Đăng trong Đam mỹ

Bỉ Thì Bỉ Thì 2 – Cố sự 3 (02)


Chương thứ hai:

 

 

Bởi vì Yến Phi mang thai, sinh con, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu vẫn luôn không chịu ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn. Hiện tại đứa nhỏ đã được 6 tháng, ba người mới bắt đầu đi công tác nước ngoài. Nhạc Thiệu chuẩn bị đi Đức đàm phán một hạng mục, anh lúc đầu định hỏi Yến Phi có muốn đi cùng không. Yến Phi từ lúc mang thai đến lúc sinh đều phải chịu khổ, anh muốn thừa dịp này mang Yến Phi ra ngoài chơi một chuyến. Đương nhiên, cũng không phải không có tâm tư riêng. Nhạc Thiệu muốn vứt bỏ Tôn Kính Trì và Tiêu Tiếu hai cái tên ‘phản đồ’ này, cùng Yến Phi trải qua thế giới hai người, dùng chuyện này để dỗ dành tâm linh bị tổn thương của mình. Chẳng qua trong nhà hiện tại có bốn đứa nhỏ, ba người bọn họ gần nhất lại rất bận rộn. Nếu như Yến Phi không ở nhà, trong nhà có chuyện gì chỉ sợ không có ai có thể xử lý, cho nên Nhạc Thiệu vẫn luôn do dự không biết có nên hỏi Yến Phi hay không.

 

 

Ngồi trong văn phòng, Nhạc Thiệu đang đánh máy tính làm việc, thỉnh thoảng lại gọi hoặc nghe điện thoại. Vô cùng bận rộn. Điện thoại lại vang lên, Nhạc Thiệu nhìn số hiển thị, lập tức tiếp nhận, trên mặt còn lộ ra nụ cười vô cùng buồn nôn: “Phi.”

 

 

“Đang bận hả?”

 

 

“Không có.”

 

 

“Em có phải hay không ngày kia đi Đức công tác a?”

 

 

“Đúng, là ngày kia.”

 

 

“Em đi máy bay dân dụng hay là tư nhân?”

 

 

“Em đi máy bay tư nhân.” Nhạc Thiệu lại do dự có nên hỏi Yến Phi hay không. Nào biết, câu tiếp theo của Yến Phi lại là: “Vậy tiện quá, anh cũng muốn đi.”

 

 

Nhạc Thiệu con mắt lập tức sáng lên: “Được! Em lúc đầu còn muốn hỏi anh, lại sợ anh không nỡ rời khỏi đứa nhỏ.”

 

 

“Không phải có Nhạc Lăng ở đây sao? Cha mẹ anh cũng đều ở đây, không có việc gì. Anh muốn đi ra ngoài chơi một chuyến, ở nhà nghẹn chết.”

 

 

“Được được được. Anh đem hộ chiếu của anh sao chép rồi gửi cho em, em để thư ký đi đăng ký.”

 

 

“Được, để anh gửi cho em, em tiếp tục làm việc đi.”

 

 

“Được được được.”

 

 

Cúp điện thoại, Nhạc Thiệu hưng phần vỗ xuống bàn, ha ha ha, anh sắp cùng Phi trải qua thế giới hai người a! Đợi không đến hai phút, máy tính thông báo có mail mới, ấn mở, là bản sao chép hộ chiếu của Yến Phi, Nhạc Thiệu gửi cho thư ký, để thư ký xử lý thủ tục xuất ngoại của Yến Phi. Chủ yếu là đăng ký nhân viên ngồi máy bay tư nhân nhập cảnh.

 

 

Yến Phi dặn Giản Trọng Bình giữ bí mật với tất cả mọi người chuyện hắn dự định mang thai tiếp, chờ đứa nhỏ xác định ‘chào đời’, rồi lại công bố, tránh cho trưởng bối Nhạc gia hi vọng quá lớn kết quả lại không mang thai thành công. Mang thai đứa nhỏ loại chuyện này không giống gieo hạt đậu, cứ gieo là có thể nảy mầm. Yến Phi cũng không dám khẳng định bản thân tuổi trẻ liền tuyệt đối có thể bách phát bách trúng. Cho nên không bằng đợi tới khi có tin tức xác thực rồi cho mọi người một kinh hỉ. Hơn nữa Nhạc Thiệu nửa năm nay áp lực thật sự là quá lớn, hắn cũng muốn cho Nhạc Thiệu một kinh hỉ. Đem một lọ thuốc bỏ vào trong valy, Yến Phi vỗ vỗ cái bụng —– mày phải cố gắng giúp tao a.

