Đăng trong Đam mỹ

Bỉ Thì Bỉ Thì 2 – 08


Chương thứ tám:

 

 

Rời khỏi bệnh viện, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu không về nhà mà đi tới công ty. Yến Phi đã tiếp nhận sự tồn tại của đứa nhỏ, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương lại ở bên cạnh chăm sóc Yến Phi, ba người cũng có thể tập trung tâm lực vào sự nghiệp. Sự nghiệp của bọn họ hiện tại phạm vi liên quan càng lúc càng lớn, qua vài tháng nữa, đứa nhỏ của bọn họ sẽ sinh ra, bọn họ phải làm, phải chuẩn bị rất nhiều việc, không thể lười biếng.

 

 

Đối với Yến Phi mà nói, trọng tâm sinh hoạt trước mắt chính là dưỡng thai. Hắn cũng muốn làm chút chuyện gì đó khác, nhưng luôn cảm thấy buồn ngủ không dậy nổi. Ngồi vẽ tranh lập tức sẽ mỏi thắt lưng, sau đó ngáp liên tục. Bất đắc dĩ, Yến Phi quyết định tạm thời không vẽ tranh thương mại, chỉ viết chữ để luyện tập. Hai con heo con trong bụng không phải kêu đói thì chính là kêu buồn ngủ, thời gian còn lại hắn muốn đi phơi nắng cùng vận động, thời gian có thể chuyên tâm vẽ tranh thực sự không nhiều lắm.

 

 

Hôm nay, ngủ đến trưa mới thức dậy, Yến Phi vùi mình trên ghế quý phi dành riêng cho bản thân trong phòng khách vẽ phác họa. Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm tối. Sau khi Giản Trọng Bình kiến nghị với Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu thành lập tổ điều trị tư nhân, ba người cũng từ chuyện này chiếm được rất nhiều gợi ý. Thân thể của Yến Phi, đứa nhỏ sinh ra, đứa nhỏ sau này có khả năng di truyền thân thể đặc biệt của Yến Phi… đủ loại ‘bí mật’ như vậy không có khả năng vĩnh viễn giấu diếm, cho dù giấu được Yến Phi, giấu được đứa nhỏ, vậy cháu chắt đời sau của bọn họ thì sao? Trên thế giới này không có chuyện gì là tuyệt đối, lời nói của Giản Trọng Bình ở một mức độ nào đó đã đánh thức ba người. Hoàng tộc thời xưa có ảnh vệ thị vệ, tử sĩ cận vệ, hoàng triều hiện tại cũng có thể có không phải sao. Bọn họ mặc dù không phải Hoàng đế, nhưng cũng gần như ‘Hoàng đế’ không có danh hào mà thôi.

 

 

Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì đem sự tình tuyển chọn thành viên của tổ điều trị giao cho Tiêu Tiếu, nhưng hai người cũng không phải phủi tay không quan tâm. Yến Phi, nhất là đứa nhỏ của bọn họ, không thể chỉ có tổ điều trị. Cận vệ, người hầu trung tâm… đều không thể thiếu. Mặt khác, ba người cũng chuẩn bị nơi ở mới. Chỗ ở hiện tại mặc dù phương diện bảo an đã rất tốt, nhưng từ khi Yến Phi mang thai, ba người lại cảm thấy không đủ. Không chỉ có phương diện bảo an không đủ, liền ngay cả không gian bọn họ cũng cảm thấy không đủ. Bọn họ phải xây dựng một tòa nhà, tựa như vương phủ thời cổ đại vậy. Chủ nhân, người hầu, hộ vệ, đầy tớ, tạp dịch… toàn bộ đều ở trong vương phủ, các chức vụ được phân chia rõ ràng, thực hiện nhiệm vụ của bản thân. Ở sau khi xác định, ba người bắt đầu trở nên bận rộn. Vị trí chỗ ở, nhân viên, bọn họ đều lựa chọn từ những người thân cận của bản thân, vì người âu yếm của bọn họ, vì đứa nhỏ của bọn họ.

