Đăng trong Đam mỹ

Bỉ Thì Bỉ Thì 2 – 31


Chúc mừng Trung thu vào cuối ngày :icontuzkistarsplz:

 

 

————————-

 

 

Chương thứ ba mươi mốt:

 

 

Cùng ngày, người đứng đầu của ba nhà ở trong phòng làm việc tại nhà của ‘Hoàng đế’ mở một cuộc họp bí mật kéo dài rất lâu. Thời điểm ba người rời đi, Hoàng đế tỏ rõ muốn gặp mặt Yến Phi. Ba người đem chuyện này nói cho con trai, cũng đem thái độ của Hoàng đế nói cho con trai, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng không trách cha mình lắm miệng. Bọn họ từ trong chuyện này ngửi được một ít tín hiệu chính trị.

 

 

Suy tình cặn kẽ một phen, ba người vẫn đem chuyện này nói cho Yến Phi. Ngoài dự liệu của ba người, Yến Phi không hề mất hứng, biểu hiện cũng rất bình thản. Có lẽ là vì hắn đã tiếp nhận việc mình có thể mang thai, đối với chuyện Tiêu phụ bọn họ đem chuyện này nói cho ‘Hoàng đế’, Yến Phi cũng thản nhiên tiếp nhận. Lần này gặp chuyện không may, Yến Phi đối với hai đứa con trai cảm thấy có nhận thức càng thêm sâu sắc. Đứa nhỏ rất có thể sẽ di truyền đặc điểm thân thể của hắn, ở sâu trong nội tâm, hắn cũng không muốn đứa nhỏ sau này đối với tình huống thân thể của mình phải bí mật giấu giấu diếm diếm.

 

 

Xuất viện ngày thứ hai, Yến Phi thoải mái đi theo sáu vị trưởng bối ba nhà cùng ba đứa con trai tới nhà ‘Hoàng đế’ làm khách. Hoàng đế dĩ nhiên ngoài dự đoán của mọi người, đem con trai cùng con dâu đều gọi tới trong nhà, còn có cháu trai nhỏ của ông. ‘Hoàng đế’ biểu hiện Yến Phi mang thai tựa hồ là một chuyện bình thường tới không thể bình thường hơn. Thời điểm Yến Phi sau khi vào cửa cởi áo khoác, ông còn cười ha ha nói: “Yến Phi a, sau này cháu có lẽ sẽ ở trên lịch sử phát triển loài người lưu lại danh tiếng a.”

 

 

Yến Phi nửa đùa nửa giỡn nói: “Có thể không cần không? Rất mất mặt a.”

 

 

“Ha ha, đây cũng không phải là chuyện mất mặt. Có lẽ con cháu của ta về sau cũng sẽ giống với cháu a.”

 

 

Gọi Yến Phi ngồi xuống bên người, Hoàng đế đối với bụng của Yến Phi tỏ ra nồng đậm hứng thú. Con trai cùng con dâu của Hoàng đế mặt mang tươi cười ngồi ở một bên, đối với Yến Phi không biểu hiện ra bất kỳ ngạc nhiên gì. Con dâu của Hoàng đế còn hướng Yến Phi giới thiệu một ít kinh nghiệm chăm sóc đứa nhỏ.

 

 

Thời điểm ăn cơm, Hoàng đế nửa giả nửa thật nói với trưởng bối ba nhà: “Nếu cháu trai của mọi người giống với Yến Phi, tôi đây liền đặt trước một cửa đính hôn từ bé cho Tiểu Bánh Bao nhà tôi a.”

 

 

Yến Phi cũng nửa thật nửa giả nói: “Chỉ cần bản thân đứa nhỏ bằng lòng, cháu không phản đối.”

 

 

“Ha ha, tôi cũng không phản đối.” Trưởng bối ba nhà cũng lên tiếng. Tiểu Bánh Bao một tuổi rưỡi được mẹ mình ôm trong lòng ăn cơm, còn chưa hiểu ‘đính hôn từ bé’ là gì.

