Đăng trong Đam mỹ

Mạt Thế Cự Cổ – 147


Đệ nhất bách tứ thập thất chương

 

 

Tay của Vương Thanh bị phế bỏ, Vương gia mặc dù không giàu có như Ngô gia, Âu Dương gia, thế nhưng đi ra ngoài cũng là phú ông ngàn tỉ nổi danh, muốn tiền có tiền muốn người có người, chuyện này xảy ra bọn họ làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Ngô Diệp?

 

 

Vương Thanh trên đường bị đưa đến bệnh viện, đã khóc gào bảo Ngô Sâm báo cảnh sát.

 

 

Mê Đô cũng bị liên lụy vào trong chuyện này, giám đốc kịp thời cung cấp cho cảnh sát video mà camera hành lang quay lại được, đồng thời nhân viên phục vụ có mặt tại Mê Đô lúc đó cũng làm chứng, hành vi của Ngô Diệp chỉ là thuộc về phòng vệ chính đáng.

 

 

Nhìn cảnh tượng mà camera quay lại được, bởi vì không có âm thanh, chỉ có thể nhìn thấy Vương Thanh lúc ấy đã say rượu, cảm xúc cực kỳ kích động, trong lời nói tựa hồ mang theo khiêu khích, mà xác thực là gã ra tay trước, Ngô Diệp chỉ nhẹ nhàng đánh lại gã một cái, gã liền gục.

 

 

Về phần Ngô Diệp đánh trả quá mức huyết tinh, Ngô Diệp giải thích là: “… Khí lực của tôi tương đối lớn thế nhưng lá gan cực kỳ nhỏ, nhìn thấy anh ta công kích tôi, tôi phản xạ có điều kiện liền tiến hành đánh trả, không cẩn thận trượt tay ╮(╯▽╰)╭. Tôi chỉ là một người dân lương thiện, thực sự.” Nói xong, để chứng minh bản thân quả thực trời sinh thần lực, nhị thiếu bình tĩnh bẻ gãy một miếng cạnh bàn bằng gỗ lớn cỡ bàn tay, thả xuống trước mặt nhóm cảnh sát tra hỏi, một gương mặt con nít xinh đẹp rất có tính lừa gạt thoạt nhìn vô tội cực kỳ.

 

 

Từ khi <Chuyên nghiệp thổ nạp pháp> từ từ nhập môn, nhị thiếu đối với vận dụng nội kình càng ngày càng trôi chảy, hơn nữa, nội kình của hắn phát sinh biến dị đã cùng dị năng của hắn hai hợp thành một, hiện tại đừng nói là bẻ gãy cạnh bàn, cho dù bảo hắn đem một cây gậy sắt lớn vặn thành bánh quai chèo, cũng không cảm thấy đau tay.

 

 

Cảnh sát ghi chép A, B, C: “…” Đồng chí, trả đòn bình tĩnh huyết tinh như vậy, cậu nếu là người nhát gan, trên đời này liền không có người hung tàn. Hơn nữa, khí lực lớn như thế, thật sự không có vấn đề sao?

 

 

Sau đó, A, B, C lại dựa theo quy trình hỏi Ngô Diệp một vài vấn đề, sau khi làm xong ghi chép, Ngô Diệp bị tạm giữ ở đồn cảnh sát. Hắn tùy tiện ngủ ở trong đồn cảnh sát một đêm, ngày hôm sau thời điểm bị gọi dậy tiếp tục tra hỏi, còn nổi bão một trận.

 

 

Vương gia bên kia cắn chặt Ngô Diệp là cố ý làm bị thương, Ngô Diệp cùng nhân viên công tác tại Mê Đô và một vài vị khách khác tận mắt chứng kiến đều nhất trí nhận định hắn lúc ấy chỉ là phòng vệ chính đáng. Ngô Dung ngày hôm sau liền thuê một vị luật sư lợi hại nhất H thị, nộp tiền bảo đảm lấy ra giấy cam đoan cho Ngô Diệp rồi tìm người bảo lãnh thủ tục hậu thẩm, mang hắn về nhà. Vương gia cũng thuê một vị luật sư kim bài có năng lực tương đương khác, tiếp tục tiến hành thủ tục pháp luật thông thường, mọi người ở trên tòa án xem thực hư.