 

 

Mặc dù ngày kia mới đi, nhưng Yến Phi vẫn lấy valy ra chuẩn bị quần áo trước. Nhạc Thiệu bên kia có cái gì nhất định phải chờ anh trở về rồi lại kiểm tra. Thực ra Yến Phi rất muốn mang đứa nhỏ cùng cha mẹ đồng thời ra nước ngoài chơi đùa. Nhưng trời quá nóng, hắn cũng lo lắng đứa nhỏ dọc đường đi sẽ không thích ứng. Sau khi cân nhắc vẫn quyết định chờ đến khi đứa nhỏ một tuổi rồi hãng mang đứa nhỏ ra nước ngoài chơi. Trước một tuổi cứ đi loanh quanh trong vùng thôi. Yến Phi bình thường sẽ mang đứa nhỏ cùng cha mẹ tới công viên và khu vực ngoại ô chơi, Tần Trữ cũng thường xuyên cùng hắn mang đứa nhỏ ra ngoài chơi. Hà Khai Phục vị cha nuôi này bởi vì công việc quá bận rộn, chỉ có thể đến nhà thăm con trai nuôi.

 

 

Đúng rồi, nói tới Tần Trữ. Yến Phi cầm điện thoại gọi cho Tần Trữ. Tần Trữ ngoại trừ kinh doanh công ty của mình, chính là chuyên tâm làm người đại diện của Yến Phi, chẳng qua hiện tại trên tay anh nhiều ra thêm một vị họa sĩ —– Tư Quang Nam. Tư Quang Nam rốt cuộc sáng tác ra bức tranh phù hợp với yêu cầu của Tần Trữ. Tần Trữ cũng nhìn thấy thái độ chăm chú của Tư Quang Nam, cuối cùng mở miệng vàng đồng ý làm người đại diện của Tư Quang Nam. Đương nhiên, Tần Trữ đối với Tư Quang Nam thái độ tự nhiên không thể so với Yến Phi, Yến Phi là ‘mẹ’ con trai nuôi của anh a.

 

 

“Alo, Đại Phi, vẽ xong tranh chưa?”

 

 

“Cậu có thể hay không đừng vừa thấy tôi lại hỏi về tranh?”

 

 

“A, vậy con trai nuôi của tôi hôm nay có ngoan không? Tôi ngày mai qua thăm bọn nhỏ.”

 

 

“Cậu ngoài tranh cùng con trai nuôi ra liền không có lời gì khác để nói với tôi hả?”

 

 

“Không có.”

 

 

“…” Yến Phi tức giận, cái tên này càng ngày càng quá mức. Hắn đời trước vì sao không phát hiện ra ra tên này quá mức như vậy, chẳng lẽ đây mới là bản tính của tên này?!

 

 

“Không hỏi tranh cùng con trai nuôi…” Tần Trữ ở trong điện thoại lớn tiếng hô, “Chẳng lẽ ba tên kia nhà cậu ngoại tình hả!”

 

 

“Mau cút đi! Càng nói càng quá mức.” Yến Phi không dám để mặc Tần Trữ ở nơi đó đoán mò, không biết chừng còn phun ra lời kinh sợ gì đó, nói: “Ngày kia tôi cùng Thiệu Thiệu đi Đức. Cậu không có việc gì thì qua nhà nhìn đứa nhỏ hộ tôi. Tôi sợ trong nhà xảy ra chuyện gì đó thì cha mẹ tôi không xử lý được. Nhạc Lăng khoảng thời gian này cũng sẽ ở chỗ của tôi.”

 

 

Nghe xong là như thế, Tần Trữ lập tức việc nghĩa chẳng từ: “Tôi mỗi ngày đều sẽ qua. Không nói chuyện này nữa, cậu đang yên đang lành cùng Nhạc Thiệu đi Đức làm gì? Hưởng tuần trăng mật à.”

 

 

“Đi xem người ngoài hành tinh có được không?”

 

 

“Ở Đức có người ngoài hành tinh?”

 

 

“Tôi cúp a.”

 

 

Không cùng Tần Trữ nói bậy nữa, Yến Phi cúp điện thoại. Hắn bắt đầu do dự, có nên để đứa nhỏ đi theo Tần Trữ học vẽ tranh không? Vạn nhất bị Tần Trữ ảnh hưởng cũng trở nên không đứng đắn như thế thì phải làm sao đây? Không đứng đắn thì thôi, sợ nhất là có một cái miệng vừa thối vừa phiền toái giống như Tần Trữ. Ừm, hắn phải thận trọng suy nghĩ lại một chút.

 

 

Buổi tối Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu trở về nghe được chuyện Yến Phi muốn cùng nhị ca đi Đức, hai người lúc này liền kháng nghị: “Phi, em cũng muốn cùng anh ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật.”

 

 

“Hai tên phản đồ các cậu đều tránh qua một bên cho tớ!” Nhạc Thiệu tức giận nói: “Chỉ bằng hai tên không biết lớn nhỏ có thứ tự các cậu còn dám yêu cầu cùng Phi ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật, nằm mơ đi!” Oán niệm của anh thế nhưng rất nặng.

