Đăng trong Đam mỹ

Bỉ Thì Bỉ Thì 2 – 22


Cuối cùng cũng cưới :icontuzkimusicplz:

Nhà có thai phu nên thần kinh mọi người lúc nào cũng căng như dây đàn sắp đứt :iconamandathestampede:

Mặt trận cướp cháu chuyển từ cấp bậc ông bà lên cấp bậc các cụ :icontuzkistarsplz:

 

 

————————

 

 

Chương thứ hai mươi hai:

 

 

Thời điểm kết thúc bữa cơm này đã gần 3 giờ chiều, mọi người trò chuyện vô cùng vui vẻ. Yến Phi không nhắc đến chuyện tiệc cưới, không phải hắn ghét bỏ ba người Lương Cầm thân phận không xứng, mà là tiệc cưới liên quan tới nhóm lãnh đạo tầng cao nhất của hoàng triều, hơn nữa có rất nhiều việc hắn cũng không thể đối xử với ba người Lương Cầm giống như ba người Tiêu Dương, sau khi suy xét Yến Phi vẫn quyết định giấu diếm. Chờ khi hắn ‘thuận tiện hơn’, hắn sẽ thường xuyên tìm Lương Cầm cùng Tương Điền ra ngoài tụ tập, thời điểm hai người tốt nghiệp tìm việc làm, hắn cũng sẽ hỗ trợ.

 

 

Tiêu Bách Chu, Tiêu Dương cùng Vệ Văn Bân hôm nay muốn cùng Yến Phi trở về Đông Hồ, ngày mai là ngày ‘đại sự’ của Yến Phi, bọn họ đều phải tham dự. Sau khi ăn xong, Tư Quang Nam phụ trách đưa Lương Cầm cùng Tương Điền trở về, Yến Phi không đứng dậy tiễn bọn họ, Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương đưa bọn họ ra ngoài. Chờ xác định ba người kia đi rồi, Yến Phi mới đứng lên, Vệ Văn Bân hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào bụng của Yến Phi: “Wase, rốt cuộc nổi rõ lên rồi!”

 

 

“Cút!”

 

 

Nếu không phải sợ bị thương đến đứa nhỏ, Yến Phi tuyệt đối một cước đạp bay Vệ Văn Bân.

 

 

Trở lại Đông Hồ, Yến Phi mắt không thấy tâm không phiền trở về phòng ngủ bù. Vì cái gì bực bội? Bởi vì trong nhà nơi nơi đều là màu đỏ —– chữ ‘Hỉ’ đỏ, vải đỏ, đèn lồng đỏ, nến đỏ, hoa hồng đỏ, dụng cụ đỏ, gối ôm đỏ… chỉ thiếu mỗi kiệu hoa đỏ. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu, Nhạc Lăng, Hà Khai Phục, Tần Trữ, Hà Nhuận Giang đều ở đây. Yến Tam Ngưu, Điền Vãn Hương cùng Yến Tường cũng đi theo khắp chốn bận rộn. Tôn phu nhân, Nhạc phu nhân cùng Tiêu phu nhân không ở đây, thế nhưng cũng không nhàn rỗi, ở Quốc Tân Quán bố trí hội trường tiệc cưới a.

 

 

Vừa cùng Yến Phi trở lại Đông Hồ, ba người Tiêu Dương, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu cũng gia nhập đội ngũ hỗ trợ. Chờ đến hơn 5 giờ chiều, sau khi Yến Phi tỉnh dậy từ phòng ngủ đi ra, hắn vẻ mặt hắc tuyến hỏi: “Có muốn hay không đem tường cũng sơn thành màu đỏ, rèm cũng đổi thành màu đỏ a?”

 

 

Dọc cầu thang trải thảm màu đỏ viền vàng, ở trên tất cả dụng cụ trong nhà đều dán chữ ‘Hỉ’. Càng khoa trương hơn chính là bàn trà và bàn ăn đều phủ khăn tơ tằm màu đỏ thêu long phượng. Không biết còn tưởng rằng Yến Phi là con gái của thế gia vọng tộc mấy trăm năm trước sắp xuất giá a.

 

 

“Như thế nào, đẹp chứ?” Tần Trữ hỏi.