 

 

* hậu thẩm: chờ thẩm vấn

 

 

Chuyện này xảy ra rất đơn giản, ở trên màn hình không có tiếng, Ngô Diệp bình tĩnh cùng hai anh em Vương Thanh, Vương Bằng say rượu xúc động thất lễ hình thành đối lập rõ ràng, thậm chí ngay cả nhân viên phục vụ của Mê Đô kéo Vương Thanh cũng trở thành bằng chứng đanh thép, mà ở trong video rõ ràng là Vương Thanh ra tay trước, Ngô Diệp tiến hành phòng vệ chính đáng. Cho dù người của song phương chứng kiến cảnh tượng lúc ấy bên nào cũng cho rằng mình là đúng, nhưng mà Vương gia bên kia tương đối thiệt thòi, bởi vì làm chứng cho bọn họ chỉ có Vương Bằng của Vương gia, Ngô Sâm cùng ba người là con cháu chi thứ của Vương gia. Mà làm chứng cho Ngô Diệp là nhân viên công tác của Mê Đô, còn có một số hội viên của Mê Đô cùng hai nhà quan hệ không tính là thân mật. Không thể nghi ngờ, Ngô Diệp bên này chiếm ưu thế cực lớn, thẩm phán phán quyết, quan tòa phán định Ngô Diệp là tự vệ, không cần gánh chịu trách nhiệm hình sự, xét thấy tay trái của Vương Thanh đã hoàn toàn bị phế bỏ, Ngô Diệp cần phải bồi thương cho Vương gia một khoản tiền chữa bệnh nhất định.

 

 

Tay của Vương Thanh bị phế bỏ đã trở thành kết cục đã định, 180 vạn tiền bồi thường đối với người dân bình thường mà nói là khá nhiều, thế nhưng đối với Vương Thanh mà nói, chút tiền ấy còn chưa đủ để gã mua một chiếc Ferrari. Đừng nói là một chiếc xe Ferrari, dù là mười chiếc Ferrari cũng không giá trị bằng một cánh tay của gã a.

 

 

Vương Thanh tiếp tục đệ đơn chống án, thề phải đem Ngô Diệp tống vào trong cũi sắt mới chịu bỏ qua, lúc này Ngô Dung trực tiếp gọi cho Vương Phúc Sinh – cha ruột của Vương Thanh một cú điện thoại, Ngô Dung còn chưa mở miệng, Vương Phúc Sinh liền nã đạn trước: “Anh cư nhiên còn mặt mũi gọi điện tới đây! Tôi nói cho anh biết Ngô Dung, chuyện này lão tử tuyệt đối sẽ không để yên. Cho dù có Triệu Quân làm chỗ dựa cho thằng nhãi ranh nhà anh thì sao, lão tử cũng không tin pháp luật không trị được các người!”

 

 

Ngô Dung chậm rãi nói: “Thật sao? Tôi vẫn là lần đầu tiên biết được hóa ra cậu còn ủng hộ công bằng công chính pháp luật như thế, cũng không biết cậu còn nhớ sự kiện sáu năm trước hay không, cô bé đó gọi là gì nhỉ, Lưu Toa Toa? Cái tên này không tệ a? Khi đó cậu không phải còn đặc biệt oán tôi không chịu giúp cậu tạo quan hệ sao? Cô bé nhà người ta lúc ấy chịu khổ so với Vương Thanh nặng hơn nhiều, tôi nghe nói cô bé đó hiện tại vẫn còn điên điên khùng khùng, cha mẹ của cô bé ấy còn đang khởi kiện khắp nơi. Trong tay tôi hiện tại có chút đồ vật rất thú ít, nếu như những thứ này lộ ra ngoài ánh sáng, tôi rất hiếu kỳ pháp luật cuối cùng sẽ trừng trị ai.”

 

 

Vương Phúc Sinh khuôn mặt kìm nén đến tái nhợt, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, lại một chữ cũng không nói nên lời. Sự tình của Lưu Toa Toa nếu như bị giũ ra, tội trạng của Vương Thanh so với Ngô Diệp phòng vệ chính đáng thậm chí là phòng vệ quá mức còn nặng hơn nhiều.

