Đăng trong Đam mỹ

Mạt Thế Cự Cổ – 07


Đệ thất chương: Chuột sát mèo

 

 

Nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo đến, Kỉ Vân ở bên ngoài hô một tiếng, nói là muốn cùng hắn trao đổi vật tư.

 

 

Ngô Diệp mở cửa đi ra ngoài, thấy chỉ có một mình Kỉ Vân, hỏi: “Anh muốn đổi cái gì?”

 

 

Vô luận là xuất phát từ uy hiếp của Vương Hòa hay là ý nguyện của bản thân, Kỉ Vân cũng muốn đi thăm dò Ngô Diệp. Khoảnh khắc Ngô Diệp mở cửa ra, bức màn thật dày kéo xuống khiến cho trong phòng phi thường tối, Kỉ Vân chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong quả thực có một người nam nhân đang nằm. Người kia vì sao suốt hai ngày nay không có động tĩnh gì? Nếu Ngô Diệp nói thật, nam nhân này chẳng lẽ lúc trước đi ra ngoài gặp phải sự cố cho nên bị thương? Hơn nữa, mùi hương trong phòng bọn họ rốt cuộc là thứ gì? Như thế nào so với mùi của tang thi còn kinh khủng hơn?

 

 

Hay là nam nhân bên trong cũng giống như Vương Kiến, đã biến thành tang thi? Vừa rồi thoáng nhìn qua cũng không thấy nam nhân kia bị trói lại. Ngô Diệp mỗi ngày trốn ở trong phòng, nếu người nam nhân kia quả thực biến thành tang thi, Ngô Diệp khẳng định sớm đã bị gặm tới xương cốt không còn.

 

 

Như vậy nam nhân này vẫn luôn co đầu rút cổ không xuất hiện, có phải hay không bởi vì bị thương khá nặng, cho nên âm thầm phòng bị bọn họ?

 

 

Chuyện tới hiện tại, Kỉ Vân hoàn toàn chỉ là phỏng đoán, cũng chỉ có thể lựa chọn đánh cược một phen.

 

 

“Muối ăn chúng tôi dùng hết rồi, có thể dùng gạo đổi với cậu một ít được không?” Đây là cớ mà Vương Hòa nói với cậu.

 

 

Phòng bếp thu dọn rất ‘sạch sẽ’, hai ngày này, Ngô Diệp trừ bỏ mỗi ngày kiên trì đun chút nước sôi ra, những thời điểm khác căn bản không bước vào phòng bếp. Trong mấy gian phòng ở tầng dưới, ngoại trừ gian phòng của Ngô Diệp, những phòng khác chính là có chút loạn thất bát tao gì đó, nhưng đều không có vật tư. Vương Hòa lựa chọn ‘đổi muối ăn’, vì muốn thử thăm dò Ngô Diệp giấu vật tư ở chỗ nào, nếu giấu trong gian phòng của hắn, thừa dịp hắn mở cửa đóng cửa, có thể phán đoán xem bên trong phòng rốt cuộc là tình huống gì.

 

 

* loạn thất bát tao: lung tung, rối loạn

 

 

Vương Hòa lòng nghi ngờ quá nặng cũng quá cẩn thận, vừa lúc cho Ngô Diệp cơ hội kéo dài.

 

 

Ngô Diệp biết Kỉ Vân đang thăm dò, càng những lúc thế này càng không được để lộ ra sợ hãi, hắn giả bộ không kiên nhẫn nói: “Các người như thế nào phiền toái như vậy, anh ở chỗ này chờ.” Mọe, may mắn là trong túi của nam nhân kia có một hộp muối nhỏ, bằng không hắn chỉ có thể lại mua chịu từ hệ thống.

 

 

Vào phòng, Ngô Diệp thử dùng sóng điện não cùng hệ thống thương lượng: [Hệ thống a, ngươi có thể hay không giúp ta giả mạo nam nhân này nói hai câu, please!]

 

 

Hệ thống trầm mặc một hồi lâu, trả lời lạnh như băng: [Một viên tinh hạch cấp một.]

 

 

Mọe, quá độc ác.

 

 

Ngô nhị thiếu mắt lộ ra hung quang: “Thành giao!”