 

 

Ăn cơm một hồi, mọi người ăn tới rất vui vẻ. Cơm nước xong còn hàn huyên hơn nửa ngày, Yến Phi lúc này mới rời đi. Ba nhà vừa rời đi, ‘Hoàng đế’ lời mang thâm ý nói với con trai: “Có lẽ đây thật sự chính là phương hướng phát triển của nhân loại rồi…” Tạm dừng một chút, ông nói: “Ngày mai con gọi Giản Trọng Bình tới văn phòng của ta một chuyến.”

 

 

“Vâng.” Khác với ôn hòa vừa rồi ở cùng một chỗ với khách, con trai của Hoàng đế giờ phút này vẻ mặt nghiêm túc cùng cẩn thận.

 

 

Trên đường trở về, Yến Phi đang cân nhắc thái độ của Hoàng đế, qua một lát, hắn hỏi: “Hoàng đế sẽ không thật sự muốn cùng đứa nhỏ của chúng ta đính ước đi?”

 

 

Nhạc Thiệu không chút nào để ý nói: “Mặc kệ chú ấy. Chờ đứa nhỏ của chúng ta trưởng thành, ai biết có thể hay không coi trọng Tiểu Bánh Bao nhà chú ấy a. Ba nhà chúng ta cùng Hứa gia kết minh, chuyện này hiện tại đã không còn là bí mật, khắp nơi đều đang suy nghĩ biện pháp mượn sức, Hoàng đế nói như vậy là rất bình thường. Cục cưng khỏe không?” Vừa mới ra viện, Nhạc Thiệu vẫn còn lo lắng.

 

 

Yến Phi hiện tại động tác quen thuộc chính là sờ bụng, nói: “Rất khỏe. Vừa rồi còn đạp anh hai cái, hiện tại hình như đã ngủ.”

 

 

“A…” Ba vị sắp trở thành ba ba đều nở nụ cười. Đối với thái độ của Hoàng đế, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu phản ứng đều giống nhau, không quan tâm.

 

 

Về đến nhà, không nói cho cha mẹ biết chuyện này, sợ dọa sợ bọn họ, Yến Phi cùng cha mẹ hàn huyên vài câu rồi đi nghỉ ngơi. Mà trưởng bối ba nhà sau khi trở lại đại viện liền tụ tập ở trong nhà Nhạc Thiệu thảo luận một ít sự tình càng sâu hơn liên quan tới tương lai phát triển của ba nhà. Hai heo con còn chưa sinh ra đã liên lụy rất nhiều đến vận mệnh tương lai của ba nhà.

 

 

‘Hoàng đế’ đối với sự kiện tông xe tỏ thái độ cũng phần nào đó quyết định kết cục của sáu thanh niên coi trời bằng vung kia cùng gia tộc sau lưng bọn họ. Ở nhà bồi Yến Phi thêm vài ngày, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì mới đi làm trở lại, Tiêu Tiếu thì đã nghỉ sớm. Xuất viện trở về, hai con heo con trong bụng Yến Phi cũng khôi phục trạng thái làm việc, nghỉ ngơi và ăn cơm bình thường. Mỗi ngày ngoài ngủ ra, chính là ở trong bụng của ‘ba ba’ hoạt động tứ chi. Hai đứa nhỏ, không gian có hạn, thường thường chọc cho dạ dày của Yến Phi rất khó chịu. Hắn hiện tại một ngày ăn bốn, năm bữa, mỗi bữa không nhiều lắm, ăn nhiều sẽ khó chịu.

 

 

Yến Phi đem lê trắng đã được nướng chín đặt ở trên lò sưởi, sau đó cắt thành miếng nhỏ, ăn vừa ngon lại vừa không sợ bị nguội lạnh. Bưng một đĩa lê trắng, Yến Phi cầm nĩa cắm một miếng đút cho Tiêu Tiếu, Tiêu Tiếu cắn xong liền nói: “Anh ăn đi.”

