Đăng trong Đam mỹ

Mạt Thế Cự Cổ – 121


Edit chương này mất gần 3 ngày. Vốn ngày đầu tiên đã edit được một nửa, ngày thứ hai tính edit tiếp, không ngờ chứng cưỡng bách lại xuất hiện, ngồi sửa sửa một hồi biến thành check lỗi cả truyện. Mới post lại toàn bộ các chương, đồng thời tăng size chữ đổi lại pic, cảm thấy bản thân lắm lúc thật… đáng sợ :iconfliptable::iconfliptable::iconfliptable:

Hai ngày vừa rồi chiến đấu đăng ký tín chỉ học kỳ cuối trước khi ra trường, mệt muốn chết, cuối cùng chẳng có tâm trạng đăng truyện… :icontuzkidramaplz:

Bộ này gần đây các chương còn siêu dài nữa :icontuzkidramaplz:

 

 

 

——————

 

 

 

Đệ nhất bách nhị thập nhất chương

 

 

Nhị thiếu chơi đến tận nửa đêm, mới bị Đại Tần túm lấy ba bước hóa thành một bước rời khỏi phòng chơi game, về nhà nằm trên gường đầu óc vẫn tràn ngập đều là game, bị Đại Tần lôi kéo mạnh mẽ ‘đại chiến’ hai hiệp, rốt cuộc chịu thành thật ngủ. Chờ tới giữa trưa ngày thứ hai hắn tỉnh lại, Tần Vô Hoa đã đem một nửa số lượng hàng lần này mang theo đưa tới cửa hàng của Phùng Vũ. Một nửa còn dư lại, buổi chiều chuẩn bị phân phối cho các thương đội khác lục tục tới đây nhập hàng.

 

 

Vì tránh tiền thuế, giao dịch chuyển dời tới khu an toàn bên ngoài thành.

 

 

Ở ngoài thành, mang ý nghĩa không có bất kỳ đảm bảo an toàn nào, đa số đều là đen ăn đen. Khu dân cư Giang Nam cũng có chợ đêm chuyên cung cấp cho dị năng giả mua sắm, bất quá địa điểm quang minh chính đại được thiết lập bên trong thành, giá thuế cực kỳ cao. Hơn nữa muốn có tư cách tiến vào chợ đêm, điều kiện tiên quyết thứ nhất phải là dị năng giả thường trú tại khu dân cư, thứ hai chỉ có thể sử dụng điểm cống hiến để giao dịch.

 

 

Điểm cống hiến cùng điểm tín dụng giống nhau, không thể hoán đổi ngược lại. Đương nhiên, nếu thật sự muốn đem điểm cống hiến đổi thành tinh hạch cũng không phải không thể, chỉ cần bạn nguyện ý ra giá, vẫn sẽ có người đồng ý lấy tinh hạch để đổi lấy điểm cống hiến trên tay bạn. Nhưng làm như vậy, phí tổn quá cao, lại tốn rất nhiều thời gian, bọn họ cũng không có nhiều thời gian như vậy để hao tổn ở khu dân cư Giang Nam.

 

 

Ngô Diệp cúi đầu ủ rũ theo sát Tần Vô Hoa đi ăn bữa cơm trưa phong phú ở trong khách sạn, tinh thần cuối cùng cũng tốt hơn một chút. Ăn cơm xong, hai người mang theo thân vệ cùng quân đoàn thú khế ước phong cách, lái chiếc xe chở đầy hàng hóa rời khỏi khu dân cư Giang Nam. Thương nhân sớm có suy tính, ra khỏi thành đều mang theo tinh hạch để mua sắm hàng hóa.

 

 

Ngô Diệp đối với bọn họ ra giá vẫn tương đối thấp, toàn bộ giảm 5.5% so với giá bán tại Lam Thành. Giá cả này so với thương đội tự mình đi tới Lam Thành nhận hàng đắt hơn một chút, nhưng tuyệt đối rẻ hơn so với nhập hàng từ các thương đội khác.

 

 

Rẻ nhất vẫn là thuốc lá cùng kẹo, sau đó mới tới các loại vật dụng thường ngày cùng đồ ăn vặt, cuối cùng là trang phục. Đợt hàng lần này Ngô Diệp mang tới, chỉ có một số lượng ít đồ trang điểm, trực tiếp bao lại đưa cho thuộc hạ của Phùng Vũ. Phùng Vũ bên kia, Ngô Diệp vẫn như thường lệ giảm giá 30% cho y, xem như đền đáp.

 

 

Địa điểm giao dịch ngoài thành là do thuộc hạ của Phùng Vũ hỗ trợ tìm kiếm, cách khu dân cư Giang Nam ước chừng 8 km, nằm trong phạm vi khu an toàn, tang thi xung quanh rất ít, thuộc một trong những điểm giao dịch lưu động ngoài thành —– chợ đêm Môn Hạm Cao. Thuế thu bên trong thành rất cao, tiểu thương vì kiếm thêm được nhiều tiền, người tiêu dùng vì tiêu ít tiền đi, điểm giao dịch ngoài thành cho dù bị cấm bao nhiêu lần cũng không hết. Đương nhiên, bởi vì không chịu sự ràng buộc cùng quản lý của pháp luật, địa điểm giao dịch lưu động thường xuyên xảy ra tình huống đen ăn đen, thường thường náo loạn ra vài mạng người. Phát triển đến bây giờ, người không có chỗ dựa vào, căn bản không dám tới kinh doanh tại địa điểm giao dịch lưu động.

