Đăng trong Đam mỹ

Bỉ Thì Bỉ Thì 2 – Cố sự 3 (10)


Chương thứ mười:

Tôn Kính Trì trong cổ họng phát ra một tiếng rống của giống đực, đó là tiếng rống đặc thù phát ra khi giống đực đang chinh phục giống cái của mình.  ‘Chinh phục’, cái từ này có lẽ cũng không chính xác. Nhưng theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Tôn Kính Trì có thể đem ‘Yến Phi’ đặt ở dưới thân muốn làm gì thì làm giống như vậy, cũng coi như là một loại chinh phục. Nhưng loại chinh phục này là anh tình tôi nguyện, nồng tình mật ý.

Khi Yến Phi vẫn là Chung Phong, Tôn Kính Trì kính hắn yêu hắn, nhưng cũng sợ hắn. Bởi vì Chung Phong là người anh cả lớn hơn y 4 tuổi, là người ở trong lòng y từ xưa đến nay không cho phép bất luận kẻ nào bất kính. Mặc kệ Tôn Kính Trì trong mắt người bên ngoài là Thái tử gia có bao nhiêu đáng sợ, ở trước mặt Chung Phong, y mãi mãi chỉ là người em trai ôn nhu nghe lời. Y cũng chỉ đem ôn nhu chân chính của mình đưa cho Chung Phong. Ở sau khi Chung Phi chết, cho dù Yến Phi mang linh hồn Chung Phong thân thể nhỏ đi, mặt trẻ ra, nhưng loại cảm giác mà Tôn Kính Trì đối với Chung Phong kia vẫn còn đó, bằng không lúc Yến Phi biết được tình cảm của bọn họ đối với hắn cũng sẽ không bối rối hoảng loạn.

Bây giờ, Chung Phong sau khi sống lại nằm dưới thân thể của y, vì y mà phát ra tiếng gào thét vui sướng, vì y mà lộ ra thần thái mị hoặc, làm sao có thể không tính là một loại chinh phục. Chỉ có ba người bọn họ, mới có thể khiến cho người này cam tâm tình nguyện như vậy.

Bên trên dương vật vừa rút ra mang theo cuồn cuộn dịch thể màu trắng, đó là chứng minh cao trào của Yến Phi. Tôn Kính Trì giống như Đế vương chiếm được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, mặc sức hưởng thụ trái ngọt hạnh phúc của mình. Từng tiếng ‘A Trì’ kia tựa như lời cổ vũ đối với y, muốn y tiếp tục tiếp tục, lại tiếp tục.

Đột nhiên rút ra, Tôn Kính Trì đem người đang thở hổn hển trở mình, để hắn nằm nghiêng. Sau đó nâng một chân của Yến Phi lên gác ở trên vai, đỡ côn thịt dữ tợn của mình một nhát đâm vào. Tiếng rên rỉ của Yến Phi đột ngột tăng cao, một tay khó chịu an ủi côn thịt trống rỗng của mình. Tôn Kính Trì nắm chặt bàn tay đang vuốt ve của Yến Phi, y thích nhìn người này làm động tác tự an ủi, Yến Phi có bệnh thích sạch sẽ chỉ ở thời điểm bị tình dục khống chế hoàn toàn mới có thể làm ra loại động tác thủ dâm này.

“Anh trai, nói anh yêu em.”

“Ách ừm… Yêu em, anh yêu em… Muốn anh, muốn anh…”

Yến Phi bị người khống chế chỉ muốn nhanh một chút đạt tới đỉnh điểm của sự sung sướng.

“Nói anh muốn A Trì, muốn A Trì làm anh sung sướng.”

“A Trì, A Trì… cho anh, cho anh…”

Đầu của Tôn Kính Trì bởi vì cực độ sung sướng mà trở nên mê muội. Y yêu người này, yêu tận xương tủy, hận không thể đem người này vò vào trong cơ thể, bất kỳ người nào bất kỳ chuyện gì cũng không thể lại một lần nữa tách bọn họ ra.

“Anh trai, nói anh muốn sinh con cho A Trì, nói anh muốn A Trì yêu anh.”

“A a… Sinh, sinh con cho, A Trì, ách… A Trì A Trì… yêu anh…”

Tôn Kính Trì thấy được hào quang phát ra từ tột cùng sung sướng, y tựa như động cơ mất khống chế, tại trong tiếng hét bén nhọn của Yến Phi, Tôn Kính Trì nặng nề đâm một cái, phía trước của Yến Phi phun ra, toàn bộ tinh dịch của Tôn Kính Trì bắn ở bên trong mật huyệt tiêu hồn của Yến Phi.