 

 

Vừa mới ngủ trưa tỉnh dậy, mẹ hắn liền đem một đĩa lê nướng đặt vào trong tay hắn, Yến Phi chỉ cảm thấy thật hạnh phúc. Tiêu Tiếu ôm hắn, Yến Phi cả người nằm ở trên sopha, dựa lưng vào Tiêu Tiếu, tay của Tiêu Tiếu đặt ở trên bụng hắn nhẹ nhàng vuốt ve. Từ sau khi Yến Phi mang thai, bốn người đều dưỡng thành thói quen không có việc gì liền sờ bụng hắn.

 

 

Điện thoại trong nhà vang lên, Tiêu Tiếu vươn tay tiếp nhận: “Ai vậy?”

 

 

“Tiêu ca, là em, Tường tử.”

 

 

Tiêu Tiếu nhìn thời gian: “Em tan học rồi nhỉ? Muốn về muộn một chút?” Gọi điện thoại về nhà tầm này, Tiêu Tiếu chỉ có thể nghĩ đến việc này. Yến Tường ở bên kia điện thoại lo lắng nói: “Tiêu ca, em hiện tại không thể trở về, có rất nhiều người tới tìm em, muốn em giúp bọn họ cầu xin anh trai, em đang trốn trong phòng học a.”

 

 

Trong mắt của Tiêu Tiếu xẹt qua một tia sắc lạnh, nói: “Em chờ ở trong trường, anh phái người qua đón em.”

 

 

“Dạ!”

 

 

Yến Phi nghe được thanh âm từ trong loa truyền ra, nhíu mày: “Những người đó thấy xin các em không được, nên chạy tới tìm Tường tử.”

 

 

Tiêu Tiếu gọi điện thoại cho trợ lý, để hắn ta xem xem có ai ở phụ cận trường học của Yến Tường, đi đem Yến Tường đón trở về. Sau đó cậu lại gọi vài cuộc điện thoại, phái người đi cảnh cáo những người đó không được quấy rầy Yến Tường. Yến Phi tiếp tục ăn lê, những người đó căn bản không rõ ràng tình huống. Hai con heo con nhà hắn suýt chút nữa bị bọn họ làm cho xảy ra việc ngoài ý muốn, đừng nói tìm Yến Tường trở về cầu xin, cho dù trực tiếp cầu xin hắn, hắn cũng không đáp ứng!

 

 

Yến Phi nói: “Đưa cho Yến Tường vài vị bảo tiêu, để bọn họ mỗi ngày đưa đón thằng bé đi học đi. Em ấy là em trai anh, về sau người đến tìm em ấy phỏng chừng cũng không ít.”

 

 

“Được.”

 

 

Hơn một giờ sau, Yến Tường được người đón về nhà, vẻ mặt vẫn chưa hoàn hồn. Vừa vào cửa, cậu liền hô lên: “Anh, có rất nhiều người đứng chờ ở cổng trường của em, thật đáng sợ.”

 

 

“Em có gặp bọn họ không?”

 

 

“Không. Bọn họ vây quanh em nói muốn em giúp bọn họ làm cái gì đó, bảo vệ của trường học chắn giúp em, em chạy trở về trong lớp liền nhanh chóng gọi điện thoại về nhà.”

 

 

“Trong khoảng thời gian này anh sẽ phái người đưa đón em đi học, chờ sự tình qua rồi em lại tiếp tục ngồi xe bus.”

 

 

“Vâng!” Yến Tường rõ ràng là bị dọa sợ, không có ý tứ phản đối. Những người đó thiếu chút nữa làm cháu trai nhỏ của cậu bị thương, cậu tuyệt đối không giúp những người đó cầu xin tha thứ.