 

 

Ngô Dung cười lạnh nói: “Tôi cũng không phải là muốn uy hiếp gì cậu, cho dù các người muốn tiếp tục đệ đơn lên trên, chúng tôi cũng có thể phụng bồi đến cùng. Nhân chứng vật chứng đều ở đây, cho dù các người lại tiếp tục đệ đơn lên trên, tôi tin tưởng chắc chắn sẽ không có phán quyết thứ hai.” Nói xong, Ngô Dung cúp điện thoại.

 

 

Qua hơn mười phút, Vương Phúc Sinh lại một lần nữa gọi điện thoại cho Ngô Dung, trong thanh âm có chút nghiến răng nghiến lợi, “… Đem thứ trong tay của anh giao ra, chúng tôi liền tiếp nhân kết quả phán quyết.”

 

 

Ngô Dung nhếch môi, thanh âm cũng rất lạnh: “Tôi chỉ có thể bảo đảm là tôi sẽ không để những thứ này lộ ra ngoài ánh sáng mà thôi, tự cậu nhìn rồi xử lý đi.”

 

 

Vương Phúc Sinh chửi ầm lên: “Khốn kiếp, họ Ngô anh đừng có mà quên, Vương Thanh là cháu ruột của chị tôi, thời điểm chị tôi còn sống thương nhất chính là nó, chị tôi vì anh ngay cả tính mạng cũng liên lụy, anh làm như vậy không sợ chị ấy chết không nhắm mắt sao?”

 

 

Ngô Dung âm thanh lạnh lùng nói: “Vương Phúc Sinh, cậu đừng cứ luôn lấy người đã khuất ra để nói chuyện. Chuyện cũng đã làm, dám làm không dám nhân, quả nhiên là phong cách của Vương gia các người.” Không vừa ý, Ngô Dung trực tiếp cúp điện thoại.

 

 

Ông thở dài, bất tri bất giác, Vương Thiến đã qua đời hơn 20 năm, ông từ đầu đến cuối không tìm ra được người lúc trước phóng hỏa kia, cũng nghĩ không thông Vương Thiến năm đó cơ hồ chưa bao giờ hỏi tới chuyện trong xưởng, như thế nào đúng ngày hôm đó lại mang theo con của bọn họ đi đến công xưởng xa xôi kia. Ông cùng Vương Thiến là xem mắt mà quen biết, hai bên đều đến tuổi kết hôn, ở dưới sự mai mối của gia trưởng hai bên, gặp mặt, cảm thấy điều kiện lẫn nhau không sai biệt lắm, liền trực tiếp kết hôn sinh con.

 

 

Sau khi kết hôn, Vương Thiến phụ trách quản lý trong nhà thay ông hiếu thuận với cha mẹ hai bên, ông thì ở bên ngoài dốc sức làm ăn, trường kỳ ở bên ngoài bôn ba. Thời điểm ông cùng Vương Thiến đính hôn kết hôn, vừa mới tròn 21 tuổi, ông gánh chịu sự phản đối của tất cả mọi người, từ bỏ công việc có lương bổng, ngửi được mùi ngon ngọt của chính sách, từ bắc chí nam chạy khắp thế giới, một trái tim toàn bộ nhào vào trên sự nghiệp, thầm nghĩ nhất định phải làm nên sự nghiệp để mọi người nhìn, không cẩn thận liền không để ý tới cảm thụ của Vương Thiến.

 

 

Nói ra, cũng là ông có lỗi với Vương Thiến. Bởi vì sau khi kết hôn, ông trường kỳ không ở nhà, Vương Thiến vẫn luôn không có đứa nhỏ, bị mẹ ông gây khó dễ không ít. Ông đến bây giờ vẫn không hiểu được, vì sao ở trước khi bọn họ kết hôn, mẹ ông đối với Vương Thanh vẫn luôn rất hài lòng, đến sau khi cưới trong bất tri bất giác bà liền hoàn toàn thay đổi thái độ. Vương Thanh so với Ngô Sâm lớn hơn một tuổi, ông nhớ rõ, Vương Thiên trước kia cực kỳ thích mang Vương Thanh về nhà để chơi với Ngô Sâm. Ông còn nhớ rõ khi đó Ngô Sâm cũng tốt, Vương Thanh cũng tốt, đều là đứa nhỏ vừa trông thấy kẹo liền thèm tới mức đứng đơ một chỗ, hai tên nhóc đều cực kỳ nghịch ngợm phá phách, không ít lần làm hỏng đám hoa hoa cỏ cỏ của Vương Thiến.

