Đăng trong Đam mỹ

Sáu Con Mèo Tranh Nhau Muốn Nuôi Tôi – 04


Tôi quay trở lại rồi đây, sau một hồi bị dí deadline… :icononionwoeplz:

Tâm sự chút xíu là hôm nay tôi buồn quá, làm fan Kpop lâu năm như vậy, lần đầu tiên thích một người tới mức phải xách mông đi đu Produce từng tuần. Ba tháng em tôi vẫn luôn nằm trong top debut, bộp một cái bị out đúng đêm chung kết :iconimdeadplz: Sau này tui thực sự không dám đu Produce nữa… khả năng tạo drama của Mnet thật đáng sợ… :iconimdeadplz:

 

———————–

 

 

Chương thứ tư:

 

 

Tàu điện ngầm thong thả đến trạm dừng, Khang Tinh Lạc rốt cuộc thoát khỏi cái toa tàu dường như chỗ nào cũng có chút bất thường, trong đầu vẫn hỗn loạn như trước, chẳng qua nghĩ tới có thể lập tức trở lại thế giới nhỏ của mình, tâm tình của Khang Tinh Lạc liền hơi khôi phục một chút.

 

 

Tứ chi cử động vẫn cực kỳ khó khăn, thế nhưng so với lúc vừa mới tỉnh lại đã tốt hơn nhiều. Khang Tinh Lạc dọc theo đèn đường đi qua con đường trong ký ức, cách mục đích càng ngày càng gần, ánh mắt của cậu dần dần lộ ra biến hóa.

 

 

… Hẳn là nơi này a.

 

 

Nhưng vì cái gì…

 

 

Chẳng lẽ cậu đi nhầm?

 

 

Không đúng, cửa hàng tiện lợi, cửa hàng tạp hóa ở xung quanh đều ở đây, nhưng hết lần này tới lần khác, tiểu khu quan trọng nhất lại không có.

 

 

Tiểu khu biến mất.

 

 

Làm sao có thể nha???

 

 

Khang Tinh Lạc lâm vào kinh hoàng, con đường trong đêm không một bóng người, chỉ có một mình cậu kéo thân thể cứng ngắc không ngừng đi qua đi lại trên đường, qua hơn nửa ngày, cậu đi vào cửa hàng tiện lợi mở 24/24 giờ kia, vội vàng hỏi: “Xin, chào…”

 

 

Người trông cửa hàng cũng không phải là người phụ nữ trung niên quen thuộc trước kia, mà là một bác trai lớn tuổi, Khang Tinh Lạc không để ý nhiều như vậy, sốt ruột hỏi: “Nơi này, không phải, là, tiểu khu, Tấn, Giang… sao?”

 

 

Bác trai lớn tuổi đẩy kính lão của mình, hai mắt dò xét Khang Tinh Lạc, chắc chắn nói: “Cậu trai, cậu là người ở vùng khác hả?”

 

 

Khang Tinh Lạc: “Không, không phải.”

 

 

Quả thực không phải, nếu như không phải bây giờ nói chuyện khó khăn, Khang Tinh Lạc chính là khẩu âm bản địa chính gốc, tuyệt đối sẽ không khiến cho người ta hiểu nhầm là người ở vùng khác.

 

 

Có điều bác trai lớn tuổi tự nhiên không tin lời này, nếu như không phải là người địa phương, làm sao có thể không biết chuyện tiểu khu đã bị phá hủy, cảm thấy chính là người trẻ tuổi không muốn để người khác biết mình đến từ nông thôn, sợ mất mặt.

 

 

Bác trai lớn tuổi nói: “Người ở đâu cũng được, chẳng qua tiểu khu Tấn Giang cậu muốn tìm, hai năm trước đã không còn a.”

 

 

Hai năm trước???

 

 

Khang Tinh Lạc nghe vậy đầu óc mơ hồ, trước khi cậu bị tai nạn xe cộ rõ ràng vẫn còn, như thế nào hai năm trước lại…

 

 

Bác trai lớn tuổi thấy cậu vẻ mặt mờ mịt, tốt bụng giải thích: “Đã từng nghe tới ngày sinh bạo năm 2019 chưa? Chính là một năm vừa mới bắt đầu tiến hóa kia, thú cưng bắt đầu vòng tiến hóa đầu tiên, hình thể tăng lên dữ dội, làm hư hại không ít phòng ở, đặc biệt là tiểu khu Tấn Giang này, bị hao tổn nghiêm trọng nhất! Trong tiểu khu này không biết là nhà nào trâu bò như vậy, nuôi hai con trăn vàng Miến Điện, vào đúng ngày sinh bạo ấy, hình thể bành trướng gấp hơn 10 lần, phòng ở trực tiếp bị đè sập! Về sau không sửa chữa được, chỉ có thể hủy đi toàn bộ… Này, cậu có nghe thấy không?”