 

 

“Anh, bọn họ muốn đổi muối.” Ngô Diệp lục lọi gói muối để trong túi, giả vờ giả vịt nói.

 

 

“Ừ, đổi đi.” Thanh âm lạnh như băng, vừa nghe quả thực có chút giống với thanh âm của nam nhân ngày đó.

 

 

“Anh xem đổi bao nhiêu thì thích hợp?” Không biết có phải hay không không cam lòng một viên tinh hạch chỉ đổi lại được có ba từ, Ngô Diệp lại hỏi thêm một câu.

 

 

“…. Tùy tiện.” Hệ tống tịch chữ như vàng, làm nhị thiếu tức giận cắn răng.

 

 

Ngô Diệp đi ra ngoài cửa, đem gói muối đẩy tới trong lồng ngực của Kỉ Vân: “Tôi không cần gạo, tôi muốn hộp thịt heo.” Ngô Diệp không nấu cơm, không có đồ ăn kèm, gạo trắng có ăn hết cũng không đỡ đói, còn không bằng ăn dược dinh dưỡng. Hộp thịt heo kia mùi vị không được tốt cho lắm, nhưng tốt xấu gì khi ăn cũng có chút vị thịt, coi như được bữa ăn ngon.

 

 

Kỉ Vân có chút khó xử nói: “Nhưng mà chúng tôi cũng chỉ còn lại một hộp.” Nghe được thanh âm của nam nhân bên trong, Kỉ Vân càng thêm kiên định phải cùng Ngô Diệp hợp tác.

 

 

Ngô Diệp đại tài khí thô: “Một hộp liền một hộp đi.”

 

 

* đại tài khí thô: lắm tiền nhiều của

 

 

“Vậy cậu đợi một chút, tôi lập tức đi lấy cho cậu.” Kỉ Vân nói xong đem một tờ giấy nhỏ nhét vào trong tay Ngô Diệp, xoay người chạy về hướng phòng bếp.

 

 

Ngô Diệp mở ra tờ giấy, mặt trên viết: Cẩn thận Vương Hòa.

 

 

Kỉ Vân làm vậy là muốn hợp tác với hắn, hay vẫn là thay Vương Hòa thử hắn?

 

 

Ngô Diệp suy nghĩ xoay chuyển rất nhanh, bất động thanh sắc đem tờ giấy cất đi. Hắn đứng dưới mái hiên, ở trên mặt đất dính chút mưa vẽ một dấu chấm hỏi thật to. Kỉ Vân sau khi cầm hộp thịt đi ra, nhìn thấy dấu chấm hỏi, tức khắc ngầm hiểu, một bên viết: Hợp tác.

 

 

Ngô Diệp lại vẽ một cái dấu chấm hỏi, nói một tiếng không cần cảm tạ.

 

 

Kỉ Vân hỏi có thể hay không cùng Tần Vô Hoa giáp mặt nói lời cảm ơn, cậu hướng Ngô Diệp lắc lắc đầu, viết trên mặt đất: Hắn ta là dị năng giả.

 

 

Ngô Diệp cực kỳ giật mình, tuy rằng hắn lúc trước từng YY qua Tần Vô Hoa sẽ thức tỉnh dị năng, nhưng mà hệ thống vẫn giả chết không nói cho hắn biết đáp án, hắn liền tưởng rằng đó là tác dụng phụ của vắc-xin phòng bệnh. Không ngờ trên vị diện này thật sự có dị năng giả. Không đúng, hiện tại cũng không phải là thời điểm để cảm thán, nếu Vương Hòa là dị năng giả, vậy hắn càng không có phần thắng. Kỉ Vân tìm tới hắn hợp tác, hơn phân nửa đã hiểu lầm ‘anh trai của hắn’ là dị năng giả.

 

 

* YY: ý dâm, chỉ những tưởng tượng không được trong sáng chân thực

 

 

Hiện tại làm sao bây giờ?

 

 

[Hệ thống, ngươi có thể hay không giúp ta trực tiếp xử lý Vương Hòa?] Sóng điện não của nhị thiếu xấu xa cọ sát cọ sát.

 

 

[…. Không thể.]

