Đăng trong Đam mỹ

Bỉ Thì Bỉ Thì 2 – 12


Chương thứ mười hai:

 

 

Trong phòng bếp, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đang thu dọn chỉnh lý lại đồ vật trên mặt đều mang theo tươi cười. Bọn họ thích nhìn con lớn cùng các bằng hữu vui vẻ ở chung, cũng vui mừng khi con trai nhỏ có thể được các anh trai yêu thương như vậy. Những ngày hiện tại dùng ‘ngâm mình trong mật’ để hình dung cũng không quá phận. Nhìn xem người ta đến thăm con mình còn mang theo bao nhiêu là đồ vật, ngay cả những thứ dành cho đứa nhỏ cũng mua rất nhiều, hoàn toàn có thể sử dụng đến khi đứa nhỏ 1, 2 tuổi.

 

 

Trong phòng khách hi hi ha ha, thỉnh thoảng truyền ra một hai tiếng rống giận của Yến Phi cùng ‘chòng ghẹo’ của Tần Trữ. Chốc lát nữa mọi người sẽ đi ra ngoài ăn cơm, Yến Phi gọi cha mẹ lại đây nghỉ ngơi một chút, còn lại chờ cơm nước xong trở về rồi thu dọn tiếp. Lúc này, chuông cửa vang lên, không có ai có ý tứ đi ra mở cửa. Yến Tường nhìn mấy vị anh trai, từ trên thảm đứng dậy, đi mở cửa.

 

 

Đi đến bên cạnh cửa mở ra nắp microphone, thấy người trong màn hình, Yến Tường vô cùng kinh ngạc quay đầu lại hướng phòng khách nhìn thoáng qua, sau đó nhanh chóng ấn xuống nút mở cổng. Cổng nhà mở ra, sau khi nhìn thấy người kia đi vào, Yến Tường lại ấn xuống nút đóng cửa, cổng nhà đóng lại. Đóng lại nắp microphone, Yến Tường từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép lê, đặt sẵn ở cửa. Yến Phi lên tiếng hỏi: “Tường tử, ai tới vậy?”

 

 

Yến Tường đứng thẳng lên, cũng không biết xuất phát từ loại tâm lý nào, cậu đột nhiên ‘bị quỷ ám’ nói: “Em không biết.”

 

 

Thanh âm thảo luận trong phòng khách dừng lại, Yến Phi nhíu mày: “Em không biết như thế nào lại để cho người ta đi vào?” Cửa sổ sát đất ở phòng khách không hướng về phía cổng chính, cũng không nhìn thấy là ai tới.

 

 

“Ách…” Yến Tường lập tức cái khó ló cái khôn hô: “Người kia nói là tới tìm Nhạc ca bọn họ.”

 

 

“Tìm bọn anh?” Ai? Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì khó hiểu. Bằng hữu của bọn họ ngày hôm nay ngoại trừ Hứa Cốc Xuyên thì đều ở đây. Nhưng Hứa Cốc Xuyên rõ ràng Yến Tường có quen biết. Trong mắt Tiêu Tiếu hiện lên một tia khó hiểu, nói: “Là tôi bảo trợ lý mang chút công văn tới đây.”

 

 

“À.” Vừa nghe là tới tìm Tiêu Tiếu, tất cả mọi người không để ý nữa. Chẳng qua Nhạc Thiệu vẫn nhắc nhở Yến Tường lần sau không thể tùy tiện để người lạ đi vào như vậy, cho dù là nói tìm bọn họ cũng không được.

 

 

Lúc này có người ấn chuông cửa biệt thự, Yến Tường cũng không chờ các anh trai đi ra kiểm tra, nhanh chóng mở cửa. Một bóng người to lớn xuất hiện ở cửa, quân trang thẳng tắp, mang theo một chiếc valy màu xanh biếc chuyên dùng cho quân đội. Phòng khách cũng không đối diện với cửa ra vào, cho nên không ai nhìn ra người tới là ai. Đối với Yến Tường khẽ gật đầu, người tới đổi giày, hỏi: “Tiêu Dương có ở nhà không?”