 

 

* Môn Hạm Cao: tức là ‘cao hơn một bậc’, ám chỉ địa điểm giao dịch này là nơi mọi người lách luật giao dịch, để không phải đóng thêm tiền thuế

 

 

Vài lão quỷ thường xuyên cắm cọc tại điểm giao dịch lưu động, nhúng tay vào không ít chuyện lộn xộn, vơ vét được không ít hàng hóa. Những lão quỷ này ỷ vào bản thân buôn bán súng ống đạn dược, làm ra những hành vi như gây ra lũng đoạn thị trường, lừa bịp hãm hại, đen ăn đen. Thế nhưng đối mặt với đoàn người Ngô Diệp, một tên lại thêm một tên so với chim cút còn thành thật hơn.

 

 

Không có biện pháp, hơn hai mươi con sói biến dị uy phong lẫm liệt tạo thành một vòng tròn đứng bên cạnh xe hàng, thỉnh thoảng không chút để ý thử nhe răng, khiến cho một đám nhát gan bắp chân mềm nhũn, còn muốn đen ăn đen? Đừng nói tới bị những chiếc răng kia cắn đứt tay chân, không khéo ngay cả tính mạng cũng bồi vào. Video Ngô Diệp một chiêu knock out Lưu Hàng Khánh mặc dù sau đó đã bị xóa đi, thế nhưng xóa đi có chút trễ, đã sớm lan truyền khắp trong thành. Không ít người còn download video kia xuống, video được chia sẻ thông qua công cụ tán gẫu, đã truyền đi đầy trời.

 

 

Lưu Hàng Khánh như vậy còn không chịu nổi một chiêu của Ngô Diệp, hơn nữa nghe nói trong đội ngũ này có bốn dị năng giả cấp bốn cùng hai thú biến dị cấp bốn, ai dám náo loạn? Ai dám náo loạn chính là Thọ Tinh Công, ngại mệnh quá dài!

 

 

* Thọ Tinh Công (ông Thọ): tượng trưng cho sự sống lâu với hình ảnh là một ông già râu tóc bạc trắng, trán hói và dô cao, tay cầm quả đào, bên cạnh thường có thêm có con hạc

 

 

Người tiến tới mua hàng, toàn bộ quy củ xếp hàng, tiền trao cháo múc, không ai dám cò kè mặc cả. Trong xe hàng này phần lớn đều là những đồ vật được Ngô Diệp mang tới từ vị diện khác, thông qua giao dịch mua qua bán lại, Ngô Diệp đã thu lời được hơn 50 vạn thấu tinh.

 

 

Hiện tại tang thi cấp ba càng ngày càng nhiều, chanh tinh cũng dần dần không còn quý giá như lúc vừa mới xuất hiện. Ở khu dân cư Giang Nam bên này, tỷ lệ giữa chanh tinh cùng thấu tinh đã giảm xuống 1:3000, so với tỷ lệ hoán đổi của hệ thống còn thấp hơn gấp ba lần. Bất quá, Ngô Diệp hiện tại trong tay có rất ít chanh tinh, hệ thống bên kia động phải thứ gì đó cấp bậc cao, đều phải dùng chanh tinh để mua, hắn tình nguyện ra giá cao để đổi lấy nhiều một chút chanh tinh tới tay, phòng bị trước tránh tai họa về sau.

 

 

Nhóm thương nhân khứu giác sắc bén đã trải qua khoảng thời gian tỷ lệ hoán đổi chanh tinh từ 1:5000 cho đến bây giờ rơi xuống là 1:3000, người bị thua thiệt số lượng không hề ít, hơn nữa hiện tại bắt đầu xuất hiện thổ hoàng tinh (tinh hạch tang thi chuẩn cấp bốn) cùng hoàng tinh, tỷ lệ hoán đổi này nói không chừng ngày đó còn giảm xuống nữa. Vì tránh cho lỗ vốn, bọn họ vô cùng vui vẻ đem chanh tinh đổi thành hàng hóa. Trời mới biết mạt thế khi nào mới có thể chấm dứt, mạt thế một ngày chưa chấm dứt, những xa xỉ phẩm này sẽ càng ngày càng ít đi, càng ngày càng quý giá, hiện tại tích trữ về sau kiếm gấp bội không lỗ, so với tích trữ tinh hạch có lời hơn nhiều lắm.

 

 

* thổ hoàng tinh: màu vàng đất

 

 

Kết thúc giao dịch, Ngô Diệp thu được ước chừng 1480 viên chanh tinh, ngoài ra còn có một ít thấu tinh cùng xích tinh, phấn tinh cùng hồng tinh một viên cũng không có. Hai loại tinh hạch này bởi vì có ưu đãi khi đổi sang điểm cống hiến, nhóm liệp thi giả bình thường đều lựa chọn trực tiếp đổi thành điểm cống hiến để chi tiêu, trong thành trên cơ bản không thể nhìn thấy hai loại tinh hạch này.

 

 

Gần 1500 viên chanh tinh lực hấp dẫn đối với tang thi tương đối lớn, tuy rằng khu an toàn tang thi khá ít, nhưng mà ít không phải là không có. Thời điểm giao dịch xong, năm con tang thi cấp ba kết đội xuất hiện. Đám thương nhân đang xếp hàng mua hàng nhìn thấy động tĩnh, kinh hách sợ hãi, đều lấy ra vũ khí vác trên lưng. Ngô Diệp liếc nhìn bọn họ một cái, đạp đạp mông của Thỏ Lão đại, Thỏ Lão đại nhận mệnh chạy về phía đàn tan thi, vừa chạy trên người vừa lóe lên những tia sáng màu xanh lam sắc bén, tựa hồ có thể nghe thấy được trong không khí truyền đến tiếng ‘răng rắc’ do hơi nước bị đông cứng lại. Năm con tang thi cấp ba bị một tầng lại một tầng sương mù bao bọc, tốc độ càng ngày càng chậm, từ tốc độ chạy băng băng biến thành chạy chầm chậm.

