Đăng trong Đam mỹ

Mạt Thế Cự Cổ – 113


Đệ nhất bách thập tam chương

 

 

Buổi tối hơn 10 giờ, Kỉ Vân chạy qua gọi Tần Vô Hoa đi ăn sủi cảo, Ngô Diệp lúc này mới phát hiện ra thời gian không còn sớm. Cấp cho Tần Vô Hoa một nụ hôn thật vang dội, đem đoạn video hài lòng nhất chuyển qua Tiểu Vương Tử, ấn xuống nút truyền tống, tại trong ánh mắt khó hiểu của Thỏ Lão đại, nháy mắt liền biến mất. Giây tiếp theo, hắn liền xuất hiện trong một kho hàng nằm ở ngoại ô mà trước đó bản thân đã thuê.

 

 

Chìa khoá kho hàng lúc trước hắn đã đưa cho Bàng Chí một cái, Bàng Chí dựa theo giao phó của hắn, mua một chiếc Chevrolet [1] không quá chói mắt để trong kho hàng. Ngô Diệp từ trong xe tìm được di động, ấn gọi số điện thoại của A Ly, sau khi đầu dây bên kia chuyển tiếp liền hỏi: “A Ly, cha mẹ qua đó chưa?”

 

 

Thanh âm của Ngô Ly có chút cao hứng lại có chút biệt nữu: “Đã sớm qua, cả nhà đang chờ anh trở về ăn cơm tất niên đây!”

 

 

* biệt nữu: trong ngoài bất nhất, không được tự nhiên

 

 

Ngô Diệp cười nói: “Được, chờ anh nửa tiếng, lập tức tới.”

 

 

Ngô Ly dặn dò nói: “Đi trên đường đi chậm một chút, cả nhà chờ anh về, không cần lái xe quá nhanh.”

 

 

“An tâm đi, còn cần em dạy sao?”

 

 

Ngô Diệp nói xong liền cúp điện thoại, sau khi lái xe ra khỏi kho hàng, một cước liền đạp mạnh lên chân ga. Sự thật chứng mình, lo lắng của Ngô Ly rất có đạo lý.

 

 

Cả đường đi cảnh tượng vẫn bình lặng như cũ, không hề có không khí tết dù chỉ một chút. Mãi đến tận trước cửa căn hộ của A Ly, trên cửa chống trộm [2] có dán chữ ‘Phúc’ [3], hai bên cửa là câu đối xuân [4] màu đỏ rực, mới thấy khí tức Z quốc nồng đậm ập vào trên mặt. Cửa khép hờ, bên trong truyền ra tiếng cười đùa náo nhiệt của người nhà cùng bằng hữu, thanh âm giới thiệu chương trình xuân quen thuộc của MC, Ngô Diệp liền cảm giác được vô cùng an tâm.

 

 

“Anh đã trở lại rồi.” Ngô Diệp nhìn thấy Bàng Chí ngồi trên sopha đang bồi Ngô Ly chơi game, hỏi: “Tiểu tử cậu sao lại ở đây?”

 

 

Bàng Chí vừa lúc thua một ván, đem Ipad ném qua một bên, vươn người một cái, đối với Ngô Diệp làm ra một biểu tình vô cùng vô lại: “Tớ vì sao không thể ở đây? Hà di mời mẹ con tớ cùng nhau qua đây ăn tất niên.”

 

 

Ngô phụ từ trong phòng bếp nhô đầu ra, trên người còn đeo một chiếc tạp dề [5] có hoạ tiết buồn cười, trong tay cầm con dao: “Xú tiểu tử, con còn biết trở về a? Để cho mọi người chờ một mình con, mặt cũng đủ lớn ha.” Tuy lời nói không dễ nghe, nhưng bên trong ẩn chứa tràn ngập quan tâm, khiến cho Ngô Diệp tâm sinh ấm áp.

 

 

“Không phải tại con lâm thời có việc hay sao? Có gì cần con hỗ trợ không?” Ngô Diệp đem áo khoác vắt lên móc áo.

