Đăng trong Đam mỹ

Bỉ Thì Bỉ Thì 2 – 29


Cả ngày nghỉ lễ mà tôi chỉ toàn ngủ thôi, đến tối mới qua nhà ông bà chơi một chút :iconsweatdropplz:

Chương này edit trong vòng 1 tiếng vì ngồi chán quá ko có việc gì làm :iconhappyhappyplz:

 

 

————————

 

 

Chương thứ hai mươi chín:

 

 

Đem lồng giữ nhiệt đặt ở trên tủ đầu giường, Tôn Kính Trì nhẹ nhàng sờ lên mặt Yến Phi, ghé vào bên lỗ tai của hắn nói: “Phi, uống chút canh gà đi? Mẹ của bọn em vừa mang tới, nói canh gà có thể an thai.”

 

 

Yến Phi mở mắt, hắn không ngủ, chỉ là vẫn luôn dưỡng thần. Nhìn thấy lo lắng khó có thể che giấu trên mặt ba người, hắn lên tiếng: “Heo con hình như tốt hơn một chút.” Ánh mắt của ba người tức khắc sáng ngời.

 

 

* dưỡng thần: nghỉ ngơi, giữ trạng thái cân bằng của cơ thể và tâm lý

 

 

“Em đỡ anh ngồi dậy uống canh gà.”

 

 

“Được.”

 

 

Yến Phi không động, để ba người nâng hắn dậy. Tiêu Tiếu đi đến bên kia giường, ngồi lên giường, để Yến Phi dựa vào người mình. Tôn Kính Trì mở ra lồng giữ nhiệt, Nhạc Thiệu từ trong tủ lấy ra bát cùng thìa. Múc một bát canh gà đậm mùi. Yến Phi hai tay đặt ở trên bụng, khẽ vuốt ve lưng của hai đứa con trai, há miệng uống canh gà. Nhạc Thiệu ở một bên dỗ dành: “Cục cưng, ba ba ở đây, đừng sợ hãi. Người dọa tới các con, ba ba sẽ giáo huấn bọn họ. Các con ngoan ngoãn ở trong bụng của ‘ma ma’, không nên gấp gáp ra ngoài a.”

 

 

“Em nói cái gì vậy.” Yến Phi vừa tức vừa cười.

 

 

Yến Phi nở nụ cười, Nhạc Thiệu hôn bụng hắn, tiếp tục dỗ: “Cục cưng ngoan, ba ba xả giận cho các con, các con đừng nóng giận. Uống nhiều canh gà một chút, uống xong canh gà phải ngoan ngoãn đi ngủ nha.”

 

 

Tiêu Tiếu cũng dỗ: “Cục cưng, ba ba ôm các con nha, các con ngoan ngoãn đi ngủ, đừng sốt ruột ra ngoài, hiện tại ở bên ngoài rất lạnh.”

 

 

Tôn Kính Trì cũng dỗ nói: “Cục cưng, các con cùng ‘ma ma’ đồng thời uống nhiều canh gà một chút rồi đi ngủ, đem toàn bộ sự tình ngày hôm nay quên đi.”

 

 

“Còn nói?” Yến Phi véo thắt lưng của Tôn Kính Trì.

 

 

Tôn Kính Trì ở trên mặt hắn hôn một ngụm, cười hỏi: “Không gọi anh là ma ma thì gọi là gì? Cục cưng đã có ba ba ba.”

 

 

Yến Phi trừng mắt: “Gọi anh là ba ba, gọi các em là ma ma!”

 

 

“Được! Không thành vấn đề!”

 

 

“Gọi các em là chú!”

 

 

“Vậy thì không được.”

 

 

Ba người lập tức phản đối. Có người gõ cửa, là người duy nhất có thể rời đi được, Nhạc Thiệu đi ra mở cửa. Nhìn thấy người tới, anh cũng không kinh ngạc, mà nghiêng người tránh ra. Hai người ngoài cửa đi vào, thấy Yến Phi đang uống canh gà, bọn họ lên tiếng hỏi: “Yến Phi a, có đỡ hơn chút nào không?”

 

 

“Đã không còn khó chịu như lúc đầu.”

 

 

Người tới là Nhạc tư lệnh cùng Tôn tư lệnh. Tôn Kính Trì đối với Nhạc Thiệu nói: “Mẹ tớ cùng các dì đang ở trong văn phòng của Trọng Bình.”