 

 

Trong lúc Yến Phi nằm viện, ba vị bạn cùng phòng kiêm bạn tốt đang du học ở Mỹ cũng gọi điện thoại về nước ân cần thăm hỏi. Ba người ở Mỹ đã bắt đầu bận rộn gấp gáp học tập. Vụ tin tức siêu HOT này vẫn luôn duy trì hơn bốn tháng liền. Kết quả phán quyết cuối cùng là sáu thanh niên kia bị tống vào trong tù, đơn chống án của sáu người toàn bộ đều bị bác bỏ, trong đó có hai người chưa đủ 18 tuổi phải tới Viện thiếu niên tiếp nhận ba năm giáo dục, người trên 18 tuổi thấp nhất là bị phán mười năm tù, cao nhất là bị phán chung thân. Mà vị bị phán chung thân kia chính là kẻ lái xe cố ý tông xe. Một một vị lái xe khác trước hết phải đi tới Trại cai nghiện để cưỡng chế cai nghiện, sau đó ở trong song sắt trải qua mười sáu năm thời hạn thi hành án của mình, về phần có thể đi ra ngoài hay không, liền khó nói trước. Mà gia đình của người thanh niên này cũng cơ hồ bị tai nạn ngập đầu, những người thích dung túng cho con trẻ ở bên ngoài làm xằng làm bậy, nhóm cha mẹ muốn lợi dụng tiền cùng quyền của mình để giải quyết đè ép mọi chuyện phải nếm quả đắng do chính tay bọn họ trồng xuống.

 

 

Thời gian lại tới tháng 11. Tiêu Tiếu phái bảo tiêu mỗi ngày đưa đón Yến Tường đi học, Yến Tường hết sức không quen, chung quy cảm thấy cực kỳ có lỗi đối với ông anh lái xe, để cho người ta mỗi ngày sáng tinh mơ đến cổng tiểu khu chờ mình, buổi chiều lại chạy đến cổng trường đón cậu, nếu trường có hoạt động gì đó, lái xe còn phải tới từ sớm hoặc là chờ cậu rất lâu. Mặc dù lấy thân phận của anh trai cậu phái người mỗi ngày lái xe đưa đón cậu cũng là bình thường, nhưng Yến Tường từ nhỏ ở trong nông thôn lớn lên chính là không quen. May mắn anh trai cậu nói chờ sự kiện này qua rồi sẽ ngừng để lái xe đưa đón cậu, Yến Tường mới thoáng thoải mái hơn một chút.

 

 

Kiểm sản tháng 11 đã sớm kiểm tra xong, trời cũng càng ngày càng lạnh, Yến Phi cũng không đi ra ngoài. Mỗi ngày nhiều nhất là ở trong sân đi bộ một chút, chẳng qua phải mặc áo bông. Tôn Kính Trì trong khoảng thời gian này đặc biệt bận bịu, mỗi ngày buổi tối mặc dù đúng giờ trở về, những cơm nước xong liền đi tới thư phòng để tăng ca, thường xuyên đến rạng sáng mới có thể nghỉ ngơi. So ra, Nhạc Thiệu cũng không bận bịu như vậy.

 

 

Hôm nay, Yến Phi lại tỉnh dậy từ trong một nụ hôn. Từ sau khi Tiêu Tiếu không đi làm nữa, mỗi ngày buổi sáng người phụ trách gọi Yến Phi dậy liền biến thành Tiêu Tiếu. Chẳng qua khí tức lẫn trong nụ hôn ngày hôm nay không giống với Tiêu Tiếu. Yến Phi còn chưa thanh tỉnh mơ mơ hồ hồ gọi: “A Trì?”

 

 

Một bên hôn hắn, một bên sờ bụng của hắn, người kia ôn nhu lên tiếng: “Tối qua đem công tác ngày hôm nay làm xong, em hôm nay ở nhà với anh.” Gần đây bận quá, Tôn Kính Trì cực kỳ buồn bực, y rất muốn giống như Tiêu Tiếu, mỗi ngày ở nhà với Yến Phi cùng đứa nhỏ.