 

 

Ngô phụ hừ một tiếng, “Con? Đi qua một bên chơi đi, không giúp được gì có khi còn gây cản trợ thêm ấy chứ.”

 

 

Ngô Diệp nhịn không được chọc ông: “Lão đầu thối cha còn nói con, con thấy cha có khác gì con đâu!” Nói xong còn không quên làm mặt quỷ.

 

 

Trong phòng bếp, Cổ Lệ Quyên đối với Hà Uyển Thục cười nói: “A Diệp sao vẫn nghịch ngợm như vậy, giống hệt trước kia, vẫn là một tên nhóc con.” Hà Uyển Thục không biết nấu ăn, Ngô Dung trình độ chỉ tốt hơn Ngô Diệp một chút, nhiều nhất là biết thái thái chặt chặt đồ ăn, cho nên Cổ Lệ Quyên mới là đầu bếp chính của ‘bữa cơm tất niên’ ngày hôm nay.

 

 

Hà Uyển Thục phục trách bày bàn ăn, bà một bên bê nồi sườn hấp tẩm bột [6] vừa mới ‘ra lò’, một bên cười nói: “Đúng vậy đó, cũng sắp tới sinh nhật 24 tuổi rồi, bà xem thằng nhãi ấy chỗ nào giống người 24 tuổi? Đều do tôi cùng cha nó chiều hư.”

 

                                

Ngô phụ vô cùng đại nghĩa lẫm liệt: “Đừng có kéo anh vào a, hoàn toàn là do em chiều hư, đều nói từ mẫu bại…”

 

 

* đại nghĩa lẫm liệt: ý chỉ người chính trực nghiêm nghị

 

 

* hoàn chnh cả câu là ‘từ mẫu bại tử’, có nghĩa là con hư tại mẹ

 

 

Hà Uyển Thục một đôi mắt sắc như dao liếc qua, Cổ Lệ Quyên vội vàng hoà giải: “Nào có, A Diệp tốt như vậy. Thẳng bé a, là cố ý chọc chúng ta vui vẻ. Đứa nhỏ này từ lúc nhỏ đã hiếu thuận như vậy, hiện tại cũng không khác biệt lắm.”

 

 

Ngô Diệp đi vào phòng bếp, rửa sạch móng vuốt, cầm lấy một miếng sườn xào chua ngọt thơm phức ném vào trong miệng, vừa ăn vừa nói: “Vẫn là Quyên di hiểu con nhất. Quyên di, có việc gì cần con làm không, cứ việc phân phó a.”

 

 

Cổ Lệ Quyên cười nói: “Sắp chuẩn bị xong rồi, con ra ngoài chơi với bọn Đại Bảo đi, đợi khoảng 20 phút nữa, chúng ta liền ăn cơm.”

 

 

“Được a!” Ngô Diệp lập tức giống như một trận gió bay ra khỏi phòng bếp. Lỗ tai của hắn rất thính, nghe được Cổ Lệ Quyên thì thầm với Hà Uyển Thục, “… A Diệp bộ dạng cũng thật xinh đẹp, nhiều năm như vậy, khuôn mặt kia vẫn giống y đúc thời điểm 16, 17 tuổi. Hôm nay nếu bà không nhắc tới, tôi cũng quên mất thằng bé sinh cùng năm với Đại Bảo nhà tôi. Chỉ chớp mắt, bọn nhỏ đều lớn như vậy, không biết tương lai sẽ tìm về cô con dâu thế nào…”

 

 

Ngô Diệp làm bộ cái gì cũng không nghe thấy, chen vào giữa Bàng Chí cùng A Ly, “Đang chơi game gì vậy?”

 

 

Ngô Ly quát to một tiếng: “Anh! Em bị anh hại chết rồi!”