 

 

* ngày sinh bạo: ‘sinh’ trong sinh tồn, ‘bạo’ trong bạo phát, ‘ngày sinh bạo’ ở đây có nghĩa là ngày gen của các loài động vật (đặc biệt là thú cưng) đột phá, tiến hóa trở thành những tiến hóa chủng, là cột mốc đánh dấu ngày thế giới bước vào thời đại mới

 

 

Khang Tinh Lạc nghe thì có nghe, nhưng được nửa chừng thì tinh thần đã tung bay, cái ngày sinh bạo gì đó căn bản chưa chui được vào trong lỗ tai, cậu hướng bác trai lớn tuổi gật gật đầu, bản thân nhanh chóng lấy ra điện thoại di động, mở ra ứng dụng lịch Dương.

 

 

Lúc trước cậu chỉ nhìn ngày chứ không nhìn năm, tại tình huống bình thường, tự nhiên không có ai có thể nghĩ tới loại sự tình xuyên qua một đoạn thời gian này sẽ phát sinh trên người mình.

 

 

Tay của Khang Tinh Lạc có chút run rẩy, ánh mắt tập trung, rốt cuộc thấy rõ mấy chữ số ở trên cùng của ứng dụng lịch Dương.

 

 

—– Năm 2021.

 

 

2021…

 

 

Cách thời gian cậu đi ra ngoài đã hơn hai năm.

 

 

Hóa ra không phải cậu ngủ hai ngày… mà là ngủ hai năm lẻ hai ngày.

 

 

Thông tin vượt xa trình độ tưởng tượng ập tới, Khang Tinh Lạc trong nháy mắt hồn bay phách lạc, cậu ngây ngốc đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, lần nữa nhìn hết thảy xung quanh đều đã hoàn toàn khác biệt.

 

 

Cậu vừa rồi như thế nào không phát hiện ra.

 

 

Không giống, quả thực không giống a.

 

 

Ngắn ngủi mấy phút, Khang Tinh Lạc chìm vào trong thật sâu bất lực, cho dù một thân một mình, bị tai nạn xe cộ, cảm thấy đầu óc của mình xảy ra vấn đề, cậu cũng không khủng hoảng như thế.

 

 

Mà giờ khắc này, cậu bỗng nhiên cảm giác được mảng lớn hắc ám đang đánh úp về phía mình, đi đi đi, nước mắt liền lách tách lách tách rơi xuống trên mặt đất.

 

 

Nhà của cậu không còn.

 

 

Chỗ ở không còn.

 

 

Đồ đạc không còn.

 

 

Mèo làm bạn với mình cũng không còn.

 

 

Khang Tinh Lạc cắn răng, cái mũi ê ẩm, như thế nào cũng không thể che giấu được cảm giác chua xót mãnh liệt bắt đầu sinh ra trong lòng.

 

 

Không biết qua bao lâu, đợi khi Khang Tinh Lạc phản ứng lại, cậu đã ngồi ở trên ghế dài trong công viên, ngắm nhìn xung quanh, cảnh vật trong công viên tựa hồ không có biến hóa quá lớn, vẫn như hai năm trước.

 

 

Hai năm trước…

 

 

Ba chữ này làm cho trong lòng Khang Tinh Lạc đau xót, vừa giật mình lại vừa khó chịu.

 

 

Nói thật, Khang Tinh Lạc từ nhỏ đến lớn, thời gian ở một mình quá dài, cậu không sợ khổ cực không sợ vất vả, cũng không sợ cuộc sống khó khăn, vẻn vẹn chỉ sợ hai chữ.

 

 

—– Cô độc.

 

 

Cô độc quá mức đáng sợ, cho nên Khang Tinh Lạc lựa chọn nuôi mèo, mỗi ngày đi ra ngoài, nghĩ tới trong nhà có mèo đang chờ mình, cuộc sống của cậu liền tăng thêm rất nhiều cảm giác hạnh phúc cùng tinh thần trách nhiêm.

