ra ngoài. Sau khi nhà bọn họ lại một lần nữa muốn khởi nghiệp, trong nhà có rất nhiều bí mật, không có ý định mời bảo mẫu. Bình thường đều là do Ngô mẫu tự mình quét dọn, mỗi một tuần chỉ có một ngày mời người tới để tổng vệ sinh. Hiện tại Ngô Ly đihọcrồi, Ngô Diệp thường thường cũng bận rộn tới không thấy bóng người, thời điểm bà cùng Ngô Dung ở nhà cũng không nhiều. Đồ đạc bài trí đáng giá ở trong nhà cơ hồ đều bị Chu Vương Nguyên đem đi, cho nên phòng ở phá lệ trống trải cùng quạnh quẽ, để cho khách nhân ngồi đó chờ đợi cũng không tốt.

 

 

Nhị thiếu cho dù da mặt có dày hơn nữa, cũng không thể không biết xấu hổ nói ra những câu như ‘gầy thì gầy nhưng vẫn có cơ bắp’, bởi vì hắn thực sự không có cơ bắp để khoe khoang. Chỉ có thể căm giận nói: “… Vốn động tác của con rất nhanh, đều tại mẹ.”

 

 

Ngô mẫu sẵng giọng cười: “Xú tiểu tử, tự mình lười biếng trên giường còn đổ cho mẹ, mẹ thấy con là đang ngứa da rồi đi.”

 

 

Hà Uyển Thục rời khỏi phòng của Ngô Diệp, sau đó đem một mâm trái cây tươi ngon bưng ra, đặt ở trên mặt bàn trà phòng khách, tao nhã cười nói: “A Diệp cái tên xú tiểu tử kia vẫn còn đang ở trên giường, đều là bị tôi cùng lão Ngô chiều hư.”

 

 

Cổ Lệ Quyên trở sinh tính cách tiết kiệm lại không được học cao, không có cách nào tán gẫu được với những vị phu nhân trong vòng luẩn quẩn, hơn nữa thường hay tự ti sợ bị người khác xem thưởng, cho nên thường thường càng không thích giao tiếp. Cũng chỉ có Hà Uyển Thục là có thể cùng bà tán gẫu về chuyện đứa nhỏ. Cổ Lệ Quyên đời này người bội phục nhất chính là Hà Uyển Thục, thứ hai là Ngô Dung.

 

 

Mặc kệ bà có khiếm nhã thế nào, Hà Uyển Thục chưa từng bao giờ xem thường bà. Số lượng những buổi lễ tiệc mà bà tham dự cũng không nhiều lắm, đại đa số đều trùng hợp gặp được Hà Uyển Thục, xảy ra chuyện gì đều là Hà Uyển Thục giúp đỡ bà. Mà chỗ bà bội phục Hà Uyển Thục nhất, chính là thuật ngự phu của đối phương. Hà Uyển Thục cũng là người không thường xuất hiện ở trong các bữa tiệc, nhưng mọi người đều biết, Ngô Dung chính là ‘đi tiệc rượu nhưng không chơi bời đùa giỡn’. Ngô Dung ở trong vòng nổi tiếng với thanh danh ‘ngồi mà lòng không loạn’. Cả vòng luẩn quẩn tại H thị này, không biết có bao nhiêu phu nhân hâm mộ Hà Uyển Thục. Mà nay cho dù Ngô gia có suy tàn, Hà Uyển Thục vẫn tao nhã xinh đẹp tràn ngập tự tin như cũ, thoạt nhìn nào giống người hơn 50 tuổi? Nói Hà Uyển Thục 30, 40 tuổi cũng có người tin.

 

 

* ngự phu: quản chồng

 

 

Bà vĩnh viễn cũng không làm được như vậy.

 

 

Cổ Lệ Quyên nụ cười có chút mất tự nhiên: “Nào có, A Diệp là đứa nhỏ tốt, so với Đại Bảo nhà chúng tôi còn có tiền đồ hơn.”

 

 

Bàng Chí từ nhỏ ở trước mặt của Hà Uyển Thục lớn lên, cũng không câu nệ, cười hì hì oán trách nói: “Mẹ, có thể đừng gọi nhũ danh của con có được hay không? Để cho A Diệp nghe thấy, cậu ấy nhất định sẽ chê cười con.”

 

 

Cổ Lệ Quyên cười nói: “Được được được, đều nghe con.”

 

 

Hà Uyển Thục nhìn thấy Bàng Chí, nhịn không được hỏi: “Tiểu Chí, như thế nào lại gầy đi nhiều vậy? Ta nhớ rõ trước đó hai ngày mới vừa gặp con, vẫn còn khỏe mạnh cơ mà.”

 

 

Ngô Diệp đã thay xong quần áo đi ra, vừa vặn nghe được câu này, còn chưa nhìn thấy người đã bắt đầu tiện miệng: “Mẹ, người đừng có trát vàng lên trên mặt tên béo kia, cậu ta chỗ nào khỏe mạnh…” Nói còn chưa dứt lời, đi ra vừa nhìn thấy bộ dạng mới của Bàng Chí, Ngô Diệp liền cả kinh. Ngây ngốc không xác định nổi hô lên, “Mập mạp?”