 

 

“Tớ gọi điện thoại bảo bọn họ lại đây.” Nhạc Thiệu gọi điện thoại cho mẹ mình.

 

 

Nhạc tư lệnh cùng Tôn tư lệnh thấy khí sắc của Yến Phi rõ ràng không quá tốt, tay của Tiêu Tiếu lại vẫn luôn sờ trên bụng hắn, hai người áp chế lửa giận, tận lực ôn nhu nói: “Tiêu thúc thúc của con một lát nữa lại đây thăm con. Uống nhiều canh gà một chút. Đã ăn cơm trưa chưa?”

 

 

Tiêu Tiếu lập tức hỏi: “Có muốn ăn chút gì đó không?”

 

 

Yến Phi thật sự không có khẩu vị, nói: “Uống canh gà là được rồi.” Vốn khẩu vị của hắn rất tốt, lúc này cũng nên ăn cơm trưa, nhưng hắn hiện tại ăn không vô, sắc mặt của những người khác làm thế nào cũng không tốt lên nổi.

 

 

Nhạc Thiệu nói chuyện điện thoại xong không bao lâu, đoàn người đều lại đây. Nhìn thấy con trai, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương nước mắt suýt chút nữa chảy ra, nhanh chóng nhịn xuống. Sắc mặt của ba vị phu nhân cũng không tốt, chẳng qua vẫn bảo trì tươi cười, không làm ảnh hưởng đến tâm tình của Yến Phi.

 

 

“Con lớn a, bụng đau không?” Điền Vãn Hương đi tới bên giường, không dám đụng vào con trai.

 

 

“Không đau, chỉ là bụng có chút co rút, heo con bị dọa sợ.”

 

 

Ba vị phu nhân đau lòng hốc mắt cũng phiếm đỏ, con trai của bọn họ chưa từng chịu qua ủy khuất gì lớn, hiện tại cháu trai còn chưa sinh ra đã bị người ta bắt nạt. Điền Vãn Hương nói: “Con lớn a, vẫn nên ăn chút gì đó, không nên chỉ uống canh gà không thôi. Má đi mua cho con chút đồ ăn, cháo hay cái gì đó khác.”

 

 

Yến Phi thật sự không khẩu vị, nói: “Con uống canh gà rồi ngủ một lát, ngủ dậy rồi lại ăn.”

 

 

Thấy con trai quả thực rất khó chịu, Điền Vãn Hương cũng không khuyên nữa, nhưng càng thêm đau lòng. Tôn Kính Trì đút cho Yến Phi uống hết bát canh gà, lại muốn múc thêm cho hắn, Yến Phi nói: “Không uống nữa, anh muốn nằm.”

 

 

Nhạc Thiệu lập tức lấy tới một cái bát để Yến Phi súc miệng, Yến Phi nằm xuống. Tôn Kính Trì nói: “Mẹ, dì, mọi người trở về trước đi. Nấu ít cháo gì đó, buổi tối mang tới đây. Ba anh em bọn con ở bệnh viện. Buổi tối mọi người lại tới.”

 

 

“Được. Chúng ta trở về nấu cháo, buổi tối lại tới.”

 

 

Ba vị phu nhân lôi Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương không muốn đi rời đi, Tần Trữ cùng hai vị đại trưởng bối lưu lại. Nhạc Thiệu lên tiếng: “Tần Trữ, anh bồi Phi một lát, chúng tôi ra ngoài nói chút chuyện.”

 

 

Tần Trữ đi tới ngồi xuống vị trí Nhạc Thiệu vừa nhường lại, ba người cùng hai vị tư lệnh đi ra ngoài. Tần Trữ mặc dù thích kích thích Yến Phi, nhưng anh tuyệt đối không muốn nhìn thấy bộ dạng này của Yến Phi. Anh nói: “Cậu ngủ đi, tôi bồi cậu.”

 

 

“Heo con đang cử động, tôi sờ bọn nó.” Yến Phi nhắm mắt lại, nói.

 

 

Tần Trữ nói: “Tôi có thể sờ con trai nuôi hay không?”

 

 

“Sờ thoải mái.”

 

 

Tần Trữ vươn tay vào, Yến Phi ở trong chăn cởi bỏ cúc áo, kéo lên tận ngực. Chỉ có trực tiếp vuốt ve mới có thể dễ dàng trấn an đứa nhỏ. Tần Trữ khẩn trương, không dám cử động. Yến Phi kéo tay anh đặt lên một bọc nhỏ ở trên bụng, nói: “Nhẹ nhàng sờ, sờ từ trên xuống dưới là được.”