 

 

Yến Phi ném cho đối phương một chữ: “Tục.” Chẳng qua không ai thèm để ý. Đặc biệt là Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu, nhìn này cả phòng đều là màu đỏ đại diện cho kết hôn, bọn họ liền cao hứng, liền thích! Liền vui vẻ!

 

 

Giữa trưa ăn có chút nhiều, thời gian ăn lại dài, đến lúc ăn cơm tối Yến Phi cũng không quá đói. Trước tiên uống một bát canh gà, hắn bảo em trai múc cho mình nửa bát cháo hoa, không đụng tới lương khô. Chuông cửa vang lên, Yến Tường ít tuổi nhất đang ngồi ăn đi ra mở cửa, Tiêu Dương không khỏi nhìn về phía cửa phòng ăn, có thể nào là người kia không? Tiệc cưới chuyện lớn như vậy, người kia dù thế nào cũng sẽ gấp gáp trở về tham dự đi.

 

 

Đợi vài phút, tiếng bước chân truyền tới, là tiếng bước chân của hai người, Tiêu Dương đứng lên.

 

 

“Tiểu Dương! Tôi đã trở về!”

 

 

“Hứa ca!”

 

 

Tiêu Dương đẩy ghế ra chạy tới.

 

 

“Này này, ăn xong cơm đã!” Yến Phi câm nín, những người khác cũng cực kỳ câm nín.

 

 

Bên kia, Tiêu Dương đã bị Hứa Cốc Xuyên gấp gáp trở về tham dự tiệc cưới khiêng ở trên vai, “Chừa cho tôi ít cơm.” Bỏ lại một câu, Hứa Cốc Xuyên vô cùng quá đáng khiêng Tiêu Dương rời đi.

 

 

“Vì sao anh lại cảm thấy chỗ của chúng ta cùng khách sạn cho thuê phòng giống nhau a?” Yến Phi nhìn Hứa Cốc Xuyên nhanh chóng rời đi, nghĩ đến về sau Hứa Cốc Xuyên lại tới, hắn có nên hay không thu chút phí cho thuê phòng.

 

 

“Mặc xác hai người bọn họ.” Tiêu Tiếu lên tiếng, kế tiếp gắp cho Yến Phi một cái bánh bao, “Anh buổi tối không ăn lương khô nửa đêm sẽ đói bụng.”

 

 

“Hiện tại không muốn ăn uống gì.” Yến Phi miễn cưỡng tiếp nhận, hắn cũng biết bản thân buổi tối không thể ăn quá ít.

 

 

Cắn một miếng bánh bao, Yến Phi chậm rãi nhai nuốt, đột nhiên, hắn ‘a’ một tiếng hô lớn, bánh bao trong tay rơi vào trong bát, cháo trong bát bắn tung tóe ra ngoài, có chút bắn lên trên người hắn. Mọi người sợ hãi, đều buông đũa xuống nhìn lại. Không đợi Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì ngồi ở bên cạnh hắn lên tiếng hỏi, Yến Phi liền trừng mắt nhìn phần bụng của mình, kinh sợ hô to: “Bụng bụng!”

 

 

Nhạc Thiệu sợ tới mức ôm lấy Yến Phi lao về hướng phòng khách, Tôn Kính Trì rống to: “Mau gọi điện thoại cho Trọng Bình!” Di động của y không ở trên người. Hà Khai Phục đã lấy ra di động gọi điện thoại cho Giản Trọng Bình.

 

 

Tất cả mọi người vây xung quanh Yến Phi, ngoại trừ hai người ở trên tầng, mọi người sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Yến Phi vẫn còn trừng mắt nhìn phần bụng, hắn nhấc lên vạt áo, lộ ra cái bụng đã nổi lên rõ ràng, cũng không quan tâm có mất mặt hay không, kinh sợ hô lên: “Có ‘thứ gì đó’ đang di chuyển ở trong bụng anh!”

 

 

Hắn vừa hô xong câu này, tất cả mọi người tựa như bị định thân, bất động. Liền ngay cả Hà Khai Phục đang gọi điện thoại cho Giản Trọng Bình cũng đột ngột nghẹn giọng.

 

 

* định thân: cố định thân thể

 

 

“Hắc ca? Hắc ca? Yến ca rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Này này, người đâu rồi?”