 

 

“Tiểu Dương ca bọn họ đều ở đây.” Yến Tường đóng cửa, còn vô cùng hiểu chuyện vươn tay giúp người kia xách valy. Người mới tới cũng không cùng Yến Tường khách khí, nói: “Đem valy để vào phòng ngủ dành cho khách ở đầu hành lang tầng ba.”

 

 

“Dạ.”

 

 

Yến Tường tiếp nhận valy, trên mặt mang theo tươi cười nhìn đối phương cước bộ vội vàng đi về phía phòng khách, thầm nghĩ như thế này có thể hay không bị Tiểu Dương ca lột da.

 

 

Người tới đi đường không có tiếng bước chân nào cả, thanh âm nói chuyện trong phòng khách lại tiếp tục, song tạm thời tránh nhắc đến đứa nhỏ. Một người im lặng đi vào phòng khách, tất cả mọi người theo bản năng giương mắt nhìn lại. Nháy mắt, trong phòng khách trở nên im ắng. Nhưng ngay sau đó, một người bật đứng dậy kinh hô một tiếng: “Hứa ca!” Ngay sau đó, người này lao về phía đối phương. Người tới không ai khác, chính là Hứa Cốc Xuyên đang rèn luyện ở Trường Phản.

 

 

“Cốc Xuyên?!” Yến Phi cũng giật mình. Thời điểm nhìn thấy Yến Tường theo sau đi vào, hắn chọc chọc em trai, “Giỏi a, Tường tử, học được cách lừa gạt anh.”

 

 

Yến Tường cào cào đầu, cười: “Em chỉ muốn cấp cho Tiểu Dương ca một kinh hỉ.”

 

 

Yến Tường còn chưa nói xong, bên kia Hứa Cốc Xuyên cùng Tiêu Dương đã cuốn vào một chỗ hôn môi. Yến Phi lập tức rống giận: “Cái đệch a, hai người các người, đi lên tầng, đừng dạy hư em trai tôi!”

 

 

Hứa Cốc Xuyên không nói hai lời khom người khiêng Tiêu Dương đi về hướng cầu thang. Yến Phi bất mãn hô to: “Chúng ta sắp đi ra ngoài ăn cơm!”

 

 

“Lùi lại một giờ!” Hứa Cốc Xuyên nào còn tâm tư đi ăn ‘cơm’, anh hiện tại chỉ muốn ăn ‘người’!

 

 

Yến Phi đỡ trán: “Tường tử, em về sau cách những người này xa ra một chút, bằng không sớm muộn gì cũng bị bọn họ dạy hư. Em không được phép đối với anh come out!” Vài người bên cạnh đều là đồng tính luyến, hắn cũng không thể làm cho em trai duy nhất cũng biến thành đồng tính luyến ai, bằng không thật có lỗi với Yến Tam Ngưu.

 

 

Khuôn mặt của Yến Tường phừng một cái đỏ bừng, mãnh liệt lắc đầu: “Không có, em, em đi cất valy cho Hứa ca!” Nói xong muốn rời đi.

 

 

Yến Phi dở khóc dở cười: “Em định cất valy ở chỗ nào?” Tường tử nếu lúc này đi lên tuyệt đối sẽ bị chọc cho đau mắt. Yến Tường dừng lại, đúng vậy, Hứa ca cùng Tiểu Dương ca lên tầng, cậu cất valy ở chỗ nào?

 

 

Yến Phi chỉ chỉ góc tường phòng khách: “Trước để tạm ở đó, chờ cậu ta đi xuống tự cầm lên.”

 

Yến Tường thành thật nói: “Hứa ca bảo em giúp anh cầm lên phòng ngủ dành cho khách ở đầu hành lang tầng ba.”

 

 

“Cậu ta hiện tại không rảnh đi ra mở cửa cho em, trước cứ để ở đó.”

 

 

Yến Tường nghe lời anh trai, đem valy đặt ở trong góc, sau đó đi đến trước bàn trà ngồi xuống trên thảm rót trà cho mấy vị anh trai. Tiêu Bách Chu nhìn đồng hồ, hỏi: “Một giờ đủ sao?”