 

 

Đứa nhỏ trong bụng lại bắt đầu đá loạn, Yến Phi cả người nôn nao uể oải, không muốn cử động. Cuối tháng 11, bụng của hắn đã sắp được 8 tháng. Thân thể nam tính hắn có được hiện giờ mang thai tròn xoe siêu bự, bộ ngực không có tuyến sữa, ba người không chỉ không cảm thấy quái dị, ngược lại yêu thích vô cùng, thích nhất chính là cái bụng phình to kia của hắn.

 

 

“Dậy chứ? Đói bụng đi?”

 

 

“Không quá đói bụng.” Yến Phi lười biếng nói, “Không muốn cử động, mệt.”

 

 

Tôn Kính Trì đau lòng nói: “Vất vả cho anh. Về sau đừng để ý mấy vị già cả trong nhà nói cái gì, chúng ta chỉ sinh thai này thôi. Nhìn anh khó chịu như vậy, bọn em đều cực kỳ hối hận.”

 

 

Yến Phi cười nói: “Được a. Các em về sau phải mang bao, cũng không thể hai người đồng thời tiến vào.”

 

 

Ách… Tôn Kính Trì khụ một tiếng, đứng đắn nói: “Bọn em sẽ không bắn vào trong.”

 

 

Yến Phi đập một cái vào lưng của y, sau đó nói: “Lại nằm thêm một lát, không quá đói bụng, lấy cho anh cốc nước.”

 

 

Tôn Kính Trì xuống giường rót nước cho Yến Phi, Yến Phi không có cách nào xoay người, hỏi: “Tiểu Tiểu đâu?”

 

 

“Tiêu thúc tìm cậu ấy có việc, cậu ấy tới văn phòng của Tiêu thúc. Cấp trên hình như giao nhiệm vụ gì đó.”

 

 

“À.”

 

 

Rót cho Yến Phi cốc nước, Tôn Kính Trì một tay đỡ Yến Phi ngồi dậy, một tay đỡ cốc nước cho hắn. Ở sau khi Yến Phi uống xong, Tôn Kính Trì nói: “Em mang bữa sáng lên đây, thời gian không còn sớm, không thể không ăn sáng.”

 

 

Sờ sờ bụng, Yến Phi gật đầu: “Cũng được.”

 

 

Tôn Kính Trì đem cốc nước đặt trở lại trên tủ đầu giường, đi lấy bữa sáng cho Yến Phi. Ngày sinh theo dự tính tới gần, trái tim của ba người cũng treo cao. Rất nhanh, Tôn Kính Trì bưng bữa sáng lên đây. Yến Phi không có khẩu vị mấy, y cũng không lấy nhiều lắm.

 

 

Yến Phi xuống giường đi đánh răng, nhìn thấy bữa sáng đặt trên bàn trà ở gian ngoài, hắn hỏi: “Em thì sao, ăn chưa?”

 

 

Tôn Kính Trì nói: “Em ăn rồi.”

 

 

Yến Phi nhíu mày: “Sao không ngủ thêm một lát?”

 

 

Tôn Kính Trì cười nói: “Em bị con trai đá tỉnh. Bọn nhỏ nói cho em biết: ‘Ba ba, người nên rời giường, bọn con một lát nữa muốn ăn cơm’.”

 

 

Yến Phi nở nụ cười. Tôn Kính Trì vươn tay, Yến Phi vịn lấy tay của y, chậm rãi ngồi xuống trên sopha, sau đó tiếp nhận cốc sữa đậu nành mà Tôn Kính Trì đưa tới. Tôn Kính Trì ngồi bên cạnh Yến Phi, hầu hạ hắn ăn bữa sáng.

 

 

“Lát nữa có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?” Người này sắp sinh rồi, mỗi ngày đều phải cam đoan lượng vận động thích hợp.

 

 

Yến Phi ăn bánh bao, gật gật đầu.