 

 

Bên kia điện thoại đột nhiên không có thanh âm, Hà Khai Phục nói Yến Phi đau bụng làm cho Giản Trọng Bình lo lắng ở trong điện thoại hô to. Hà Khai Phục miễn cưỡng hoàn hồn, trả lời cậu: “Một lát nữa gọi lại cho em.” Sau đó liền cúp điện thoại.

 

 

Mọi người tập thể chớp mắt vài cái, Tôn Kính Trì thật cẩn thận hỏi: “Phi, anh là đang nói, đứa nhỏ, di chuyển?” Là, ý tứ này sao?

 

 

Yến Phi kinh sợ hoảng hốt giương mắt: “Có cái gì đó đang di chuyển ở trong bụng!” Vừa mới nói xong, hắn lại ‘a’ một tiếng, “Lại di chuyển!” Theo tiếng hô của hắn, tất cả mọi người đều rõ ràng nhìn thấy bên phải phần bụng của Yến Phi có một vị trí nhô lên một bọc nhỏ.

 

 

“A!” Ba vị sắp trở thành ba ba thở dốc vì kinh ngạc. Người có kinh nghiệm nhất ở đây – Điền Vãn Hương kích động hô lên: “Đây là máy thai! Là máy thai a! Đây là bé con đang di chuyển a!”

 

 

“A!” Vài tiếng hút khí vang lên.

 

 

Yến Phi nhìn về phía mẹ mình, không tin: “Bây giờ mới bao nhiêu tháng mà đã máy thai a? Không phải là sau năm tháng mới có tình huống này sao? Con đây còn chưa tới năm tháng đâu.”

 

 

Điền Vãn Hương cao hứng nói: “Con chính là hơn bốn tháng đã di chuyển a. Con nha, hù chết má.”

 

 

“Thật sự là máy thai?” Ba vị sắp làm ba ba cùng một vị sắp làm ma ma chỉ cảm thấy vô cùng mới mẻ.

 

 

“A!” Yến Phi lại hô lên một tiếng, “Lại di chuyển!”

 

 

Lúc này là ở phía bên trái nhô lên một bọc nhỏ, Yến Phi hai mắt lấp lánh, nâng tay nhẹ nhàng đặt ở trên bọc nhỏ, sau đó hắn rõ ràng cảm giác được bọc nhỏ kia chậm rãi ‘chìm xuống’, nhưng mà bọc nhỏ phía bên phải vẫn còn nhô lên. Yến Phi lập tức nói: “Mau sờ, đứa nhỏ đang chờ sờ a!”

 

 

Ba cánh tay đồng thời vươn ra, bị Tiêu Tiếu đoạt trước. Cậu thật cẩn thận đem bàn tay đặt ở trên ‘bọc nhỏ’, chỉ chốc lát sau, cậu cùng Yến Phi giống nhau kinh sợ hô lên: “Chìm xuống! Chìm xuống! Thật sự là đứa nhỏ đang di chuyển!”

 

 

Không ai có tâm tình ăn cơm. Đứa nhỏ mới hơn bốn tháng đã di chuyển, lúc này Tôn Kính Trì tự mình gọi điện thoại cho Giản Trọng Bình, thông báo tin mừng này. Giản Trọng Bình nghe được là đứa nhỏ di chuyển, choáng váng đầu óc nói: “Anh trai, em thiếu chút nữa bị các anh hù chết. Đứa nhỏ máy thai là việc rất bình thường a, điều này nói lên đứa nhỏ phát dục rất tốt.”

 

 

Nghe Giản Trọng Bình nói thế, Tôn Kính Trì càng thêm yên tâm, cười tươi như đóa hoa. Mỗi bên nhô lên một bọc nhỏ, tức là hai đứa nhỏ đều di chuyển. Hai đứa nhỏ đều phát dục rất tốt, cho nên sớm như vậy di chuyển, cao hứng nhất chính là Yến Phi. Hắn chân chính cảm giác được mình thật sự sắp được làm ‘ba ba’, đồng thời cảm giác được sứ mệnh mãnh liệt. Nhất định phải đem hai đứa nhỏ bình an sinh hạ.

 

 

“Mẹ, con muốn uống canh gà!”

 

 

“Được, được.”

 

 

Tâm tình tốt, ăn uống càng tốt, Yến Phi phải cố gắng đem hai con heo con nuôi dưỡng tới khỏe mạnh cường tráng.