 

 

Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu nhìn Yến Phi, không dám phản kháng nhị ca, vậy cầu xin ‘đại ca’ là được rồi a. Yến Phi cười ha ha nói: “Có cơ hội anh sẽ cùng các em ra nước ngoài. Chẳng qua bây giờ nhị ca của các em tâm tình phiền muộn, anh phải trấn an em ấy trước đã.”

 

 

Được a. Nửa năm nay nhị ca xác thực rất phiền muộn. Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đề cao tình anh em. Tiêu Tiếu nói: “Vậy khi nào nhị ca hết buồn bực, anh phải cùng em ra nước ngoài.”

 

 

“Không thành vấn đề.”

 

 

“Em cũng muốn.”

 

 

“OK OK.”

 

 

Tính toán của hai tên này rất hợp nhau. Nhạc Thiệu ở khi đối mặt với Yến Phi lập tức đem bất mãn trên mặt đổi thành vui vẻ: “Phi, nếu không chúng ta ở lại Đức thêm hai ngày, em muốn bồi anh đi chơi.”

 

 

“Được a.”

 

 

Không nghĩ tới đối phương liền dứt khoát như vậy đáp ứng mình, Nhạc Thiệu lúc này rất buồn nôn ở trên mặt Yến Phi gặm hai cái, lập tức bị Yến Phi đẩy ra. Cha mẹ, đứa nhỏ cùng Nhạc Lăng đều đang ở đây. Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương làm bộ chuyên tâm bồi cháu trai, Nhạc Lăng bị các anh trai ân ái chọc cười, chẳng qua cũng càng thêm nhớ nhung ‘nàng dâu’ nhà hắn.

 

 

Đối với chuyện con trai bỏ lại cháu trai để đi Đức, Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương không chút nào cảm thấy mất hứng. Nếu như Yến Phi dẫn bọn họ đi cùng, bọn họ trái lại sẽ muốn không đi, không nỡ bỏ lại cháu trai. Nếu như cũng dẫn cháu trai đi cùng, bọn họ sẽ càng không muốn đi, bọn họ không yên tâm để cháu trai ngồi máy bay lâu như vậy bay đến địa phương xa như thế. Chẳng qua con trai chuẩn bị ra nước ngoài, hai vợ chồng cùng con trai thương lượng một chút, mấy ngày nay để bọn họ ở lại bên này, cũng không thể đem cháu trai hoàn toàn giao cho bảo mẫu, vú em cùng Nhạc Lăng, như vậy không được. Bọn họ liền ở trong gian phòng kia của Yến Tường, Yến Tường ở cùng Nhạc Lăng, Yến Phi đồng ý.

 

 

Ngày thứ ba, Yến Phi cùng Nhạc Thiệu xuất phát, yên lòng đem đứa nhỏ giao cho cha mẹ, bằng hữu cùng em trai. Kết quả xế chiều hôm đó Nhạc phu nhân cùng Nhạc tư lệnh liền tới thăm đứa nhỏ, mãi đến tận tối muộn khi bốn đứa nhỏ ngủ rồi mới rời đi. Trên đường trở về, Nhạc tư lệnh cực kỳ mất hứng: “Thiệu Thiệu miếng gỗ mục này, ngay cả đứa nhỏ cũng không sinh được! Anh cùng cha hiện tại cũng không còn mặt mũi để gặp người.”

 

 

Nhạc phu nhân thở dài: “Sự tình đã đến nước này, gấp cũng không gấp được. Chúng ta đừng tạo áp lực quá lớn cho Nhạc Thiệu, áp lực càng lớn đứa nhỏ càng khó có.” Làm mẹ vẫn là đau lòng con trai, Nhạc phu nhân cũng biết con trai hiện tại áp lực vô cùng lớn.

 

 

“Anh bây giờ trông thấy lão Tôn cùng lão Tiêu liền tức giận. Nhìn hai người bọn họ ở trước mặt anh đắc chí hả hê. Em nói xem, Thiệu Thiệu rõ ràng là anh trai, năng lực sinh con như thế nào không sánh bằng hai đứa em? A? Không biết còn tưởng rằng gen của Nhạc Hành Quân anh đây không được á.” Nhạc tư lệnh càng nghĩ càng giận. Hai đứa nhỏ, có hai người cha. Rõ ràng thời điểm có đứa nhỏ ba người đều có phần, vì sao hết lần này tới lần khác lại không có nhà ông?

 

 

Nhạc phu nhân không thể không tiếp tục trấn an: “Đứa nhỏ là ngoài ý muốn, nếu biết sẽ có đứa nhỏ, Thiệu Thiệu khẳng định sẽ chú ý. Anh xem Thiệu Thiệu hiện tại cũng không dám trở về đại viện, vạn nhất thật sự là bởi vì thằng bé áp lực quá lớn mà không sinh được đứa nhỏ, vậy anh không phải sẽ càng thêm phiền muộn sao. Đừng than nữa. Có người thay chúng ta quan tâm, cháu trai chắc chắn sẽ có.”