 

 

Bàng Chí duỗi cổ dài lại đây: “A Ly, vừa rồi em thắng anh nhiều như vậy, cũng nên để cho anh thắng một lần đi chứ, ha ha ha…”

 

 

Ngô Ly đem Ipad giấu ở địa phương Bàng Chí không lấy được, lớn tiếng hét lên: “Không được không được, lần này không tính.”

 

 

Ngô Diệp luôn luôn là tên không giữ nguyên tắc, “Mập mạp chết tiệt, không được bắt nạt em trai tớ!”

 

 

Bàng Chí duỗi tay muốn túm lấy A Ly, “Nói rõ hai điểm: thứ nhất, hiện tại tớ không còn mập mạp, xin hãy gọi tớ là soái ca; thứ hai, chịu chơi phải chịu chấp nhận thấp bại, A Ly là nam nhân, không cho chơi xấu!”

 

 

Ngô Diệp cố gắng ngăn cản tiến công không hiệu quả của Bàng Chí: “Bắt nạt trẻ con, cậu không thấy vô lại hả?”

 

 

Bàng Chí gào khóc kêu to: “A Ly nhà cậu sắp 17 tuổi rồi, còn trẻ con cái gì? Hai anh em cậu kết phường bắt nạt tớ một người, các cậu mới là vô lại!”

 

 

A Ly e sợ thiên hạ bất loạn: “Anh, đánh anh ấy!”

 

 

Ngô Diệp đem nắm tay xiết chặt, vang lên tiếng răng rắc: “Nghe thấy em trai tớ nói gì không? A Ly cùng anh tiến lên, chúng ta hôm nay làm thịt tên mập này!”

 

 

“Ngô Tiểu Diệp, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ! Hai tên tiểu bất điếm mà thôi, lão tử không sợ các người!”

 

 

* tiểu bất điếm: nhỏ bé không đáng bận tâm tới

 

 

Ba người ở trong phòng khách nháo thành một đoàn, thẳng tới khi Ngô Dung cao giọng gọi vào ăn cơm, ba người từ đoạn tuyệt quan hệ trong một giây đồng hồ liền biến thành anh em bằng hữu tốt. Chỉnh trang lại quần áo, cả ba hí ha hí hửng tiến vào phòng bếp bưng thức ăn mở tiệc.

 

 

Tay nghề của Cổ Lệ Quyên rất tốt, một bàn đồ ăn cho dù không được tinh xảo hoa mỹ giống như đầu bếp trong khách sạn làm, nhưng đều mang theo tình cảm cùng tâm huyết của bà. Món ăn gia đình thơm ngon hợp khẩu vị lại xen lẫn nồng đậm hương vị của năm mới, mang theo chúc phúc đối với người nhà…

 

 

Tiếng chuông tân niên trong TV gõ vang, Ngô Ly nhanh như chớp chạy vào trong phòng bếp, ôm ra một chiếc bánh gato mừng sinh nhật không được xinh đẹp cho lắm, đặt ở giữa bàn, “Anh trai, sinh nhật vui vẻ!”

 

 

Hà Uyển Thục không chút chần chừ bán đứng con trai nhỏ: “Đây là bánh gato do A Ly tự tay làm.”

 

 

Bàng Chí trêu chọc nói: “Ngô Tiểu Diệp, cậu có biết vì thành phẩm ngày hôm nay, mọi người phải ăn biết bao nhiêu bánh gato bán thành phẩm không!”

 

 

Ngô Ly khuôn mặt đã dần dần nảy nở trở nên anh tuấn, cậu hung hăng trừng mắt liếc Bàng Chí một cái, lỗ tai lặng lẽ đỏ bừng lên.

 

 

“Cảm ơn A Ly, đây tuyệt đối là món quà tuyệt nhất mà anh nhận được sinh nhật 24 tuổi!” Ngô Diệp vỗ vỗ bả vai của A Ly, cười nói. Không đúng, tiểu tử thối này từ khi nào lại cao thêm một đầu, đã sắp cao hơn cả hắn rồi —–

 

 

Thời khắc mấu chốt, người vạch trần vết sẹo lập tức xuất hiện, Hà Uyển Thục kích động lôi kéo tay của Ngô Dung, nói: “Anh xem, A Ly có phải hay không cao hơn cả A Diệp?”