Yến Phi thất thần thở hổn hển, Tôn Kính Trì vẫn còn đang dư vị, đột nhiên bị vỗ một cái, y mở to mắt.

“Em, bắn vào, trong…” Yến Phi rất ảo não.

Tôn Kính Trì lúc này mới ý thức được bản thân làm cái gì, nhanh chóng rút ra. Miệng mật huyệt của Yến Phi theo tiếng thở hổn hển của hắn khép khép mở mở, tại trong ánh mắt chăm chú bỗng nhiên trở nên âm trầm của Tôn Kính Trì, tinh dịch màu trắng chậm rãi chảy ra, tạo thành một mỹ cảnh cực kỳ mê hồn.

“Đỡ anh.” Yến Phi không cử động được, khí lực vẫn chưa trở lại.

Tôn Kính Trì đỡ Yến Phi dậy, rút ra khăn giấy phủ ở trên bắp đùi của hắn, từ sau khi Yến Phi sinh con xong khôi phục chuyện ‘giường chiếu’, Tôn Kính Trì chưa từng không bắn vào bên trong hắn, hiện tại không cẩn thận bắn vào, y cũng có chút vướng tay vướng chân không biết phải làm sao.

“Em ôm anh vào phòng tắm tẩy rửa một chút, sẽ không có việc gì.” Tôn Kính Trì xuống giường.

“Nếu như anh trúng chiêu, nhị ca em nhất định sẽ làm thịt em.” Yến Phi không để cho Tôn Kính Trì ôm, vịn tay y xuống giường. Nếu như đã xác định mình mang thai đứa nhỏ của Nhạc Thiệu, hắn cũng không cần lo lắng. Nhưng bây giờ thân thể còn chưa có phản ứng rõ ràng, cho nên Tôn Kính Trì bắn vào bên trong như vậy hắn không khỏi có chút lo lắng.

Hai người đi vào phòng tắm tẩy rửa, thẳng đến khi xác nhận bên trong không còn sót lại một giọt tinh dịch nào của Tôn Kính Trì, Yến Phi mới từ trong phòng tắm đi ra. Lên giường, Tôn Kính Trì ngồi dựa ở trên giường, ôm Yến Phi nói: “Trước đừng nói với nhị ca, nếu quả thực trúng chiêu lại nói sau.”

“Em tốt nhất hãy cầu nguyện là anh không trúng chiêu.”

Tôn Kính Trì sờ mũi một cái: “Sẽ không chuẩn như vậy đi.”

Nhớ đến tình huống trong bụng, Yến Phi vô thức nói: “Tháng sau liền biết là của em hay là của nhị ca em.”

“Hửm?” Tôn Kính Trì sửng sốt.

Yến Phi thở hắt ra, nói: “Trước khi cùng nhị ca em đi công tác, anh có tới chỗ của Trọng Bình kiểm tra một chút, Trọng Bình nói anh đã có thể mang thai. Nhị ca em áp lực lớn như vậy, anh cũng muốn sớm một chút giải thoát cho em ấy. Thời điểm đi Đức, anh để nhị ca em bắn vào bên trong. Chẳng qua anh không nói cho em ấy biết anh có dự định mang thai.”

Tôn Kính Trì khó hiểu: “Vậy nhị ca làm sao chịu bắn vào bên trong?”

“Anh lừa em ấy là Trọng Bình kê cho anh thuốc tránh thai ngắn hạn, thực ra đó là vỉ vitamin B1.”

“…” Tôn Kính Trì xoa xoa trán, “Phi, đáng lẽ anh phải nói với em, vạn nhất anh đã mang thai, em làm kịch liệt như vậy sẽ khiến anh cùng đứa nhỏ bị thương.”

“Không có việc gì. Trọng Bình nói chỉ cần thân thể anh không có phản ứng khó chịu rõ ràng thì không sao. Anh cũng không phải nữ nhân.” Yến Phi buồn bực nói: “Anh không thích các em đối đãi với anh như nữ nhân, cho dù anh có thể sinh con.”

Tôn Kính Trì ngừng xoa trán, đổi thành sờ Yến Phi: “Là em không đúng. Em chỉ là sợ làm tổn thương đến anh.” Vuốt ve bụng Yến Phi, y hỏi: “Tại sao lại giấu nhị ca?”

