Đăng trong Đam mỹ

Trọng Sinh Chi Kim Sắc Hôn Nhân – 25


Chương thứ hai mươi lăm:

 

 

Lâm Ngọc Đồng cảm thấy bản thân dường như đang thể nghiệm cảm giác mối tính đầu, hắn tâm tình rất tốt đi tới trường học, vừa mới dừng lại xe, phía sau đột nhiên có người gọi hắn một tiếng: “Lâm Ngọc Đồng!”

 

 

Lâm Ngọc Đồng nhìn lại là lớp trưởng Chu Kiện, dừng xe tại chỗ chờ trong chốc lát, thẳng đến khi đối phương lại đây, cười hỏi: “Lớp trưởng, chào buổi sáng a.”

 

 

Chu Kiện thể hình thập phần cao to, chẳng những thành tích tốt, hơn nữa EQ cũng rất cao, cho nên nhân duyên cũng sẽ không kém. Gã đội trên đầu một chiếc mũ len màu đen, đem gương mặt vốn đã tròn tròn càng thêm giống vầng trăng tròn. Gã cười lộ ra hàm răng trắng, nói: “Chào buổi sáng. Ngày hôm qua như thế nào không tới lớp? Điều hòa đã lắp đặt xong rồi, trong phòng học quả thực là ấm áp như mùa xuân a, thật sự là một người nói chuyện yêu đương, toàn bộ lớp học chúng ta đều được nhờ, à không, là toàn bộ trường học đều được nhờ.”

 

 

Lâm Ngọc Đồng ‘miệng vết thương’ vừa mới khép lại lại bị chọc thủng, phốc phốc máu đổ ra bên ngoài, nhưng chỉ có thể trái lương tâm nói: “Ấm áp là tốt rồi, ấm áp là tốt rồi.”

 

 

Chu Kiện người này đặc biệt rất biết cách ăn nói, lực tay còn vô cùng lớn, gã đập lên trên vai của Lâm Ngọc Đồng một cái, thiếu chút nữa làm cho Lâm Ngọc Đồng té ngã, “Đương nhiên là ấm áp a, ngày hôm qua thời điểm bọn tôi vào học cảm xúc cực kỳ cao, ngay cả giáo viên lúc giảng bài cũng khen ngợi cậu, sau đó lớp chúng ta thương lượng một chút, quyết định ghi một công lớn cho cậu.”

 

 

Lâm Ngọc Đồng nói: “Là loại ‘công lớn’ thi không tốt giáo viên cũng có thể nhắm một mắt cho qua sao?”

 

 

Chu Kiện xoa xoa cằm, “Không, là loại ‘công lớn’ khi cậu cùng Triển tiên sinh kết hôn chúng tôi nhất định sẽ nỗ lực nháo động phòng cậu!”

 

 

Lâm Ngọc Đồng thiếu chút nữa hộc ba lít máu.

 

 

“Đúng rồi, Thẩm Quân nghỉ học, Tiếu Vi hình như cũng muốn chuyển trường, việc này cậu biết không?” Chu Kiện còn hỏi.

 

 

“Không biết a, chuyện từ bao giờ vậy?”

 

 

“Mới ngày hôm qua thôi, Thẩm Quân đến làm thủ tục, ước chừng về sau cũng không tới trường nữa, Tiếu Vi cũng trực tiếp xin nghỉ dài hạn, hẳn là muốn chuyển tới vùng khác. Tôi nghe nói hai người bọn họ ở chung một chỗ a, Tiếu Vi rất có khả năng muốn chuyển đến tỉnh G để học tập.”

 

 

“A, thật đúng là quá mức gây sức ép.”

 

 

Một đời trước vào lúc này Thẩm Quân cũng tới tỉnh G phát triển, bởi vì công ty ký kết nằm ở nơi đó. Chắc chắn Tiếu Vi hiện tại chính là tiếp nhận vị trí một đời trước của hắn, chẳng qua không biết Tiếu Vi có thể thích ứng được hay không.