 

 

Ngô Dung chăm chú nhìn hai giây: “Đúng vậy.”

 

 

Cho dù nhị thiếu không muốn thừa nhận, nhưng A Ly quả thực đã cao hơn hắn một chút, hơn nữa chiều ngang cũng to hơn không ít. Nhị thiếu cảm thấy toàn bộ cảm động đều biến thành mảnh vụn, mệt không muốn yêu nữa QAQ!

 

 

Bánh gato mà A Ly đích thân làm tuy rằng không đẹp như ở ngoài cửa hàng, nhưng hương vị cũng không tệ. Ngô Diệp khả năng ăn uống kinh người, một hơi liền ăn hết một nửa, sau đó tựa như một con chó nhỏ hộ thực, ôm chặt phần bánh ngọt còn lại, “Chỗ bánh này toàn bộ đều là của con, đây là quà sinh nhật A Ly nhà chúng ta tặng cho con, mọi người không thể ăn vụng.”

 

 

* hộ thực: bảo vệ thức ăn

 

 

Bàng Chí rầm rì nói: “Ai thèm!” Nói xong lại thu được tầm mắt sắc như dao của hai anh em Ngô Diệp.

 

 

“Còn trừng, trừng nữa liền không tặng quà cho cậu!” Bàng Chí quơ quơ hộp quà đóng gói tinh xảo trong tay. Kỳ thực mấy năm nay gã cùng Ngô Diệp đã không còn chơi trò tặng quà sinh nhật này nữa, khổ nỗi năm nay lại cùng ăn tết với người nhà của Ngô Diệp. Ngô Ly bọn họ toàn bộ đều chuẩn bị quà, gã cũng chỉ đành chuẩn bị thêm một phần.

 

 

Ngô Diệp trước đem bánh ngọt đặt vào trong hộp giữ tươi [7], sau đó xoay người nhào tới, một phen đoạt đi hộp quà trên tay của Bàng Chí. Bàng Chí vội vàng ngăn cản hành động cướp quà của hắn, nhướng mày, “Đừng vội a, lát nữa về phòng rồi hãng mở.”

 

 

Ngô Diệp tròng mắt chuyển một cái, đem hộp quà bỏ qua một bên. Ngô Dung cùng Hà Uyển Phục đưa cho Ngô Diệp một chiếc chìa khoá xe thể thao, vốn là quà tặng tốt nghiệp của Ngô Diệp. Ngô Diệp hiện tại ở Lam Thành bên kia đã góp nhặt được ba chiếc xe thể thao cao cấp, bất quá, đối với tâm ý của cha mẹ vẫn vô cùng cảm kích.

 

 

Cổ Lệ Quyên tặng cho Ngô Diệp một chiếc áo len tự đan, cao cổ thuần màu đen, hoàn toàn không thua kém gì áo len cao cấp trong khu thương mại. Ngô Diệp ngọt miệng, khen tới mức Cổ Lệ Quyên liên tục bật cười.

 

 

Hệ thống thấy tất cả mọi người đều tặng quà cho kí chủ ngu xuẩn, nó có chút do dự, nhẹ giọng nói với Ngô Diệp: [Sinh nhật vui vẻ, ừm, còn có chúc mừng năm mới.]

 

 

Ngô Diệp hoàn toàn không biết khách khí là cái gì, nghiêm trang nói: [Có quà mới có thể vui vẻ!]

 

 

Hệ thống: [… Ngươi xác định muốn ta hiện tại tặng quà cho ngươi?]

 

 

Ngô Diệp kinh hỉ nói: [Thật sự có quà a? Hệ thống, ngươi thật ngoan, lát nữa ta phát tiền mừng tuổi cho ngươi!]

 

 

Hệ thống cùng kí chủ ngu xuẩn của mình giống nhau, không biết khách khí là gì: [Cảm ơn, ta muốn một viên hoàng tinh… có thể chứ?]

