Đăng trong Đam mỹ

Sống Lại Biến Thành Mèo Chó Của Tổng Tài Phản Diện – Chương 13


Chương thứ mười ba:

Ôn Minh Dịch trả lời: [Ừ, cậu có ký không? Nếu chưa ký thì đừng ký, Dương tỷ hình như có dự định để mọi người cùng nhau debut thành nhóm nhạc thần tượng. Đám người Trịnh Phong kia cậu cũng biết đấy, lắm chuyện, ký cũng rất phiền phức.]

Tống Hòa: [Nhưng mà tôi ký mất rồi.]

Ôn Minh Dịch: …

Ôn Minh Dịch chỉ có thể an ủi cậu ta, nói: [Không sao, cậu dễ tính, đám người Trịnh Phong hẳn là sẽ không nhằm vào cậu đâu.]

Đây là lời nói thật, ở kiếp trước, nhóm ba tên ‘Chó ba đầu địa ngục’ do Trịnh Phong cầm đầu kia không ít lần gây sự với cậu, PK (*) với nhau là chuyện rất chi bình thường. Nhưng Tống Hòa bởi vì dễ tính, Trịnh Phong đâm chọt vài lần hắn ta đều không thèm để ý, trái lại khiến Trịnh Phong cảm thấy hắn ta không thú vị, về sau không làm phiền hắn ta nữa.

(*) PK: là viết tắt của cụm từ “Player Killing”, đây là từ để chỉ những hành động của người chơi khi hóa thân vào nhân vật trong game nhằm tấn công, giết đối thủ bằng cách điều khiển, sử dụng những dụng cu, vụ khí, chiêu thức, kỹ năng của nhân vật. Ở trong nhiều trường hợp từ này cũng được sử dụng để chỉ một cuộc đánh nhau tay đôi giữa 1 người với 1 người, 1 người với 1 nhóm, 1 nhóm với 1 nhóm.

Tống Hòa gửi lên một icon gật đầu, lại nói với Ôn Minh Dịch: [Tôi biết việc sẽ debut thành nhóm nhạc, mấy ngày trước lúc ký hợp đồng Dương tỷ đã nói với tôi, tôi cũng đã đồng ý. Hiện tại trên thị trường có rất nhiều minh tinh xuất thân từ show sống còn, thế nhưng có thể chân chính hoạt động kiếm tiền thì không được mấy người, cho nên có thể ký hợp đồng, có thể debut đã là tốt lắm rồi. Tôi tham gia cuộc thi này, chính vì để trở thành minh tinh, kiếm được nhiều tiền hỗ trợ cho gia đình, giống như bây giờ, tôi đã cảm thấy rất may mắn.]

Ôn Minh Dịch thấy hắn nói vậy, thoáng nhớ lại tình cảnh kiếp trước, nói: [Yên tâm, nhóm nhạc này chắc là sẽ không quá flop, cậu sẽ kiếm được tiền thôi.]

Chỉ là có thể nổi tiếng đến mức nào, kiếm được bao nhiêu tiền thì Ôn Minh Dịch không biết, dù sao, ở kiếp trước khi nhóm nhạc này vừa debut cũng rất có tiếng tăm, một phần nguyên nhân rất lớn là bởi vì cậu —– số lượng fan only của cậu gần bằng với tổng số fan của bốn thành viên còn lại. Cho nên, Trịnh Phong cái tên hạng hai kia mới không cam lòng, chuyện gì cũng muốn so với cậu.

Ôn Minh Dịch nghĩ tới đây, mở ra vòng bạn bè, liền thấy động thái mới nhất trong vòng bạn bè vừa khéo lại là Trịnh Phong.

Trịnh Phong: Trong năm người đứng đầu, bốn người thành công ký hợp đồng, quả nhiên, người cười cuối cùng mới là người chiến thắng, kẻ không có công ty không ai muốn ký mới phải xấu hổ [cười] [cười] [cười].

Đám ‘đàn em’ của Trịnh Phong lập tức ấn like bình luận: Ai bảo cậu ta ngông cuồng, ai bảo cậu ta kiêu ngạo, không được debut để xem cậu ta còn có bản lĩnh gì. Lần sau gặp lại, chắc chắn sẽ cúi đầu không dám nhìn Trịnh ca của chúng ta, ha ha ha.