 

 

Trong ký ức của ông, thẳng đến trước khi Vương Thiến qua đời, Ngô Sâm vẫn luôn là thằng nhóc có chút nghịch ngợm, thế nhưng không biết có phải hay không là bởi vì tận mắt chứng kiến cái chết của mẹ ruột, Ngô Sâm lúc ấy còn chưa tới 5 tuổi bệnh nặng một trận sau đó tính tình đại biến…

 

 

* đại biến: biến đổi rất lớn

 

 

Khi đó sự nghiệp của ông đang ở giai đoạn lên cao, căn bản không có quá nhiều thời gian chiếu cố Ngô Sâm, mà mẹ ông không biết là bởi vì nguyên nhân gì vẫn luôn đối với Ngô Sâm có chút lãnh đạm, không chỉ không đồng ý giúp ông chăm sóc đứa nhỏ, còn dựa vào đó thúc giục ông cưới vợ mới, để ông mau chóng có một gia đình trọn vẹn.

 

 

Mà bởi vì trọng tâm công việc của ông thay đổi, ông cũng xác thực cần một người vợ nội trợ hiền lành, thay ông tiến hành ngoại giao, kết giao với càng nhiều người.

 

 

Một dịp tình cờ, ông gặp được Hà Uyển Thục vừa đi du học trở về, lần đầu tiên nhìn thấy bà, lúc ấy trong lòng liền có một loại cảm giác —– Chính là cô ấy.

 

 

Lấy điều kiện của Hà Uyển Thục, du học sinh tài mạo song toàn lại sinh ra từ thư hương môn đệ chân chính, đừng nói là đặt ở niên đại đó, cho dù là đặt ở hiện tại, vậy cũng tuyệt đối là… mượn lời của con trai để nói, cấp bậc nữ thần.

 

 

* thư hương môn đệ: con em của gia đình có dòng dõi học hành đỗ đạt

 

 

Mà ông vẻn vẹn chỉ là một tên nhà giàu mới nổi có bằng cấp ba mà thôi, ly hôn còn mang theo đứa nhỏ, ngẫm lại lúc trước thời điểm theo đuổi người ta, quả thực là đem da mặt trực tiếp giẫm ở dưới lòng bàn chân. Sự thật chứng minh, liệt nữ sợ triền lang tuyệt đối là lời tuyên bố kinh nghiệm.

 

 

Sau khi ông bỏ ra thời gian một năm đem người đoạt tới tay, gạt bỏ muôn vàn khó khăn cuối cùng tiến vào điện phủ hôn nhân, một lần nữa xây dựng gia đình, Hà Uyển Thục kiên nhẫn cùng Ngô Sâm lúc đó có chút khuynh hướng tự bế giao lưu, bồi dưỡng tình cảm. Lúc mới bắt đầu, Ngô Sâm hoàn toàn không để ý đến bà, dần dần về sau rốt cuộc chịu gọi bà là mẹ, quãng thời gian đó, Hà Uyển Thục cố gắng cùng tâm huyết ông toàn bộ nhìn ở trong mắt.

 

 

Kết hôn xong, bọn họ rất nhanh có đứa nhỏ, thế nhưng mặc kệ là trước khi có đứa nhỏ, hay là sau khi sinh Ngô Diệp, Hà Uyển Thục đối với Ngô Sâm thái độ chưa từng thay đổi, đối với Ngô Sâm dạy dỗ giáo dục chưa từng có sơ sẩy, hoàn toàn xem như con ruột mà đối đãi. Mà ông thấy Ngô Sâm quả thật có thiên phú, từ rất sớm trước kia ông đã toàn tâm toàn ý xem gã như người nối nghiệp để bồi dưỡng.