 

 

Ngô Diệp một trận đau lòng: [Tiểu hỗn đản, chỉ biết công phu sư tử ngoạm, lát nữa cho ngươi. Cũng chúc ngươi năm mới vui vẻ.] Hắn tuy rằng thường xuyên cùng hệ thống đấu võ mồm, nhưng bản thân cũng hiểu được, nếu không có hệ thống, hắn cùng Ngô Ly căn bản không có cơ hội sống sót. Hơn nữa thời điểm gặp phải tình huống nguy hiểm đến tính mạng, hệ thống cũng thường xuyên nhắc nhở cùng trợ giúp hắn. Rất nhiều lúc, Ngô Diệp kỳ thực không đem hệ thống trở thành một trí não chỉ biết ban bố nhiệm vụ, càng nhiều hơn là một vị bằng hữu ngang hàng.

 

 

Hệ thống khẽ ừ một tiếng, chip điện tử ấm áp, tựa hồ thật sự cảm nhận được không khí khoái hoạt của năm mới.

 

 

Náo nhiệt ăn xong cơm tất niên, Cổ Lệ Quyên một bên thu dọn phòng bếp, một bên cảm khái nói: “Lúc này mới thực sự có không khí tết.”

 

 

Một tháng trước, bà đã cùng Bàng Quốc Hoa rốt cuộc cũng hoàn thành thủ tục ly hôn. Bàng Quốc Hoa tuyên bố công ty phá sản, tài sản trên danh nghĩa của công ty toàn bộ đều dùng để bồi thường khoản cho vay của ngân hàng. Tài sản ẩn giấu của Bàng Quốc Hoa đều đã bị mẹ con Bàng Long chuyển đi không còn một mống, cuối cùng chỉ còn dư lại một căn biệt thự do Cổ Lệ Quyên đứng tên. Cổ Lệ Quyên trong tay nắm giữ bằng chứng Bàng Quốc Hoa ngoại tình, Bàng Quốc Hoa trực tiếp bị đuổi ra khỏi nhà, kết cục hai bàn tay trắng, còn bởi vì các loại tội danh, bị phán thời hạn 3 năm tù giam.

 

 

Sự tình mãi đến tận gần đây mới hoàn toàn chấm dứt. Thân thích cực phẩm của Bàng gia có rất nhiều, một ngày hai ngày lại chạy tới tìm Cổ Lệ Quyên để náo loạn. Bàng Chí đơn giản giúp bà đem biệt thự rao bán, sau đó cùng Hà Uyển Thục thương lượng một phen, lấy danh nghĩa chiếu cố A Ly, đem bà đưa tới M quốc để giải sầu. Nếu Cổ Lệ Quyên có thể thích ứng với cuộc sống bên này, Bàng Chí còn tính toán nghĩ biện pháp để làm thủ tục di dân cho bà.

 

 

Cổ Lệ Quyên qua đây hơn nửa tháng, bởi vì ngôn ngữ không thông, cả ngày ở trong nhà. Nữ quản gia của Ngô Ly tuổi tác so với bà không sai biệt lắm, cũng là theo chồng di dân sang đây, khi ở trong nước vừa mới tốt nghiệp trung học, thời điểm qua đây trừ bỏ nhận biết được 26 chữ cái, ngay cả một câu nguyên vẹn cũng không nói được. Trải qua hơn 10 năm cố gắng, hiện tại đã không khác gì so với những người phụ nữ bản địa. Nữ quản gia cùng Cổ Lệ Quyên rất có tiếng nói chung, Cổ Lệ Quyên thập phần hâm mộ bà ta giỏi giang trí tuệ, chủ động cùng bà ta học tập ngôn ngữ, dùng khả năng nấu nướng để bày tỏ lòng cảm ơn, cả hai ở chung vô cùng hoà hợp. Dần dần Cổ Lệ Quyên cũng thoát khỏi bóng ma ly hôn, cả người nhìn qua so với trước kia sáng sủa hơn rất nhiều. Dưới tình huống liên tục dùng viên cường thân kiện thể để điều trị, khí sắc cũng càng ngày càng tốt.