Trịnh Phong: Còn có thể gặp lại à, không có công ty nào thèm ký với cậu ta, sao có thể gặp lại! Ha ha ha, theo anh thấy, ai đó tốt nhất nên trở thành Streamer (16) đi, dù sao ngưỡng cửa của Streamer cũng không cao, rất thích hợp với loại người không ai thèm ký giống như cậu ta.

Ôn Minh Dịch: …

Ôn Minh Dịch hết sức tò mò, Dương Kỳ rốt cuộc đã nói với đám người Trịnh Phong thế nào, hứa hẹn bao nhiêu tài nguyên, lại có thể đem bọn họ lừa gạt đến mức này? Nếu chỉ hứa hẹn một chút, chắc chắn sẽ không ngóc đầu kiêu ngạo tới vậy! Cậu nhấc tay định block Trịnh Phong, lại nghĩ, không được, nếu block Trịnh Phong thì mình về sau làm sao có thể chuẩn xác ‘vả mặt’ gã, vẫn nên giữ lại, như vậy mới có thể đánh rắn đánh dập đầu (*).

(*) đánh rắn đánh dập đầu: ý muốn nói trong đấu tranh phải đánh vào nơi hiểm yếu của đối phương.

Chỉ có điều cũng không biết anh cậu muốn tìm cho cậu công ty quản lý kiểu gì, nhưng bất luận thế nào, khẳng định có thể đè ép cái công ty cặn bã kia của Dương Kỳ, đến lúc đó cậu thật sự rất muốn nhìn xem Trịnh Phong sẽ có sắc mặt gì.

Ôn Minh Dịch nghĩ vậy liền bình luận dưới bài đăng của Trịnh Phong: Rác rưởi bị vứt ở trên đường, vô cùng đáng thương, thùng rác thu nhận lợi dụng nó, rác rưởi lại cảm thấy, “Woa, đây quả thực là nơi tốt nhất thế giới”. Vàng bị rơi ở gần bên thùng rác, tỏa sáng lấp lánh, rác rưởi ôm chặt thùng rác sợ vàng tiến vào, thế nhưng đâu có khối vàng nào chịu tiến vào trong thùng rác chứ [cười]. Món ngon đặc sắc đều là đến cuối mới được mang lên, loại người giống như cậu, gọi là đồ nhắm khai vị!

Ôn Minh Dịch bình luận xong, gần như có thể đoán được dáng vẻ tức giận thở hổn hển của Trịnh Phong sau khi đọc được bình luận này. Cậu ngẩng đầu định hỏi Tư Quân Đạc về chuyện ký hợp đồng của mình, lại thấy Tư Quân Đạc đang nhìn điện thoại của bản thân, hình như đang nhắn tin trả lời ai đó.

“Có chuyện gì thế?” Ôn Minh Dịch hỏi hắn.

“Khương Tử Mặc nói cậu ấy vừa rồi có chút xúc động, đang xin lỗi anh.”

Ôn Minh Dịch cạn lời, cái tên này đúng là âm hồn bất tán mà! Sau đó cậu liền nghe được một chuyện còn ‘âm hồn bất tán’ hơn —– “Cậu ấy muốn cùng anh đi xem phim, bù lại lần lỡ hẹn hôm trước.” Tư Quân Đạc bổ sung.

Ôn Minh Dịch lập tức đứng dậy, đi đến trước mặt Tư Quân Đạc, nghĩa chính ngôn từ (*), “Không được! Anh đã hứa với em là sẽ cắt đứt quan hệ với anh ta.”

(*) nghĩa chính ngôn từ: câu chữ nghiêm khắc, nội dung và lý lẽ chính đáng.

“Nhưng trước khi anh hứa với em chuyện này, anh cũng đã đồng ý với cậu ấy, sẽ cùng cậu ấy đi xem phim.”

“Anh ta là trẻ con à? Không có người lớn là anh đi cùng thì không được vào rạp chiếu phim? Thế thì bảo Văn Bác đi với anh ta đi, Văn Bác chắc chắn sẽ đồng ý.”

“Sao có thể nói như vậy.” Tư Quân Đạc dạy dỗ cậu, “Hôm trước anh đã bảo với Khương Tử Mặc là sẽ bồi thường lần lỡ hẹn đó, nói được thì phải làm được, nếu không sẽ thành nói lời không giữ lời.”