 

 

Nhưng mà, có ai ngờ tới, kết quả là, Ngô Sâm vẫn đối với người thân sống chung nhiều năm hạ độc thủ, ngay cả em trai ruột cũng không chịu buông tha.

 

 

Rốt cuộc là tiền tài động nhân tâm.

 

 

Ngô Diệp vừa mới tốt nghiệp ngay cả công ty cũng chưa vào, thậm chí ở thời điểm ông chưa từng phát hiện từ rất sớm trước kia, Ngô Sâm đã chờ không kịp muốn động thủ, sau đó, còn rất nực cười nói: “Dựa vào cái gì Ngô Diệp, Ngô Ly có thể nhận được số cổ phần giống như gã’. Ông bởi vì Ngô Ly bệnh nặng, Ngô Diệp tuổi còn nhỏ không chịu tiến bộ, chưa từng suy nghĩ cẩn thận về vấn đề phân chia tài sản sau này.

 

 

Tại trong quá trình Ngô Sâm lớn lên, ông ở một vài chỗ xác thực không làm tròn trách nhiệm của một người cha, ông thừa nhân ông xác thực có lỗi. Nuôi con không dạy là lỗi của cha, nhưng mà những lỗi này, thật sự đáng giá để Ngô Sâm hạ độc thủ đến như vậy sao? Ngô Dung không hiểu được.

 

 

Nhớ tới chuyện cũ, Ngô Dung thở dài một tiếng, Ngô Sâm cũng tốt, Vương Thanh cũng tốt, trước kia trẻ con không rành thế sự, dưới thời gian ăn mòn, sớm đã không tìm được bóng dáng năm đó.

 

 

Qua hai ngày, Vương Phúc Sinh lại gọi điện thoại cho Ngô Dung nói một ít lời hung ác, Ngô Dung căn bản không để ý đến hắn ta. Chẳng qua, Vương gia cuối cùng rốt cuộc vẫn là từ bỏ chống án, yên lặng nuốt xuống trái đắng, dựa theo kết quả thẩm lí và phán quyết, Ngô Diệp bồi thường cho Vương Thanh 120 vạn tiền chữa bệnh, tiền bồi thường…

 

 

Ngô Diệp trong ngày liền đem tiền chuyển vào trong tài khoản của Vương Thanh, Vương Thanh, Ngô Sâm nhìn số tiền kia, sắc mặt đều cực kỳ khó coi. Chờ tới khi bọn họ lại đi tìm Lưu Toa Toa cùng người nhà của cô ta, một nhà bọn họ sớm đã vườn không nhà trống không thấy tung tích.

 

 

Mặc dù Ngô gia không thừa nhận bọn họ mang Lưu Toa Toa cùng cha mẹ cô ta đi, nhưng Ngô Sâm, cậu của gã và Vương Thanh trong lòng đều biết rõ, Ngô gia nắm được một nhược điểm lớn của Vương gia, vì Vương gia bọn họ chôn xuống một quả bom hẹn giờ. Đây hết thảy chỉ là bắt đầu, dường như thật sự ứng với suy nghĩ ‘Đánh rắn không chết sẽ bị hại ngược lại’ của Ngô Sâm, Ngô Sâm, Vương gia, Âu Dương gia ở trên phương diện sự nghiệp không ngừng xuất hiện khó khăn trắc trở, không thuận, một hai việc nhỏ không sao, nhưng mà nhiều lần liền đáng sợ.

 

 

Bởi vì sự tình của Vương Thanh, Ngô Diệp ở vị diện bên này trì hoãn gần nửa tháng, ban ngày bất cứ lúc nào cũng phải cùng luật sự trao đổi tình hình, còn phải gọi lúc nào tới lúc ấy, không dám chơi trò mất tích, chỉ ban đêm mới có thể trở về Lam Thành, mang theo một ít mỹ thực bên này trở về chia sẻ với Đại Tần, làm chút vận động khỏe mạnh có ích cho thể xác tinh thần, tháng ngày trôi qua rất thoải mái, đoạn thời gian trước dưới song trọng áp lực của trùng triều và tang thi triều gương mặt trẻ con gầy xộp đi đã mập thịt trở lại. Thời điểm Ngô Diệp không ở Lam Thành, Đại Tần bình thường không mang Thỏ Lão đại ra ngoài thành làm nhiệm vụ, lại sợ Thỏ Lão đại ở trong nhà nghịch ngợm, liền mang nó tới vườn gieo trồng, để nó ở bên trong chơi đùa.