 

 

“Tôi thấy khó.” Vệ Văn Bân hiểu rõ nói, cậu mỗi lần cùng Park Tae Seok gặp mặt không làm đủ ba tiếng thì đừng nghĩ đến rảnh rang.

 

 

Yến Phi hiện tại là đối tượng trọng điểm bảo hộ, tuyệt đối không thể để bị đói. Nhạc Thiệu không khách khí nói: “Qua nửa giờ nữa tôi đi lên gõ cửa. Phi không thể ăn cơm quá muộn.”

 

 

“Ừ, chốc lát nữa cậu đi lên gõ cửa đi.” Tôn Kính Trì đồng ý.

 

 

Yến Phi khoát tay: “Không có việc gì, anh không đói bụng, trong nhà nhiều đồ ăn như vậy không đói được.”

 

 

Tần Trữ nói: “Hay là đừng chờ hai người bọn họ, chúng ta tự mình đi ăn thôi.”

 

 

Tiêu Tiếu nói: “Không được. Đêm nay là bữa cơm chúc mừng, ai cũng không thể vắng mặt.”

 

 

Yến Phi híp híp con mắt: “Tiểu Tiểu, Hứa Cốc Xuyên sẽ không phải là do em gọi về đi?”

 

 

Tiêu Tiếu không tiếp tục giấu diếm, ăn ngay nói thật: “Là em gọi điện thoại bảo anh ta trở về. Việc của anh ta cùng Tiểu Dương, em cảm thấy vẫn là để anh ta cùng cha mẹ em giáp mặt nói chuyện càng thích hợp hơn. Hơn nữa hôm nay là bữa cơm chúc mừng anh, ai cũng không thể vắng mặt.”

 

 

Yến Phi hiểu rõ Tiêu Tiếu gọi Hứa Cốc Xuyên trở về chỉ có một mục đích chính là vì Tiêu Dương. Suy cho cùng để Hứa Cốc Xuyên cùng Tiêu thúc thúc bọn họ giáp mặt nói chuyện rõ ràng quả thực là việc cần phải làm. “Vậy chờ bọn họ đi xuống.” Yến Phi duỗi duỗi thắt lưng, “Tôi ra ngoài đi dạo một lát, các người tùy ý.”

 

 

“Được.”

 

 

Biết Yến Phi mỗi ngày đều phải ra ngoài đi dạo, những người khác cũng không quản hắn. Ngăn cản ba người Nhạc Thiệu bồi mình, Yến Phi gọi Yến Tường cùng mình đi ra ngoài. Yến Tường về sau khó tránh khỏi phải nhìn thấy vài hình ảnh ‘đau mắt’, hắn cần cấp cho Yến Tường một ‘mũi tiêm dự phòng’, cũng không thể làm cho đứa nhỏ thuần khiết này trong lúc vô thức liền cong.

 

 

Yến Phi rời đi, Hà Khai Phục thừa dịp hắn không ở đây, đối với Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu nói: “Các cậu có phải hay không nên chuyển phòng ngủ xuống dưới tầng một? Chờ Đại Phi bụng nổi lên hẳn rồi, cậu ấy mỗi ngày lên tầng xuống tầng một là không thuận tiện, hai là cũng dễ xảy ra ngoài ý muốn.”

 

 

Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đều lập tức lộ ra một bộ biểu tình ‘bọn họ như thế nào không nghĩ đến vấn đề này’. Nhạc Thiệu nói: “Chúng tôi quá mức kích động, không nghĩ đến vấn đề này. Ngày mai lập tức chuyển phòng ngủ.”

 

 

Bị Yến Phi gọi tới phòng khách nghỉ ngơi, Điền Vãn Hương vừa nghe, lập tức nói: “Các cậu cứ chuyển đến gian phòng vợ chồng tôi nghỉ ngơi kia đi, dù sao buổi tối chúng tôi cũng không ở đây, tùy tiện dùng phòng nào cũng được.” Yến Tam Ngưu ngồi một bên gật đầu: “Cứ chuyển tới gian phòng kia của chúng tôi, chúng tôi ngày mai sẽ thu dọn đồ đạc.” Chỉ cần tốt cho con trai, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đều không chút do dự.