“Cho nên em trở thành người bị anh nói lời không giữ lời?”

“Minh Minh, hai chuyện này, Khương Tử Mặc tới trước, em tới sau, không hề có xung đột. Anh đi xem phim với cậu ấy xong, sẽ hoàn toàn cắt đứt quan hệ với cậu ấy, hiểu chưa?”

Ôn Minh Dịch đương nhiên hiểu, chỉ là cậu không chấp nhận.

“Em không đồng ý.”

“Chuyện này, anh đã quyết rồi.”

Ôn Minh Dịch lập tức bị chọc cho bùng nổ, hai má cũng phồng lên, “Anh lặp lại lần nữa xem nào!”

“Tối nay anh đi xem phim với cậu ấy, sau đó bắt đầu từ ngày mai trở đi, anh và Khương Tử Mặc sẽ còn không quan hệ gì nữa. Chuyện anh đã hứa với em thì anh nhất định sẽ làm được, em không cần phải lo lắng như thế.” Tư Quân Đạc rõ ràng đã đem tất cả sắp xếp xong.

Ôn Minh Dịch quả thực mệt tâm, cậu làm sao có thể không lo lắng, ai biết hào quang nhân vật chính của Khương Tử Mặc có thể lại phát huy công dụng vào tối nay hay không! Nguyên một buổi tối đấy! Một buổi tối có thể xảy ra bao nhiêu chuyện hả! Cậu tuyệt đối không đồng ý, trừ phi…

Ôn Minh Dịch hai mắt sáng rực, hai tay chống lên trên mặt bàn làm việc của Tư Quân Đạc, “Muốn em đồng ý cũng được thôi, chẳng qua em có một điều kiện.”

“Em nói đi.”

“Em đi cùng anh.”

“Lần trước anh đã nói với em rồi, như vậy không thích hợp.”

Ôn Minh Dịch cười tủm tỉm, “Có gì không thích hợp, hai người chọn suất chiếu sau 9 giờ tối, em biến thành mèo rồi đi cùng anh, Khương Tử Mặc dù sao cũng không đến mức phản đối anh mang theo một con mèo đâu nhỉ.”

Tư Quân Đạc không nghĩ tới cậu có tính toán này, không khỏi có chút sửng sốt.

Ôn Minh Dịch cảm thấy bản thân quả thực là một thiên tài, đến lúc đó mình dùng thân phận mèo quất ngồi ở trong lồng ngực của Tư Quân Đạc, Khương Tử Mặc dám vượt lôi trì một bước (*), cậu liền tặng hắn ta một vuốt, cào chết đóa hắc tâm liên này! Dù sao mèo làm gì cũng đều đúng, nếu mèo sai, vậy cũng không phải là lỗi của mèo!

(*) vượt qua lôi trì: chỉ hành động vượt qua một phạm vi nhất định.

“Không được.”

Ôn Minh Dịch vẫn chưa thoát khỏi tưởng tượng của mình, liền nghe thấy một tiếng như thế, lập tức nghi ngờ hỏi, “Vì sao?”

“Có rạp chiếu phim nào cho phép mang thú cưng vào hả?”

“Anh không biết có một nơi gọi là rạp chiếu phim tư nhân à?” Ôn Minh Dịch hiến kế cho hắn, “Anh trả thêm cho chủ rạp ít tiền, người ta khẳng định sẽ đồng ý. Nếu anh ngại phiền phức thì để em giúp anh liên hệ.”

Tư Quân Đạc vô cùng bất đắc dĩ, “Chỉ là xem một bộ phim mà thôi, em cũng không cần thiết phải phòng bị đến vậy.”

“Chỉ là xem một bộ phim mà thôi, cũng không đến mức để anh cố chấp cự tuyệt em trai đáng yêu của anh như vậy.” Ôn Minh Dịch vươn tay nắm lấy tay hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, giả vờ đáng thương, “Anh, Quân Đạc ca ca ~ em có phải là người mà anh yêu thương nhất không?”

Tư Quân Đạc: …

Ôn Minh Dịch bất mãn, “Sao anh không nói gì hết!”