 

 

Phải biết rằng, không qua bao lâu nữa mẹ của Thẩm Quân – Vu Diễm Thu sẽ bị tra ra mắc bệnh ung thư dạ dày, đến lúc đó phải giải phẫu, còn cần người tỉ mỉ chiếu cố, lúc này Thẩm Quân cũng không lấy đâu ra tiền để thanh toán phí giải phẫu. Đương nhiên, Tiếu Vi khẳng định sẽ vui vẻ trả thay, thế nhưng không rõ Tiếu gia có bằng lòng hay không.

 

 

“Cậu nói xem hai người này, nói đi là đi, tốt xấu gì cũng là bạn học một thời gian, một lời chào cũng không có, làm việc cũng quá mức không nói lý.” Chu Kiện cảm thán.

 

 

“Đúng vậy, quả thực không nói lý.”

 

 

Cư nhiên không đợi hắn làm rõ chuyện ảnh chụp đã rời đi, là gấp gáp hay là vừa khéo nha? Hay là quả thực không liên quan gì tới bọn họ?

 

 

Về phần sự tình có người gửi cho Triển Dực Phi ảnh chụp, kỳ thực trong lòng Lâm Ngọc Đồng có vài phỏng đoán: thứ nhất là Thẩm Quân, Thẩm Quân bởi vì lần trước cùng hắn đánh nhau phải ở trước toàn trường giải thích một phen, bị mất mặt lớn như vậy, khẳng định lòng mang oán giận, cho nên muốn trả thù một chút cũng có thể hiểu được; thứ hai là Uông Băng Yến, bà ta vẫn luôn không hi vọng Triển Dực Phi sống tốt, Triển gia hiện giờ bị cuỗm đi một số tiền lớn như vậy, mà hắn cùng Triển Dực Phi cũng không gấp gáp xác định thời gian tổ chức hôn lễ, ngược lại muốn cầm số tiền này đi đầu tư, Uông Băng Yến rất có khả năng tâm sinh bất mãn cho nên muốn châm ngòi một chút quan hệ của bọn họ; về phần người thứ ba, là người không có khả năng nhất nhưng cũng là người có khả năng nhất —– Tiếu Vi.

 

 

Từ sau khi sống lại, hắn không phải không nghĩ tới Tiếu Vi cùng Thẩm Quân có thể hay không cũng sống lại, nhưng mà nhìn phản ứng của Thẩm Quân không có gì khác biệt, mà Tiếu Vi, cô ta rất ít xuất hiện trong tầm mắt của hắn, thời điểm ở trường học cũng là yên lặng đến, lẳng lặng đi, liền giống như một đời trước, chẳng qua một đời này bên cạnh cô ta có Thẩm Quân, cho nên mỗi lần thời điểm nhìn thấy hắn, ánh mắt chung quy sẽ trở nên có chút phòng bị, thật giống như sợ hắn sẽ cướp đi Thẩm Quân. Mà kỳ thực đây cũng là một trong những nguyên nhân làm cho hắn hoài nghi Tiếu Vi có phải hay không cũng sống lại.

 

 

Thử nghĩ một chút, nếu Tiếu Vi cũng sống lại, như vậy cô ta nhìn thấy hắn trong khoảng thời gian này cùng Triển Dực Phi ở chung một chỗ, tất nhiên phải biết rằng hắn đã không còn muốn có bất cứ liên hệ gì với Thẩm Quân nữa, một khi đã như vậy, cô ta vì cái gì còn đối với hắn phòng bị a?

 

 

Còn có điều này, hắn cảm thấy hắn là người vô luận như thế nào cũng không thể chịu được có người làm cho đứa nhỏ của hắn bị tổn thương dù chỉ một chút. Mặc dù một đời trước hắn không phải cố ý, nhưng làm hại Tiếu Vi rơi xuống tầng là sự thật, Tiếu Vi liền cứ như vậy đánh mất tính mạng cùng đứa nhỏ, nếu một lần nữa trở về, cô ta có thể chịu đựng được không trả thù sao? Nếu có thể, vậy không khỏi giấu quá sâu.

 

 

Lâm Ngọc Đồng lại cùng Chu Kiện nói một vài chuyện khác, chỉ chốc lát sau liền tới phòng học. Trong phòng học quả nhiên so với trước kia ấm áp hơn không chỉ một cấp bậc, vốn đoàn người đều mặc áo lông vào học còn run cầm cập, lúc này tất cả đều cởi ra, có người trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, còn đem tay áo xắn lên thật cao. Lâm Ngọc Đồng vừa tiến vào, rất nhiều người cùng hắn chào hỏi, liền ngay cả giáo viên cùng cười nói một câu, “Ai? Đại công thần hôm nay đi học sao?”