 

 

* người hầu: là những người đi sát theo bên cạnh 1 vị chủ nhân, chỉ phục vụ và hầu hạ cho 1 vị chủ nhân, tương tự với nha hoàn thiếp thân hoặc thị vệ thiếp thân thời cổ đại

 

 

* đầy tớ: là những người phục vụ và hầu hạ cho tất cả chủ nhân trong nhà

 

 

* tạp dịch: là những người làm những công việc hỗn tạp lặt vặt trong nhà

 

 

Những chuyện này Yến Phi cũng không biết, ba người chuẩn bị tặng cho hắn một kinh hỉ, tạm thời giữ bí mật. Nhà ở mỗi ngày đều có dì giúp việc do ba nhà phái tới thu dọn, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương chủ yếu phụ trách nấu cơm cho Yến Phi, Yến Phi nếu có tinh thần, có hưng trí sẽ tự mình làm. Ba dì giúp việc đều tới lúc Yến Phi đang ngủ trưa, cũng không sợ Yến Phi sau khi bụng lớn hẳn ra sẽ xấu hổ. Điền Vãn Hương cùng Yến Tam Ngưu trọng tâm sinh hoạt mỗi ngày chính là chăm sóc đàn gà cùng vườn rau do mình nuôi trồng, một việc khác chính là học nấu ăn, học làm những món ăn mà con trai yêu thích. Điền Vãn Hương cùng Yến Tam Ngưu nhờ Yến Tường mua cho bọn họ vài cuốn sách dạy nấu ăn, mỗi ngày không có việc gì liền nghiên cứu sách dạy nấu ăn. Thấy bọn họ không ngại mệt, ngược lại hưng trí bừng bừng, Yến Phi cũng không ngăn cản. Yến Tường muốn vào quân đội học đánh lộn, một ngày trước Yến Phi bảo Nhạc Lăng đưa Yến Tường đi. Đối với chuyện con trai nhỏ đi quân doanh huấn luyện, Điền Vãn Hương cùng Yến Tam Ngưu mặc kệ, nhà bọn họ hiện tại đều do con lớn toàn quyền quản lý, bọn họ yên tâm.

 

 

Điện thoại trong phòng khách vang lên, Yến Phi buông xuống bản phác họa, nghe điện thoại. Hắn hiện tại rất ít khi sử dụng điện thoại di động. Ba người kia nói di động có phóng xạ, vì vậy tịch thu điện thoại di động của hắn. Lần đầu tiên làm ‘cha’, Yến Phi cũng cẩn thận từng li từng tí, mặc kệ ngoài miệng nói sao, trong lòng vẫn lo lắng cho hai con heo con trong bụng. Đã có phóng xạ, vậy dứt khoát không dùng.

 

 

“Alo?”

 

 

“Đại Phi?”

 

 

Vừa nghe thanh âm của đối phương, Yến Phi quệt mũi, tâm sinh cảnh giác: “Ừ, là tôi.”

 

 

“Cậu cũng quá mức đi, còn thẹn thùng cái gì, đã một tuần rồi.”

 

 

“Cút, có chuyện gì mau nói, có rắm gì mau thả!”

 

 

Yến Phi tức giận. Tần Trữ cái miệng thối này càng ngày càng đáng ghét. Mà người bị mắng cũng rất quá phận ở bên kia điện thoại cười to, nếu đối phương không phải là Tần Trữ, Yến Phi tuyệt đối sẽ ném vỡ điện thoại. Cũng lo sợ kích thích ‘ông bầu’ quá mức, Tần Trữ thu hồi tiếng cười, vô cùng đứng đắn nói: “Được rồi được rồi, đừng tức giận, tôi đây không phải chọc cậu một chút thôi sao. Bất quá tôi nói thật, Đại Phi, đã một tuần rồi, cậu cũng nên đi gặp mọi người đi. Chẳng qua là ‘mang thai’ thôi, đâu phải chuyện gì to tát, bọn tôi đều vội vã mừng cho cậu a.”

 

 

Yến Phi cắn răng: “Cậu chắc chắn là ‘mừng’ cho tôi chứ không phải làm tổn thương tôi? Lão tử rõ ràng là nam nhân lại có thể đẻ trứng, cậu nói đây không phải chuyện gì to tát? Cái đệch, cậu có muốn hay không cũng có thể đẻ trứng?”

 

 

“Ha ha ha…” Nghe được tiếng cười của Tần Trữ, Yến Phi hận không thể từ trong điện thoại chui qua bên kia cấp cho đối phương một quyền. Anh ho khan hai tiếng, ngừng cười, nói: “Dù gì cậu cũng là họa sĩ, như thế nào nói chuyện thô tục như vậy. Sinh đứa nhỏ thì nói thành đẻ trứng, tôi quả thực lo lắng cho đứa con nuôi còn chưa sinh ra của tôi.”