Tư Quân Đạc: …

Tư Quân Đạc còn có thể làm gì được nữa, hắn chỉ có thể thỏa hiệp khẽ gật đầu, “Được rồi, được rồi, anh mang theo em.”

Ôn Minh Dịch liền biết anh cậu nhất định sẽ dính chiêu này, từ tận đáy lòng cảm thán: “Anh quả nhiên vẫn rất yêu em!”

“Em biết là được rồi.”

“Thế để em đi liên hệ rạp chiếu phim.”

“Không cần.” Tư Quân Đạc bình tĩnh nói, “Anh có người quen mở rạp chiếu phim tư nhân, tối nay chúng ta qua đó.”

“Được.” Ôn Minh Dịch tâm tình rất tốt tỏ vẻ đồng ý.

Tư Quân Đạc thấy sự tình đã được quyết định, liền nhắn tin hẹn Khương Tử Mặc lúc 9 giờ tối, địa điểm là ở rạp chiếu phim tư nhân Nghệ Thịnh. Khương Tử Mặc thấy là rạp chiếu phim tư nhân, không khỏi chút vui mừng, nghĩ tới lúc đó chỉ có hai người bọn họ, vừa vặn có thể nói chút chuyện riêng tư.

Nhưng mà 9 giờ có chút muộn, “Hay là đi sớm một chút đi, chúng ta cùng nhau ăn tối.”

“Không được.” Tư Quân Đạc cự tuyệt, “Hôm nay tôi còn có việc.”

Hắn nói xong, gửi cho Khương Tử Mặc địa chỉ của rạp chiếu phim tư nhân. Khương Tử Mặc liếc mắt nhìn một cái, bất lực hỏi hắn, “Em chưa từng tới nơi này, anh có thể qua đón em được không?”

“Tôi không có thời gian.” Tư Quân Đạc trả lời hắn ta, “Cậu tự tới, hoặc là nhờ Văn Bác đưa cậu tới.”

Khương Tử Mặc không có cách nào khác, chỉ đành nói, “Vậy để em tự tìm cách tới đó, em cũng không muốn cứ luôn làm phiền Văn Bác.”

Tư Quân Đạc không nói gì nữa, bỏ điện thoại xuống, tiếp tục làm việc.

Mà Ôn Minh Dịch, thì hào hứng đợi đến 9 giờ tối, ngẫm lại, đây là lần đầu tiên cậu và Tư Quân Đạc cùng tới rạp chiếu phim tư nhân, có chút mong chờ!

•••

[Hậu trường nho nhỏ]

Khương Tử Mặc: Rạp chiếu phim tư nhân! Không gian hai người!

Minh Minh: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, nghĩ cái gì vậy, Minh Minh ngày mai gặp anh trai, Minh Minh mỗi ngày đều gặp anh trai! Chỗ nào có anh trai thì đều sẽ có mặt Minh Minh! Đừng hòng có không gian hai người, kiếp này nằm mơ cũng không có đâu! Chỉ có không gian hai người của Minh Minh và anh trai thôi, hì hì hì ~

(16) Streamer: là những người phát sóng trực tiếp (streaming) khi chơi trò chơi điện tử. Việc phát trực tuyến có thể được thực hiện qua các nền tảng trực tuyến như Twitch và YouTube hay Facebook. Streamer hay còn được gọi là Caster trước đây còn được xem là công việc giống như bình luận viên bóng đá nhưng khác ở chỗ họ bình luận cho game và trò chơi điện tử. Streamer hiện nay đã được coi là một nghề với nhiều thử thách và khó khăn nhưng đổi lại họ sẽ nhận được thu nhập xứng đáng. Thu nhập của Streamer thường đến từ tiền Donate (người xem ủng hộ trực tiếp cho streamer) hoặc tiền quảng cáo.

.

.

___

Tác giả:

Một con mèo lười mỗi ngày đều ngủ vùi trong ổ ~ ♥

Một suy nghĩ 2 thoughts on “Sống Lại Biến Thành Mèo Chó Của Tổng Tài Phản Diện – Chương 13

    1. Thực ra nhiều lúc không hiểu được mạch não của bạn bạch liên bông này cho lắm =))) kiểu lấy đâu ra tự tin để đi so với thanh mai trúc mã nhà người ta, trong khi biết dư Tư Quân Đạc chiều Minh Minh thế nào

Hôn Miu ta đi ~