Yến Phi đau lòng nói: “Nhị ca em nửa năm nay áp lực quá lớn, anh sợ anh nói cho em ấy biết dự định mang thai, áp lực của em ấy sẽ càng lớn. Áp lực càng lớn thì càng khó mang thai. Nếu như nói cho em ấy biết xong, kết quả lại là không mang thai, đây chẳng phải là càng tăng thêm áp lực cho em ấy sao. Vẫn nên chờ bao giờ có tin tức rồi hãng nói với em ấy.”

Tôn Kính Trì lý giải nói: “Cũng đúng. Nhị ca cho dù nghĩ thoáng, cũng không có cách nào ngó lơ áp lực đến từ mấy người Nhạc thúc, không nói với cậu ấy cũng tốt.”

“Vậy nên em đừng có mà lỡ miệng.”

“Sẽ không.”

Đâm đâm Tôn Kính Trì, Yến Phi nói: “Ở trước khi anh xác định mang thai, anh muốn cùng ba người các em trải qua một chuyến tuần trăng mật hai người, em cũng không cần bởi vì việc này mà đối với anh cẩn thận từng li từng tí.”

Tôn Kính Trì lập tức hiểu rõ ý tứ của Yến Phi, y nằm xuống, hôn Yến Phi, yêu thích không buông tay vuốt ve thân thể của hắn, liếm vành tai hắn: “Ở trước khi anh có phản ứng, em sẽ nỗ lực yêu thương anh.”

“Yêu thương anh?” Ngón tay nhéo phần thịt trên eo của Tôn Kính Trì.

Tôn Kính Trì lập tức đổi giọng: “Em sẽ để anh yêu thương em.”

“Không được phép coi anh là nữ nhân.”

“Anh không phải nữ nhân, anh là bà xã của em, shhhh —–!”

Cho dù nói sẽ nỗ lực yêu thương Yến Phi, nhưng Tôn Kính Trì cũng không làm tiếp lần nữa, mà đàng hoàng ôm Yến Phi đi ngủ. Trong vòng một ngày, bị Tôn Kính Trì làm ba lần, Yến Phi xác thực cũng mệt mỏi, ở trong sự vỗ về của Tôn Kính Trì, rất nhanh liền ngủ thiếp đi. Sau khi hắn ngủ, Tôn Kính Trì cũng không ngừng lại vỗ về, y thích nhìn bộ dạng của Yến Phi nằm trong lòng mình chìm vào giấc ngủ, mỗi lúc thế này, y sẽ cảm thấy giữa mình cùng người này không hề có 5 năm ly biệt thống khổ kia.

Tôn Kính Trì biết vì sao có rất nhiều chuyện Yến Phi sẽ nói với y trước tiên, ở trong lòng người này, mình là người ôn hòa tốt tính nhất trong số ba anh em, bởi vì người này thích mặt ôn hòa cùng tốt tính của y, cho nên ở trước mặt người này y cũng sẽ chỉ lộ ra ôn hòa cùng tốt tính. Đem mặt âm u nhất trong nhân tính kia giấu thật kĩ. Cũng không phải là sợ Yến Phi biết y có bao nhiêu âm u sẽ không vui, chỉ là y không muốn đem một mặt này lộ ra quá nhiều trước mặt Yến Phi mà thôi. Thẳng đến khi mí mắt không chịu được nữa, Tôn Kính Trì mới ngừng lại vỗ về cùng ánh mắt chăm chú, nội tâm yên bình ôm người yêu của y chìm vào giấc ngủ. Phi, trong mộng phải có A Trì của anh nha.

“Không có việc gì, đến giữa tháng sau cũng vừa mới đầy một tháng, không có phản ứng gì. Nửa năm nay anh rất chú ý rèn luyện cùng bảo dưỡng. Tiểu Tiểu đi Thái Lan ước chừng cũng sẽ không kéo dài tới cuối tháng.”

Tôn Kính Trì thỏa hiệp nói: “Em trước hết không nói, nhưng anh không được miễn cưỡng. Đứa nhỏ không chỉ là của nhị ca, cũng là của em và lão tứ.”

“Anh sẽ không miễn cưỡng, hơn nữa cũng không biết có mang thai hay không, không cần thiết phải dọa Tiểu Tiểu.”

“Được a.”

Cầm lấy mứt việt quất phết lên trên miếng bánh mì, Tôn Kính Trì đưa cho Yến Phi, Yến Phi cũng không cùng y khách khí, cầm lấy cắn một miếng. Tôn Kính Trì nói tiếp: “Nếu có thai, em hy vọng có một đứa nhỏ giống anh. Em cũng muốn trong nhà chúng ta có thể có một đứa nhỏ giống như Tiểu Bánh Bao.”