 

 

Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu khẩn cấp đem tin mừng này nói cho cha mẹ. Trưởng bối ba nhà biết được cháu nhỏ sớm như vậy đã di chuyển, vô cùng cao hứng. Suy nghĩ của ba người rất đơn giản, đây là một việc vui, đương nhiên phải nói cho cha mẹ. Nào biết, bọn họ đã phạm phải một sai lầm rất lớn. Vừa đem di động bỏ xuống không bao lâu, bọn họ liền nhận được yêu cầu đến từ cha mẹ —– [Đứa nhỏ nhất định phải có một đứa là của nhà chúng ta!]. Cháu nhỏ khỏe mạnh thông minh như vậy (làm sao đã sớm khẳng định là thông minh), nhất định phải cướp được tới tay!

 

 

Ngay cả Tiêu Tiếu cũng hận không thể tát cho mình một cái, gọi điện thoại về nhà làm cái gì! Quả thực chính là đem bản thân đụng vào họng súng! Nhìn thấy bộ dạng tức giận của ba người, Yến Phi ngồi một bên uống canh gà nở nụ cười. Đứa nhỏ ở trong bụng của mình di chuyển, hóa ra là loại cảm giác này a… Thật thần kỳ, thật, thú vị.

 

 

 

 

Đứa nhỏ ở trước tiệc cưới một ngày di chuyển, đây là món quà tuyệt nhất đối với Yến Phi. Đêm nay, ngoại trừ Yến Phi bởi vì mang thai ngủ rất sâu, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đều hưng phấn tới mức không ngủ được. Ba người túm tụm cùng nhau đọc cuốn sách <Những vấn đề cần chú ý>, đứa nhỏ di chuyển, bọn họ đối với Yến Phi chăm sóc cũng càng phải cẩn thận.

 

 

Rạng sáng hơn 3 giờ, ba vị sắp được làm ba ba mới lên giường đi ngủ. 7 giờ sáng hôm sau, ba người thức dậy. Ba người cũng không gọi Yến Phi dậy, đi chuẩn bị trước. 10 giờ trưởng bối ba nhà sẽ qua đây, nghi thức rất đơn giản, cho nên không cần phải dậy sớm như vậy. Sau đó đúng 11 giờ xuất phát đi đến Quốc Tân Quán, 12 giờ tiệc cưới bắt đầu. Thực ra ba người đều cảm thấy vô cùng ủy khuất Yến Phi, lấy thân phận của bọn họ vốn phải tổ chức cho Yến Phi một buổi hôn lễ long trọng, linh đình, xa hoa. Nhưng mà bởi vì thân phận của bọn họ, bởi vì ba anh em bọn họ cùng yêu một người, cho nên buổi hôn lễ này chỉ có thể cử hành trong vòng tròn nhỏ hẹp, không thể công bố với bên ngoài. Ba người muốn đem tiếc nuối này bù đắp ở tiệc đầy tháng của đứa nhỏ.

 

 

8 giờ rưỡi, Nhạc Lăng, Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương, Hứa Cốc Xuyên hai đôi này đêm hôm trước trực tiếp ngủ lại ở Đông Hồ thức dậy. 8 giờ 40, Tần Trữ và Hà Khai Phục tới. 8 giờ 50, Vệ Văn Bân tối hôm qua bị đón đi cùng Park Tae Seok nhận được thiệp mời cũng đã có mặt. Đúng 9 giờ, Nhạc Thiệu trở lại phòng ngủ gọi Yến Phi dậy.

 

 

Yến Phi không giống những người khác lựa chọn tây trang chính thức, hắn hiện tại quần áo mặc trên người sợ nhất chính là gò bó. Hắn mặc một chiếc quần sọc ca-rô cam vàng có phần thắt lưng rộng rãi, phối với một chiếc áo ngắn tay kiểu Trung Quốc màu đỏ nhạt, bên dưới áo là một cái ‘bụng bia’ tương đối rõ ràng. Ở trước tối hôm qua, Yến Phi cực kỳ không thích cái bụng càng ngày càng nổi lên của mình, chẳng qua hiện tại hắn hoàn toàn không hề cảm thấy cái bụng này khó coi. Hai con heo con đang cố gắng lớn lên, rất thú vị.