 

 

Lúc này, cái miệng ba cánh hoa [1] xinh xắn của Thỏ Lão đại hé ra, phát ra một tiếng thét chói tai, trên người lại lóe lên tia sáng màu xanh lam sắc bén, hơn mười tảng băng siêu cấp lớn nặng ước chừng hơn mười cân ở độ cao hơn mười mét từ trên bầu trời bỗng dưng rơi xuống, tang thi cấp ba cho dù mình đồng da sắt tới đâu cũng chỉ có thể bị đập thành từng phần tách rời của ‘Transformers’ [2]. Có ba con tang thi vận khí không tốt trực tiếp bị đập nát đầu; hai con còn lại bị đập thành tàn phế, ngồi phịch trên mặt đất chậm rãi bò dậy, hung ác ngoác ra chiếc miệng lớn, gào rống còn muốn cắn người. Thỏ Lão đại nhảy tới trước mặt chúng nó, từ trong đệm thịt mập mạp lộ ra móng vuốt kim sắc dài nửa tấc, soạt soạt hai cái, đầu tang thi tươi sống bị mở ra, đào ra một viên chanh tinh lóng la lóng lánh, tang thi cấp ba cuối cùng khí tuyệt ngã xuống trên mặt đất.

 

 

* kim sắc: màu vàng kim

 

 

* khí tuyệt: chết

 

 

Nhóm thương nhân chỉ cảm thấy da đầu mát lạnh, bắp chân co giật không ngừng. Thỏ Lão đại híp đôi mắt màu đỏ tươi quét về phía bên này, nhóm tiểu thương từng người từng người ‘bi’ đau cúc co giật.

 

 

Mẹ nó, quá, quá hung tàn.

 

 

Phó Suất ánh mắt tốt, luôn cảm thấy Thỏ Lão đại tựa như đang nhìn mình. Cậu quay đầu nhìn về phía Ngô Diệp, thấy Ngô Diệp khẽ gật đầu, lúc này mới bước nhanh qua.

 

 

Chờ đến khi cậu đi tới trước mặt Thỏ Lão đại, Thỏ Lão đại dùng chi trước mập mạp vỗ vỗ chanh tinh vẫn còn dính dịch não của tang thi, lại vỗ vỗ một con tang thi cấp ba khác đã bị giết chết.

 

 

Phó Suất trong nháy mắt hiểu ra, hóa ra Thỏ Lão đại gọi cậu qua đây để sai khiến cậu làm cu li!

 

 

Phó Suất chưa từng một lần giết qua tang thi cấp ba, phần lớn thời điểm cậu đều một mình hoạt động ở bên ngoài khu vây săn, cũng mua không nổi súng ngắm, trông thấy tang thi cấp ba cho tới bây giờ cũng chỉ biết chạy thục mạng. Hôm nay nhìn thấy Thỏ Lão đại vừa ra tay liền giải quyết năm con tang thi cấp ba, trong lòng cậu trừ bỏ kinh ngạc, còn lần đầu tiên sinh ra loại suy nghĩ muốn có được một con thú khế ước.

 

 

Kiến thức qua biểu hiện của Thỏ Lão đại, có ai không muốn nuôi thú khế ước? Vừa ra tay chính là 5 viên chanh tinh, tương đương với 1500 thấu tinh, quả thực buôn bán quá lời.

 

 

Thỏ Lão đại ngẩng cao khuôn mặt mập mạp, hưởng thụ tầm mắt chú ý của tất cả mọi người, khí thế mười phần đi tới trước mặt Ngô Diệp, ra hiệu Phó Suất đem chanh tinh đưa cho chủ nhân nhà mình. Tiểu tử kia dùng đôi mắt trông mong nhìn chủ nhân, muốn được khen ngợi, muốn được làm nũng, chính là kết hợp với gương mặt kéo căng tỏ vẻ cao lãnh, bộ dạng xoắn xuýt kia thật sự là vừa ngốc nghếch lại vừa đáng yêu.

 

 

Ngô Diệp dùng dị năng tẩy rửa dịch não dính bên trên tinh hạch, sau đó ôm Thỏ Lão đại lên, giúp nó rửa đi mấy thứ bẩn thỉu dính ở móng vuốt, tiểu tử kia rốt cuộc cảm thấy viên mãn, cọ cọ chạy tới bên cạnh Đại Bụi, nhỏ giọng chít chít kêu không ngừng, thoạt nhìn giống như đang khoe khoang. Đại Bụi tựa như lão tăng nhập định ngồi xổm trên mặt đất, thỉnh thoảng dùng cái đuôi to lớn quét qua quét lại trên cái đầu tròn vo của Thỏ Lão đại. Những con sói biến dị khác hiểu khá rõ tính tình của Đại Bụi, đều nhìn ra được thủ lĩnh tâm tình không tồi, dồn dập quét đuôi một vòng.

 

 

Nhóm tiểu thương xem như bị dọa sốc hoàn toàn, không, hẳn là bị dọa sốc tới choáng váng, một đám càng thêm thành thật. Xếp hàng, giao danh sách, thanh toán tiền, nhận hàng, rất nhanh đem một ít hàng hóa cuối cùng mua xong rồi nhanh chóng rời đi.