 

 

Tầng một chỉ có một gian phòng ngủ dành cho khách, ngoài ra còn có một gian phòng nhỏ là phòng của bảo mẫu và người hầu. Không đợi ba người quyết định, Điền Vãn Hương nói tiếp: “Tôi cùng ba đứa nhỏ ở gian phòng nhỏ kia là được rồi. Hai vợ chồng tôi chỉ nghỉ ngơi một chút giữa trưa, không cần diện tích quá lớn. Gian phòng nhỏ kia cũng không nhỏ. Chờ con lớn sinh xong, chúng tôi cũng tiện chiếu cố thằng bé.”

 

 

Tôn Kính Trì hướng hai người cảm kích cười, nói: “Chú dì, vậy tạm thời trước hết ủy khuất hai người giữa trưa tới gian phòng nhỏ nghỉ ngơi. Chờ đứa nhỏ sinh ra chúng tôi sẽ chuyển về trên tầng.”

 

 

“Nào có gì ủy khuất. Dân quê không chú trọng nhiều như vậy, chúng tôi ở phòng khách cũng được.”

 

 

Nhạc Thiệu có chút cân nhắc, nói: “Vậy trước hết cứ thế đi. Chú dì tạm thời chuyển đến gian phòng nhỏ, ngày mai đem phòng ngủ dành cho khách ở tầng một thu dọn qua, chúng ta chuyển phòng ngủ xuống tầng một. Chờ đứa nhỏ sinh ra chúng ta lại chuyển về tầng hai. Đến lúc đó gian phòng nhỏ kia sẽ để lại cho bảo mẫu.”

 

 

Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đều sẵn lòng. Điền Vãn Hương đi đứng không tiện, bằng không phòng ngủ dành cho khách ở tầng hai, tầng ba tùy tiện để bọn họ sử dụng. Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương buổi tối sẽ quay về nhà mình, phòng ở bên này chủ yếu là để giữa trưa nghỉ ngơi trong chốc lát, cho nên cũng không cần thiết phải là phòng có diện tích lớn. Đối với hai người mà nói, cho dù chỉ là gian phòng nhỏ bên trong có duy nhất một chiếc giường cũng hạnh phúc hơn gấp trăm lần so với những ngày trước kia.

 

 

Chuyện này liền quyết định như vậy. Không sai biệt lắm đã gần một tiếng trôi qua, Nhạc Thiệu lên tầng gọi người, Tiêu Tiếu ra ngoài sân tìm Yến Phi. Nhìn thấy Yến Phi, Tiêu Tiếu đem quyết định vừa rồi của bọn họ nói cho Yến Phi, Yến Phi mặc dù lại một lần nữa cảm thấy rất 囧, song vì an toàn của bản thân cùng đứa nhỏ, hắn cũng chấp nhận. Bất quá dặn Tiêu Tiếu nhất định phải đem phòng bảo mẫu thu dọn gọn gàng, giường cũng phải đổi, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương không ngủ được loại giường quá mềm. Tiêu Tiếu tự nhiên đáp ứng.

 

 

 

 

Trong phòng dành cho khách trên tầng ba, hai người thở hổn hển gắt gao cuốn lấy nhau, tay của Hứa Cốc Xuyên vẫn ở trên người Tiêu Dương vuốt ve qua lại, miệng cũng không rời môi của Tiêu Dương. Cách lần gặp lại trước đó đã hơn một tháng. Không gặp còn tốt, gặp rồi chỉ cảm thấy tương tư như thủy triều cơ hồ nhấn chìm bọn họ. Tiêu Dương đau lòng vuốt ve khuôn mặt của Hứa Cốc Xuyên: “Anh gầy đi rất nhiều.”

 

 

Hứa Cốc Xuyên hiếm khi lời ngon tiếng ngọt đáp: “Nhớ nhóc.”