 

 

Mất 10 phút ăn bữa sáng, Yến Phi lôi kéo Điền Vãn Hương vào trong phòng ngủ của mình. Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đã mặc xong quần áo, hai người từ lúc thức dậy trên mặt chưa từng mất đi vẻ vui sướng. Điền Vãn Hương chỉ có hai chiếc khuyên tai bạc nho nhỏ trên lỗ tai, còn là sính lễ Yến Tam Ngưu tặng lúc kết hôn, trừ cái đó ra chưa từng đeo bất cứ trang sức gì khác. Trước kia là trong nhà nghèo khó, sau này là bởi vì Yến Phi không chú ý tới. Hắn là con trai không phải con gái, không chú ý tới loại chi tiết nhỏ như vậy. Thời điểm đi mua nhẫn mới nhớ ra mẹ mình gần như không đeo bất kỳ trang sức gì.

 

 

Yến Phi lấy ra trang sức mà bản thân đặt làm riêng cho Điền Vãn Hương, đeo vào cho bà. Điền Vãn Hương ngồi yên không động đậy, trực tiếp hỏi bao nhiêu tiền, Yến Phi đáp: “Không đến 1000 đồng, con mua ở trên mạng.”

 

 

1000 đồng đối với Điền Vãn Hương mà nói đã là rất đắt. Chẳng qua hôm nay là ngày con trai kết hôn, ăn mặc không thể quá khó coi. Trên cổ tay nhiều ra một chiếc vòng tay phỉ thủy xanh biếc, trên lỗ tai là một đôi khuyên tai bạch kim, trên cổ là một dây chuyền bạch kim tinh luyện cùng mặt đá kim cương. Hôm nay phải gặp một vài đại nhân vật, Yến Phi muốn để mẹ mình ăn mặc quý khí, nhưng không thể quá mức nhà giàu mới nổi. Lần đầu tiên đeo trang sức xinh đẹp như thế, Điền Vãn Hương không ngừng sờ sờ nhìn nhìn. Yến Phi đem số trang sức còn lại cũng giao cho mẹ mình, để lần sau thay đổi, vẫn nói là mua ở trên mạng, rất rẻ.

 

 

Yến Phi chuẩn bị cho cha mình một chiếc đồng hồ đeo tay. Nam nhân không cần đeo trang sức gì đó, một chiếc đồng hồ đeo tay là đủ rồi. Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đều cảm thấy bản thân ngày hôm nay lại làm cho con trai mất mặt. Bọn họ một kẻ què một kẻ gù. Chẳng qua Yến Phi hoàn toàn không cho rằng như vậy, thừa dịp trưởng bối ba nhà còn chưa tới, hắn lôi kéo cha mẹ cùng bằng hữu chụp ảnh.

 

 

9 giờ 40, trưởng bối ba nhà cùng lão gia tử, lão phu nhân còn sống của ba nhà đều tới, những thân thích trực hệ khác thì trực tiếp đi đến Quốc Tân Quán. Hôm nay có mặt ở đây đều là người biết thân phận thực sự của Yến Phi cùng chuyện hắn mang thai.

 

 

Các vị trưởng bối trước hết cùng Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương hai vị thông gia này giao lưu tình cảm, sau đó chính là lôi kéo Yến Phi trò chuyện, hỏi thăm tình hình bụng của hắn. Yến Phi không giống trước kia đối với đề tài này trốn tránh cùng mất tự nhiên, cực kỳ hưng phấn lôi kéo các vị trưởng bối sờ bụng hắn, hắn hiện tại chỉ cảm thấy hai con heo con trong bụng này rất thần kỳ, rất thú vị. Tại thời điểm Tôn phu nhân sờ bụng hắn, vừa lúc có đứa nhỏ di chuyển, Tôn phu nhân lập tức cùng Yến Phi tối hôm qua giống nhau ngạc nhiên hô lên. Càng thêm đáng yêu chính là sau khi đứa nhỏ di chuyển trên bụng của Yến Phi sẽ nhô lên bọc nhỏ, nhẹ nhàng sờ sờ bọc nhỏ liền chìm xuống. Một đám người kích động trực tiếp quên mất chính sự ngày hôm nay.