 

 

Nhạc tư lệnh đương nhiên biết rõ ‘có người’ kia là ai. Ngẫm lại lời của Yến Phi lúc ăn tết, Nhạc tư lệnh trong lòng dễ chịu rất nhiều, sau đó lại không cam lòng nói: “Không muốn đứa nhỏ cùng không thể sinh đứa nhỏ là hai chuyện khác nhau. Thiệu Thiệu có thể không muốn đứa nhỏ, nhưng tuyệt đối không thể không sinh được đứa nhỏ.”

 

 

“Chuyện này chỉ có thể nói là không đụng phải, Thiệu Thiệu không có khả năng không sinh được, là do anh suy nghĩ quá nhiều thôi.”

 

 

Nhạc tư lệnh đương nhiên sẽ không hi vọng con trai không sinh được đứa nhỏ, nhưng mà ông buồn bực a. Hai đứa nhỏ vẻn vẹn chỉ không có phần của nhà ông, chuyện này đã qua nửa năm nhưng ông vẫn nghĩ không thông, hơn nữa càng ngày càng nghĩ không thông. Đừng bảo ông tạo áp lực cho con trai, ông người làm con trai này cũng bị lão gia tử tạo áp lực. Lão gia tử mỗi ngày gọi điện thoại hướng ông than trách —– [Ta còn sống được mấy năm? Mày không thể để cho ta chết không nhắm mắt a, mày phải làm cho ta ở trước khi chết được nhìn thấy chắt trai, chắt gái cũng được. Dù sao không nhìn thấy, ta chết không cũng nhắm được mắt.]

 

 

Trong nhà có hai đứa con trai, một ruột, một nuôi. Hai đứa nhỏ đều come out, lão gia tử vốn rất khó chịu, hiện tại thật vất vả gió đổi chiều ‘con dâu cả’ có thể sinh, kết quả lại không có phần của Nhạc gia, lão gia tử càng thêm khó chịu. Đặc biệt là khi nhìn thấy hai bé con hiện tại vẫn đang trong giai đoạn chảy nước miếng, chưa mọc răng, lão gia tử liền muốn đem đứa nhỏ cướp đoạt đổi thành họ nhà mình. Đừng nhìn hai đứa nhỏ huyết thống đã được xác định, cuộc chiến tranh đoạt này chưa từng ngừng lại, trừ phi lại có thêm một đứa nhỏ, bằng không tuyệt đối không ngừng.

 

 

Nhạc Thiệu tạm thời mặc kệ áp lực hay không áp lực. Từ sau khi cùng Yến Phi lên máy bay, anh liền rơi vào trong trạng thái điên cuồng. Vừa nghĩ tới vài ngày tới chỉ có mình cùng Yến Phi, không có hai tên phản đồ kia quấy rầy, anh liền tâm như mèo cào, hận không thể lập tức đến Đức. Nhạc Thiệu lần này phải đến Berlin, Bonn và Hagen, vốn là nhớ thương đứa nhỏ cùng ‘bà xã’ ở nhà, cho nên Nhạc Thiệu ban đầu kế hoạch là mau chóng bàn xong hạng mục liền trở về. Hiện tại Yến Phi cùng đi theo, anh lập tức đem hành trình bốn ngày kéo dài tới tám ngày. Uất ức nửa năm, anh cần Yến Phi ‘cố gắng’ an ủi anh.

 

 

Thời điểm đến Berlin bên kia là buổi tối. Ngồi lên chiếc xe tới đón bọn họ, Nhạc Thiệu thoải mái không e dè một đường ôm lấy bả vai của Yến Phi, sợ người khác không nhìn ra quan hệ của hai người. Nhóm nhân viên ở Đức tới đón bọn họ cũng không lộ ra nửa điểm dị dạng, hiện tại đã là niên đại nào rồi, nếu còn kinh ngạc sẽ bị người ta chê cười.

 

 

Yến Phi cùng Nhạc Thiệu ở trong máy bay tư nhân nhà mình vui chơi giải trí, tâm sự cười đùa, sau đó lại thoải mái ngủ một giấc. Mặc dù ngồi máy bay hơn 20 tiếng đồng hồ (nửa đường còn phải quá cảnh), nhưng cũng không cảm thấy quá mệt mỏi. Đã là buổi tối, cũng không cần đi gặp mặt bên hợp tác, hai người trực tiếp đi đến khách sạn. Nhạc Thiệu lần này xuất hành mang theo trợ lý, thư ký, thuộc hạ phụ trách chuyên môn cùng với bảo tiêu, tổng cộng hơn 20 người, đối phương chuẩn bị cho bọn họ phòng tổng thống.