 

 

Một câu cuối cùng này nói ra, Yến Phi sắc mặt tốt hơn một chút, bất quá vẫn rất buồn bực. Tần Trữ lại nói tiếp: “Đại Phi, đừng thẹn thùng, tôi cùng lão Hắc đều muốn qua thăm cậu.”

 

 

Những lời này Tần Trữ nói vô cùng đứng đắn, còn mang theo quan tâm rõ ràng. Yến Phi sờ sờ cái mũi: “Qua thăm tôi cũng được a, nhưng không thể đi tay không.”

 

 

“Đứa nhỏ còn chưa sinh ra mà đã bắt đầu ‘lừa đảo’.” Tần Trữ bật cười.

 

 

Yến Phi không khách khí đáp trả: “Cậu không phải nói đứa nhỏ là con nuôi của cậu sao, làm gì có cha nuôi nào tới thăm con nuôi mà hai tay trống trơn?”

 

 

“… Đứa nhỏ còn chưa sinh ra đâu, cậu có cần hay không gấp gáp như vậy? Ba vị ông xã kia của cậu phá sản sao?”

 

 

“Đệch! Tần Trữ! Cậu có tin hay không tôi xé rách miệng của cậu!” Tiếng rít gào của Yến Phi vang vọng, dọa tới mức Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương vội vội vàng vàng từ trong phòng bếp vọt ra, chợt nghe thấy Yến Phi đối với điện thoại rống lớn: “Tôi biết ngay các cậu sẽ đem tôi coi như nữ nhân! Tôi nói cho cậu biết! Tôi cho dù có thể sinh đứa nhỏ, cho dù có ba nam nhân, tôi vẫn là nam nhân!”

 

 

Yến Phi chính là ông bầu, Tần Trữ vừa nghe liền biết bản thân đùa quá trớn, vội vàng trấn an: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi xin lỗi. Cậu có phải nam nhân hay không tôi như thế nào có thể không biết. Ừ, Nhạc Thiệu bọn họ không phải ‘ông xã’ của cậu, là em trai của cậu, là vợ của cậu, là bà xã của cậu, như vậy được rồi chứ?”

 

 

“Cậu cút đi cho tôi!” Yến Phi bị Tần Trữ chọc cho bật cười.

 

 

Yến Phi nở nụ cười, Tần Trữ cũng không dám tiếp tục kích thích hắn, lại nghiêm túc nói: “Đại Phi, tôi muốn qua thăm cậu, cậu đừng trốn tránh.”

 

 

Yến Phi cũng không xoắn xuýt, nói: “Tới liền tới đi. Bất quá tôi cảnh cáo trước, cậu nếu dám cười tôi, tôi liền làm thịt cậu.”

 

 

“Không dám không dám. Cậu có bà xã, tôi không có, tôi thế lực đơn bạc, không dám trêu chọc cậu.”

 

 

“Cút!”

 

 

Yến Phi cúp điện thoại, sớm hay muộn cũng có một ngày hắn phải đem miệng của Tần Trữ khâu lại. Nghe ra con trai là đang nói chuyện điện thoại với Tần Trữ, cũng không phải thực sự tức giận, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương an tâm, quay về phòng bếp tiếp tục chuẩn bị cơm tối. Bất quá Điền Vãn Hương vẫn dặn dò một câu: “Con lớn a, con đừng nổi nóng, kiên nhẫn một chút.”

 

 

“A, vâng.” Yến Phi sờ sờ bụng, thiếu chút nữa quên mất bụng của hắn.

 

 

Thấy con trai nghe lọt lời mình, Điền Vãn Hương liền đi vào phòng bếp.

 

 

Đứng tại chỗ rối rắm trong chốc lát, Yến Phi một lần nữa cầm lên ống nghe điện thoại, gọi tới số điện thoại di động của Tôn Kính Trì, chuông reo chưa đầy hai tiếng đối phương liền tiếp nhận.

 

 

“Alo?”

 

 

“A Trì, là anh.”

 

 

Tôn Kính Trì đang cùng cấp dưới thảo luận công chuyện hướng cấp dưới ra hiệu, sau đó xoay ghế bọc da, thanh âm sung sướng nói: “Dậy rồi?” Người trong văn phòng vừa nghe ngữ khí của ông chủ, lập tức đoán được người gọi tới là ai.

 

 

“Dậy hơn nửa ngày rồi. A Trì, ừm, Tần Trữ vừa gọi điện thoại tới, nói cậu ấy cùng lão Hắc muốn qua thăm anh. Bọn họ muốn tới liền tới đi. Tối mai ba người các em đừng sắp xếp lịch trình, mời mọi người đến nhà tụ họp, bảo Nhạc Lăng cũng đưa Bách Chu bọn họ qua đây luôn.”