 

 

Trở lại trong thành, thuộc hạ của Phùng Vũ đã chuẩn bị xong số tinh hạch có tổng giá trị 2000W thấu tinh, trời vừa chuyển tối, liền mang vài thùng đựng đầy tinh hạch qua bên Ngô Diệp.

 

 

Ngô Diệp để nhóm thân vệ cùng bọn họ kiểm tra số lượng, kiểm tra suốt mấy giờ đồng hồ, mới xử lý xong toàn bộ số tinh hạch này.

 

 

Hoàng tinh: 240 viên (1:1W)

 

 

Chanh tinh: 1.5W viên (1:300)

 

 

Hồng tinh: 2W viên (1:50)

 

 

Xích tinh: 30W viên (1:10)

 

 

Phấn tinh: 100W viên (1:5)

 

 

Thấu tinh: 300W viên (1:1)

 

 

Ngoài ra còn có 110W thấu tinh, được đổi thành hoàng kim cùng châu báu, đồ cổ.

 

 

Khá đáng tiếc chính là hoàng tinh giá trị rất cao rất hiếm thấy, thuộc hạ của Phùng Vũ thật sự không chuẩn bị được. Số tinh hạch hiện tại đổi được này, có một phần nhỏ là chi phí tích lũy mua hàng của cửa hàng Phùng Vũ. Phùng Vũ kỳ thực cũng lo lắng điểm cống hiến, thẻ Thông Đoái Tinh gì đó không được đảm bảo, bởi vậy vẫn luôn âm thầm tích trữ tinh hạch. Tinh hạch hiện tại y tích trữ được, cho dù đưa toàn bộ cho Ngô Diệp cũng không đủ, phải thông qua quan hệ dùng hàng hóa và thú khế ước để cùng vài tên cao tầng nào đó trong khu dân cư Giang Nam trao đổi một nhóm tinh hạch, lại phái người tới địa điểm giao dịch lưu động ở ngoài thành ra giá cao thu mua một nhóm. Bỏ ra nhiều sức lực nhân lực như vậy, lúc này mới có thể chuẩn bị đủ số lượng tinh hạch cần thiết.

 

 

Nhìn thấy nhiều tinh hạch như vậy, nhị thiếu có cảm giác trong một giây đồng hồ biến thành thổ hào, nhưng giây tiếp theo, hắn liền từ trong tài phú tỉnh táo lại. Số lượng nhiều như vậy, chỉ có 450W tinh hạch là tinh hạch thuộc về hắn, phần khác đều thuộc sở hữu của bộ phận tài chính Lam Thành.

 

 

Hắn hiện tại trong tay còn có một ít tiền, không sai biệt lắm có thể đem toàn bộ hoàng tinh cùng chanh tinh chiếm thành của mình. Nhưng mà gần 1.5W chanh tinh, nhìn thì nhiều kỳ thực căn bản không đủ dùng. <Nhập môn tu luyện tinh thần lực> có giá 1.2W chanh tinh, nếu buộc định Phó Suất trở thành chiến hữu, khẳng định phải đổi cho cậu ta một quyển, chính là chanh tinh không đủ dùng, ngay cả tích phân cũng cần 40W điểm nữa.

 

 

Mẹ nó, bồi dưỡng một chiến hữu hệ tinh thần thật sự rất đốt tiền. Về phần cây sinh mệnh loại đồ vật siêu cấp hãm hại kia, Ngô Diệp căn bản không có ý định để tâm tới nó, tốn nhiều tích phân cùng tinh hạch như vậy, chẳng bằng tiếp tục đổi vắc-xin phòng bệnh từ hệ thống còn rẻ hơn.

 

 

Không biết có phải ảo giác hay không, Phó Suất luôn cảm thấy vài ngày nay ánh mắt Ngô thiếu nhìn mình không được tốt cho lắm, cậu xem xét lại bản thân, vẫn không phát hiện ra bản thân làm sai chỗ nào.

 

 

Đại Tần trong lòng chua loen loét, nghẹn hai ngày rốt cuộc nhịn không nổi hỏi Ngô Diệp: “Em vài ngày nay làm sao cứ nhìn chằm chằm Phó Suất?”

 

 

Trên xe chỉ có hai người Ngô Diệp cùng Tần Vô Hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ con của hắn ỉu xìu, sau đó nói ra một chuỗi lời rất dài, nội dung trụ cột thập phần rõ ràng —– tích phân cùng tinh hạch đều không đủ dùng.

 

 

Đại Tần tâm tình lập tức xoay chuyển: “Chờ qua quãng thời gian bận rộn này, chúng ta lại đi tìm thành thị kế tiếp. Phó Suất có thiên phú thuần thú sư, bồi dưỡng rồi về sau thời điểm săn tinh hạch hẳn sẽ rất lợi hại. Tinh hạch em sử dụng trên người cậu ta chờ tới tương lai bắt cậu ta trả lại em là được rồi, không phải sao?” Về thiên phú của Phó Suất, y đã sớm nghe Ngô Diệp nói qua.