 

 

Lâm Ngọc Đồng có chút 囧, đối mặt với ánh mắt trêu chọc thiện ý của giáo viên cùng các bạn học cũng chỉ có thể giả ngu.

 

 

Trong khoảng thời gian nghỉ giữa tiết mười phút, Long Nhạc hỏi Lâm Ngọc Đồng, “Lâm tử, cậu có định thi nghiên cứu sinh không?”

 

 

Năm ba, có người chuẩn bị thi nghiên cứu sinh đã bắt đầu ôn tập, người không có dự tính thi đều bắt đầu tìm nơi thực tập, hoặc là suy tính phương án khác, chỉ có một ít người vẫn còn hưởng thụ cuộc sống đại học, nói chuyện yêu đương, muốn tạo quan hệ hữu nghị gì đó.

 

 

Lâm Ngọc Đồng trước kia đã nghĩ qua vấn đề này, liền không chút do dự nói: “Không thi.”

 

 

Hắn không phải là người có đầu óc kinh doanh cái gì đó, đời trước thử qua biết là không được, đời này cũng không tính toán thử. Hắn chỉ thích viết tiểu thuyết, thích dùng từng chữ từng chữ chắp vá nên một câu chuyện đầy đủ, hơn nữa kỳ thực viết cũng coi như rất thành công. Nói thật một đời này hắn có thể nương theo một ít ưu thế của kiếp trước để vừa làm đầu tư vừa viết tiểu thuyết,

 

 

Long Nhạc nhất thời ủ rũ, “Thật sự không thi a? Cái đệch, cậu không thi, Ngọc Bách cũng không thi, Thừa Thiên càng không thi, vậy chỉ có một mình tôi thi thôi sao?!”

 

 

Một đời trước Hoa Ngọc Bách sau khi tốt nghiệp trực tiếp vào làm trong một công ty nước ngoài, Hướng Thừa Thiên thì chạy đi tự mình gây dựng sự nghiệp, Long Nhạc quả thực là thi nghiên cứu sinh, thế nhưng hình như không đỗ.

 

 

Lâm Ngọc Đồng nghĩ nghĩ nói: “Mặc kệ ai thi, dù sao cậu muốn thi thì cậu phải nghiêm túc học, khoảng thời gian tiện cho học tập như vậy cộng lại cũng chỉ có vài năm, tới sau này ra ngoài xã hội rồi muốn học cũng không có hoàn cảnh học tập như vậy, tự cậu suy ngẫm lại đi.”

 

 

Long Nhạc trừng mắt liếc Lâm Ngọc Đồng một cái, “Nói chuyện với cậu như thế nào có cảm giác giống như đang nói chuyện với mẹ tôi vậy?”

 

 

Lâm Ngọc Đồng lấy sách đập vào sau lưng Long Nhạc, Long Nhạc vội vàng chạy đi.

 

 

Cách thời gian vào học còn năm phút đồng hồ, Lâm Ngọc Đồng lấy ra di động gửi cho Triển Dực Phi một tin nhắn.

 

 

—– Dực Phi, trong phòng học rất ấm áp, cảm ơn.

 

 

Triển Dực Phi thu được tin nhắn, rất nhanh nhắn lại.

 

 

—– Cố gắng kiếm tiền chính là vì để cho phu nhân được hưởng thụ tốt hơn, không cần khách khí.

 

 

Lâm Ngọc Đồng: “…”

 

 

Khoảng thời gian kế tiếp, Lâm Ngọc Đồng hoàn toàn được thể nghiệm cảm giác cái gì gọi là khóe miệng không tự chủ được cong lên, ngu ngốc không nói nên lời, nhưng mà hắn lại khống chế không được, cho nên chỉ có thể nỗ lực đem tâm tư đặt ở trên học tập, đừng tiếp tục nghĩ đến ngữ khí ôn nhu của Triển Dực Phi.