 

 

Đi vào phòng, Yến Phi trước tiên từ trong valy lấy ra quần áo. Quần áo ngày mai Nhạc Thiệu cần mặc cũng phải là kĩ trước. Yến Phi đối với chuyện làm ăn dốt đặc cán mai, Nhạc Thiệu đi Bonn cùng Hagen đều là trở về ngay trong ngày. Yến Phi không có ý định đi theo, hắn thừa dịp ra ngoài dạo chơi, mua chút quà cho đứa nhỏ, cha mẹ, em trai, bằng hữu… Đặc biệt là cha mẹ, từ sau khi hắn mang thai, thật sự vất vả hai người bọn họ.

 

 

Ở trong thư phòng qua loa cùng thuộc hạ mở cuộc họp ngắn bàn chuyện ngày mai, Nhạc Thiệu vừa tiến vào liền thấy Yến Phi đang là quần áo cho mình, lúc này ngọt ngào nói: “Để mai em tự là, em 10 giờ qua bên kia là được.”

 

 

“Sắp xong rồi.” Yến Phi động tác thuần thục đem nửa chiếc áo sơ mi đã được là phẳng lật qua, tiếp tục là, cũng nói: “Em đi tắm trước đi. Anh tắm vòi sen, không cần xả nước tắm cho anh.”

 

 

“Được.” Đi đến bên người Yến Phi, ở trên môi hắn hôn trộm một cái, Nhạc Thiệu thoát sạch sành sanh, trần truồng đi vào phòng tắm, Chờ Nhạc Thiệu tắm xong đi ra, Yến Phi đã là xong áo sơ mi, quần tây cùng áo vest của anh, cầu là cũng đã thu lại.

 

 

Cầm quần áo vừa mới thay ra của Nhạc Thiệu, Yến Phi đi tắm vòi sen. Đem đồ lót cùng tất giặt trước, hắn đem quần áo thay ra đặt ở trên bồn rửa mặt, ngày mai giặt tay. Hắn tuyệt đối sẽ không mang đồ đến phòng giặt quần áo để giặt, bẩn chết. Cho dù là Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đi công tác, Yến Phi cũng bảo bọn họ mang quần áo bẩn về giặt, không cho phép giặt ở phòng giặt quần áo của khách sạn, ai biết có giặt sạch hay không.

 

 

Rất nhanh tắm xong, Yến Phi sấy tóc đi ra, vừa ra ngoài liền nhìn thấy Nhạc Thiệu ngồi ở trên giường hướng hắn cười ‘dâm đãng’. Chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, Yến Phi đi đến bên giường đá dép lê, lên giường. Chủ động dạng chân ngồi lên đùi Nhạc Thiệu, hắn nhéo nhéo khuôn mặt của đối phương: “Cười cái gì?”

 

 

“Rốt cuộc không có ai quầy rầy.” Nhạc Thiệu không nói hai lời kéo ra đai lung áo choàng tắm của Yến Phi, hạnh phúc hít một hơi, “Phi, chúng ta có tám ngày thời gian hưởng thụ thế giới hai người ~” Dứt lời, Nhạc Thiệu liền liếm lên đầu nhũ hồng nhuận của Yến Phi.

 

 

Yến Phi rên rỉ một tiếng, ôm lấy đầu của Nhạc Thiệu, híp mắt nói: “Em xác định em qua đây là để hưởng tuần trăng mật chứ không phải bàn chuyện làm ăn?”

 

 

“Bàn chuyện làm ăn cũng chỉ mất hai, ba ngày. Thời gian còn lại chính là thế giới hai người của em và anh ~” Nhạc Thiệu trong lúc nói lại chuyển hướng qua một bên đầu nhũ khác. Yến Phi rên rỉ tăng cao. Từ sau ngày tết hôm đó ‘xả hơi’, tình ái giữa bốn người liền khôi phục, chẳng qua tần suất tình ái hoặc ít hoặc nhiều vẫn sẽ bị ảnh hưởng một chút. Có đứa nhỏ, Yến Phi cũng không thể thường xuyên bám giường. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu công việc cũng trở nên đặc biệt bận rộn, thường xuyên phải đi công tác xã giao. Cho nên tổng hợp lại, số lần vẫn có chút ít. Chẳng qua ngày hôm nay xem ra, Nhạc Thiệu lại có dự định hóa thân thành sói một đêm bảy lần.

 

 

Yến Phi vuốt ve thân thể của Nhạc Thiệu, người này tắm rửa xong cũng là một thân trần trụi đi ra, rõ ràng là muốn làm cái gì đó. Hai tay ở trên cánh tay tràn ngập vết sẹo của Nhạc Thiệu sờ tới sờ lui, Yến Phi phối hợp há miệng mặc cho lưỡi của Nhạc Thiệu thăm dò vào. Hương vị thanh mát của kem đánh răng quanh quẩn ở giữa môi lưỡi của hai người. Ngay tại lúc Nhạc Thiệu muốn tiến vào, Yến Phi hô tạm dừng.