 

 

Thuần thú sư cao cấp nhất có thể khế ước được 10 con thú biến dị, thiên phú kém một chút cũng có thể khế ước được ít nhất trên 3 con. Theo tang thi không ngừng biến hóa, chiến đấu bằng dị năng cũng sẽ càng ngày càng quan trọng, thuần thú sư một người có thể khống chế được vài con thú biến dị cùng chiến đấu, một khi phối hợp ăn ý, tác dụng phát huy tuyệt đối không chỉ đơn giản như 1+1=2. Mà thuần thú sư còn có một đặc điểm lớn nhất chính là, hắn không giống những người khác, nếu thú khế ước của hắn chết đi, tuy rằng thực lực sẽ bị thương tổn một trình độ nhất định, nhưng sau đó vẫn có thể khế ước lại một con thú biến dị thích hợp khác, bổ khuyết chỗ trống. Mặt khác, thuần thú sư không những sử dụng khống chế được thú khế ước của chính mình, còn có thể trấn an thú khế ước của người khác, nếu lợi hại thậm chí có thể câu thông trực tiếp với thú biến dị.

 

 

Cho nên, nếu bồi dưỡng ra được một thuần thú sư chân chính, tuyệt đối có thể trở thành chủ lực chiến đấu của đội ngũ.

 

 

Thuần thú sư thập phần hiếm có trân quý, chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Ngô Diệp bây giờ còn một danh ngạch chiến hữu, hắn trong lòng đã ngầm thừa nhận trao danh ngạch này cho Phó Suất, nhưng Phó Suất vừa mới gia nhập đội ngũ, còn phải quan sát thêm một đoạn thời gian.

 

 

“Nhiều chanh tinh như vậy, chờ cậu ta trả hết nợ cũng không biết phải chờ đến năm tháng nào.” Nhị thiếu bĩu môi, không vui nói.

 

 

Tần Vô Hoa tâm tình hoàn toàn bình tĩnh, y từng sử dụng rất nhiều tích phân cùng tinh hạch của nhị thiếu, nhưng nhị thiếu cho tới bây giờ chưa từng hỏi qua tinh hạch của y, cũng chưa bao giờ oán giận nửa câu. Nghĩ nghĩ, Đại Tần sờ sờ cái mũi, gần đây y tựa hồ có chút nhỏ mọn, thích ăn bậy dấm chua. Bất quá, A Diệp hoàn mỹ như vậy, y vẫn phải quản chặt một chút mới yên tâm. Đại Tần là điển hình của loại người ‘tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’, đôi mắt hoàn toàn không nhìn thấy khuyết điểm đầy rẫy như cái sàng trên người nhị thiếu.

 

 

“Anh còn tích trữ một ít tinh hạch, nếu cần, bất cứ lúc nào anh đều có thể đưa cho em.”

 

 

Nhị thiếu khoát tay: “Chút tiền này anh cứ lưu lại để bản thân dùng đi. Nhưng mà, đừng để cho em biết được anh đi chọc ghẹo tán gái gì đó, bằng không toàn bộ tịch thu.”

 

 

Đại Tần nghiêm mặt nhìn Ngô Diệp chằm chằm: “Ở trong mắt em, anh chẳng lẽ chính là người không có nhân phẩm như vậy sao?”

 

 

Ngô Diệp lấy ngón tay chọc chọc hai má của y, bảo y nhìn đường, sau đó tìm đường chết nói: “Tuy rằng hiện tại không phải, nhưng ai có thể cam đoan anh về sau có thể hay không thay đổi? Nói không chừng ngày nào đó anh gặp được chân ái, liền đem em quên mất.”

 

 

Đại Tần: “…”

 

 

Một giờ kế tiếp, Đại Tần đều nghiêm mặt không cùng nhị thiếu ngu xuẩn nói chuyện dù chỉ một câu. Nhị thiếu cũng ý thức được bản thân đem người ta chọc tức, lời hay ý ngọt phun ra cả một rổ, chính là Đại Tần vẫn không thèm để ý đến hắn. Nhị thiếu cũng tức giận, nhắm mắt giả bộ ngủ, không ngờ lại ngủ thật. Đại Tần nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của hắn, không khỏi thở phào một hơi, đem xe dừng lại ven đường, từ hàng ghế phía sau lấy tới một tấm thảm lông dê, phủ lên trên người hắn. Ngón tay nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt của Ngô Diệp, thở dài nói: “Đúng là tiểu hỗn đản vô lương tâm.”

 

 

Tiểu hỗn đản vô lương tâm sau khi tỉnh lại sớm đã quên mất chuyện không thoải mái vừa rồi, lại cùng Đại Tần cười cười nói nói.

 

 

Khu dân cư Tây Thục nằm ở phía tây nam khu vực phía nam, cách khu dân cư Giang Nam, nếu đi thẳng khoảng hơn 1500 km, nhưng dưới tình huống không có cao tốc, rất nhiều con đường tắt trước kia bởi vì xuyên qua thành thị hiện tại chỉ có thể tìm cách đi đường vòng, khoảng cách bị kéo dài nhiều nhất đạt tới hơn 4000 km. Một vài con đường, không thể tránh được những thành thị san sát dọc trên đường đi, cho dù có thuộc hạ của Phùng Vũ dẫn đường, đoàn người Ngô Diệp trong hành trình vẫn gặp rất nhiều nguy hiểm.

 

 

Vì tránh tai mắt của người khác, Ngô Diệp thời điểm rời đi khu dân cư Giang Nam, cố ý thả một ít tinh hạch ở trong xe, khi thông qua tường vây tang thi, suýt chút nữa bị nhấn chìm bởi tang thi triều, bị đám tang thi đuổi theo ước chừng mấy chục km. Chờ rời khỏi phạm vi của khu dân cư Giang Nam, Ngô Diệp liền đem toàn bộ tinh hạch thu vào trong nhẫn không gian. Tang thi truy đuổi ít đi rất nhiều, nhưng mà đoàn người bọn họ tất cả đều là dị năng giả, cấp bậc cũng cao, còn có hơn hai mươi đầu sói biến dị, đối với tang thi mà nói, quả thực chính là một chiếc bánh ngọt lớn di động, vừa ngửi mùi liền muốn nhào qua cắn vài ngụm.