 

 

“Được, không thành vấn đề.” Tôn Kính Trì khóe miệng mỉm cười.

 

 

“Ừm, chỉ như vậy thôi, em tiếp tục bận việc đi.”

 

 

“Được. Tối nay em trở về ăn cơm.”

 

 

“Ừm.”

 

 

Cùng Yến Phi nói chuyện xong, Tôn Kính Trì cũng không xoay ghế lại tiếp tục cùng nhóm cấp dưới thảo luận công chuyện, mà gọi điện thoại cho Nhạc Lăng, nói rõ chị dâu của hắn ngày mai muốn mời mọi người đến nhà ăn cơm. Nhạc Lăng vô cùng cao hứng đáp ứng, bọn họ đã sớm muốn qua thăm Yến Phi. Tiếp đó, Tôn Kính Trì lại phân biệt gọi cho Hà Khai Phục cùng Tần Trữ mỗi người một cuộc điện thoại, bảo bọn họ tối mai qua Đông Hồ ăn cơm, hai người cũng sảng khoái đồng ý. Nhất là Tần Trữ, anh vốn tính toán tối nay sẽ qua Đông Hồ một chuyến.

 

 

Thông báo xong xuôi, trừ bỏ Hứa Cốc Xuyên đang ở Trường Phản không có cách nào tùy tiện trở về, bất quá có Tiêu Dương đại biểu là đủ rồi. Gọi xong vài cuộc điện thoại, Tôn Kính Trì mới tiếp tục công chuyện vừa rồi bị cắt ngang.

 

 

Bên này, Yến Phi cúp điện thoại vừa đi tới trước ghế quý phi của chính mình, điện thoại lại vang lên. Hắn quay trở lại tiếp nhận điện thoại: “Alo?”

 

 

“Là Yến Phi sao?” Từ trong điện thoại truyền ra thanh âm của một nữ nhân, Yến Phi ngẩn người, trái tim thoáng chút co rút, sau vài lần thở ra hít vào, hắn há miệng hô: “Ngô a di.” Thanh âm này hắn rất quen thuộc, là mẹ của Nhạc Thiệu.

 

 

Yến Phi nghe ra thanh âm của chính mình, Nhạc phu nhân cảm thấy rất vui mừng, thanh âm so với dĩ vãng không khỏi ôn nhu hơn vài phần, nói: “Yến Phi a, ta cùng Nhạc thúc thúc của con muốn qua thăm con, con không ngại chứ? Thiệu Thiệu nói con không muốn quay về đại viện, bảo chúng ta không cần quấy rầy con, nhưng về tình về lý, chúng ta làm trưởng bối cũng nên tới gặp con.”

 

 

Con trai bên kia nói không thông, Nhạc phu nhân chỉ có thể tự mình gọi điện thoại cho Yến Phi, tin tưởng Yến Phi sẽ không cự tuyệt bọn họ. Quả nhiên, Yến Phi chỉ do dự vài giây, đáp: “Đáng nhẽ phải là con qua thăm mọi người.”

 

 

“Con không muốn trở về liền không cần trở về, chúng ta qua thăm con cũng như nhau. Ta cùng Nhạc thúc thúc chốc lát nữa muốn tới chỗ của con, có muốn ăn cái gì không? Dì thuận đường mua cho con.”

 

 

Yến Phi yết hầu cao thấp chuyển động, thanh âm có chút khàn khàn, nói: “Đột nhiên rất muốn ăn chân giò kho của ‘Phúc Ký’.”

 

 

“Được, muốn ăn thì tốt, chỉ sợ con không muốn ăn. Vậy trước hết không nói nữa, lát nữa gặp.”

 

 

“Được, lát nữa gặp.”

 

 

Cúp điện thoại, Yến Phi hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra, sau đó cao giọng hô: “Cha, mẹ, cha mẹ của Thiệu Thiệu chốc lát nữa muốn tới đây, buổi tối nấu nhiều cơm một chút, đồ ăn để con làm.”

 

 

“… A?!” Yến Tam Ngưu từ trong phòng bếp chạy ra, vẻ mặt khẩn trương, “Ba má của Nhạc Thiệu muốn tới đây?! Vậy, vậy, bọn họ thích ăn cái gì?” Thời điểm đang nói chuyện, Điền Vãn Hương cũng đi ra, đồng dạng vẻ mặt khẩn trương.