 

 

[Vậy có thể hay không cho ta mua chịu một túi thuốc độc, là dùng thuốc giết chết hắn ta.] Nhị thiếu hai mắt tỏa sáng.

 

 

[…. Không thể.]

 

 

[Này cũng không thể kia cũng không thể, ngươi vì sao lại vô dụng như vậy? Nếu như mạng nhỏ của ta đi tong, ngươi có thể chiếm được cái gì tốt?] Nhị tiếu tức giận giá trị bất mãn bạo phát.

 

 

Năng lượng còn thừa đã không đủ để tổng hợp ra dụng cụ thực hiện mấy chuyện tàn ác kia, như thế nào lại trách nó? Rõ ràng là kí chủ vô dụng!

 

 

Rầm rì, hệ thống lại giả chết không hé răng.

 

 

Kỉ Vân muốn hợp tác vì hướng tới ‘anh trai của hắn’, ‘anh trai của hắn’ chỉ là trương giả da trâu, hiện tại da trâu rất nhanh sẽ bị gỡ bỏ. Kỉ Vân cũng là người có chút cẩn thận, nói trắng chính là không thấy thỏ không thả ưng, cậu ta không thấy được Tần Vô Hoa ra mặt, làm sao có khả năng cùng ‘đứa nhỏ’ bàn luận kế hoạch. Hai người cuối cùng không thể đạt thành thỏa thuận, Kỉ Vân biểu thị sẽ tận lực giúp bọn họ ngăn cản Vương Hòa, điều kiện là bọn họ nhất định phải giúp cậu ta giết chết Vương Hòa.

 

 

* trương giả da trâu: lời khoa trương giả vờ khoác loác

 

 

* không thấy thỏ không thả ưng: không thấy có lợi thì không làm

 

 

Bóng đêm buông xuống, Ngô Diệp lại từ hệ thống nơi đó mua chịu một ống dược dinh dưỡng, ăn được vài ngụm, còn dư lại toàn bộ đút cho Tần Vô Hoa, hộp thịt heo tạm thời không muốn đụng tới. Bởi vi lo lắng Vương Hòa sẽ có hành động, Ngô Diệp buổi tối mất ngủ, nằm ở bên cạnh Tần Vô Hoa không có cách nào ngủ được. Vừa nghe thấy trên tầng truyền đến tiếng vang, liền phản xạ có điều kiện vểnh tai lên, đến cuối cùng, vội vàng luống cuống đem nỏ cung tiễn ôm vào trong ngực cũng không tìm được chút cảm giác an toàn nào.

 

 

Tiếng mưa rơi từ bên ngoài truyền tới càng lúc càng lớn, Ngô Diệp càng thêm cảm thấy Vương Hòa đêm nay nhất định sẽ làm gì đó.

 

 

Kỉ Vân xưa nay cũng không phải người ngồi chờ chết, nếu không cậu cũng không thể thành công sống tới hiện tại. Mặc dù Vương Hòa không nói gì, thế nhưng cậu cùng Ngô Diệp có trực giác giống nhau, gã rất có thể động thủ vào đêm nay!

 

 

Nguyên nhân rất đơn giản, mưa to có thể ngăn cản khứu giác của tang thi, gây trở ngại tới thính giác của bọn chúng, một khi mưa tạnh rồi, gây ra động tĩnh lớn, tang thi nghe thấy nhất định sẽ tìm đến, trong điều kiện tiên quyết là không có ô tô, đừng ai nghĩ tới đường sống. Mặt khác, ‘cao thủ’ vẫn yên lặng không tiếng động đột nhiên nói chuyện, nếu như y lúc trước quả thực bị thương, như vậy sẽ làm cho người ta nhịn không được liên tưởng, y có phải hay không sắp bình phục rồi? Chậm thì sinh biến, Vương Hòa muốn động thủ nhất định sẽ lựa chọn đêm nay!

 

 

* điều kiện tiên quyết: điều kiện đầu tiên

 

 

Một khi Vương Hòa thành công chiếm được vật tư, người tiếp tế đao khẳng định là cậu.

 

 

Sau khi ăn cơm tối xong, Kỉ Vân vẫn đang suy nghĩ đối sách.