 

 

Thật vất vả chờ đến giữa trưa tan học, Lâm Ngọc Đồng nghĩ còn phải đi tìm Triển Dực Phi, liền vội vàng muốn rời đi, ai ngờ hắn vừa nhấc mông khỏi ghế, Chu Kiện liền đem hắn gọi lại, lớp trưởng đại nhân đưa cho hắn một chiếc hộp, nói: “Đây là chút tâm ý của các bạn trong lớp, tặng cho cậu cùng Triển tiên sinh, cảm ơn hai người, đồng thời cũng chúc hai người trăm năm hòa hợp a.”

 

 

Bạn học trong lớp cũng đồng thanh hô to: “Lâm Ngọc Đồng, chúc cậu cùng Triển tiên sinh trăm năm hòa hợp a!”

 

 

Lâm Ngọc Đồng nhìn các bạn học, cười nói ‘Cảm ơn mọi người’, sau đó cầm hộp trong tay, đi đến bãi đỗ xe.

 

 

Triển Dực Phi bình thường đều là 12 giờ đúng rời khỏi văn phòng, nếu như không rời văn phòng, chắc chắn sẽ để thư ký gọi cơm hộ mình. Nhưng hôm nay Lâm Ngọc Đồng muốn tới đây, anh trước tiên đem công việc giải quyết xong, sau đó không gọi cơm cũng không đi ra ngoài, một mực chờ đợi.

 

 

Cùng Triển Dực Phi đồng thời ngồi chờ trong văn phòng còn có Tả Tư Khải và Trình Thích. Hai người vốn cũng nên đi ăn cơm, nhưng Tả Tư Khải chưa từng gặp qua Lâm Ngọc Đồng, tò mò muốn chết, cho nên quyết định gặp xong rồi mới đi ăn cơm.

 

 

Bởi vì không phải là giờ cao điểm, cũng không phải là ngày nghỉ lễ, trên đường cũng không quá ách tắc, sau khi rời trường học, Lâm Ngọc Đồng mất khoảng 25 phút đã tới dưới tầng tập đoàn Triển Dương. Chẳng qua vì tiết kiệm thời gian, Lâm Ngọc Đồng cũng không lên trên, mà trực tiếp gọi điện thoại bảo Triển Dực Phi xuống dưới.

 

 

Thời điểm Triển Dực Phi xuống dưới, bên cạnh còn đi theo hai chiếc đuôi to. Tả Tư Khải nhìn về hướng ngón tay Trình Thích chỉ tới, liếc mắt một cái liền thấy Lâm Ngọc Đồng, không khỏi trêu ghẹo nói: “Được a, Dực Phi, khó trách nhớ mãi không quên, một lòng một dạ muốn đem người mang về nhà, diện mạo đẹp trai như vậy!”

 

 

Trình Thích nói: “Tính tình nhân phẩm cũng rất tốt, trái lại tôi cảm thấy xứng với Dực Phi lắm!”

 

 

Triển Dực Phi bật cười, đi qua cực kỳ tự nhiên ôm lấy thắt lưng của Lâm Ngọc Đồng, đối với hắn giới thiệu, “Tả Tư Khải, Phó tổng tài hành chính của tập đoàn Triển Dương, em gọi anh ấy là Tả ca là được rồi, đều là người một nhà.”

 

 

Lâm Ngọc Đồng vươn tay, “Chào Tả ca, tôi tên là Lâm Ngọc Đồng, anh cứ gọi tôi là Lâm tử. Thường hay nghe Dực Phi nhắc tới anh.”

 

 

Tả Tư Khải cười nói: “Nhắc tới tôi làm chi? Có phải hay không nói xấu tôi?”

 

 

Lâm Ngọc Đồng nói: “Làm sao có thể, là nói tốt.” Nói xong liếc Triển Dực Phi một cái, chợt nghe Triển Dực Phi nói: “Đừng để ý tới bọn họ, để ý anh là được rồi.”

 

 

Tả Tư Khải cùng Trình Thích vội vàng hú lên một cách quái dị.

 

 

Vốn Triển Dực Phi là muốn cùng Lâm Ngọc Đồng hưởng thụ bữa cơm hai người, nhưng cũng đã gặp mặt, tăng thêm hai phần cơm cũng không phải chuyện gì to tát, Lâm Ngọc Đồng liền đề nghị mọi người cùng nhau ăn cơm, vì thế mấy người tìm một phòng thuê riêng, Lâm Ngọc Đồng lại được nghe không ít lời phun tào về Triển Hoành Đồ, đối với Tả Tư Khải cũng coi như có một cái nhận thức.