 

 

Hà Uyển Thục uyển chuyển an ủi nói: “Về sau mỗi năm sẽ càng tốt hơn, nói không chừng lại qua hai năm nữa, Tiểu Chí liền cho bà ôm cháu.”

 

 

Chút u sầu cuối cùng trong lòng Cổ Lệ Quyên liền hoá thành hư không, ha ha cười nói: “A Diệp không phải cũng vậy sao. Về sau hai nhà chúng ta sẽ càng ngày càng thêm náo nhiệt.”

 

 

Hà Uyển Thục cười nói: “A Diệp nếu có thể ổn trọng bằng một nửa Tiểu Chí thì tốt rồi. Bà xem thằng bé hiện tại, vẫn giống như một đứa nhỏ, làm gì có cô gái nào để ý tới?”

 

 

“Nói bừa, làm sao có thể chướng mắt? Tôi thấy có mà không xứng với thằng bé thì có.”

 

 

Bên ngoài, Ngô Diệp cùng Ngô Ly bọn họ náo loạn một hồi, lấy lý do chênh lệch múi giờ không chịu nổi cơn buồn ngủ, chạy tới căn phòng được Ngô Ly lưu lại để ‘ngủ’. Khoá trái cửa phòng, hắn ấn xuống nút truyền tống, trở lại trong nhà bên Lam Thành.

 

 

“Surprise, không nghĩ em sẽ trở về đi! Năm mới vui vẻ!”

 

 

Trong phòng, Tần Vô Hoa sang tiểu lâu bên kia ăn sủi cảo đã trở về, đang ngồi bảo dưỡng cho súng ống. Đại Bụi quỳ rạp trên mặt đất, dung túng nhìn Thỏ Lão đại không ngừng lăn lộn trên người nó. Ngô Diệp vẫn còn đang chìm đắm trong bầu không khí tất niên náo nhiệt ở vị diện bên kia, một hồi liền phát hiện ra trong nhà quạnh quẽ, ngay cả một chút không khí chào đón năm mới cũng không có, không biết vì sao ánh mắt bỗng nhiên cảm thấy có chút chua xót.

 

 

Tần Vô Hoa quả thực bị kinh hỉ, buông xuống súng ống trên tay, đi tới cấp cho Ngô Diệp một cái ôm thật chặt: “A Diệp, chúc mừng năm mới, còn có sinh nhật vui vẻ.”

 

 

Sau đó, Ngô Diệp hoàn toàn nghĩ thông suốt, liền cùng Tần Vô Hoa lăn giường một hồi, hơn nữa còn trở thành món quà bị ăn một lần lại thêm một lần. Rõ ràng là sinh nhật của hắn a! Rõ ràng muốn xảo trá phản công Đại Tần một lần! Phản công gì đó, mỗi lần nhắc tới lại một lần rơi lệ.

 

 

Vị trí trên dưới gì đó, thật sự là sinh không gặp thời.

 

 

~ ~ ~ ~ ~

 

 

[1] Chevrolet:

chevrolet-spin

 

[2] cửa chống trộm:

2011121313041060711220412255205_000

 

[3] chữ Phúc & [4] câu đối xuân:

20740415-img_2226-1483172787-650-2f90771d50-1483178083

 

[5] tạp dề:

soc-dau-bep-tap-de-bep-coacute

 

[6] sườn hấp tẩm bột:

0

 

[7] hộp giữ tươi:

5-in-1-high-quality-font-b-environmental-b-font-food-grade-plastic-seal-fresh-keeping

 

 

 

___________________

Tác giả:

Một con mèo lười mỗi ngày đều ngủ vùi trong ổ ~ ♥

Một suy nghĩ 7 thoughts on “Mạt Thế Cự Cổ – 113

Hôn Miu ta đi ~