 

 

Nửa đêm 11 giờ, Vương Hòa bỗng nhiên đứng dậy đi xuống dưới tầng, một thoáng gã xuống cầu thang, Kỉ Vân liền mở mắt ra, cầm đao chạy tới căn phòng cách vách, cẩn thận từng li từng tí chỉnh lại dây thừng đang trói trên người Vương Kiện, nới lỏng phần chân, cùng phần cổ tay. Vương Kiện sau khi hoàn toàn biến thành tang thi, Vương Hòa lo lắng tiếng kêu của nó sẽ khiến cho ‘cao thủ’ chú ý tới, liền hủy diệt toàn bộ cuống họng của nó, vào lúc này vừa vặn giảm bớt chuyện cho Kỉ Vân. Sau khi bố trí kỹ càng, Kỉ Vân cầm đao dã chiến đổi lấy với giá cao luôn giấu kỹ ở trong giầy, lặng lẽ đem một sợi xích sắt rất lớn buộc trên eo, nhét vào trong túi quần hai chiếc gậy huỳnh quang, giả vờ bị Vương Hòa đánh thức, mơ mơ màng màng trợn mắt đi thẳng về phía nhà vệ sinh nằm ở dưới tầng.

 

 

“Lão đại, ngài xong chưa? Tôi muốn đi vệ sinh, sắp nhịn không nổi rồi!” Kỉ Vân ôm bụng ở bên ngoài nhà vệ sinh kêu to, âm thanh lớn tới mức đủ khiến cho người ta chú ý.

 

 

Vương Hòa thầm mắng một tiếng xúi quẩy, giật giật tiểu đệ đệ, kéo quần lên, trầm mặt đi ra: “Mày nhanh lên một chút, cấm lề rà lề rề, đừng để cho lão tử ngủ rồi lại đánh thức lão tử.”

 

 

Kỉ Vân chờ không kịp vọt vào nhà vệ sinh, vừa đóng cửa vừa nói: “Yên tâm đi lão đại, mười phút, nhiều nhất là mười phút.”

 

 

“Rõ thật là có bệnh.” Vương Hòa biết Kỉ Vân có tật xấu là táo bón, thường thường ngồi chồm hỗm trong bồn cầu cũng mất nửa ngày, “Động tác nhanh lên một chút a.”

 

 

“Vâng lão đại…” Kỉ Vân lời còn chưa dứt, bên trong vang lên một chuỗi thanh âm ‘phốc’ kéo dài. Vương Hòa bĩu môi, bỏ đi nghi ngờ dưới đáy lòng. Kỉ Vân ngừng thở, mãi đến khi nghe được tiếng bước chân lên tầng của gã, mới nhanh chóng cong thắt lưng rón ra rón rén chui ra khỏi nhà vệ sinh, nhanh chóng chạy tới trước cửa phòng Ngô Diệp, lấy ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ cửa gỗ.

 

 

Ngô Diệp vẫn dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nghe thấy tiếng vang, liền biết chắc Kỉ Vân đến tìm hắn. Hắn cũng sợ kinh động Vương Hòa, rón rén đi ra mở cửa, Kỉ Vân bật lên cây gậy huỳnh quang, làm một cái khẩu hình ‘Đi’ cùng động tác ra hiệu.

 

 

Bọn họ muốn chạy trốn nhất định phải tìm được thứ gì đó ngáng chân Vương Hòa. Ngô Diệp sửng sốt một chút, sau đó, trong giây lát tựa hồ đã hiểu được kế hoạch của Kỉ Vân.

 

 

Giời ạ, làm sao không nói sớm một tiếng, chuyện này quả thật là tiết tấu bẫy chết người!

 

 

Lúc này tiếp tục giấu giếm cũng vô ích, Ngô Diệp mở cửa, đem tình huống trong phòng triệt để bại lộ ở trước mặt Kỉ Vân.

 

 

Tần Vô Hoa mặc một chiếc áo đã bị cắt đôi, trên người chỉ có vài vết sẹo lưu lại sau khi vết thương khép miệng, hai mắt nhắm nghiền nhẹ nhàng chậm chạp hô hấp, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng bị thương. Kỉ Vân sững sờ một chút, trong chớp mắt nhịn không được muốn chửi má nó, hóa ra anh trai của Ngô Diệp căn bản không phải bị thương, nhìn bộ dạng của y hẳn là đang thức tỉnh dị năng.