 

 

Tần Trữ không khỏi ngừng lại hô hấp, anh dùng lực đạo ôn nhu nhất nhẹ nhàng vuốt ve cái bọc nổi lên kia, sau đó anh mở to hai mắt nhìn, kinh hô: “Tôi giống như, đụng đến chân!”

 

 

“Tôi còn có thể đụng tới thân thể nho nhỏ của chúng nó.”

 

 

Tần Trữ lập tức nói: “Cậu về sau để bọn nhỏ đi theo tôi học vẽ tranh.”

 

 

“Chúng nó có lẽ sẽ không có tế bào nghệ thuật.” Ba người kia cũng không có.

 

 

“Tôi mặc kệ, cậu để bọn nhỏ đi theo tôi học tập là được.”

 

 

Yến Phi cười khẽ: “Tùy cậu, cậu có thể làm cho chúng nó đi theo cậu học tập, đó là bản lĩnh của cậu. Chẳng qua trưởng bối ba nhà hi vọng đứa nhỏ có thể trở về quỹ đạo, đứa nhỏ đều đi học vẽ tranh, bọn họ sẽ khóc.”

 

 

Tần Trữ không quan tâm nói: “Coi như bồi dưỡng sở thích là được rồi, tôi cũng biết đứa nhỏ của các cậu về sau sẽ gánh vác rất nhiều thứ. Chẳng qua nếu bọn họ thích vẽ tranh, cậu không thể ngăn cản.”

 

 

“Đương nhiên sẽ không, tôi tôn trọng lựa chọn của chúng nó.”

 

 

“Cậu ngủ đi, tôi sờ cho cậu.”

 

 

Yến Phi không nói nữa, có chút buồn ngủ. Tần Trữ không biết sờ bụng của Yến Phi thế nào, phần bụng dưới bàn tay cứng rắn rõ ràng truyền tới cảm giác đứa nhỏ đá chân, Tần Trữ sờ nghiện, cũng có thể lý giải Yến Phi hiện tại vì sao có thể thản nhiên đối mặt với chuyện mình mang thai này. Rất thần kỳ!

 

 

Tại thời điểm Tần Trữ đang sờ bụng, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu cùng Nhạc tư lệnh, Tôn tư lệnh ngồi ở trong văn phòng của Giản Trọng Bình, Giản Trọng Bình cũng có mặt ở đó. Lại giáp mặt hỏi Tiêu Tiếu tình huống cụ thể lúc đó, Nhạc tư lệnh cùng Tôn tư lệnh có thể nói là vô cùng tức giận. Tôn tư lệnh nói: “Chuyện này các con không cần xen vào, chiếu cố tốt Yến Phi cùng đứa nhỏ, để chúng ta xử lý.”

 

 

Tôn Kính Trì lạnh lùng nói: “Các người xử lý là việc của các người, chúng con xử lý là việc của chúng con. Không ai có thể bắt nạt Phi cùng đứa nhỏ.”

 

 

Nhạc Thiệu nói: “Trọng Bình, chị dâu em đêm nay không việc gì liền khẳng định không có việc gì?”

 

 

“Tình trạng co rút tử cung của Yến ca chấm dứt là có thể phán định không có việc gì, nhưng vẫn phải tiếp tục quan sát, nhất là tình huống tâm thai của đứa nhỏ.” Giản Trọng Bình nghiêm túc nói: “Các anh trai, loại sự tình này phải ngăn chặn, kinh sợ rất dễ làm cho thai nhi có bệnh tim bẩm sinh. Đây không phải trò đùa!”

 

 

Nhạc Thiệu ngón tay xiết chặt tới mức kêu lên ‘crắc crắc’. Tiêu Tiếu gọi điện thoại cho Hà Khai Phục, hỏi tình huống. Hà Khai Phục nghe điện thoại, trong điện thoại rất ồn ào. Qua một lát, trong điện thoại thanh tịnh, Hà Khai Phục mới lên tiếng: “Tiêu Tiếu, Đại Phi tốt hơn chút nào không?”

 

 

“Vừa mới uống canh gà, nhưng vẫn không thoải mái. Anh bên kia tình huống thế nào?”