Yến Phi nhún vai: “Thực ra anh cũng muốn, nhưng việc này không phải là việc chúng ta có thể quyết định được, chỉ có thể tùy duyên thôi.”

“Không phải Trọng Bình nói có xác suất 50% sao, chắc là sẽ có đi.”

“Ai mà biết được.”

Nghĩ đến nếu như trong nhà có một đứa nhỏ giống như Tiểu Bánh Bao, Yến Phi không khỏi cười nói: “Nếu quả thực có một đứa nhỏ như vậy, ba anh chẳng phải sẽ càng bị ép chết sao?”

Tôn Kính Trì gật gật đầu: “Cũng đúng. Bọn em không muốn đứa nhỏ quá dính anh, cũng chỉ đành nhờ cậy Yến thúc, ai bảo mấy người là người chung một quốc gia.”

“Ha ha.”

Có một đứa nhỏ chung quốc gia với mình… Yến Phi sờ sờ bụng: “Vậy thì phải cố gắng a.”

Trong mắt của Tôn Kính Trì tràn ra sự dịu dàng: “Có muốn ăn thêm chút hoa quả không?”

“Được.”

Yến Phi cảm thấy kỳ thực mỗi năm dành ra chút thời gian cùng ba người tách riêng hưởng tuần trăng mật cũng rất tuyệt.

Đông Hồ, bởi vì Yến Phi lại rất ‘vô trách nhiệm’ bỏ lại mấy đứa nhỏ để đi chơi, Tần Trữ vị cha nuôi này đành phải nhẫn nhịn chịu khó qua đây hỗ trợ trông bọn nhỏ, thuận tiện kéo Hà Khai Phục cùng tới đây. Hai vị cha nuôi mang theo năm đứa nhỏ chơi trò bay cao, tiếng cười của bọn nhỏ dường như xuyên thủng nóc nhà, hai vị cha nuôi cũng mệt muốn chết. Chẳng qua có thể đổi lấy tiếng cười của năm đứa nhỏ, đặc biệt là hai đứa con nuôi, cho dù cánh tay có tê dại cũng đáng.

Cùng bọn nhỏ chơi đến lúc cơm tối, Tần Trữ cùng Hà Khai Phục đồng thời rời đi. Trên xe, Tần Trữ ngồi ở trên ghế phó lái vẻ mặt suy nghĩ sâu xa nói: “Tôi cảm thấy Tiểu Bánh Bao về sau khẳng định sẽ chọn Mạc Mạc.”

Hà Khai Phục cạn lời: “Cậu quan tâm chuyện này cũng quá sớm rồi, Mạc Mạc còn chưa đến một tuổi thì nhìn ra cái gì, Tiểu Bánh Bao cũng mới hai tuổi thôi.”

“Cái đôi mắt mù kia của cậu thì có thể nhìn ra cái gì.” Ném cho Hà Khai Phục một ánh mắt xem thường, Tần Trữ nói: “Tôi cảm thấy Tiểu Bánh Bao rất ưng Mạc Mạc, số lần Tiểu Bánh Bao hôn Mạc Mạc cũng nhiều nhất.”

“Cái đệch, cậu còn đếm cái này hả.”

“Đương nhiên. Tôi là cha nuôi của bọn nhỏ đương nhiên phải quan sát thật kỹ. Nào giống như cậu, chỉ treo mỗi cái danh.”

Hà Khai Phục suýt chút nữa tắt thở. Bỏ đi bỏ đi, cái miệng ác độc này của Tần Trữ ngay cả Yến Phi còn không chịu nổi, gã vẫn nên ngoan ngoãn câm miệng thì hơn. Tần Trữ tiếp tục nói: “Một nhà Hoàng đế tự mình đem Tiểu Bánh Bao đưa đến tận cửa, sau này Đại Phi dù thế nào cũng phải để Tiểu Bánh Bao trở thành con dâu cậu ta, mặc kệ phương diện nào thì đều chỉ có tốt chứ không có hỏng. Sớm bồi dưỡng tình cảm của Tiểu Bánh Bao và ‘ông xã’ tương lai của nhóc ấy là điều vô cùng cần thiết.”

“Cậu nghĩ cũng thật xa.”

“Tôi đây là có ánh mắt nhìn xa trông rộng.”