 

 

“Đã đến giờ, mời lão gia cùng lão phu nhân ngồi vào ghế ~”

 

 

Hà Khai Phục nhận trách nhiệm làm MC tại đúng 10 giờ mở miệng nhắc nhở. Các trưởng bối, đặc biệt là các vị lão gia tử cùng lão phu nhân quyến luyến không nỡ đem tầm mắt rời khỏi phần bụng của Yến Phi.

 

 

Nghi thức rất đơn giản. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu lôi kéo Yến Phi đồng thời đứng ở trước mặt trưởng bối bốn nhà, ba người trịnh trọng nói: “Ông nội (bà nội), cha, mẹ, Yến thúc, Yến di, chúng con hôm nay cùng Phi, chính thức kết hôn!”

 

 

‘Ba ba ba ba —–’ Các tân khách tới dự dùng sức vỗ tay. Tiêu Dương đột nhiên bật khóc, khóc vì các anh trai, khóc vì ‘Chung ca’. Bị cậu ảnh hưởng, những người khác trong mắt cũng mang theo lệ nóng, đặc biệt là những người tận mắt chứng kiến Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu sụp đổ cùng tuyệt vọng trong năm năm kia.

 

 

Yến Phi hốc mắt cũng đã ươn ướt, hắn phát ra thanh âm nghèn nghẹn nói: “Cảm ơn cha, mẹ, ông nội, bà nội, chú cùng dì đã bằng lòng chúc phúc cho đoạn tình cảm giữa bốn người chúng con. Con ‘trước kia’ không hiểu chuyện, sau này con sẽ cùng ba người bọn họ chung sống hạnh phúc, nỗ lực sinh hoạt, đem đứa nhỏ nuôi dưỡng trưởng thành. Cảm ơn mọi người.”

 

 

Các vị trưởng bối khóe mắt đều có nước mắt. Ông nội của Nhạc Thiệu – Nhạc lão tư lệnh ám chỉ nói: “Yến Phi, con là đứa bé tốt, chúng ta đều vô cùng cao hứng khi con có thể trở thành một thành viên trong gia đình chúng ta. Tương lai của ba nhà chúng ta đều nắm giữ ở trong tay của con, con phải tiếp tục ‘cố gắng’ a. Hai đứa nhỏ thật sự là không đủ a.”

 

 

Yến Phi nở nụ cười: “Con sẽ cố gắng.”

 

 

Tất cả mọi người nở nụ cười, người này rốt cuộc cũng chịu nhả ra. Không có kính trà, không có đổi cách xưng hô, không có pháo nổ thậm chí không có cả áo cưới xe hoa, hôn nhân của bốn người đã định trước là ‘không giống người thường’. Nhưng có chúc phúc của bằng hữu thân nhân, có kết tinh của tình yêu, như vậy đã đủ rồi. Ba người quỳ gối trên mặt đất, đem nhẫn đính hôn trên tay trái của Yến Phi đổi thành nhẫn kết hôn. Yến Phi ở trong tiếng vỗ tay như sấm đứng dậy, đem ba chiếc nhẫn lồng vào ngón áp út trên tay trái của ba người, sau đó cùng bọn họ chặt chẽ đan tay vào nhau.

 

 

“Hôn một cái a!” Hà Khai Phục lệ nóng doanh tròng ồn ào.

 

 

Ba nam nhân từ trên mặt đất đứng lên ở trong tiếng ồn ào, hôn lên tình cảm chân thành cả đời bọn họ, hôn lên người mẹ chân chính của đứa nhỏ của bọn họ.

 

 

“Bách Chu, em có cảm thấy hôn lễ như vậy rất đơn giản sơ sài hay không?”

 

 

“Không có a, em rất thích, rất cảm động a. Chúng ta về sau cũng làm như vậy đi.”

 

 

“Được! Chờ em đi du học trở về sẽ tổ chức!”

 

 

“Được.”

 

 

Vị quân nhân trẻ tuổi nào đó đã cấp bách muốn đem bà xã của mình cưới vào cửa.

 

 

“Mấy người anh trai của em rốt cuộc cũng cùng Yến ca kết hôn, thật sự là khổ tẫn cam lai. Em chúc phúc bọn họ!”

 

 

“Đơn giản như vậy, ủy khuất Đại Phi.”

 

 

“Chuyện này cũng không có biện pháp nào khác. Hai người chúng ta về sau cũng không thể quả mức cao điệu a.”