 

 

Bàng Chí rốt cuộc cũng đã có thể nâng lên cái cằm nhìn rõ được hình dáng, “Thỉnh gọi tớ là Soái ca, cảm ơn.”

 

 

Ngô Diệp bước lên trước, vỗ vỗ cái bụng tướng quân không biết đã đi nơi nào của Bàng Chí, chậc chậc nói: “Tối hôm qua cậu vừa bay sang Hàn Quốc để phẫu thuật thẩm mỹ đấy hả?”

 

 

Bàng Chí một móng vuốt đập lên tay của hắn, tức giận nói: “Lão tử đẹp trai như vậy, cần gì phải đi phẫu thuật thẩm mỹ? Đây là thiên sinh lệ chất, hiểu không?”

 

 

* thiên sinh lệ chất: chỉ cái đẹp trời sinh đã có

 

 

Cổ Lệ Quyên cười nói: “Con đừng có mà chảnh chọe nữa, xấu như con thì cái gì mà thiên sinh lệ chất? A Diệp mới xứng được gọi là xinh đẹp, so với tiểu cô nương còn đẹp hơn.”

 

 

Bàng Chí cười ha ha: “Đúng vậy, đúng vậy!”

 

 

Nhị thiếu: “…” Quyên di, dì đang khen con hay là đang bổ cho con một nhát dao vậy? Dì quả thực là chung một gia đình với Bàng Chí.

 

 

“Ôi chao, không đúng a, Ngô Tiểu Diệp, tớ là uống thuốc cậu đưa cho nên giờ mới gầy được như vậy. Tớ còn đang muốn hỏi cậu một chút, xem xem rốt cuộc là cậu cho tớ uống cái gì.”

 

 

Ngô Diệp đem tên bạn thân nhìn từ đầu tới chân ba lượt, hỏi hệ thống: [Hệ thống, viên cường thân kiện thể còn có hiệu quả như vậy sao?]

 

 

Hệ thống thanh âm cơ giới lạnh như băng lộ ra một tia ngạo kiều: [Đương nhiên.]

 

 

[Ngươi nói xem, nếu như ta đem viên cường thân kiện thể bán ra ngoài, đám nữ nhân đang muốn giảm béo có phải hay không sẽ mua tới phát điên.]

 

 

[Cái gì mà muốn giảm béo? Nhiều năng lượng một chút không tốt hơn sao?] Hệ thống phi thường không thể hiểu nổi thẩm mỹ của đám nhân loại sống ở vị diện có khoa học kĩ thuật cấp thấp này. Nó ước gì có thể đạt được nhiều hơn một chút năng lượng từ kí chủ ngu xuẩn, nhân loại nơi này lại tình nguyện chịu đói để giảm bớt năng lượng. Bọn họ chẳng lẽ không nghĩ tới, vạn nhất gặp phải chuyện gì nguy hiểm, nhiều năng lượng hơn một chút liền có thể cứu được tính mạng hay sao? Nhân loại của vị diện này ỷ vào khoa học kỹ thuật, bỏ gốc lấy ngọn buông tha cho việc cường hóa thân thể. Khoa học kỹ thuật ở đây mới chỉ là giai đoạn bước đầu, một khi gặp phải nguy cơ không thể đối kháng được, sẽ chẳng khác nào một con dê chờ bị mổ.

 

 

* bỏ gốc lấy ngọn: bỏ cái chính để chọn cái phụ

 

 

Khó trách vì sao trong những cuốn tiểu thuyết cùng phim điện ảnh, địa cầu đều bị người ngoài hành tinh xâm lấn!

 

 

Loại chuyện như hao phí năng lượng để đọc tiểu thuyết cùng xem phim điện ảnh này, hệ thống tỏ vẻ nó chỉ là vì muốn hiểu sâu thêm hoàn cảnh cuộc sống của kí chủ ngu xuẩn.

 

 

Nếu Ngô Diệp biết được ‘suy nghĩ’ lúc này của hệ thống, nhất định sẽ cười nhạt: Đồ thích hãm hại người khác, có bản lĩnh thì đừng có mà chột dạ a.

 

 

Ngô Diệp lại hỏi: [Vậy ngươi cảm thấy Bàng Chí béo như trước kia thì đẹp hơn sao?]

 

 

Hệ thống còn nghiêm túc trả lời: [… Ít nhất phù hợp 33.5% thẩm mỹ của nhân loại vũ trụ.]

 

 

Nhị thiếu: [… Vậy 66.5% đại bộ phận những người còn lại thì sao.]

 

 

Hệ thống: [Số liệu biểu hiện chỉ có 14.9% nhân loại vũ trụ coi gầy là đẹp.]

 

 

Nhị thiếu: […] Hắn là đầu óc choáng váng rồi mới cùng hệ thống ngu ngốc thảo luận vấn đề này.