 

 

Nếu như vậy phải làm sao đây?

 

 

Bỏ lại hai người này, một mình chạy trốn, tỉ lệ chạy trốn có tám phần mười, nhưng mà chạy trời không khỏi nắng, chỉ cần Vương Hòa không chết, gã sớm muộn cũng sẽ trở lại khu dân cư tìm cậu tính sổ. Mà một mình cậu, không tiền không thế không thực lực, muốn mang theo lão sư chuyển tới một khu dân cư khác, vốn là nói chuyện không tưởng.

 

 

Thời điểm Kỉ Vân đang do dự nhìn thấy được Ngô Diệp dưới đáy mắt không tiếng động hiện lên một tia tuyệt vọng, trong lòng bỗng nhiên đau xót, không khỏi nghĩ đến mẹ mình dùng thân thể máu me che ở trước mặt tang thi, kéo dài thời gian để cho cậu mau chóng chạy thoát.

 

 

Mẹ nó, đánh cược, nếu như tránh thoát được tai nạn ngày hôm nay này, chờ anh trai của Ngô Diệp thức tỉnh dị năng, cậu sẽ chiếm được ân tình của một dị năng giả, cuộc mua bán này cũng không tính là quá thiệt thòi.

 

 

Kỉ Vân hướng Ngô Diệp liếc mắt ra hiệu, đi vào trong căn phòng tràn ngập mùi tanh tưởi, một tay vịn vai của Tần Vô Hoa. Ngô Diệp ngầm hiểu, hắn cầm balo leo núi đặt ở bên cạnh đã sớm thu thập xong, tiến tới cùng Kỉ Vân đồng thời đem Tần Vô Hoa đỡ lên, yên lặng không một tiếng động đi ra khỏi phòng.

 

 

Vương Hòa nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng tính toán sau khi diệt trừ người ở sau lưng Ngô Diệp, nhất định phải vui vẻ trêu đùa hắn một phen. Mẹ nó, da thịt mềm mại tinh tế, gương mặt non nớt trơn bóng kia so với đám tiểu thư thiếu gia trong tay La lão đại càng làm cho người ta hứng thú hơn. Chờ gã chơi xong, sẽ đem người bán cho La lão đại, nhất định có thể bán được không ít tinh hạch. Vương Hòa càng nghĩ trong lòng càng như có lửa nóng, gã đưa lưng về phía khung cửa, ngây người một cái, hoàn toàn không chú ý tới một đạo bóng đen nhào vào trong phòng.

 

 

“A ———“ Trên tầng truyền tới tiếng kêu thảm thiết cùng thê lương của Vương Hòa.

 

 

Kỉ Vân trong lòng giật mình, lao nhanh tới mở ra cài cửa bằng sắt trên cửa sân, sau khi cửa sân mở ra, lập tức đem xích sắt thô lớn buộc ở trên cửa, dùng một chiếc khóa lớn khóa trái lại cửa chính.

 

 

“Đi mau!” Kỉ Vân thúc giục nói. Một khi dị năng giả bị tang thi lây nhiễm, dị năng càng cao tốc độ tang thi hóa càng nhanh, nghe được tiếng kêu của Vương Hòa, Kỉ Vân biết kế hoạch của mình đã có tác dụng.

 

 

“Tôi biết gần đây có một địa phương có thể trốn, bên này!” Ngô Diệp trong khoảng thời gian này đem mấy nhà nông ở phụ cần đều lục soát, trong đó có vài cái nhà nông có hầm ở dưới đất, cửa vào rất bí mật, giấu ba đại nam nhân một chút cũng không có vấn đề. Hiện tại chỉ cầu Vương Kiện cùng cửa chính có thể kéo dài bước chân của Vương Hòa thêm một chút.

 

 

Vương Hòa không quan sát một cái, cổ bị Vương Kiện cắn chặt, gã lấy ra súng nắm ở trong tay, trở tay nhắm ngay trán của Vương Kiện một súng. Vương Kiện đầu trong nháy mắt nổ tung, Vương Hòa một cước đạp bay xác của em trai, bưng máu chảy ồ ạt trên cổ, nổi trận lôi đình, hai mắt phảng phất chìm trong hiểm độc: “Kỉ Vân, Kỉ Vân! Dám phản bội lão tử, lão tử chính là có chết cũng muốn kéo các người xuống địa ngục!”