 

 

Lâm Ngọc Đồng cảm thấy thích hợp, muốn dung nhập bọn họ, biện pháp nhanh nhất chính là đồng thời phun tào Triển Hoành Đồ.

 

 

Nhớ rõ thời điểm lần đầu tiên đi vào văn phòng của Triển Dực Phi, Trình Thích đã từng phun tào, lần này Tả Tư Khải cũng đối với Triển Hoành Đồ biểu đạt cực độ bất mãn, “Tôi lúc ấy nếu không phải hướng về Dực Phi, quả thực không thể lưu lại tập đoàn Triển Dương. Cha già nhà tôi ở tập đoàn Triển Dương làm trâu làm ngựa nhiều năm như vậy, kết quả thời điểm cha tôi sinh bệnh, Triển Hoành Đồ liếc mắt một cái cũng không thèm, trái lại là Dực Phi qua thăm vài lần, cậu nói xem, Triển Hoành Đồ người này có thể kết giao hay không?”

 

 

Trình Thích khẽ cau mày, “Có lúc tôi thật sự hoài nghi Dực Phi rốt cuộc có phải là con ruột của ông ta hay không, hiện tại liền ngay cả người bên ngoài cũng biết, ông ta đem hạng mục Vinh Thành giao cho cô con gái.”

 

 

Triển Dực Phi trầm mặc không lên tiếng, nhưng Lâm Ngọc Đồng tốt xấu gì cũng ở cùng anh thời gian dài như vậy, có thể cảm giác được trong lòng anh ngột ngạt, liền ở dưới bàn nhẹ nhàng vuốt ve chân của Triển Dực Phi để an ủi.

 

 

* ngột ngạt: là trạng thái cảm thấy bức bối, không chịu đựng nổi cuộc sống vì tinh thần bị đè nén nặng nề

 

 

Triển Dực Phi nắm lấy tay của Lâm Ngọc Đồng, không thèm để ý nói: “Ăn cơm đi.”

 

 

Trên bàn nháy mắt yên tĩnh, sau đó vang lên cơ bản đều là tiếng bát đĩa va chạm.

 

 

Sau đó Tả Tư Khải thanh toán tiền, chế nhạo nhìn Triển Dực Phi, “Còn chút thời gian, Dực Phi cậu là muốn cùng Tiểu Lâm tử nhà cậu đi tản bộ một lát, hay là đi chung với chúng tôi?”

 

 

“Anh hỏi câu này không phải là hỏi thừa sao?” Trình Thích lôi gã đi.

 

 

Lâm Ngọc Đồng cười nhìn hai người vừa cười vừa nói rời đi, cùng Triển Dực Phi đi tới bãi đỗ xe.

 

 

Một lát nữa Lâm Ngọc Đồng còn phải quay về trường, cho nên hắn trực tiếp ngồi vào vị trí lái xe, mà Triển Dực Phi thì ngồi ở ghế phó lái. Trước khi lên xe, anh nhìn thấy trên ghế ngồi có cái gì đó, cầm lấy đồng thời hỏi Lâm Ngọc Đồng: “Đây là cái gì?”

 

 

Lâm Ngọc Đồng nói: “À, là quà của các bạn cùng lớp, nói là cảm ơn anh đã lắp điều hòa cho bọn họ.”

 

 

Triển Dực Phi vốn muốn bỏ xuống, nghe xong lời nói của Lâm Ngọc Đồng liền không bỏ xuống nữa, “Nói cách khác có phần của anh?”

 

 

Lâm Ngọc Đồng không mở ra, cho nên quả thực cũng không rõ, đáp: “Không biết a, hẳn là có đi, anh mở ra nhìn xem.”

 

 

Triển Dực Phi liền mở ra, nhìn thấy bên trong có một túi vải miệng rút màu đỏ, trên túi vải miệng rút in một đôi cô dâu chú rể chibi đang bái thiên địa, sau khi mở dây buộc túi ra, cư nhiên là…

 

 

Triển Dực Phi sửng sốt, cười nhìn về phía Lâm Ngọc Đồng, “Điều hòa này tặng có giá trị, sinh viên lớp em thật sự rất hiểu lòng anh a.”