 

 

“Đợi một chút, anh uống thuốc đã.”

 

 

Nhạc Thiệu nháy mắt từ trong sự kích tình thanh tỉnh: “Thuốc gì? Anh bị bệnh? Sao em không biết!”

 

 

“Em phản ứng quá mức.” Yến Phi vươn tay từ trên tủ đầu giường cầm tới một lọ nhỏ màu trắng, nói: “Các em không thích dùng bao, lại không thể bắn vào, quá phiền toái. Anh trước khi đi có đến tìm Trọng Bình, hỏi em ấy thuốc tránh thai có hiệu quả với anh hay không, em ấy nói hẳn là có. Anh bảo em ấy kê cho anh một ít thuốc.”

 

 

Nhạc Thiệu nhíu mày: “Thật sự có hiệu quả sao? Uống thứ này đối với thân thể không tốt đi.”

 

 

“Em ấy kê cho anh chính là loại có hiệu quả rất mạnh, chẳng qua không thể uống quá nhiều, uống bảy tám ngày thì không sao.” Yến Phi đổ ra một viên thuốc, dụ hoặc Nhạc Thiệu, “Hiện tại chỉ có hai người chúng ta, em không muốn bắn vào bên trong sao? Về nhà rồi, ba người các em đều ở đó liền không thể, thuốc tránh thai dù sao cũng không thể uống nhiều.”

 

 

Nhạc Thiệu dục hỏa lập tức xông lên, ‘em trai nhỏ’ nửa mềm xuống trong nháy mắt lại dựng đứng. Yến Phi uống thuốc, cầm lấy cốc nước trên tủ đầu giường, uống hai ngụm liền đem thuốc nuốt xuống. Thả cốc nước trở lại, Yến Phi ôm cổ Nhạc Thiệu, khẽ hôn lên mặt anh: “Vậy em có muốn bắn vào bên trong hay không?”

 

 

“Muốn!” Nhạc Thiệu trong đầu hiện tại chỉ có một chữ —– muốn!

 

 

Không cho Nhạc Thiệu đem hắn đặt ở dưới thân, Yến Phi chủ động ‘ngậm lấy’ tiểu Thiệu Thiệu. So với lúc đầu, Yến Phi hiện tại trong phương diện tình dục càng ngày càng thoải mái.

 

 

“Phi… Phi… Shhh…”

 

 

Yến Phi một bên động tác lên xuống, một bên đỡ lấy mặt của Nhạc Thiệu, cùng anh hôn lưỡi. Nhạc Thiệu giữ vững được vài phút, vẫn nhịn không được xoay người đem người đặt ở dưới thân. Rút bản thân ra, Nhạc Thiệu cúi đầu ngậm lấy tiểu Phi Phi, Yến Phi thoải mái rên rỉ càng thêm kích thích giác quan của anh.

 

 

“Thiệu Thiệu… Thiệu Thiệu…” Mở rộng thân thể, mặc cho đối phương ở trên người mình lưu lại ấn ký đặc biệt, Yến Phi nâng chân lên, khát vọng, “Tiến vào… tiến vào…”

 

 

Thở hổn hển, Nhạc Thiệu rút súng ra trận. Hai chân vòng ở trên eo của Nhạc Thiệu, Yến Phi đem bản thân hoàn toàn giao cho đối phương. Tiếng nước dâm mỹ tràn ngập, lại không làm cho người ta cảm thấy xấu hổ, ngược lại càng khiến người ta muốn ngừng mà không được. Theo từng tiếng hét to sắc bén cùng một người thô rống, kích tình trên giường kết thúc. Chỉ có điều hai người liên kết lẫn nhau vẫn thật sâu quấn quýt một chỗ, không muốn tách ra.

 

 

Yến Phi cùng Nhạc Thiệu ở nước Đức hưởng tuần trăng mật, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu bị nhẫn tâm ‘vứt bỏ’ lại đang đau khổ làm việc. Buổi tối tan làm về đến nhà, hai người ăn cơm bồi con trai chơi một hồi liền trở lại thư phòng. Chỉ có điều tối nay hai người dù thế nào cũng không thể tập trung làm việc.

 

 

“Nhị ca quá gian trá.” Tiêu Tiếu đột nhiên phun ra một câu.

 

 

Tôn Kính Trì bất đắc dĩ: “Nhị ca nửa năm nay áp lực quá lớn, chúng ta nhịn một chút đi.”

 

 

“Chờ nhị ca trở về, tớ muốn cùng Phi đi hưởng tuần trăng mật.”

 

 

Tôn Kính Trì lập tức khó chịu: “Thằng nhãi cậu quả thực không biết cái gì gọi là lớn nhỏ có thứ tự. Có đi cũng là tớ đi, cậu là người cuối cùng.”