 

 

Nhưng bây giờ…

 

 

Khang Tinh Lạc cố gắng nhớ lại lời nói của bác trai lớn tuổi vừa rồi, nhưng bởi vì quá mức hỗn loạn, không có cách nào nhớ ra đoạn sau bác trai lớn tuổi kia nói cái gì.

 

 

Có điều ngay cả tiểu khu cũng không còn, mèo của cậu làm sao có khả năng…

 

 

Đã chết rồi sao?

 

 

Cho dù còn sống, cũng sẽ không lưu lại chỗ cũ chờ một chủ nhân ra khỏi cửa liền một đi không trở lại giống như cậu đây…

 

 

Khang Tinh Lạc đem mặt chôn thật sâu trong lòng bàn tay, nấc khẽ từng tiếng lại muốn khóc.

 

 

Khổ sở không thể tản đi, trong bầu không khí làm cho người ta bi thương, Khang Tinh Lạc bỗng nhiên nghe thấy ‘meo’ một tiếng.

 

 

Khang Tinh Lạc có chút giật mình, bên tai lại nghe thấy một tiếng mèo kêu trung khí mười phần: Meo ~!

 

 

Không có nghe nhầm, xác thực có mèo.

 

 

Khang Tinh Lạc vội vàng dựa vào ánh đèn đường bên cạnh ghế dài tìm kiếm xung quanh, ở trong bụi cỏ cách đó không xa, có một thân ảnh xinh xắn đáng yêu nhô đầu ra.

 

 

Là một con mèo bò sữa có hai màu đen trắng đan xen.

 

 

Khang Tinh Lạc bị một cỗ mừng như điên xung kích, bật thốt lên: “Đại, Hắc!”

 

 

Khang Tinh Lạc là một kẻ cuồng mèo, bởi vì đủ loại nguyên nhân cho nên trong nhà nuôi vài con, trong số đó có một con mèo bò sữa có bộ lông hai màu đen trắng. Vui sướng đến bất ngờ như vậy, ánh mắt của Khang Tinh Lạc dính chặt trên thân ảnh đen trắng kia, lại kêu lên: “… Đại Hắc.”

 

 

Không biết con mèo kia có phải hay không bởi vì nghe được tiếng kêu này, thân ảnh vốn chỉ ở xa xa nhìn về phía bên này bỗng nhiên từng bước chân mèo nhẹ nhàng chạy tới.

 

 

Cách rất gần, Khang Tinh Lạc lúc này mới thấy rõ bộ dạng của nó, mặc dù là mèo có lông đen trắng, nhưng hoa văn không giống Đại Hắc, cũng không phải là mèo của cậu.

 

 

Trong lòng có chút mất mát, nhưng tầm mắt đụng vào một đôi mắt mèo xanh biếc kia, Khang Tinh Lạc vẫn cảm thấy trong lòng được an ủi, nhịn không được ngồi xổm xuống.

 

 

Mèo trong công viên bình thường đều là mèo hoang, thường ngày dựa vào đánh nhau để cướp đoạt đồ ăn, cũng không có thói quen cùng người tiếp xúc thân mật, nhưng con mèo trước mắt này lại khác.

 

 

Khang Tinh Lạc vừa vươn tay ra, mèo đen trắng liền hết sức phối hợp đem khuôn mặt nhỏ cọ ở trong lòng bàn tay của Khang Tinh Lạc, cực kỳ đáng yêu làm nũng.

 

 

Khang Tinh Lạc dọc theo cái cằm của nó gãi một đường, con mèo phát ra tiếng ngáy khò khè trầm thấp, sờ thêm một hồi lại càng ngửa mặt lên trên, đem cái bụng vô cùng mềm mại toàn bộ lộ ra, mắt mèo thoải mái nheo lại.

 

 

Khang Tinh Lạc ôn nhu nói: “Ngoan, quá ~”

 

 

Thời điểm trải qua đả kích to lớn, có một con mèo đáng yêu lăn lộn nũng nịu, thành công làm cho Khang Tinh Lạc tạm thời giảm bớt bi thương. Cậu ngồi xổm trên mặt đất, hai tay đồng thời đem con mèo từ đầu đến chân tuốt lông một lượt, rốt cuộc khẽ thở dài một hơi.