 

 

Yến Phi cười trấn an cha mình: “Đồ ăn buổi tối để con làm. Bọn họ đều là người dễ ở chung, người cùng mẹ đừng khẩn trương.” Đang định nói bữa tối nên làm thêm vài món ăn gì đó, điện thoại lại reo vang, Yến Phi nghe máy.

 

 

“Alo?”

 

 

“… Yến Phi có nhà không?”

 

 

Yến Phi nuốt nuốt nước miếng, “Dạ, Lưu a di sao?” Mẹ của Tôn Kính Trì.

 

 

Đối phương ôn hòa nói: “Là ta. Ta tưởng rằng con không nhận ra thanh âm của ta.”

 

 

Yến Phi biết rõ ba người kia đã nói cho người trong nhà biết thân phận thật sự của hắn, trong lời nói của đối phương lộ ra thân thiết, quen thuộc cùng tự nhiên khiến cho hắn cảm động không thôi. Từ khi sống lại, hắn vẫn tránh tiếp xúc với những người trong đại viện. Sau đó cùng Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì và Tiêu Tiếu phát triển trở thành quan hệ người yêu, hắn càng tránh cùng trưởng bối ba nhà đụng mặt, càng nhiều hơn là bởi vì xấu hổ, bởi vì không biết phải đối mặt như thế nào, cho dù trước đó hắn chưa bao giờ đối với ba người Nhạc Thiệu có ý tứ. Mặc dù hắn hiện tại có thể mang thai, nhưng quan hệ giữa hắn cùng ba người kia vẫn vi phạm luân lý thế tục, huống chi ba nhà bối cảnh như vậy. Hiện giờ, trưởng bối hai nhà gọi điện thoại tới đây, đối phương không có một tia xem thường, chỉ có quan tâm, hắn làm sao có thể không cảm động, không cảm kích.

 

 

Áp chế yết hầu nghẹn ngào, Yến Phi trên mặt mang theo tươi cười nói: “Thanh âm của người con như thế nào có thể không nhận ra. Dì, người cùng chú vẫn khỏe chứ?”

 

 

“Khỏe, chúng ta đều rất khỏe.” Tôn phu nhân tạm dừng một chút, cảm khái nói: “Con đã trở lại, Kính Trì có thể tốt lên, ta cùng Tôn thúc thúc của con liền rất tốt.”

 

 

Yến Phi yết hầu càng thêm nghẹn ngào, đè nén nói: “Thực xin lỗi…”

 

 

“Đừng nói xin lỗi, dì biết con rất thống khổ mới có thể làm như vậy.” Tôn phu nhân ngữ khí xoay chuyển, nhẹ nhàng nói: “Yến Phi a, ta cùng Tôn thúc thúc vẫn muốn tới gặp con, nhưng thân thể của con không tốt, Kính Trì bảo chúng ta chờ một chút. Bất quá thân thể của con bây giờ không thể so với bình thường, ta cùng Tôn thúc thúc chờ không nổi. Ta nghe Ngô a di của con nói buổi tối hôm nay muốn qua thăm con, ta cùng Tôn thúc thúc thương lượng một chút, chúng ta liền nhân cơ hội này đi cùng. Cơm tối con không cần quan tâm, chúng ta hiện tại xuất phát, chờ chúng ta tới cứ để chúng ta nấu cơm.”

 

 

“Thân thể của con không có việc gì.” Yến Phi nói: “Người cùng chú cứ qua đây, kỳ thực con cũng muốn gặp mọi người, chính là vẫn không dám.”

 

 

“… Con đứa nhỏ này.” Tôn phu nhân ở bên kia điện thoại cũng mỉm cười, nói: “Trước không nói nữa, chúng ta hiện tại liền qua chỗ của con, con muốn ăn cái gì, ta thuận đường mang qua cho con.”

 

 

Yến Phi cười: “Đột nhiên rất thèm ăn bánh ngọt của ‘Hoa Hương’.”

 

 

“Được.”

 

 

Tôn phu nhân cúp điện thoại chuẩn bị ra cửa, trước hết phải đi mua bánh ngọt cho ‘con dâu’.

 

 

Yến Phi quay đầu, nhìn về phía cha mẹ vẫn đang đứng chờ, nói: “Cha mẹ, cha mẹ của A Trì cùng Tiểu Tiểu cũng muốn qua đây, luộc thêm vài chiếc bánh bao, đem thức ăn thừa đổ hết đi, buổi tối con làm đồ ăn.”