 

 

Hệ thống: [Ngươi mới ngu ngốc ấy.] Nó thực là khờ mới cùng kí chủ ngu xuẩn thảo luận vấn đề cao thâm triết học như vậy. Trông cậy vào kí chủ ngu xuẩn, còn không bằng tự trông cậy vào chính mình.

 

 

Nhị thiếu: [… Tin hay không ta sẽ cho ngươi ‘ngủ đông’!]

 

 

Hệ thống đã học được một ít những thói xấu của kí chủ ngu xuẩn: [‘Ngủ đông’ thì sẽ không thể sử dụng bản ghi chép tích phân nha… thân ái.]

 

 

Nhị thiếu nổi hết cả da gà, trái tim tựa hồ nghe thấy được cả thanh âm nát vụn, [Thân ái em gái ngươi, câm miệng lại cho lão tử.]

 

 

Hệ thống rầm rì một tiếng, tiếp tục trở lại quan sát bộ phim điện ảnh mà nó mới tìm được.

 

 

Ngô Diệp cùng hệ thống trao đổi thông qua sóng não, tốc độ cực kỳ nhanh, những người khác thậm chí còn không phát hiện ra hắn đã dừng lại một chút, “Có thể là thứ gì? Đương nhiên là thứ tốt. Chờ cậu cùng Quyên di đem thuốc hấp thu không sai biệt lắm, tớ sẽ đưa thêm hai viên nữa, bảo đảm hai người sẽ khôi phục lại khỏe mạnh.”

 

 

Cổ Lệ Quyên nhìn con trai, lại nhìn nhìn Ngô Diệp, có chút bất an nói: “A Diệp, thứ kia quý trọng như vậy…” Cổ Lệ Quyên không có học thức cũng không có nghĩa là bà ngốc, bà biết thứ mà Ngô Diệp đưa cho hai mẹ con bà là thứ tốt. Bà hiện tại cùng Bàng Chí tình cảnh rất không xong, bà sợ thiếu nợ Ngô Diệp quá nhiều, về sau trả không nổi.

 

 

Ngô Diệp lắc lắc tay, cười nói: “Mặc kệ thứ kia có quý giá hay không, Bàng Chí là anh em tốt của con, người lại là Quyên di tốt của con, trước đây con còn từng gọi dì là mẹ, con có thứ tốt sao lại không thể chia sẻ với hai người?” Ngô Diệp trước kia thời điểm bị cha già cùng mẹ già nhà mình hai người đồng thời kết hợp cùng đánh đòn, cực kỳ hâm mộ Mập mạp có được một người mẹ vừa ôn nhu lại vừa cưng chiều con cái tới như vậy. Vài lần hắn còn dụ dỗ Mập mạp trao đổi mẹ với mình, dáng vẻ nước mắt lưng tròng vô cùng đáng thương khi ấy, khiến cho Hà Uyển Thục dù có tức cũng không cười không được.

 

 

Cổ Lệ Quyên không biết nói những lời dễ nghe, chỉ biết liên tiếp nói cảm ơn, nghĩ tới tình cảnh của bản thân, ánh mắt rất nhanh lại đỏ lên.

 

 

Ngô Diệp tối hôm qua trở về, đã đem toàn bộ sự tình trong nhà Bàng Chí kể cho cha mẹ nghe một lần. Có vài lời, hắn làm vãn bối rất khó có thể mở miệng, chỉ có thể để cho mẹ mình tới khuyên nhũ. Lão già nhà Bàng Chí tài sản giỏi lắm là vài trăm triệu, so với tiền mà hai ngày trước hắn sử dụng để giao dịch với Daniel, số tài sản của Bàng phụ quả thực khiến hắn chướng mắt.

 

 

Dù sao thời điểm hiện tại hắn cũng đang khuyết thiếu nhân thủ, vừa lúc hắn lại tin tưởng Bàng Chí. So với việc để Bàng Chí tiếp tục ở lại Bàng gia bị đám người Bàng phụ khinh bỉ, còn không bằng đi theo bản thân lăn lộn một phen, vừa giảm bớt được áp lực cho Bàng Chí, cũng có thể giúp cha mẹ của mình san sẻ không ít công việc.

 

 

Ngô Dung cùng Hà Uyển Thục đều tin tưởng Bàng Chí, tối hôm qua đã đồng ý với kiến nghị của Ngô Diệp. Ngô Diệp cùng mẹ mình liếc mắt nhìn nhau một cái, Ngô mẫu ngầm hiểu. Sau đó Ngô Diệp liền đang muốn đem Bàng Chíđẩy ra ngoài, đột nhiên di động vang lên.

 

 

Điện thoại gọi tới là Trầm Minh, thanh âm mang theo một tia khẩn trương hiếm có: “Ngô thiếu, lão đại của chúng tôi đã xảy ra chuyện. Hiện tại lão đại đang hôn mê bất tỉnh, cậu có biện pháp nào cứu anh ấy hay không?”

 

 

 

___________________

Tác giả:

Một con mèo lười mỗi ngày đều ngủ vùi trong ổ ~ ♥

Một suy nghĩ 2 thoughts on “Mạt Thế Cự Cổ – 102

Hôn Miu ta đi ~