 

 

Thời điểm đi trên con đường lướt qua thành thị, có vài lần còn kinh động tới tang thi khổng lồ bên trong thành, tang thi kia vô cùng chấp nhất, mang theo đám tiểu đệ một đường điên cuồng đuổi theo không từ bỏ. Ngô Diệp có lòng muốn giết tang thi khổng lồ để kiếm hoàng tinh, nhưng hành trình rất gấp, tiểu đệ của tang thi khổng lồ lại quá nhiều, cho dù giết tang thi khổng lồ cũng không chắc có thể cướp được tinh hạch, Ngô Diệp đành phải buông tha cho một chuỗi nhiệm vụ tùy cơ do hệ thống ban bố, vận dụng dược xua đuổi tang thi cấp trung tận lực che dấu khí tức, dốc hết tốc lực trốn chạy.

 

 

Dọc theo đường đi thỉnh thoảng lại có xe ô tô đã chết máy bị vứt bỏ, bởi vì trên đường có rất nhiều đoạn đường tình hình giao thông thật sự không được tốt, tốc độ xe không thể tiến nhanh, chạy suốt ba ngày hai đêm cuối cùng mới tới được khu dân cư Tây Thục.

 

 

Khu dân cư Tây Thục thuộc địa hình thung lũng, mùa đông nhiệt độ so với các khu vực đồng vĩ độ thì ấm hơn một chút, hơn nữa đã qua xuân phân, khắp nơi nhiệt độ không khí đều đã bắt đầu từng bước tăng trở lại. Tới khu dân cư Tây Thục bên này, tuyết đọng trên mặt đất đã bắt đầu hòa tan, bầu trời cũng không còn đổ tuyết nhỏ mà đơn thuần chỉ là mưa lất phất. Trong vườn đất trống trải, một vài địa phương tuyết đã tan hết, đã có thể nhìn thấy được mầm xanh tươi mới.

 

 

* xuân phân: theo lịch Trung Quốc cổ đại, là điểm giữa của mùa xuân, nó là một trong hai mươi tư tiết khí trong nông lịch và tiết khí này bắt đầu từ điểm giữa mùa xuân

 

 

Khốc hàn qua đi, tuyết đọng tan ra, tang thi cũng chầm chậm tuyết tan, tốc độ rõ ràng so với khi mùa đông nhanh hơn không ít. Không biết có phải ảo giác hay không, không ít người thời điểm đi giết tang thi, cảm giác xương cốt của tang thi dường như trở nên cứng rắn hơn —– trước kia ở trong 500 mét có thể dùng súng trường giết chết một phần tang thi, hiện tại khoảng cách đồng dạng, nhiều nhất chỉ tạo cho chúng nó bị thương tổn nhất định, nhưng không có cách nào trí mạng.

 

 

* khốc hàn: vô cùng rét lạnh

 

 

Mà tin tức này đối với người sống sót mà nói, tuyệt đối là trí mạng.

 

 

Càng chết người hơn chính là, trong khu dân cư Tây Thục thế nhưng bạo phát bệnh dịch mùa xuân, bên trong thành không riêng gì những người thể chất yếu trúng chiêu, liền ngay cả người thể chất tốt cũng không chịu nổi, lần lượt ngã xuống. Dị năng giả thể chất rất tốt, cũng có người sinh bệnh.

 

 

Khu dân cư Tây Thục được xây dựng dựa vào núi, trước kia là một trấn nhỏ vùng núi, cách xa thành thị, đường đi gập ghềnh, căn có chỉ có 350 vạn dân cư may mắn sống sót, số lượng dân cư tại trong 10 khu dân cư cỡ lớn nằm ở vị trí thứ ba từ dưới đếm ngược lên. Tây Thục bên này cùng Giang Nam bên kia không sai biệt lắm, cũng được tạo nên bởi chủ thành cùng hơn 10 thành vệ tinh. Diện tích so với khu dân cư Giang Nam bên kia nhỏ hơn, nhưng lại có lợi về phương diện địa lý, tang thi thường thường rất dễ bị lạc trong rừng núi cùng sơn đạo nhỏ hẹp, khiến cho bên này tang thi so với khu dân cư Giang Nam ít hơn không ít.

 

 

* sơn đạo: đường núi

 

 

Ruộng đất cũng miễn cưỡng được cho là phì nhiêu, người có lá gan lớn tụ hợp thành đội ngũ ở ven rừng núi săn thú, tìm kiếm rau dại. Nếu không có trận bệnh dịch mùa xuân đột nhiên bùng nổ này, người sống sót tại đây điều kiện cuộc sống coi như không tồi.

 

 

Khu dân cư Tây Thục có một thành vệ tinh riêng biệt dùng để gieo trồng dược liệu, nhưng mà thảo dược tựa hồ căn bản không giải quyết được vấn đề, tại khi người mắc bệnh càng ngày càng nhiều, cao tầng khu dân cư Tây Thục đã đề xuất hướng thủ đô đưa ra thỉnh cầu viện trợ.

 

 

‘Bốp —–’ Tiễn Hâm đập chết một con muỗi hình thể cực lớn, trong lòng bàn tay dính một bãi máu to, gã gãi gãi nốt muỗi đốt, nhe răng trợn mắt nói: “Tiên sư nó, muỗi nơi này sao lại nhiều như vậy?”