 

 

“A, a…” Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương càng thêm khẩn trương, đây là chuẩn bị gặp ‘thông gia’ a, bọn họ đều là nông dân đến từ vùng núi hẻo lánh, nếu khiến cho con trai mất mặt thì phải làm sao đây?

 

 

Yến Phi đi qua ôm lấy hai lão nhân đang khẩn trương, vỗ nhẹ trấn an: “Bình tĩnh. Bọn họ là cha mẹ của ba người Thiệu Thiệu, hai người cũng là cha mẹ của con a. Hai bên gia đình cũng nên ngồi xuống cùng nhau ăn một bữa cơm. Cha, người nấu một nồi gà con hầm nấm, mời bọn họ nếm thử.”

 

 

“Được được, còn món gì ba có thể làm?” Yến Tam Ngưu trái tim đập rất nhanh, vô cùng khẩn trương.

 

 

“Cứ làm gà con hầm nấm đã.” Yến Phi lại đối với mẹ mình nói: “Mẹ, người đun một nồi cháo gạo kê, bỏ thêm chút đậu phộng cùng táo đỏ.”

 

 

Điền Vãn Hương ngay lập tức chui ra khỏi lồng ngực của con trai, đi vào phòng bếp đun cháo. Yến Tam Ngưu cũng nhanh chóng đi vào phòng bếp, đời này ông chưa từng khẩn trương như vậy. Yến Phi thấy hai người vào trong phòng bếp, thở hắt ra một hơi, không biết vì sao cũng có chút hồi hộp.

 

 

Tiếng chuông điện thoại lúc này lại vang lên, Yến Phi xoay người nghe điện thoại.

 

 

“Alo? Yến Phi có nhà không?”

 

 

Yến Phi thả lỏng cơ thể ngồi xuống: “Là Chương a di sao?”

 

 

Đối phương sửng sốt một giây, thanh âm nâng cao: “Yến Phi? Con cư nhiên có thể nghe ra ta là ai, ta còn tưởng rằng con đã quên Chương a di rồi.”

 

 

“Làm sao có thể.” Yến Phi nhìn về phương hướng phòng bếp, đè thấp thanh âm, “Nghe hơn hai mươi năm, không thể quên được.”

 

 

“Ha ha, không thể quên được thì tốt.” Tiêu phu nhân nói thẳng: “Ta cùng Tiêu thúc thúc chốc lát nữa muốn tới thăm con, Tiêu thúc thúc của con đã nhắc đi nhắc lại vài lần. Dì mấy hôm trước có công chuyện phải ra nước ngoài, mua cho con vài thứ, vừa lúc mang sang cho con. Hơn nữa cha mẹ con đến đế đô lâu như vậy, chúng ta cũng nên cùng bọn họ gặp mặt. Cơm tối con không cần quan tâm, chờ dì qua nấu cho con. Nếu không phải Tiêu Tiếu vẫn ngăn cản ta, ta đã sớm muốn tới chỗ của con.”

 

 

Yến Phi chỉ cảm thấy vô cùng áy náy: “Thực xin lỗi, dì, con hẳn nên sớm một chút qua thăm mọi người.”

 

 

Tiêu phu nhân lý giải nói: “Chúng ta qua thăm con cũng như nhau. Trước không nói nữa, lát nữa gặp.”

 

 

“Được, lát nữa gặp.”

 

 

Buông điện thoại xuống, Yến Phi lại một lần nữa thở hắt ra, chẳng qua trên mặt lộ rõ tươi cười. Sờ sờ bụng, duỗi duỗi thắt lưng, Yến Phi đi vào phòng bếp. Bữa tối ngày hôm nay nhất định phải do hắn làm.

 

 

~ ~ ~ ~ ~

 

 

* ghế quý phi:

 

* ống nghe điện thoại:

 

* ghế bọc da: còn được gọi là ghế giám đốc

 

* chân giò kho:

 

* gà con hầm nấm:

 

* cháo gạo kê:

 

 

 

__________

Tác giả:

Một con mèo lười mỗi ngày đều ngủ vùi trong ổ ~ ♥

Một suy nghĩ 10 thoughts on “Bỉ Thì Bỉ Thì 2 – 08

  1. Ban oi .sao chuong 6 .chuong 7 bảo mật.keu mình ấn bật mã mà mình không biết dang ký sao bạn chỉ cho mình voi .cam on ban

Hôn Miu ta đi ~