 

 

* cao điệu: cao giọng, phách lối. Ở đây Tiêu Dương muốn nói về sau cho dù có cùng Hứa Cốc Xuyên tổ chức hôn lễ cũng không thể làm quá mức linh đình, ầm ĩ

 

 

Vị nam nhân cơ khát nào đó lập tức ở bên tai của cậu thanh niên trẻ tuổi nào đó nhỏ giọng nói: “Đêm nay quay lại cho tôi một ít video, không đủ xem.”

 

 

“… Sắc lang.”

 

 

“Thực cảm động a, không nghĩ tới hôn lễ giữa nam nhân và nam nhân cũng có thể cảm động như vậy.”

 

 

“Em cảm thấy hôn lễ như vậy rất tốt?”

 

 

“Đương nhiên, có bao nhiêu cảm động a. Hôn lễ chỉ có chúc phúc của thân nhân ruột thịt cùng bạn bè thân thiết là tuyệt nhất, cái loại hôn lễ mời một đống người không biết ai với ai mới chính là nhàm chán nhất, tục khí nhất.”

 

 

“Bân Bân, tôi sẽ không tổ chức cho em hôn lễ đơn giản như vậy, hôn lễ của chúng ta phải là hôn lễ thế kỷ.”

 

 

“Không cần, như vậy rất mất mặt.”

 

 

Vị Thái tử nào đó bắt đầu suy nghĩ xem làm thế nào để tiểu bạch thỏ của mình bằng lòng cùng gã cử hành hôn lễ thế kỷ.

 

 

Đeo nhẫn, chụp vô số tấm ảnh, đúng 11 giờ, mọi người xuất phát đi đến Quốc Tân Quán. Ba vị chú rể không để tài xế lái xe, Tôn Kính Trì nhận nhiệm vụ lái xe. Xe vừa mới ra khỏi tiểu khu biệt thự, di động của Tôn Kính Trì vang lên, y dừng xe rồi mới nghe điện thoại, trên điện thoại di động hiển thị người gọi tới là ‘cha’.

 

 

“Kính Trì a, ông nội của con muốn nói chuyện với con, vừa rồi quá nhiều người, không tiện.”

 

 

“A, được.” Tôn Kính Trì hơi hơi nhíu mày, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đều có dự cảm không tốt.

 

 

“Kính Trì a, ta là ông nội.”

 

 

“Dạ.”

 

 

“Ta nghe mẹ con nói ngày sinh dự tính của Tiểu Phi là vào khoảng ngày 10 tháng 1, đúng không?”

 

 

“Dạ, vâng.”

 

 

“À.” Tôn gia gia tạm dừng một lát, “Vậy ta tháng 1 không đi điều dưỡng nữa, chờ con ôm chắt nhỏ trở về cho ta xem a.”

 

 

“… Ông nội, đây thực sự không phải là chuyện sức người có thể thay đổi được.”

 

 

“Ông nội tuổi tác đã cao, con phải hiểu cho ông nội. Hai đứa nhỏ, có một đứa là của Tôn gia chúng ta cũng không quá đáng đi. Ông nội không có lòng lam, một đứa là đủ rồi.”

 

 

“Ông nội, chuyện này để qua ngày hôm nay rồi lại nói tiếp được không?”

 

 

“Được được, vậy ngày mai lại nói tiếp a, ông nội cúp máy đây.”

 

 

Điện thoại đã cúp, nhưng Tôn Kính Trì không có cách nào thở phào nhẹ nhõm. Ngày mai còn nói tiếp?!

 

 

Tiếng nhạc vui tai vang lên, là tiếng chuông di động, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu nhìn hiển thị cuộc gọi đến trên di động của mình, sau đó nhìn về phía Yến Phi: “Anh trai, nếu không chúng ta quay đầu xe trở về nhà đi?”

 

 

“Ha ha ha…”

 

 

~ ~ ~ ~ ~

 

 

* quần sọc ca-rô:

 

* áo ngắn tay kiểu Trung Quốc:

 

 

 

__________

Tác giả:

Một con mèo lười mỗi ngày đều ngủ vùi trong ổ ~ ♥

Một suy nghĩ 2 thoughts on “Bỉ Thì Bỉ Thì 2 – 22

Hôn Miu ta đi ~