 

 

Lâm Ngọc Đồng liếc mắt một cái, cái đệch! Một lọ bôi trơn dạng lỏng, vài chục bao cao su đủ loại màu sắc đủ loại mùi vị!!!

 

 

Chu Kiện a Chu Kiện, ông đây thật sự không ngờ tới cậu lại là lớp trưởng như vậy!

 

 

Lâm Ngọc Đồng trên mặt nóng như bị thiêu, bởi vì hắn đột nhiên nhớ đến lời Triển Dực Phi nói sáng nay.

 

 

Triển Dực Phi cũng nhớ đến, trêu ghẹo nhìn về phía Lâm Ngọc Đồng, “Đây thật sự là bạn học của em tặng sao? Anh nhớ rõ hình như từng hỏi qua em có thể hay không mang…”

 

 

Lâm Ngọc Đồng vội vàng đánh gãy Triển Dực Phi: “Sắp tới thời gian vào làm của anh rồi đúng không? Mau chóng trở về thôi, làm lãnh đạo đi muộn sẽ ảnh hưởng không tốt đi? Buổi chiều em lại đến đón anh!”

 

 

Triển Dực Phi: “…”

 

 

Triển Dực Phi cầm lấy chiếc túi kia, “Vậy giúp anh cảm ơn bạn học của em, với cả, anh sẽ chuẩn bị tốt quà đáp lễ.”

 

 

Lâm Ngọc Đồng ngạc nhiên, “Anh muốn mang thứ này tới văn phòng?”

 

 

Triển Dực Phi như cười như không nói: “Yên tâm, mặc kệ mang tới chỗ nào, cuối cùng vẫn sẽ dùng ở trên người em.”

 

 

Lâm Ngọc Đồng: “…”

 

 

Lâm Ngọc Đồng cảm thấy một đám thần trợ công kiêm đồng đội heo học cùng lớp này quả thực là điên rồi, lại không biết người hi vọng hắn cùng Triển Dực Phi thuận lợi phát triển không chỉ có như vậy.

 

 

Năm phút đồng hồ trước —–

 

 

Tả Tư Khải cùng Trình Thích chậm rãi đi về hướng công ty, Tả Tư Khải nói: “Cậu nói xem chúng ta phun tào như vậy, Lâm tử có thể hay không cảm thấy Dực Phi đáng thương?”

 

 

Trình Thích nói: “Sẽ không, tôi vừa nãy chú ý tới động tác của Lâm tử, cậu ấy ở dưới bàn vuốt ve Dực Phi. Hơn nữa anh không phát hiện giữa chân mày của Lâm tử có một cỗ chính khí sao? Mỗi lần chúng ta nhắc đến Triển Hoành Đồ, quanh người cậu ấy sẽ tỏa ra một luồng khí cực kỳ khó chịu, cho nên tôi dám cam đoan với anh, phun tào Triển Hoành Đồ, hiệu quả nhất định cực kỳ tốt.”

 

 

Tả Tư Khải cười nói: “Được rồi, xem ra tôi phải bớt thời gian sắp xếp lại một chút chuyện thiếu đạo đức của Triển Hoành Đồ, để thời điểm lần sau gặp mặt lại tiếp tục.”

 

 

Trình Thích khẽ thở dài, “Còn cần sắp xếp lại sao? Chỉ riêng việc đem hạng mục Vinh Thành chuyển giao cho Triển Dực Trữ đã đủ phun tào cả một năm rồi đi?”

 

 

Triển gia là phát triển đa ngành nghề, các hạng mục liên quan tới bách hóa, vận tải đường thủy, bất động sản… mà vận tải đường thủy ‘miếng bánh ngọt’ này từ trước đến nay vẫn luôn do Triển Dực Phi phụ trách. Vốn sau khi lão thái gia qua đời, Triển gia tại lĩnh vực này đã rất lâu không có đột phá, không chỉ năng lực vận chuyển càng ngày càng lạc hậu, đơn đặt hàng ít, quan hệ cùng các bộ ngành chính phủ cũng thập phần cứng ngắc, ở trước khi Triển Dực Phi tiếp nhận cũng chỉ là một ‘miếng bánh bỏ đi’ bên trong tập đoàn Triển Dương, sau lại bị Triển Dực Phi lần nữa quy hoạch, chỉnh đốn và cải cách, biến thành quy mô hiện tại. Hạng mục vận tải đường thủy Vinh Thành hiện giờ chẳng những là công ty vận tải đường thủy số một quốc nội, khắp nơi đều có vết tích, lại có số lượng đơn đặt hàng mới không đếm được. Kết quả Triển Hoành Đồ làm việc tốt, cư nhiên đem công sức vốn thuộc về con trai giao cô con gái.