 

 

Khu tây nam ẩm ướt ấm áp, từ trước tới giờ rắn cùng côn trùng rất nhiều, nhưng mà năm nay tựa hồ so với mọi năm còn nhiều hơn. Muỗi vốn phải vào hè mới hoành hành, đoạn thời gian trước không hiểu vì sao lại xuất hiện. Loài muỗi hình thể vốn chỉ lớn hơn hạt gạo một chút, mà muỗi ở Tây Thục bên này từng con từng con tựa như ăn phải thuốc kích thích, rất nhiều con còn to hơn cả ruồi xanh [3]. Vòi rất dài, hơn nữa cực kỳ sắc bén, thấy người liền chích, thời điểm bị chích không có cảm giác gì, sau khi bị chích xong trên người nổi nốt vô cùng ngứa, mãi lâu sau không đỡ.

 

 

Bệnh dịch vào mùa xuân tựa hồ cùng tai họa muỗi đồng thời bùng nổ, rất nhiều người hoài nghi có phải hay không là do muỗi gây ra, một vài người còn đồn thổi rằng những con muỗi này từng chích qua tang thi sau đó lại chích con người, nói không chừng sẽ lây lan bệnh độc tang thi. Mà trùng hợp, những người bị mắc bệnh dịch mùa xuân đều xuất hiện hiện tượng sốt cao, số ít người thể chất yếu còn không chịu nổi trực tiếp mất mạng. Sự tình ở Tây Thục càng truyền càng lớn, càng truyền càng tà môn, số lượng người tin tưởng cũng càng ngày càng nhiều, một bộ phận người thậm chí còn yêu cầu cao tầng đem những người bị mắc bệnh cách ly điều trị.

 

 

Người bên trong thành mỗi người đều mặc trang phục thập phần kín kẽ, rất nhiều người thậm chí còn vũ trang cả đôi mắt, trên mặt lấy khăn vải dày quấn kín mít, đỉnh đầu đội mũ sắt, bàn tay đeo găng tay thật dày, chỉ chừa lại hai con mắt cùng hai cái lỗ mũi. Cho dù như vậy, vẫn có người thỉnh thoảng trúng chiêu.

 

 

* vũ trang: ở đây mang ý nghĩa trang bị bảo vệ

 

 

Đoàn người Ngô Diệp vừa mới tới căn bản không biết chuyện này, đừng nói đến Tiễn Hâm, ngay cả Ngô Diệp cùng Tần Vô Hoa cũng bị chích vài lần. Nhóm thú khế ước cũng bị chích không ít, vào thành còn chưa đến được cửa hàng của Phùng Vũ, một đám đã bị chích tới không chịu nổi, ở trên xe không ngừng đi tới đi lui.

 

 

Thỏ Lão đại rất xảo quyệt, sau khi bị chích vài cái, tự biến ra một vòng tường băng, đem bản thân vây lại. Chỉ chừa ra một cái khe nho nhỏ để trao đổi không khí, nó híp mắt thư thư phục phục đứng trong tường băng, thỉnh thoảng dùng móng vuốt mập mạp cào cào nốt muỗi đốt.

 

 

Đại Bụi cũng hết sức thông minh, phát động thú hạch, cả người lông xám toàn bộ dựng thẳng lên, nhìn kỹ có thể thấy được trên mỗi sợi lông có tia điện màu xanh tím chợt lóe rồi biến mất, muỗi một khi lại gần liền trực tiếp bị điện giật cháy xém. Đáng tiếc chính là, nó không thể ngồi xuống, bằng không dòng diện sẽ truyền đi, nói không chừng sẽ đem chiếc xe cùng mọi người ngồi trên xe giật thành sự cố gì đó.

 

 

Vài con sói biến dị hệ phong cũng khôn ngoan học theo, ở trên cơ thể mình thi triển dị năng, muỗi một khi bay tới đều bị thổi bay, không thể đến gần người.

 

 

Một vài con sói biến dị hệ khác cũng giảo hoạt thử dùng dị năng để đuổi muỗi.

 

 

“Vẫn là những tiểu tử này thông minh!” Dương Lệ Na cảm khái xong, trực tiếp đem bề mặt da thịt của mình biến thành kim loại, vòi của muỗi chích tới còn vang lên tiếng leng keng. Đợi khi đến cửa hàng của Phùng Vũ, cô đã giết chết rất nhiều muỗi.

 

 

Số lượng muỗi bên trong thành quả thực có chút bất bình thường, dị năng giả thị lực tốt, phóng tầm mắt nhìn, trong thành nơi nơi đều có muỗi bay qua bay lại, trên vách tường còn có không ít con đang đậu, rậm rạp chi chít đen một mảnh, chỉ cần nhìn qua thôi cũng đủ khiến cho người ta tê dại cả da đầu.

 

 

Bởi vì Tây Thục xuất hiện muỗi, bên trong thành so với bình thường hoang vắng hơn rất nhiều. Trừ bỏ những người đang sôi sục bận rộn trên công trường gia cố tường thành kia, trên ngã tư đường người qua lại thập phần thưa thớt, ngẫu nhiên có vài người đều là di chuyển rất gấp gáp, cùng khu dân cư Giang Nam tạo thành chênh lệch rõ ràng.

 

 

Ngô Diệp hỏi hệ thống: [Đây là tai họa sâu sao?]

 

 

Hệ thống dùng thanh âm lạnh như băng trả lời hắn: [Đây chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi.]