 

 

Kỉ Vân nghe được tiếng súng, liền biết hỏng rồi, cậu không nghĩ tới Vương Hòa lại có đạn!

 

 

“Rốt cuộc còn xa lắm không? Vương Hòa trong tay có súng, hắn ta rất nhanh sẽ đuổi kịp tới.” Kỉ Vân trái tim đã nhảy lên cuống họng.

 

 

“Ngay tại phía trước.” Ngô Diệp khí lực so với lúc mới tới mạt thế lớn hơn không ít, thế nhưng ở trong mưa rào kéo theo một nam nhân so với hắn cao hơn to hơn nặng hơn, căn bản không thể đi nhanh nổi.

 

 

Rất nhanh, lại hai tiếng súng vang lên, Ngô Diệp biết nhất định là Vương Hòa làm đứt xích sắt ở trên cửa.

 

 

“Kỉ ca, anh mau chạy đi, dù như thế nào, chuyện ngày hôm nay cảm ơn anh.”

 

 

“Đừng phí lời, mau lên, chúng ta còn có cơ hội. Nếu Vương Hòa đuổi tới, tôi sẽ tận lực ngăn cản hắn ta, cậu nghĩ biện pháp mang theo anh trai tận lực trốn. Nếu như có thể chạy thoát thì giúp tôi một chuyện, đi tới khu dân cư Lam Thành, chăm sóc hộ tôi một lão nhân tên là Lý Kiến Quốc.” Kỉ Vân cũng không biết Ngô Diệp đến cuối cùng có thể thành công chạy thoát hay không, cậu chỉ biết Vương Hòa hiện tại hận không thể xé xác cậu. Cậu đã không còn đường sống, chỉ có thể dùng hết sức ngăn cản gã, vì hai anh em Ngô Diệp tranh thủ một chút hi vọng sống sót.

 

 

* khu dân cư: khu dân cư tập trung, hay có thể xem là căn cứ của người sống ở mạt thế

 

 

Ngô Diệp viền mắt nóng lên, cắn chặt hàm răng, sững sờ miễn cưỡng đem nước mắt nhịn trở lại, “Tôi sẽ không bỏ anh lại đây.”

 

 

Dị năng giả bị bệnh độc D lây nhiễm lần thứ hai, trong khoảng thời gian ngắn có thể kích phát toàn bộ tiềm năng sinh mạng, năng lực tăng lên trên diện rộng. Thời gian hai câu nói, Vương Hòa đã như ma quỷ hiện ra trước mặt Ngô Diệp bọn họ, tiếng cười dữ tợn: “Đi? Tối nay các người ai cũng đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi nơi này!” Nói xong, Vương Hòa hai tay dấy lên hỏa diễm chói mắt, gã cười gằn vọt tới: “Các người đều chết đi cho ta!”

 

 

Vương Hòa tốc độ quá nhanh, Ngô Diệp không thể tránh khỏi, tuyệt vọng nhắm lại hai mắt.

 

 

Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, bên tai bỗng nhiên sấm sét nổ vang, trái tim Ngô Diệp bị cả kinh nhảy vọt lên một cái, thống khổ chờ đợi chậm chạp không có tới, hắn vừa mở mắt ra nhìn, dưới ánh huỳnh quang thảm lục [1], trên mặt đất nằm một khối cháy xém hình người, rõ ràng là Vương Hòa trước đó một giây còn đang gào thét.

 

 

Ngô nhị thiếu trong nháy mắt tại chỗ mãn huyết mãn lam sống lại, xì một tiếng: “Chết rồi, bị sét đánh chết, xứng đáng! Mọe, cái này được gọi là báo ứng!”

 

 

* mãn huyết mãn lam: đầy máu đầy thuốc, đây là từ trong game

 

 

~ ~ ~ ~ ~

 

 

 [1] thảm lục: màu xanh lét

 

 

 

___________________

Tác giả:

Một con mèo lười mỗi ngày đều ngủ vùi trong ổ ~ ♥

Hôn Miu ta đi ~