“Dạ dạ dạ, tại hạ tự cảm thấy không bằng…”

Hà Khai Phục ngại nhất chính là cùng người khác đấu võ mồm, gã toàn trực tiếp xông lên đấu võ. Nhưng ở trước mặt bạn bè, gã chỉ có thể thoái nhượng. Tần Trữ đang muốn tiếp tục phát biểu cao kiến, di động của anh vang lên. Từ trong túi lấy ra điện thoại di động, ấn nghe máy.

“Alo, Tư Quang Nam hả.”

Hà Khai Phục liếc mắt nhìn Tần Trữ một cái, hơi hơi cau mày.

“Alan, tôi hiện tại đang ở trong ‘quán rượu Tần Hoài’ trên đường Khang Trữ. Tối nay bên này có một tiệc rượu mang chủ đề đồng thoại, rất thú vị, anh có hứng thú thì tới đây đi.”

“Tiệc rượu mang chủ đề đồng thoại? Công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn hả?” Tần Trữ cười hỏi.

“A, không khác lắm. Không phải loại tiệc rượu quá ồn ào hỗn loạn, nếu anh tới cũng không cần phải chuẩn bị quần áo, tôi có thể giúp anh chuẩn bị.”

“Chậc, nếu cậu đã giúp tôi chuẩn bị sẵn, tôi không đi không phải là làm cụt hứng cậu sao. Vị trí cụ thể thế nào?”

“Đối diện ‘cao ốc Hối Nguyên’ trên đường Khang Trữ.”

“OK, tôi hiện tại liền qua đó, lúc nào tới sẽ gọi điện thoại cho cậu.”

“Được, tôi chờ anh.”

Cúp điện thoại, Tần Trữ nói với Hà Khai Phục: “Đưa tôi qua đường Khang Trữ, tôi đi happy một chút.”

Hà Khai Phục thần sắc khó lường hỏi: “Không phải cậu nói là chỉ mang một họa sĩ là Đại Phi thôi sao, như thế nào lại thêm một tên nữa? Với cả, sao cậu lại để cậu ta gọi tên tiếng Anh của cậu?”

Tần Trữ khẩy khẩy lọn tóc bị nhuộm thành màu tím trên trán, nói: “Tên nhóc này có đủ nghị lực, tôi nói cái gì liền nghe cái đó, hơn nữa cậu ta quả thực có giá trị buôn bán nhất định, tôi liền tiếp nhận. Đại Phi hiện tại bận rộn trông bọn nhỏ, tôi cũng không quá bận rộn, mang thêm một cái cũng được. Ừm, tôi không muốn nghe cậu ta gọi tôi là Tần tiên sinh, gọi thẳng tôi là Tần Trữ tôi cũng không quá thích, dứt khoát để cậu ta gọi tôi bằng tên tiếng Anh.”

Hà Khai Phục còn muốn nói gì đó, lại thôi, hai mắt nhìn thẳng phía trước chuyên tâm lái xe. Gã nửa ngày không hé răng, Tần Trữ buồn bực nhìn qua: “Làm sao thế? Không nói lời nào.”

Hà Khai Phục đột nhiên nở nụ cười, nói: “Tôi đang nghĩ tới tiệc rượu đồng thoại gì đó mà ban nãy cậu nhắc đến kia. Tôi sống hơn ba mươi năm còn chưa từng biết đồng thoại là gì đâu.”

“Vậy đi chung đi.” Tần Trữ hào phóng mời.

Hà Khai Phục do dự: “Tôi mặc như vậy đi? Cũng không có ai chuẩn bị quần áo thích hợp cho tôi a.”

“Sợ cái gì.” Tần Trữ không quan tâm nói: “Nếu bọn họ bởi vì cậu mặc như vậy mà không cho cậu vào, thế thì tôi cũng không đi nữa. Đi chung đi, nếu không thú vị thì về, tôi lười gọi xe.”

“Tôi còn bảo sao cậu lại nhiệt tình như thế, hóa ra là không muốn gọi xe, tôi thành tài xế cho cậu.”

“Không được hả.”

“Được được được, ngài nói gì cũng đều được.”

Hà Khai Phục trên mặt lại treo lên nụ cười tủm tỉm vừa rồi. Tần Trữ mở nhạc trên xe, theo tiếng nhạc giọng ca ngâm nga vang lên. Bài hát này Hà Khai Phục cũng biết hát, gã ngâm nga theo Tần Trữ. Tần Trữ tắt điều rồi ấn mở cửa kính xe, gió lạnh ban đêm thổi vào, tiếng ca nhẹ nhàng theo gió bay xa, rất thoải mái.