 

 

“Anh bên này các cậu không cần quan tâm. Người đã điều tra ra là có những ai, anh đánh cho bọn chúng một trận, vẫn đang vây ở chỗ này a, những người khác không liên quan anh đã thả bọn họ đi. Mấy thằng nhãi này cũng tìm người, trong nhà cũng có người tới, đều bị người của Tiêu thúc ngăn cản.”

 

 

“Cha tôi qua đó?”

 

 

“Không. Nghe nói chú ấy đối với Chu Bộ trưởng Bộ Cảnh sát phát giận rất lớn, Chu Bộ trưởng tự mình dẫn người lại đây, thông báo với bên ngoài là có đào phạm trốn ở trong này.”

 

 

“Mấy tên kia có lai lịch gì?”

 

 

“Có phú nhị đại, quan nhị đại cũng có tinh nhị đại, chẳng qua đều là gia đình có chút bối cảnh chính trị, cho nên mới dám ở thủ đô kiêu ngạo như thế. Bọn chúng trước kia từng không ít lần phạm qua chuyện tương tự, đều được cha mẹ dùng tiền giải quyết, liền càng không kiêng nể gì.”

 

 

* phú nhị đại: những người có cha mẹ là những chủ tịch tập đoàn, công ty lớn, trong nhà rất giàu có

 

 

* quan nhị đại: những người có cha mẹ làm quan, làm chính trị gia

 

 

* tinh nhị đại: những người có cha mẹ là các siêu sao, minh tinh, người nổi tiếng

 

 

Tiêu Tiếu mở loa ngoài, mọi người ở đây đều nghe được, Nhạc Hành Quân tức giận: “Ta thật muốn nhìn xem cha mẹ bọn chúng có bao nhiêu quyền, có bao nhiêu nổi danh!”

 

 

“Chúng ta qua đó đi.” Tôn tư lệnh nói, Nhạc tư lệnh đứng lên, bọn họ muốn nhìn xem là dạng gia đình gì có thể nuôi ra thứ hỗn trướng như vậy. Nhạc tư lệnh tự nhận con trai mình đã là vô pháp vô thiên, nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra sự tình ở trên đường tùy tiện tông người. Giản Trọng Bình lý giải nói: “Các anh trai, các anh cũng đi đi, mau chóng trở về là được rồi, em tới phòng bệnh nhìn xem.”

 

 

Cậu ta vừa nói xong những lời này, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đều bẻ khớp tay, sau đó đi theo Nhạc tư lệnh cùng Tôn tư lệnh. Giản Trọng Bình đi đến phòng bệnh. Trong phòng bệnh, Yến Phi đang ngủ, Tần Trữ vẫn đang sờ bụng, hai đứa nhỏ thì đang cùng cha nuôi chơi trò nổi bọc.

 

 

 

 

Trước cửa một trung tâm giải trí nào đó tại đế đô tụ tập rất nhiều cảnh sát cùng cảnh sát vũ trang, một đoàn xe trực tiếp được sử dụng tạo nên khu vực cách ly cảnh giới, rất nhiều người tò mò vây xem, có người nói phát sinh án mạng, có người nói xã hội đen ẩu đả, có người nói là đang bắt đào phạm. Có phóng viên cũng nghe thấy tin tức liền chạy lại đây, bị ngăn ở ngoài tuyến cảnh giới. Một vị phát ngôn nói với phóng viên là nhận được thông tin có đào phạm ở bên trong, hiện tại trong tay đào phạm có con tin, cảnh sát đang nghĩ biện pháp cứu viện con tin, bắt đào phạm. Mà thực tế là…

 

 

Giữa đại sảnh trung tâm giải trí, sáu thanh niên mặt mũi bầm dập co rúm lại ôm thành một đoàn, đầy mặt nước mắt nước mũi. Hà Khai Phục hút thuốc ngồi ở trên sopha vừa được chuyển lại đây. Trên mặt đất là vài chiếc di động đã báo hỏng. Cúp điện thoại của Tiêu Tiếu, Hà Khai Phục cười lạnh, “Cũng không nhìn xem nơi này là chỗ nào, chỉ bằng chút tiền dơ bẩn trong nhà chúng mày mà cũng dám khoe khoang khắp nơi. Ông nói cho chúng mày biết, chúng mày hôm nay chính là chết ở chỗ này, ai cũng không thể nhặt xác cho chúng mày!”