 

 

Thỏ Lão đại vẫn luôn không kén chọn, có cái gì ăn cái đó, thấy cái gì ăn cái đó, ỷ vào dị năng cường đại cùng ‘bối cảnh’ thâm hậu, liền ở trong vườn gieo trồng tung hoành ngang dọc, kế sau đại hổ Andre, con thỏ mập lại đem cây sinh mệnh phân thành địa bàn của mình, mỗi ngày nằm dưới tàng cây ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn.

 

 

Ngô Diệp mỗi khi trời tối trở về, lực chú ý đều bị Đại Tần cướp đi, trên cơ bản không có cơ hội để ý đến nó, kết quả lần này trở về nhìn kỹ, hắn phát hiện Thỏ Lão đại mập ra hơn hai vòng, tiểu gia hỏa trước kia thời điểm cuộn tròn lại tương đối giống quả cầu, hiện tại đã mập tới mức đứng thẳng lên vẫn là một quả cầu mập mạp.

 

 

“Đại Tần, anh xem, anh đem nó nuôi thành cái gì rồi? Em về sau làm sao có thể không biết xấu hổ dẫn nó ra ngoài!” Quá mất mặt, quả thực còn mập hơn cả heo!

 

 

Đại Tần có chút chột dạ liếc Thỏ Lão đại, đem nhị thiếu ôm chặt trong lòng an ủi: “Đó không phải là do sắp vào thu sao? Gần thu béo một chút mới tốt.” Gần nhất thịt trên mặt A Diệp cũng đầy đặn trở lại, nhìn vẫn thuận mắt như vậy.

 

 

Nhị thiếu rầu rĩ nói: “Chờ qua năm mới mổ thịt làm món thỏ cay [1] sao?”

 

 

Thỏ Lão đại đối với hết thảy các món ăn có chứa chữ ‘thỏ’ đều rất quen tai hơn nữa ôm nỗi sợ hãi mãnh liệt, tiểu gia hỏa tội nghiệp nhìn chủ nhân vô lương tâm, nước mắt sắp tràn ra khỏi khóe mắt, nó lại một lần nữa sử dụng ‘ba kiểu bán manh’ để lấy lòng chủ nhân.

 

 

Nhìn Thỏ Lão đại béo thành quả cầu, ngay cả động tác ra vẻ lấy lòng trước kia cũng sắp làm không đúng tiêu chuẩn, nhị thiếu trong lòng xoắn xuýt nha.

 

 

Đại Hôi không đành lòng đồ chơi nhỏ của mình bị bắt nạt, bỗng nhiên đứng lên ngậm lấy tiểu gia hỏa liền rời khỏi gian phòng, cái đuôi nhẹ nhàng cong lên thuần thục đóng lại cửa phòng, nhị thiếu càng thêm ấm ức.

 

 

Đại Tần túm lấy nhị thiếu đang tức giận, một phen thân mật qua đi, nhị thiếu đã sớm quên mất chút không vui nho nhỏ này.

 

 

Đại Hôi sau khi bồi Thỏ Lão đại chơi trò bắt đuôi ấu trĩ một hồi, Thỏ Lão đại ôm cái đuôi to của nó, ngủ say sưa.

 

 

~ ~ ~ ~ ~

 

 

[1] thỏ cay:

 

 

 

___________________

Tác giả:

Một con mèo lười mỗi ngày đều ngủ vùi trong ổ ~ ♥

Một suy nghĩ 2 thoughts on “Mạt Thế Cự Cổ – 147

    1. cái này có thể xì poi luôn là k phải con ruột nhé, nên mới tính kế Ngô gia như vậy :)) kiểu sợ bị lộ ra thì mất quyền thừa kế đó :))

Hôn Miu ta đi ~