 

 

“Cậu là anh trai, cậu phải nhường tớ.”

 

 

“Cút.”

 

 

Tiêu Tiếu không cút, chẳng qua cũng không tức giận, lại thần thần bí bí hỏi: “Tam ca, cậu có muốn xem hay không?”

 

 

“Xem cái gì?”

 

 

Tiêu Tiếu chớp chớp đôi mắt vô tội của mình: “Phim ‘tình cảm’ mà chúng ta quay lúc Phi đang mang thai.”

 

 

Tôn Kính Trì híp híp mắt: “Không phải đã bảo cậu đã xóa đi rồi sao!”

 

 

Tiêu Tiếu lại chớp chớp đôi mắt vô tội của mình: “Cậu nỡ sao? Là thời điểm Phi đang mang thai, không phải bình thường. Lần kế tiếp Phi mang thai cũng không biết là lúc nào.”

 

 

Tôn Kính Trì nuốt nuốt nước miếng, thanh âm trở nên thô trầm vài phần: “Laptop cậu để ở chỗ nào?”

 

 

“Trong két sắt.”

 

 

“… Lấy ra.”

 

 

Tiêu Tiếu đi lấy. Tôn Kính Trì rút ra một điếu thuốc, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn. Tiêu Tiếu rất nhanh quay trở lại, trong tay là một chiếc laptop tinh xảo cỡ nhỏ. Ngồi xuống bên cạnh Tôn Kính Trì, cậu bật laptop lên, đánh mật mã phức tạp khởi động máy, sau đó tìm đoạn video duy nhất lưu ở trong laptop kia. Video được ấn mở, Tôn Kính Trì liền ngừng thở: “Cái đệch, tớ sang phòng ngủ xem.” Sau đó đi lấy ổ cứng di động của y.

 

 

Chuyển video sang ổ cứng di động, Tôn Kính Trì rời đi, Tiêu Tiếu khóa trái cửa thư phòng, ở trong lòng oán thầm: Lần sau cậu nhất định phải cùng anh trai trải qua thế giới hai người. Dựa vào cái gì nhị ca có thể cùng anh trai hưởng tuần trăng mật, cậu lại phải xem video của anh trai tự an ủi?

 

 

Trong phòng ngủ, Tôn Kính Trì cũng khóa trái cửa. Y không ngại cùng hai người anh em chia sẻ Phi, nhưng tuyệt đối không muốn ở trước mặt anh em tự an ủi. Trong video, Yến Phi bụng hở ra, biểu tình say mê, Tôn Kính Trì càng không ngừng thở hổn hển, bàn tay ở trên vật cứng của mình ma sát. Trong thư phòng, Tiêu Tiếu cũng đang đối với video phát tình, đặc biệt là lúc nhìn thấy dương vật của bọn họ ở trong hậu huyệt của Yến Phi ra vào, loại cảm thích thích kia càng làm cho cậu cơ hồ trong nháy mắt đạt đến cao trào. Yến Phi không biết có hai người đang ở sau lung hắn làm chuyện xấu, nếu như bị hắn phát hiện, hắn tuyệt đối sẽ dùng lót cốc đánh chết bọn họ.

 

 

Đợi khi hai người phát tiết xong, Tôn Kính Trì xóa bỏ video trong laptop, sau đó gõ mở cửa thư phòng. Trong thư phòng một cỗ mùi tinh dịch nồng đậm, Tôn Kính Trì đối với người cũng vừa mới phát tiết xong nói: “Xóa video đi.”

 

 

“Tớ xóa rồi.” Tiêu Tiếu nói: “Tớ sợ bị anh trai biết sẽ ly hôn với tớ.”

 

 

“Tớ cũng thế.” Nghĩ nghĩ Tôn Kính Trì nói: “Đem ổ cứng format.”

 

 

“Được.”

 

 

Tiêu Tiêu đi format ổ cứng, Tôn Kính Trì lại một lần nữa ngồi vào sau bàn làm việc tiếp tục tăng ca. Tiêu Tiếu vừa format vừa nói: “Nhà quá nhỏ, người lại đông, mỗi lần ân ái đều cảm thấy không tận hứng. Căn nhà kia bảo bọn họ nắm chặt tiến độ.”

 

 

“Quả thực.”

 

 

Format ổ cứng xong, Tiêu Tiếu vẫn không có tâm tư làm việc, đứng lên nói: “Tớ đi xem đứa nhỏ một chút.”

 

 

“Tớ cũng đi.” Tôn Kính Trì cũng dự định đêm nay ‘trốn việc’.