 

 

Nghĩ đến mấy ngày nay ở trong công ty nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Uông Băng Yến cùng Triển Dực Trữ kia, Trình Thích không quá thoải mái.

 

 

Tả Tư Khải thấy thế an ủi vài câu, “Được rồi, dù sao trong lòng Dực Phi nắm chắc. Hơn nữa kỳ thực tôi cảm thấy giống như bây giờ cũng rất tốt, rất nhiều người mặc dù ngoài miệng không nói gì cả, nhưng đối với Triển Hoành Đồ có ý kiến rất lớn. Vả lại cậu cũng không phải không biết, Triển Dực Trữ chỉ là một bao cỏ, cho dù Dực Phi đã đem chuyện nên xử lý đều xử lý, hạng mục vận tải đường thủy của Vinh Thành cô ta cũng không gánh vác nổi. Tôi hiện tại chỉ lo lắng, Triển Hoành Đồ có thể hay không tìm cho cô ta một trợ lực mạnh mẽ.”

 

 

Trình Thích trong chốc lát không nói gì, những hiển nhiên cũng có băn khoăn như vậy.

 

 

Không nghĩ tới vài ngày sau, vừa vặn, Triển Hoành Đồ liền tuyên bố một tin tức —– Triển Dực Trữ sắp đính hôn, đối tượng đính hôn chính là bạn trai hiện tại của cô, Tổng giám tài vụ của tập đoàn Triển Dương – Diệp Hàn Anh.

 

 

Lâm Ngọc Đồng đối với ‘Diệp Hàn Anh’ người này không tính là đặc biệt quen biết, nhưng cũng không phải hoàn toàn xa lạ. Một đời trước khi hắn còn sống đã từng gặp qua vài lần trên tin thời sự, cho nên biết người này là con rể ở rể của Triển gia, rất có năng lực, nhưng nhân phẩm cực kỳ có vấn đề. Hắn nhớ rõ trong tất cả tin tức liên quan tới người này, ấn tượng sâu sắc nhất chính là người này từng lái xe đâm Triển Dực Phi. Mặc dù đó là chuyện về sau, nhưng mà nếu có thể làm ra loại sự tình này, nhân phẩm có thể tốt đẹp sao?

 

 

Lâm Ngọc Đồng cảm thấy hắn cần phải nhắc nhở Triển Dực Phi cẩn thận một chút, nhưng mặc kệ là một đời trước hay là một đời này, hắn cũng chưa từng cùng Diệp Hàn Anh có tiếp xúc trực tiếp, cho nên vô cớ bôi nhọ khẳng định là không được.

 

 

Làm thế nào mới có thể làm cho Triển Dực Phi chịu nghe vào tai?

 

 

Lâm ngọc Đồng đang trải túi ngủ, Triển Dực Phi tắm xong đi ra, Lâm Ngọc Đồng quay đầu nhìn về phía anh, “Dực Phi, anh nói xem làm thế nào mới có thể nhanh chóng thuyết phục một người?”

 

 

Triển Dực Phi hỏi: “Thuyết phục ai?”

 

 

Lâm Ngọc Đồng chỉ chỉ anh: “Ví dụ như em thuyết phục anh.”

 

 

Triển Dực Phi cười tủm tỉm nói: “Chuyện này rất dễ, nghe nói nam nhân sau khi làm xong là lúc lỗ tai mềm nhất, em có muốn thử không?”

 

 

* lỗ tai mềm: người khác nói cái gì cũng nghe, không có chủ kiến của bản thân

 

 

Lâm Ngọc Đồng: “…”

 

 

~ ~ ~ ~ ~

 

 

* túi vải miệng rút:

 

* chibi:

 

 

 

__________