 

 

Tiêu Dương nhịn không được giương lên khóe môi, nhưng tiếp theo, thanh âm của cậu liền ám ách vài phần: “Em rất nhớ anh.” Hứa Cốc Xuyên ở Trường Phản công tác bề bộn nhiều việc, Tiêu Dương lại ở trong trại huấn luyện, một tuần chỉ có thể gọi điện thoại một lần. Chờ sau khi Tiêu Dương xuất ngoại du học, bởi vì lệch múi giờ, số lần hai người có thể trò chuyện cũng không nhiều lắm. So với hai đôi Tiêu Bách Chu, Vệ Văn Bân kia, con đường yêu đương của Tiêu Dương là gian nan nhất.

 

 

Cho Tiêu Dương một nụ hôn ướt át, Hứa Cốc Xuyên lại một lần hung tợn nói: “Em đừng cho tôi cơ hội đánh gãy chân của em. Ra nước ngoài ngoan ngoãn học tập cho tôi, những thứ khác đừng trêu chọc vào.”

 

 

Tiêu Dương phồng miệng nói: “Vậy còn anh. Trong quân đội đều là nam nhân, hơn nữa đều là nam nhân trẻ tuổi, đừng nói ở Trường Phản không có ai dễ nhìn.” Ai bảo người này trước kia hành vi không đứng đắn.

 

 

Hứa Cốc Xuyên hừ lạnh một tiếng, nói: “Nam nhân trẻ tuổi thì nhiều, một đám da vừa đen lại vừa thô, nếu không chính là một thân mồ hôi hôi thối. Tôi mỗi ngày bận tới mức ngay cả thời gian gọi điện thoại cho em cũng không có, em cảm thấy tôi có tinh lực đi tìm một người có thể khiến cho tôi nổi lên ham muốn tình dục trong mười mấy vạn người? Tôi không có rảnh rỗi như vậy. Cám dỗ bên cạnh em so với tôi nhiều hơn nhiều.” Trên miệng phun ra những lời bực dọc, tay của Hứa Cốc Xuyên ở trên mông của Tiêu Dương không ngừng xoa nắn.

 

 

Tiêu Dương khóe miệng lại nhịn không được cong lên, đang muốn nói chuyện, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa ‘rầm rầm rầm’.

 

 

“Người bên trong, đi ra, chuẩn bị đi ăn! Bà xã của tôi không thể nhịn đói!”

 

 

Thừa dịp Yến Phi không ở đây, Nhạc Thiệu rất không kiêng dè. Hứa Cốc Xuyên nhìn đồng hồ đeo tay chưa kịp tháo xuống, sắp 7 giờ, quả thực không còn sớm. Anh hô lên: “Chúng tôi lập tức đi ra, mười phút sau xuất phát.”

 

 

“Nhanh lên.”

 

 

Nhạc Thiệu nói xong liền rời đi. Vỗ vỗ mông của Tiêu Dương, Hứa Cốc Xuyên xuống giường trước. Lúc trở lại anh tiện đường mua bao cao su, nghĩ đến bọn họ hẳn là không có bao nhiêu thời gian để thanh lý. Hứa Cốc Xuyên mặc quần áo, Tiêu Dương lau chùi thân thể. Bây giờ là mùa hè, mặc ít quần áo, mười phút như vậy là đủ rồi.

 

 

Đúng mười phút sau, Hứa Cốc Xuyên cùng Tiêu Dương đi xuống, Hà Khai Phục lập tức tặng cho hai tiếng huýt sáo. Tiêu Dương lúc này cực kỳ ngượng ngùng, mỗi lần Hứa Cốc Xuyên trở về hai người bọn họ đều gấp gáp như vậy. Hứa Cốc Xuyên trái lại thần sắc thản nhiên, không đi qua ngồi xuống, mà nói thẳng: “Đi thôi. Đại Phi hẳn là đói bụng rồi đi.”

 

 

“Vẫn tốt.” Yến Phi hướng hai người ái muội cười cười, sau đó gọi cha mẹ đi ra ngoài.

 

 

 

__________

Tác giả:

Một con mèo lười mỗi ngày đều ngủ vùi trong ổ ~ ♥

Một suy nghĩ 6 thoughts on “Bỉ Thì Bỉ Thì 2 – 12

Hôn Miu ta đi ~