 

 

Chờ Yến Phi ăn xong bữa sáng, Tôn Kính Trì bồi hắn đi dạo trong vườn. Bên ngoài rất lạnh, Yến Phi mặc áo khoác, quàng khăn quàng cổ, đi dạo trong sân. Tôn Kính Trì cảm thấy rất ủy khuất hắn. Mặc dù ở chính là biệt thự, sân cũng đủ lớn, nhưng đối với người mang thai mà nói thì vẫn là quá nhỏ. Yến Phi một bàn tay đặt trong túi áo của Tôn Kính Trì, một bàn tay đeo găng tay đỡ lấy phần eo cồng kềnh của mình. Đi một lát, Yến Phi đột nhiên nở nụ cười: “Nếu một năm trước có ai đó nói với anh rằng anh sẽ mang thai đứa nhỏ, anh khẳng định sẽ đem người kia một cước đạp chết.”

 

 

Tôn Kính Trì xoa nắn bàn tay đang đặt trong túi áo mình của Yến Phi, cảm khái hàng vạn hàng nghìn: “Một năm trước nếu có người nói cho em biết anh sẽ trở về, em cũng sẽ đem người kia đạp chết.”

 

 

Yến Phi nhìn vào mắt Tôn Kính Trì, cũng thuận theo cảm khái nói: “Cuộc sống trong một năm này giống như nằm mơ vậy. Tháng 11 năm trước, anh còn đang ở trong quán bar làm thêm a. Sau đó lại bị thương nằm viện, lại cùng các em nhận thức, đã xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện. Tháng 11 năm nay, anh lại mang thai, chuẩn bị sinh đứa nhỏ cho các em. Em nói xem có phải hay không giống như đang nằm mơ?”

 

 

Tôn Kính Trì rất tự nhiên ở trên miệng Yến Phi hôn một cái, sau đó nói: “Nghĩ đến sự tình đầu năm trước em liền cực kỳ hối hận, cũng cực kỳ oán giận anh. Thời điểm anh vừa trở về nên gọi điện thoại cho bọn em, chứ không phải trốn tránh bọn em, làm cho bọn em không nhận ra anh. Phi của em sao có thể đi lau bàn trong căn tin, đi ca hát trong quán bar để kiếm tiền?”

 

 

Yến Phi phì cười nói: “Còn ‘Phi của em’, có buồn nôn hay không.”

 

 

“Không buồn nôn, anh chính là Phi của em, Phi của bọn em.” Tôn Kính Trì đứng lại, mặt đối mặt nhẹ nhàng ôm lấy Yến Phi —– bụng của đối phương quá lớn, không thể ôm chặt —– lại ở trên miệng Yến Phi hôn vài cái, nói: “Trước kia mỗi ngày đều ở trong mộng hôn anh như thế, hiện tại rốt cuộc có thể muốn hôn lúc nào liền hôn lúc ấy.”

 

 

Yến Phi ngửa đầu nhìn khuôn mặt thành thục ổn trọng hơn rất nhiều so với sâu trong trí nhớ của mình của Tôn Kính Trì, không khỏi thì thào nói: “A Trì, ba anh em các em, sao có thể chấp nhận chung một người a? Sẽ không, cảm thấy xấu hổ sao?” Vấn đề này hắn đã sớm muốn hỏi.

 

 

Tôn Kính Trì dùng hai bàn tay ấm áp của mình ôm lấy khuôn mặt bị gió thổi tới có chút lạnh của Yến Phi, nói: “Nếu là những người khác, ba người bọn em chỉ đơn thuần là tìm kích thích. Nhưng anh không phải. Ở trong sinh mệnh ba anh em bọn em, anh chiếm cứ rất nhiều. Anh không ở đây, bọn em liền cảm thấy sinh mệnh cũng không đầy đủ, cả ngày đều ngây ngô đần độn, không biết bản thân nên làm cái gì. Dường như bắt đầu từ nhỏ, ba anh em bọn em chưa từng có ai có suy nghĩ muốn độc chiếm anh ở trong đầu.” Sau đó, y cười: “Bọn em lúc còn nhỏ liền bắt đầu đi theo sau mông anh, trưởng thành muốn đồng thời có được anh cũng là chuyện tự nhiên như nước chảy thành sông mà thôi.” Trong mắt hiện lên ảm đạm, Tôn Kính Trì nghẹn giọng: “Năm năm cô độc kia, hưởng qua một lần là đủ rồi.”