 

 

“Chúng tôi, sai rồi, không dám, không dám…” Sáu thanh niên từ trước đến giờ luôn vô pháp vô thiên làm sao gặp qua loại trường hợp này, trên mặt đất tràn ra một bãi nước màu vàng. Bọn họ chỉ biết đối phương lai lịch rất lớn, còn không biết bọn họ đắc tội là nhân vật như thế nào.

 

 

“Hiện tại nói không dám, chúng mày cảm thấy hữu dụng sao?” Hà Khai Phục đem tàn thuốc gảy đến giữa đám người, nóng tới mức vài người rít lên, lại không dám trốn. Di động của Hà Khai Phục vang lên, vừa thấy số hiển thị, số lạ, gã nhíu mày tiếp nhận, “Alo?”

 

 

“Hắc ca, tôi là Lại Phong.”

 

 

“À, lão Lại, có chuyện gì a?”

 

 

“A, là như vậy, đứa nhỏ nhà một vị đại ca của tôi không hiểu chuyện, đụng tới ngài, tôi thay mặt thằng bé xin lỗi ngài…”

 

 

Đối phương lời còn chưa nói hết đã bị Hà Khai Phục đánh gãy: “Lão Lại, không phải tôi không cho cậu mặt mũi. Tôi nói thẳng nhé. Người bọn họ đụng tới không phải là tôi, mà là Tiêu Tiếu, cậu nói xem tôi có thể cho cậu mặt mũi không?”

 

 

“Cái gì?! Như thế nào, như thế nào lại đụng tới Thái tử gia?”

 

 

“Không chỉ Thái tử gia, còn có Thái tử phi. Bọn họ chẳng những đối với Thái tử gia chửi bới, còn to gan lớn mật tông vào xe của Thái tử gia, Thái tử phi vừa vặn cũng đang ngồi trên xe a. Hiện tại người đang ở bệnh viện, cậu nói xem việc này giải quyết thế nào?”

 

 

“…” Đối phương nghẹn họng, không có biện pháp.

 

 

Hà Khai Phục nói: “Cậu tốt nhất đừng dính vào chuyện lần này. Các vị trưởng bối cực kỳ tức giận, hai vị thủ trưởng một lát nữa sẽ đích thân lại đây.”

 

 

“A a, vậy, vậy, Hắc ca, xin ngài coi như chưa từng có cuộc điện thoại này. Tôi thật sự không biết bọn họ cả gan làm loạn như thế, tôi không nên lắm miệng, rất xin lỗi, tôi thành thực rất xin lỗi.”

 

 

“Ừ, tôi sẽ không nói với bọn họ. Chẳng qua nếu ba vị Thái tử biết có người gọi điện thoại tới cầu tình, tôi sẽ không xen vào.”

 

 

“Tôi hiểu, tôi hiểu.”

 

 

Lại cùng Hà Khai Phục nói vài câu xin tha thứ, đối phương lập tức cúp điện thoại, hận không thể chém tay mình, đang yên đang lành mù quáng đem chuyện ôm vào người làm cái gì! Cuộc điện thoại này Hà Khai Phục không tránh né mấy thằng nhãi kia. Lắc lắc di động, gã làm bộ cảm thán: “Có di ngôn gì mau chóng nói đi.”

 

 

“Ô… Oa a…” Sáu thanh niên khoảng 20 tuổi không có tiền đồ gào khóc. Bọn họ làm sao nghĩ tới người lái một chiếc xe ô tô bình thường như vậy dĩ nhiên là Thái tử gia. Thái tử gia ít nhất cũng phải lái siêu xe trăm vạn đi. Trước kia nhiều lần như vậy cũng chưa từng gặp chuyện không may, lúc này như thế nào lại đụng vào họng súng của Thái tử gia. Oa a… cha mẹ, cứu mạng a…

 

 

Bệnh viện cách bên này không xa, không tới mười phút đồng hồ, ba chiếc xe chống đạn dừng ở cửa của trung tâm giải trí. Bộ trưởng Bộ cảnh sát tự mình nghênh đón hai vị thủ trưởng địa vị hiển hách trong quân đội xuống xe, nhìn thấy ba vị Thái tử gia cũng tới đây, Bộ trưởng Bộ cảnh sát trong lòng đem cha mẹ của mấy thằng nhóc kia thóa mạ một hồi, quả thực khi không tìm việc cho hắn ta!

 

 

~ ~ ~ ~ ~

 

 

* tuyến cảnh giới:

 

 

 

__________