 

 

Mèo của cậu nếu như còn sống, vậy hiện tại đang ở chỗ nào a?

 

 

Sẽ có người đối tốt với chúng nó chứ?

 

 

Nghĩ đến đây, cậu liền buông tay ra, nhẹ nhàng sờ lên đầu mèo đen trắng.

 

 

Một trận đại chiến tuốt lông mèo kết thúc, mèo đen trắng trong lòng có cảm giác ở trên mặt đất trở mình, nó lẳng lặng ngồi tại chỗ, con mắt xinh đẹp thẳng tắp nhìn về phía Khang Tinh Lạc, phảng phất như đang chờ đợi cái gì đó.

 

 

Khang Tinh Lạc ngừng lại một chút, hỏi: “Mày, muốn, ăn?”

 

 

Đương nhiên, lời này của Khang Tinh Lạc chẳng qua là nói một mình, cậu nhíu mày, có chút xấu hổ nói: “Rất xin lỗi, trên người của tao, hiện tại, không, có đồ ăn.”

 

 

Con mèo kia vẫn như cũ nhìn cậu, bỗng nhiên hé miệng, phát ra một giọng nói khàn khàn chỉ nam giới trưởng thành mới có, nói: “Không sao, đưa tiền là được.”

 

 

Khang Tinh Lạc: “…”

 

 

Khang Tinh Lạc: “…”

 

 

Khang Tinh Lạc: “…”

 

 

Nói chuyện!!

 

 

Mèo! Nói chuyện!!

 

 

Khang Tinh Lạc bị kinh ngạc tương đối lớn, nhưng trên mặt chỉ lộ ra một tia ngưng trệ yếu ớt, mèo đen trắng lẳng lặng đánh giá Khang Tinh Lạc, dùng một bộ giọng điệu ông chủ nói chuyện: “Có tiền mặt không?”

 

 

Khang Tinh Lạc: “… Không, không có.”

 

 

Mèo đen trắng mặt cau lại một cái, trên gương mặt đáng yêu của con mèo lại lộ ra một tia ghét bỏ khó có thể miêu tả, chẳng qua nó rất nhanh quay đầu một cái, cái mông ở trong bụi cỏ xoay xoay, sau đó tha tấm bảng trở về, khàn khàn nói: “Quét mã hai chiều.”

 

 

Khang Tinh Lạc: “…”

 

 

Trạng thái tinh thần của Khang Tinh Lạc thực sự không theo kịp tình huống này, cậu ngơ ngác lấy di động ra, đối với mã hai chiều trên tấm bảng kia quét một cái, một cái giao diện thu tiền xuất hiện.

 

 

Người nhận tiền: [Kỹ sư số 8 công viên Tấn Giang].

 

 

Khang Tinh Lạc: “…”

 

 

Mèo đen trắng nói: “100, chuyển đi.”

 

 

Trước không đề cập tới một màn này có bao nhiêu chỗ muốn chửi bậy, Khang Tinh Lạc kinh ngạc quá mức, trong ngỡ ngàng lại thuận thế nói: “Đắt, như vậy, sao?”

 

 

Mèo đen trắng lại nhịn không được lộ ra một chút thần sắc ghét bỏ, “Thế này còn đắt? Cậu có biết bị cậu tuốt lông một hồi về nhà tôi sẽ rụng bao nhiêu tóc không? Nghề này của chúng tôi là nghề nghiệp có nguy cơ cao bị trọc đầu đấy, hơn nữa cậu còn muốn chơi cái trò thế thân dở hơi kia, Đại Hắc gì đó, tên của bạch nguyệt quang này quá khó nghe, nói thật tôi cũng không muốn đáp ứng.”

 

 

* bạch nguyệt quang: dùng để chỉ người mà bản thân vô cùng yêu thích nhưng không thể chiếm được, cho nên luôn luôn chiếm một vị trí vô cùng trong lòng

 

 

Khang Tinh Lạc: “…”

 

 

Mèo đen trắng: “Chuyển tiền.”

 

 

Khang Tinh Lạc: “Được, được.”

 

 

Khang Tinh Lạc một câu cũng không nói nên lời, cậu ngây ngốc ấn xuống chữ số 100, không ngờ bên trong tài khoản WeChat của mình chỉ còn lại 30 đồng, WeChat lúc này nhắc nhở: [Số dư trong tài khoản của ngài không đủ.]