 

 

Yến Phi áy náy không thôi: “Thực xin lỗi, A Trì, anh không nên bỏ lại các em.” Sau đó hắn sờ sờ bụng, lại an ủi nói: “Chẳng qua nếu anh không rời khỏi các em, sẽ không có hai con heo con này.”

 

 

Tôn Kính Trì nhếch môi há miệng: “Em thà rằng không có hai con heo con, cũng không muốn anh rời đi.”

 

 

Trái tim Yến Phi nhói đau. Ngay sau đó, Tôn Kính Trì nở nụ cười: “Cho nên, hai con heo con chính là bồi thường khi anh làm cho bọn em mất đi anh lâu như vậy.” Cúi đầu, ở bên tai của Yến Phi nói: “Anh trai, nói anh yêu em.”

 

 

Yến Phi không chút keo kiệt nói ra lời yêu: “Anh yêu em. Yêu A Trì, Thiệu Thiệu, Tiểu Tiểu của anh, yêu ba ba của hai con heo con.”

 

 

Nụ cười của Tôn Kính Trì ngọt ngào mà hạnh phúc vô cùng. Đem tay của Yến Phi mạnh mẽ ấn trở lại trong túi áo của mình, y cất bước: “Đứng nữa sẽ lạnh, đi thêm một chút nữa rồi vào nhà đi.”

 

 

“Được.”

 

 

Lại đi thêm hai mươi phút, eo của Yến Phi không đứng thẳng nổi, Tôn Kính Trì dìu hắn vào nhà. Ngồi xuống trên sopha, Yến phi nặng nề thở hổn hển, thể lực rõ ràng không tốt. Tôn Kính Trì đi vào phòng bếp đun sữa nóng cho Yến Phi, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đang ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm trưa. Con trai sắp sinh, trái tim của hai người cũng treo cao.

 

 

Điện thoại tư nhân vang lên, Yến Phi tiếp nhận: “Alo?”

 

 

“Yến Phi a, là ta, Hứa thúc thúc của con.”

 

 

“A, Hứa thúc thúc, con chào chú. Người cùng dì gần đây có khỏe không? Con hiện tại thân thể không tiện, không có cách nào đi thăm hai người.”

 

 

“Ta với dì con đều rất khỏe, cảm ơn con nhớ thương. Yến Phi a, một trong hai đứa nhỏ của Cốc Xuyên sắp sinh rồi, một đứa nhỏ khác hôm nay cũng ra đời sau khi sinh mổ. Ta gọi điện thoại cho Cốc Xuyên, nó bảo bận không về được. Con giúp chú gọi điện thoại khuyên nhủ nó. Nó làm cha không trở lại, đứa nhỏ bên này vừa sinh ra nó liền muốn ly hôn, vậy về sau người khác sẽ đối đãi với hai đứa nhỏ này như thế nào?”

 

 

Yến Phi kinh ngạc: “Ngày sinh dự tính đứa nhỏ của Cốc Xuyên là hôm nay sao?”

 

 

“Có một đứa sẽ sinh trước ba ngày, người hiện tại đang ở trong phòng sinh a. Bởi vì nói với bên ngoài đứa nhỏ là song bào thai, cho nên đứa nhỏ còn lại kia sẽ sinh mổ trong hôm nay. Hai người đều đã vào phòng sinh. Nhưng Cốc Xuyên nói nó bận rộn, không trở về được.”