 

 

Ngô Diệp nghe được trong lòng căng thẳng, không biết vì cái gì, hắn luôn cảm thấy đám sâu nhỏ kia so với tang thi còn đáng sợ hơn. Hắn hỏi hệ thống: [Thuốc diệt muỗi ta mua từ chỗ ngươi, có thể đối phó với đám muỗi này đi?] Muỗi ở Tây Thục nhiều như vậy, thuốc diệt muỗi cùng thuốc chống muỗi đốt bình thường, khẳng định không có hiệu quả.

 

 

Hệ thống trả lời rất chi tiết: [Đối phó với đám muỗi hiện tại này còn có hiệu quả, nhưng nếu chúng nó tiếp tục biến dị, sẽ không còn tác dụng.]

 

 

Ngô Diệp lại hỏi: [Chỗ của ngươi có nước thuốc gì có thể trực tiếp tiêu diệt đám muỗi này không?]

 

 

Hệ thống như thường lệ hỏi Ngô Diệp có muốn xem giá cả hay không, sau đó trên mặt bảng khống chế xuất hiện các loại đẳng cấp của thuốc diệt muỗi, hàng rẻ nhất cũng có giá 100000 tích phân cùng 1000 chanh tinh.

 

 

Hệ thống ở trước khi Ngô Diệp mở miệng mắng, thức thời giải thích nói: [Một lọ thuốc diệt muỗi trên lý thuyết có thể giết chết muỗi của cả một tòa chủ thành, hiệu quả liên tục kéo dài ba tháng.]

 

 

[Ý của ngươi là, cho dù dùng thuốc diệt muỗi giết chết đám muỗi này, chúng nó về sau vẫn còn có thể xuất hiện?]

 

 

[Không sai. Muỗi nơi này chết đi rồi, muỗi chỗ khác vẫn có thể bay tới, trừ phi ngươi giết chết hết toàn bộ muỗi trên địa cầu đồng thời phá hủy trứng của chúng nó. Tình huống như vậy có thể lựa chọn thuốc diệt muỗi cao cấp.] Hệ thống không quên đẩy mạnh tiêu thụ.

 

 

Thuốc diệt muỗi cao cấp có giá vài ngàn vạn tích phân, hơn nữa cần đến tử tinh, Ngô Diệp hiện tại ngay cả món đồ kia hình dạng trông như thế nào cũng không biết.

 

 

Nguy hại của sâu biến dị, có lẽ thật sự so với tang thi còn đáng sợ hơn.

 

 

“Làm sao vậy?” Tần Vô Hoa thấy Ngô Diệp sắc mặt căng thẳng, quan tâm hỏi.

 

 

Ngô Diệp đem chuyện tình về muỗi nói lại một lần.

 

 

“Vậy em chuẩn bị đổi thuốc diệt muỗi để trợ giúp người nơi này sao?”

 

 

Ngô Diệp lắc đầu: “Em không biết.” Một lọ thuốc diệt muỗi giá cả rất đắt, hơn nữa chỉ có thể duy trì trong thời gian ba tháng. Ngô Diệp không phải thánh mẫu, hắn không nỡ đem tích phân mà bản thân từng chút từng chút một tích lũy được sử dụng trên người những người không liên quan, hơn nữa hắn còn rất nhiều việc cần dùng tới tích phân. Nhưng mà, nhìn ven đường thỉnh thoảng từ trong lều trại cách ly tạm thời lại nâng ra vài bộ thi thể thối rữa, cùng với tiếng khóc thảm thiết của người sống sót, Ngô Diệp cảm thấy nếu cái gì cũng không làm, trong lòng hắn vô cùng bứt rứt.

 

 

Tần Vô Hoa vỗ vỗ bờ vai của hắn: “A Diệp, không cần đem bản thân dồn ép quá mức, bất luận em quyết định ra sao, anh đều ủng hộ em. Những việc này không phải lỗi của em, cũng không phải chỉ dựa vào một mình em liền có thể thay đổi được.”

 

 

Ngô Diệp ép buộc bản thân thu hồi tầm mắt, gật gật đầu.

 

 

“Chúng ta vẫn nên mau chóng quay trở về Lam Thành đi.” Lam Thành bên kia cách khu dân cư Tây Thục chỉ có 1000 km, hơn nữa các phương diện như nhiệt độ khí hậu đều khá tương tự. Khu dân cư Tây Thục bên này xuất hiện bệnh dịch mùa xuân, Lam Thành cũng nguy hiểm.

 

 

~ ~ ~ ~ ~

 

 

[1] miệng ba cánh hoa:

 

[2] Transformers:

 

[3] ruồi xanh:

 

 

 

___________________

Tác giả:

Một con mèo lười mỗi ngày đều ngủ vùi trong ổ ~ ♥

Một suy nghĩ 6 thoughts on “Mạt Thế Cự Cổ – 121

  1. Thi mệt thì nghỉ ngơi cho khỏe rồi edit tiếp cũng được, sức khỏe là quang trọng nhất mà, hihi.

    Thảo mai đó má ơi, có cái beep, tin người vãi =)))))))

  2. Nếu nghĩ xa một chút có thể lấy cái dị năng sét kia đánh chết phần lớn bầy muỗi trong thành giống cái vợt điện muỗi ấy chứ :))))

      1. Tại mình có dị năng thì tuỳ chỉnh thành lưới điện mắt lưới to nhỏ được mà vs cả điện để giết muỗi nhỏ lắm :))))

Hôn Miu ta đi ~