 

 

Đi vào phòng trẻ em ở tầng một, liền thấy Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương đang ngồi bên giường lớn, trong tay cầm chiếc quạt quạt nhẹ cho bốn đứa nhỏ. Trời nóng, ban ngày bật chút điều hòa thì không sao hết, nhưng buổi tối bật điều hòa cả đêm lại đối với đứa nhỏ không tốt. Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương mỗi ngày đều là dỗ đứa nhỏ xong mới rời đi, mà từ sau khi trời nóng lên, bọn họ mỗi đêm đều dỗ đứa nhỏ như vậy. Bốn đứa nhỏ ở dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của ông bà nội ngủ đến ngon ngọt.

 

 

Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu tự nhiên là cảm động. Nói một câu lương tâm, cho dù là cha mẹ của bọn họ cũng rất khó làm được tới mức như Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương. Tôn Kính Trì lên tiếng, quấy rầy hai vị trưởng bối đang chuyên tâm quạt gió: “Yến thúc, Yến di.”

 

 

Hai người quay đầu, Điền Vãn Hương lúc này nhỏ giọng cười nói: “Vừa mới ngủ.”

 

 

“Để chúng tôi làm cho, hai người nghỉ ngơi sớm một chút.” Tôn Kính Trì lên tiếng nói, Điền Vãn Hương không đưa quạt cho y, nói: “Không cần không cần, chúng tôi trông coi là được rồi. Các cậu mỗi ngày tăng ca, quá cực khổ, không phải tăng ca thì nghỉ ngơi sớm một chút.”

 

 

Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu kéo ghế nhỏ qua ngồi xuống, bốn đứa nhỏ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại còn lộ ra hồng nhuận. Cánh tay lộ ra bên ngoài của đứa nhỏ hơi nắm lại, hai người vẫn còn nhớ rõ thời điểm đứa nhỏ sinh ra mang bao tay, để tránh cho bọn nhỏ thời điểm sờ mặt cào bị thương bản thân. Hiện tại không cần lo lắng, móng tay của đứa nhỏ tinh tế độ dài vừa đủ, đặc biệt xinh đẹp.

 

 

“Yến thúc, Yến di, vất cả cho hai người.” Tiêu Tiếu ở trong suy nghĩ của Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương là người nghiêm khắc (đáng sợ) nhất nghiêm túc (đáng sợ) nhất vậy mà lại nói ra một câu cảm tính như thế, khiến hai người giật nảy mình. Yến Tam Ngưu vội nói: “Không vất vả, không vất vả, trông đứa nhỏ có cái gì mà vất vả, các cậu mới vật vả.”

 

 

Nhẹ nhàng sờ lên đầu đứa nhỏ, lại ngồi một lát, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu rời đi. Thời điểm đóng cửa, hai người nhìn về bên trong, thấy Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương lại quạt gió, Tôn Kính Trì nhẹ nhàng đóng cửa lại.

 

 

Lên tầng, lần nữa trở về thư phòng, Tiêu Tiếu gọi điện thoại cho trợ thủ: “Cậu đi thăm dò một chút sự tình ở quê của bà xã tôi.” Tôn Kính Trì xen vào một câu: “Thuận tiện điều tra cả Yến Tứ Ngưu.”

 

 

Tiêu Tiếu lại phân phó trợ thủ điều tra tình huống hiện tại của Yến Tứ Ngưu. Năm ngoái sau khi cho Yến Tứ Ngưu một bài học bọn họ liền không chú ý tới người kia nữa. Yến Phi mang thai sinh con dời đi tất cả lực chú ý của mọi người. Vừa rồi nhìn thấy đôi trưởng bối thật thà chất phác kia, Tôn Kính Trì liền nhớ tới nhân vật này. Nếu như nói trong Yến gia ai là người tổn thương Yến Tam Ngưu lớn nhất, chính là Yến Tứ Ngưu kẻ vong ân phụ nghĩa này. Nói chuyện điện thoại xong, Tiêu Tiếu cùng Tôn Kính Trì không ‘đình công’ nữa, nghiêm túc tăng ca.

 

 

~ ~ ~ ~ ~

 

 

* Berlin: là thủ đô, và cũng là một trong 16 bang của Cộng hòa Liên bang Đức. Với hơn 3.7 triệu người dân, đây là thành phố lớn nhất của Đức. Nếu so với cả Liên minh châu Âu, Berlin là thành phố lớn thứ nhì chỉ sau Luân Đôn

 

* Bonn: nằm phía nam của bang Nordrhein-Westfalen, và nằm cạnh bờ sông Rhein. Bonn là một trong những thành phố cổ của Đức và có trường Đại học Bonn nổi tiếng

 

* Hagen: là một thành phố trong bang Nordrhein-Westfalen của nước Đức

 

* cầu là:

* ổ cứng di động:

 

 

 

__________

Tác giả:

Một con mèo lười mỗi ngày đều ngủ vùi trong ổ ~ ♥

Một suy nghĩ 1 thoughts on “Bỉ Thì Bỉ Thì 2 – Cố sự 3 (02)

Hôn Miu ta đi ~