 

 

Yến Phi hỏi: “Chú cùng dì đều đang ở bệnh viện sao?”

 

 

“Dì con ở đó, quân bộ lát nữa có một cuộc họp quan trọng, ta không rời đi được.”

 

 

Yến Phi liền nói ngay: “Con để Nhạc Thiệu, Kính Trì cùng Tiêu Tiếu qua bệnh viện, sau đó con lập tức gọi điện thoại cho Cốc Xuyên. Nếu Cốc Xuyên thật sự không về được, người cũng đừng gấp, bọn con khẳng định sẽ cấp cho đứa nhỏ đầy đủ thể diện.”

 

 

Hứa phụ cảm kích nói: “Vậy thật sự rất cảm ơn con.”

 

 

“Hứa thúc thúc, người cũng đừng cùng con khách khí. Con hiện tại sẽ liên lạc với Nhạc Thiệu bọn họ. Là bệnh viện nào?”

 

 

“Ngay tại bệnh viện của Trọng Bình.”

 

 

“Được.”

 

 

Hứa phụ cúp điện thoại, Yến Phi đối với Tôn Kính Trì vừa đun nóng sữa đi ra, nói: “A Trì, đứa nhỏ của Cốc Xuyên sắp sinh, em bảo Thiệu Thiệu cùng Tiểu Tiểu qua đó giúp đứa nhỏ giữ thể diện, anh gọi điện thoại cho Cốc Xuyên.”

 

 

“Em gọi điện thoại cho nhị ca cùng lão tứ, anh trước hết uống hết sữa đã.”

 

 

Yến Phi tiếp nhận cốc sữa, ừng ực ừng ực đem cốc sữa có độ ấm vừa phải một hơi uống hết, sau đó hắn gọi điện thoại cho Hứa Cốc Xuyên. Trong điện thoại vang lên bốn tiếng kéo dài, Hứa Cốc Xuyên mới tiếp nhận.

 

 

“Alo?”

 

 

“Cốc Xuyên, là tôi, Yến Phi.”

 

 

“Đại Phi a, gần đây khỏe chứ?”

 

 

“Tôi khỏe lắm, chẳng qua cậu nên quan tâm không phải là tôi. Con trai cậu sắp sinh rồi, cậu còn không mau chóng quay về.”

 

 

“Chậc.” Hứa Cốc Xuyên tựa hồ rất không kiên nhẫn, “Có phải cha tôi gọi điện thoại cho cậu không?”

 

 

Yến Phi không đáp lời, mà hỏi ngược lại: “Thời điểm tôi sinh, cậu có về không?”

 

 

Hứa Cốc Xuyên khẳng định trả lời: “Đương nhiên phải về rồi.” Sau đó anh trầm mặc, Yến Phi cũng không lên tiếng. Vài giây sau, Hứa Cốc Xuyên nói: “Tôi hiện tại không thể nói đi là đi, tôi sẽ mau chóng chạy trở về.” Bạn tốt sinh đứa nhỏ thì anh gấp gáp trở về, đứa nhỏ của mình chào đời lại không thấy thân ảnh, quả thực không thể nào nói nổi, hơn nữa cũng sẽ làm cho người bên ngoài đối với đứa nhỏ có hiểu lầm.

 

 

“Được. Tôi để Thiệu Thiệu, A Trì cùng Tiểu Tiểu qua đó.”

 

 

“Cảm ơn.”

 

 

“Còn cùng tôi khách khí, muốn ăn đòn đúng không, cúp máy a.”

 

 

 

__________

Tác giả:

Một con mèo lười mỗi ngày đều ngủ vùi trong ổ ~ ♥

Một suy nghĩ 2 thoughts on “Bỉ Thì Bỉ Thì 2 – 31

    1. tui edit xong chính văn rồi =)))) tại tối hôm qua ko ngủ đc ngồi rảnh quá :))) giờ chỉ có check lỗi rồi đăng dần lên thôi =))))

Hôn Miu ta đi ~