Hơn 20 phút sau, xe tiến vào đường Khang Trữ. Có thể trở thành ông chủ của rất nhiều quán bar, Hà Khai Phục quen thuộc dừng xe trước cửa ‘quán rượu Tần Hoài’. Tư Quang Nam đã đứng sẵn ở ven đường chờ, trong tay mang theo một cái túi lớn. Tần Trữ hướng Tư Quang Nam phất tay, Tư Quang cũng nhìn thấy anh. Xe dừng hẳn, Tần Trữ mở cửa xuống xe, Tư Quan Nam đi đến đón.

“Alan.”

Tần Trữ đánh giá Tư Quang Nam một lượt, trêu chọc nói: “Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ mặc như Vương Tử, thế nào lại là Kỵ Sĩ Tử Linh?”

Tư Quang Nam nhún vai: “Thực ra đây mới là giấc mộng của tôi.”

“Thế cậu chuẩn bị cho tôi trang phục gì vậy?” Tần Trữ tò mò hỏi.

Tư Quang Nam mở túi ra cho anh xem, Tần Trữ lấy ra quần áo bên trong túi, vừa thấy liền nhịn không được phun tào: “Tôi không nói với cậu là giấc mộng của tôi cũng là Kỵ Sĩ Tử Linh hả? Tôi không có hứng thú đam mê gì với Vương Tử.”

“Lần sau tôi nhất định sẽ chú ý.” Tư Quang Nam hướng Hà Khai Phục vừa khóa xe đi tới gật đầu chào hỏi, vươn tay: “Xin chào, tôi là Tư Quang Nam.”

“Hà Khai Phục, xin chào.” Bắt tay một cái, Hà Khai Phục nhìn về phía quần áo trong tay Tần Trữ, ngạc nhiên Hỏi: “Cậu định mặc cái này ấy hả?”

“Cho cậu mặc đấy.” Tần Trữ trực tiếp đẩy vào người Hà Khai Phục, Hà Khai Phục bất đắc dĩ nói: “Cậu không thích liền đưa cho tôi.”

“Chẹp, cậu là bạn tôi mà. Cậu mặc vào cho tôi nhìn xem.”

Hà Khai Phục nhấc miếng vải trong tay lên, nói: “Tôi chỉ sợ là không mặc được, quá nhỏ.” Khổ người của gã so với Tần Trữ lớn hơn, cũng cao hơn.

“Thế thôi đừng mặc, cứ như vậy đi vào cũng được.” Tần Trữ ghét bỏ đem quần áo bỏ lại vào trong túi. Tư Quang Nam cũng không khó chịu, hắn biết Tần Trữ là một người rất tùy tiện. Chỉ chỉ về phía cửa vào, hắn nói: “Chúng ta vào đi, sắp bắt đầu rồi.”

“Được.”

Hai người đi theo Tư Quang Nam tiến vào, hai người mặc áo ngắn tay, quần ở nhà thoải mái rộng rãi vừa tiến vào liền có vẻ không hợp phong cảnh. Trong quán bar ngay cả bồi bàn cũng hóa trang thành các nhân vật trong truyện đồng thoại xưa. Chẳng qua hai người cũng không cảm thấy xấu hổ gì, tìm một vị trí ngồi xuống.

Ngồi xuống, Tần Trữ hỏi Hà Khai Phục: “Lát nữa cậu lái xe hay tôi lái xe?”

“Tôi lái.” Hà Khai Phục từ chối ly rượu mà bồi bàn đưa cho. Tần Trữ lại tiếp nhận ly rượu nhấp một ngụm rượu. Nếu Hà Khai Phục lái xe thì anh có thể buông thả uống rượu thoải mái. Hà Khai Phục châm điếu thuốc, xuyên qua làn khói mỏng manh, gã có chút đăm chiêu nhìn Tư Quang Nam ngồi ở bên cạnh một mặt thì uống rượu một mặt lại cùng Tần Trữ vui vẻ nói chuyện, gã có chút không vừa mắt đối phương.

~ ~ ~  ~ ~

* mứt việt quất:

cach-lam-mut-viet-quat-chanh-thom-lung-cho-bua-sang-la-mieng-3

* trò bay cao:

High in the sky

* Vương Tử:

37c40ae3ed0bc8dac5aea605f3b1fabb

* Kỵ Sĩ Tử Linh:

0359dbb2-25e0-4c4f-9f13-2ba4f9f18f36

.

.

__________