 

 

Khang Tinh Lạc: “…”

 

 

Máááá…

 

 

Trước không đề cập tới chuyện cùng mèo nói chuyện có bao nhiêu ly kỳ, loại tình huống giống như chơi gái xong không trả tiền này càng khiến Khang Tinh Lạc nhức đầu.

 

 

Cậu thận trọng nhìn sắc mặt của mèo đen trắng, chỉ thấy mèo đen trắng vốn chỉ là không kiên nhẫn giờ phút này hai mắt lục quang lóe sáng, phảng phất một giây sau liền muốn nhào lên.

 

 

“Không có tiền?”

 

 

Khang Tinh Lạc ngây ngốc nói: “… Ừm.”

 

 

“Không có tiền cậu còn tuốt lông tôi??? A?? Chúng ta không phải xác nhận bằng ánh mắt mới tiến hành giao dịch sao! Cậu người này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, trong trong ngoài ngoài đều để cho cậu sờ, 100 đồng cũng không cho tôi??”

 

 

Khang Tinh Lạc vạn phần luống cuống, khóc không ra nước mắt, cậu vội vàng đem 30 đồng còn dư lại trong tài khoản WeChat toàn bộ chuyển qua, tội nghiệp nói: “Lần sau, lần sau, nhất định, sẽ, cho.”

 

 

Mèo đen trắng nói: “Không có lần sau, ông đây cũng không muốn tiếp nhận đơn của cậu thêm một lần nữa!”

 

 

Khang Tinh Lạc: “… Tôi, cậu, cái đó…”

 

 

Đang nói chuyện, trong không khí có gió thổi qua, nhiệt độ không biến hóa, nhưng Khang Tinh Lạc bỗng cảm thấy phía sau mát lạnh, phản ứng của cậu không lớn nhưng mèo đen trắng trước mặt toàn bộ thân mèo đều giật mình, lông trên lưng giống như bị nhiễm điện cấp tốc dựng đứng lên.

 

 

Không khống chế được kêu to hai tiếng, mèo đen trắng chửi bới nói: “Mọe nó… Ở đâu ra tiến hóa chủng hoàn toàn, điên rồi sao, lại tới một con đường nghèo như vậy.”

 

 

~ ~ ~ ~ ~

 

 

Tác giả: Ra ngoài chơi gái bị tóm. [Không có]

 

 

___

 

 

* trăn vàng Miến Điện: là kiểu hình đột biến bạch tạng rất hiếm của loài trăn Miến Điện, với độ dài trung bình khoảng 3,7m, đôi khi lên tới 6m, nặng khoảng 113kg, trăn Miến Điện là một trong những phân loài rắn lớn nhất trên thế giới. Không những thế, chúng còn phát triển và sinh trưởng nhanh, trở thành nỗi kinh hoàng cho cả người lẫn các loài động vật khác. Cụ thể, trăn Miến Điện khỏe tới mức có thể kết liễu cả báo Florida trong ít phút. Thậm chí, các nhà sinh vật học từng bắt gặp một con trăn Miến Điện đang cố gắng nuốt cả một chú cá sấu vì quá đói

 

* mèo bò sữa: là một loài mèo nhà phổ thông ở Trung Quốc, cũng thuộc dạng huyết thống hỗn tạp, gọi là mèo bò sữa bởi vì loài mèo này lông có hai màu trắng và đen nhìn rất giống bò sữa

 

* mã hai chiều: hay mã vạch hai chiều, mã QR, là một mã ma trận được phát triển bởi công ty Denso Wave (Nhật Bản) vào năm 1994. Chữ ‘QR’ xuất phát từ ‘Quick Response’, trong tiếng Anh có nghĩa là ‘đáp ứng nhanh’, vì người tạo ra nó có ý định cho phép mã được giải mã ở tốc độ cao. Hiện tại mã vạch hai chiều được ứng dụng rất nhiều ở các thành phố lớn ở các nước phát triển để giao dịch, mua bán,…

 

* WeChat: là một ứng dụng nhắn tin, truyền thông xã hội và thanh toán di động đa năng của Trung Quốc được phát triển bởi Tencent

 

 

 

___

Tác giả:

Một con mèo lười mỗi ngày đều ngủ vùi trong ổ ~ ♥

Một suy nghĩ 3 thoughts on “Sáu Con Mèo Tranh Nhau Muốn Nuôi Tôi – 04

Hôn Miu ta đi ~